Tú Ái

Chương 20: Bác sĩ nói: hận một người, cần phải làm như thế nào?

"A? Cái gì? Sở An...Mẹ của chị ấy cũng qua đời rồi?" Dương Hi nắm chặt ly rượu, nhưng không ngừng lại được sự run rẩy của mình. Sau khi Sở An ra đi, mình liền bỏ hết tất cả, không còn để ý đến cái gì khác nữa. Thì ra là...còn nhiều bất hạnh vẫn đang xảy ra như vậy.

Giang Bình không có nhìn nàng, chỉ sợ không nhịn được cho nàng một bạt tai, sau đó chỉ vào cái mũi của nàng mà mắng rằng nàng là hung thủ phá nát gia đình người ta.

Cảm xúc phập phồng, khó có thể thở bình thường, Giang Bình vừa rót cho mình ly rượu, giơ qua loa về phía Dương Hi, sau đó một ngụm uống sạch.

Ánh mắt Dương Hi trống rỗng, nhưng ở nơi sâu nhất tràn đầy bi thương. Sở An mất, mà sau khi chị ấy đi, còn có nhiều chuyện bi thương như vậy mà phát sinh. Từng câu nghe qua, giống như lưỡi dao sắc bén, từng nhát dao cắt xuống vết thương đã sớm chồng chất trong lòng mình.

Trong cơn hoảng hốt, hình dáng Sở An như hiện lên trước mắt, ánh mắt bi thương tựa hồ đang nhìn mình, cô không nói, nhưng Dương Hi dường như nghe thấy được thanh âm của cô : Hi nhi, em có biết chị có bao nhiêu đau đớn không? Có bao nhiêu hận? Có bao nhiêu hối hận?

Chị có bao nhiêu đau đớn ? Có bao nhiêu hận? Có bao nhiêu hối hận?

Sở An, chị từng nói quen biết em, là một lễ vật trong cuộc đời chị, cùng em yêu nhau là hạnh phúc lớn nhất trong đời, cho dù dùng hết sinh mệnh cũng không tiếc. Em vẫn tin tưởng, nhưng khi chị thật sự mất đi sinh mệnh, người nhà chị đau khổ bi thương vô tận thậm chí là tử vong. Tình yêu kia, là hạnh phúc, hay là đau đớn?

Nếu ban đầu biết kết cục như vậy, chị còn có thể nói những lời kia hay không, chị có hối hận cùng em trải qua tình yêu ngắn ngủi kia hay không?

Gương mặt người yêu vẫn còn trước mắt, ánh mắt đau thương làm cho Dương Hi muốn ôm để an ủi, rồi lại cảm giác mình giống như vô lực, đau khổ, còn có tự trách.

Cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn. Có phải đã say rồi không? Nếu có thể một say đến chết, có phải có thể giải thoát hay không? Một mối tình, đã dốc hết cả đời, nhưng chỉ để lại tiếc nuối cùng nỗi hận, Sở An, nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, có phải chúng ta cũng sẽ trải qua cuộc sống bình thản của riêng mình, mà nếu ngày đó em với chị cùng nhau chết đi, không cần chỉ vì một câu nói của chị mà phải sống, có phải sẽ không cần đối mặt với thống khổ cô độc dai dẳng này, không cần đối mặt với sự tự trách hôm nay?

Chị đi, người mẹ yêu thương chị cũng đã đi, mà em thì lại còn sống, dùng sinh mệnh khô héo chỉ vì lời nói cuối cùng của chị mà lay lắt sống! Sống cực khổ như vậy, đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy, bất lực như vậy.

Hai người uống rượu của riêng mình, chìm đắm trong nỗi thống khổ của riêng mình. Chỉ có bình trúc Phú Quý xanh thẫm yên tĩnh trên bàn trà, vẫn tươi sống như cũ.

Giang Bình rốt cuộc kiềm chế nỗi bi thương của mình, đau đớn cười một tiếng :"Người thân tất cả đều đã đi, cái thế giới này, chỉ để lại một mình Sở Hạnh! Nhưng thực tế không cho phép cô ấy sa vào đau khổ, phải lo hậu sự cho chị, an táng mẹ, ở trên mộ phần của ba thắp một nén nhang, Sở Hạnh lại phải vội vàng tiếp nhận Mỹ Diệp. Nhưng mà, cô có biết, cái gì mới là đau đớn nhất không? Toàn bộ người nhà, đều ra đi cả, một gia đình vui vẻ, chỉ còn lại một người, cái loại cô đơn này..."

Cười khổ, khó có thể nói tiếp, trong cổ họng tắc nghẽn bởi bi thương, mà nói thêm gì bây giờ, ngoại trừ đau đớn khóc một trận thì còn có thể làm gì?

Giang Bình không tự chủ được mà lắc đầu, mà người cuối cùng của Sở gia, hoàn toàn không hiểu gì về làm ăn. Đối mặt với tình trạng của Mỹ Diệp, bao nhiêu lần, mình đều là hận, năm đó vì sao chỉ vì cái gọi là lý tưởng của mình mà không tiếp xúc chút nào đến việc kinh doanh. Mà hôm nay, tâm huyết của Sở gia, chỉ có thể bị mình mang theo từng chút một mà rơi xuống vực sâu.

Mình chính là tội nhân cuối cùng của Sở gia! Mà người trước mặt này chính là ác ma đẩy Sở gia vào vực sâu.

Ngón tay Giang Bình vô thức búng trên ly rượu, thanh âm thanh thúy làm cho cô thu hồi cảm xúc thô bạo xuống đáy lòng :"Sở An qua đời, nội bộ trong công ty không ngừng đấu tranh, chèn ép lẫn nhau, diệt trừ lẫn nhau, không ngừng tranh thủ lợi ích của mình, quản lý công ty hỗn loạn, sách lược đầu tư nhiều lần thất bại, chất lượng giảm xuống, lợi nhuận rớt xuống. Về đối ngoại thì khách hàng mất dần, tài chính thất bại, danh tiếng cũng mất. Bên trong bên ngoài đều có vấn đề, cô ấy cái gì cũng không hiểu, nhưng mà cô ấy bắt buộc phải tiếp tục. Cô ấy nhìn Mỹ Diệp từng bước suy bại, đau lòng như dao cắt, nhưng không có cách nào. Cô ấy cảm giác mình đã cô phụ chị, không cách nào gánh lấy trách nhiệm mà bản thân mình phải nhận."

Giang Bình khẽ cúi đầu, nỗ lực khống chế tâm tình của mình, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề chính là mình, vô năng cũng là mình.

Dương Hi không nói gì. Nàng đã không còn năng lực để nói chuyện. Thế giới của bản thân đem nàng trói chặt lại, nhanh chóng rơi vào vực sâu bóng tối——nếu mình chết rồi, có phải sẽ tốt hơn chút không? Không cần phải đối diện với mấy cái này nữa. Hoặc là nói, mình vốn là không nên đến trên đời này, vốn là không nên trải qua tình yêu kia, làm hủy hoại một gia đình.

Một thanh âm tuyệt vọng tan nát từ dưới đáy lòng hiện lên——mày không có gì tốt cả, chỉ có thể mang đến đau khổ cho người mày yêu, hiện tại, chị ấy đi rồi, mày còn sống để làm cái gì?

Nếu như không có kiếp sau, vậy chết chính là chôn vùi tất cả, mọi đau khổ đều trở thành hư không, sớm chết, sớm giải thoát.

Nếu như có kiếp sau, người yêu có ở trên đường xuống Hoàng tuyền mà đợi mình hay không, năm tháng trôi qua, nước sông vong tình, hoa bỉ ngạn kiều diễm, Mạnh bà có mang chén canh đến dẫn dụ chị ấy uống hay không? Mà chị ấy, quá khứ đã đi qua, có quên mình rồi không? Hay là vẫn còn ở đâu đó, chờ đợi có thể gặp lại nhau?

Dường như đã lâu rồi không có ý nghĩ như vậy. Mà hôm nay, ý nghĩa này không ngờ lại rất rõ ràng.

Từng tự sát qua, nhưng sống lại, Sở An nói, muốn mình phải cố gắng sống hạnh phúc.

Vì những lời này mà sống sao. Nhưng ở đâu mới có hạnh phúc?

Suy nghĩ hỗn loạn bao vây nàng lại, trong mơ hồ, tựa hồ nhìn thấy người yêu đang nhìn nàng mà vẫy tay.

Lúc Giang Bình ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của Dương Hi, đó là một sự trống rỗng nguy hiểm, dường như đang sẵn sàng để tiếp nhận tiếng gọi của thần chết. Nàng đang đi về phía vực sâu.

"Hi nhi!" Giang Bình gọi nàng. Nhưng nàng tựa hồ không nghe thấy.

Giang Bình kêu thêm vài tiếng, Dương Hi vẫn ngồi bất động không có chút phản ứng nào. Nàng đem thế giới của mình bao phủ nàng lại. Giang Bình vươn tay, nắm lấy cằm của Dương Hi.

Nắm rất mạnh. Không thương tiếc chút nào. Kỳ thật mình vẫn muốn nhìn thấy cô ấy đau đớn. Cô ấy vẫn là kẻ thù của Sở gia. Mình hận không làm cô ấy chết được. Cái nắm này làm cho mặt Dương Hi có chút biến dạng, cũng làm cho nàng từ vực sâu tỉnh lại.

Mơ màng nhìn nhau. Dương Hi không nói gì, dường như không cảm giác được cơn đau từ cằm truyền đến.

Ánh mắt Giang Bình nhìn thẳng nàng, nhưng cảm thấy có chút mơ hồ, là say rồi? Rồi lại vì sao có thể thấy rõ ràng các đốt ngón tay tái nhợt như vậy?

Giang Bình chậm rãi buông Dương Hi ra, nâng ly, rồi đột nhiên cười to :"Chuyện xưa chưa nói xong mà, nào, chúng ta uống rượu."

Dương Hi bưng ly rượu, hướng về phía Giang Bình giơ lên, sau đó một hơi uống cạn. Rượu không phải là rượu ngon, nhưng có thể làm người ta quên đi đau đớn!

Hai người đều không nói gì, trong căn phòng tràn ngập không khí bị đè nén. Thỉnh thoảng vang lên âm thanh của ly rượu và chai rượu đυ.ng nhau.

Đều là muốn mua một cuộc say mà thôi, đều là một cuộc trốn tránh mà thôi. Một chai rượu vang đỏ đã bị uống cạn, vẫn còn một chai. Giang Bình nói :"Hi nhi, hôm nay chúng ta uống rượu tâm tình, vì chuyện đời khó đoán trước, hạnh phúc hôm nay nói không chừng ngày mai chưa chắc có nữa."

Dương Hi gật đầu :"Thời gian là sát thủ máu lạnh nhất. Nhẫn tâm chặt đứt tất cả."

Đôi mắt Giang Bình như bị phủ một tầng sương mù, lật ngược chai rượu xuống cũng không ra một giọt nào. Cô ha ha cười, "bang" một tiếng đem chai rượu nặng nề ngã trên mặt đất.

Thanh âm bể tan tành của chai rượu truyền đến, nhất thời phá vỡ không gian đang bị đè nén trong phòng. Dương Hi ngây ngốc nhìn cô, trên khuôn mặt đã xuất hiện một rặng mây đỏ :"Tại sao lại ném!"

Dương Hi khó khăn nói rõ ràng từng chữ này, không ngờ được phản ứng của Giang Bình.

Giang Bình cười lạnh, có một chút tàn nhẫn khát máu, lại nắm lấy cằm Dương Hi, nâng lên, cùng mình nhìn nhau. Ánh mắt của cô tàn nhẫn, trong miệng lại nói ra những lời vui vẻ :"Cô không biết ném chai sẽ mang lại bình an sao?"

Dương Hi lắc đầu, cố gắng nhìn vẻ mặt Giang Bình, nhưng cảm thấy vô cùng mơ hồ :"Không biết, vậy tôi cũng ném."

Nàng say, không chút nào bận tâm đến cái cằm của mình bị Giang Bình nắm, chỉ chú ý đưa tay đi lấy vỏ chai rượu. Sau đó phất tay, ném xuống.

Một tiếng bang quanh quẩn trong phòng, chai rượu không bị bể, nhưng lại trên sàn nhà lăn đi thật xa.

Dương Hi tức giận đẩy tay Giang Bình ra, lảo đảo đi đến lấy cái vỏ chai rượu kia. Nàng say, say đến không biết mình đang làm gì. Trong đầu chỉ có một ý niệm, ném bể nó! Ném bể nó!

Giang Bình tựa vào ghế salon, bởi vì say rượu mà sương mù vẫn chưa rời khỏi đôi mắt của cô. Cô gái này vừa thông minh vừa ngu ngốc, là người đáng hận nhất, rồi lại là người đáng thương nhất, dễ thương nhất. Thượng Đế sao có thể cho một người con gái mang nhiều định nghĩa như vậy?

Mình phải làm như thế nào mới tốt đây?

Dương Hi đã nhặt được cái chai rồi, tuy nhiên người khi say rượu thì trí thông minh rất thấp, nàng lung lay vịn tường quay trở về, sau đó giơ cái chai lên trước mặt Giang Bình :"Nhìn cho kỹ."

Khóe môi Giang Bình vươn lên :"Được."

Lại bang một tiếng, chai rượu lần nữa lăn ra xa. Tay Dương Hi vẫn còn duy trì động tác ném chai rượu, nhưng trong đôi mắt của nàng lại đột nhiên có nước mắt.

Nỗi bi thương ngăn không được mà dâng lên, không có lý do gì. Ánh mắt của nàng dõi theo vỏ chai rượu đang lăn đến góc phòng, sau đó đột nhiên khóc lên :"Tại sao? Tại sao... Tại sao..."

Hai tay nàng ôm đầu chán nản ngồi trên sàn nhà, trong miệng gào khóc những lời vô nghĩa. Có lẽ chỉ cần một cái lỗ là có thể bùng nổ cảm xúc. Có lẽ có vô số ủy khuất, vô số đau đớn, nhịn quá lâu, cũng chưa từng phát tiết. Mà chỉ chai rượu, đã trở thành một cây kiếm lợi hại xuyên thủng bờ đê kiên cố.

Phòng khách thật to, Dương Hi ngồi trên sàn nhà khóc như một đứa trẻ. Giang Bình vẫn yên vị trên ghế salon mà nhìn nàng, vẫn nhìn. Lạnh lùng, tràn đầy căm hận, rồi lại mơ hồ nhói đau——đau lòng.

"Cô nói, hận một người...cần phải làm gì bây giờ?" Giang Bình choáng váng, trong đôi mắt có chút tia máu. Cô vẫn nhìn Dương Hi chằm chằm, lời nói ra, giống như đến từ một không gian khác.

Dương Hi không trả lời, nàng dường như một lần nữa đắm chìm vào thế giới của mình, bi thương khổng lồ bao phủ nàng, nàng không nghe được thanh âm của thế giới bên ngoài.

"Cần phải làm sao bây giờ? Cô nói đi!" Giang Bình đột nhiên không cách nào ức chế lửa giận của mình, cô ngồi trên ghế salon bất ngờ giơ chân dài của mình lên, hướng Dương Hi đang ngồi trên mặt đất mà đá một cước.