Nhật Ký Đảo Chính Của Kẻ Đến Sau

Chương 1: Khởi đầu

Trong căn phòng khách sạn sang trọng, màn đêm rực rỡ màu sắc ngoài cửa sổ phản chiếu lên tấm kính thủy tinh, ánh trăng mờ ảo xuyên vào phòng hắt nhẹ lên hai bóng người nhấp nhô chồng lên nhau trên giường. Mồ hôi, rêи ɾỉ, giãy giụa, đau đớn phơi bày dưới ánh trăng.

"Ưm, thả...thả ra..."

Thanh niên bị đè dưới thân người đàn ông đang đau đớn rêи ɾỉ, trên cơ thể trần trụi của anh hằn những vết hôn nóng bỏng thô bạo của hắn ta, vết thương thấm máu trên làn da trắng nõn càng làm nổi bật vẻ dữ tợn của chúng. Hai tay hai chân của người thanh niên bị sợi xích màu bạc khóa lại, dù cho anh có giãy giụa gào thét ra sao cũng không thoát nổi, thứ duy nhất để lại là vết thương đáng sợ trên cổ tay cổ chân mảnh khảnh, nhưng vậy thì sao?

Anh vẫn vùng vẫy tuyệt vọng như cũ.

Thân hình cao to của gã đàn ông trên người anh điên cuồng đung đưa nhấp nhô, mồ hôi dính nhớp và tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi xuống l*иg ngực gầy yếu của người thanh niên, trong khi ấy hơi thở hổn hển trầm thấp khêu gợi liên tục vang bên tai anh, từng tiếng thở nóng rực của hắn là ác mộng của anh, anh buồn nôn, anh gào thét, anh căm hận, thậm chí tuyệt vọng, nhưng vẫn không khiến được gã đàn ông...Không, là một con dã thú hung tàn xâm chiếm mọi thứ trên người anh, dù cho anh là bên tiến vào đi nữa.

"Ừm ha~"

Người thanh niên chưa từng căm ghét kɧoáı ©ảʍ như bây giờ, đây không phải là sự sung sướиɠ giữa người yêu, không có chút yêu thương dịu dàng, không có tình cảm lưu luyến, nó chỉ mang theo sự chiếm hữu tối tăm cố chấp, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Nhưng điều khiến anh càng bi ai là ý chí luôn kiên định của bản thân lại dần dần khuất phục dưới kɧoáı ©ảʍ, anh cảm thấy cơ thể run rẩy đến tê dại, từ từ đắm chìm trong đó.

Gã đàn ông thô bạo vuốt ve từng chỗ một trên thân thể anh, nuốt chửng lấy dương v*t của anh, du͙© vọиɠ sôi trào khiến hắn nhấp hông liên tục mãnh liệt, nơi dính lấy nhau giữa họ truyền ra tiếng nước xấu hổ rất rõ ràng, thanh âm kia rơi vào trong tai gã đàn ông càng làm hắn điên cuồng hơn.

"Ừm a...Đừng...đừng mà ha...Thả ra...Ưm ư a..."

Không biết là do kɧoáı ©ảʍ hay tức giận, bàn tay của người thanh niên bị xích ở đầu giường siết chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, gân xanh nổi rõ mồn một trên cổ tay.

Hai mắt mê man của anh mở to, trong đôi mắt đen sẫm hằn lên những mạch máu đáng sợ, từng làn sóng tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt cuộn trào lên trong cơ thể phá hủy dần lí trí kiêu hãnh của anh, phẫn uất, đau đớn, bi ai,... đủ loại cảm xúc tiêu cực hiện lên trong đôi mắt đen nhánh.

Vì thế nên người thanh niên cứ mãi cau mày, anh cắn chặt bờ môi trắng bệch khô nứt, đầu lưỡi nếm được vị mặn mồ hôi chảy xuôi theo khuôn mặt, hoặc cũng chính là nước mắt.

Anh không muốn khuất phục dưới sự xâm chiếm của gã đàn ông, nhưng dường như chỉ thất bại, rêи ɾỉ trong đau khổ mang theo kɧoáı ©ảʍ không kiềm chế được bật ra từ bờ môi anh, dù cho anh cố cắn chặt răng nhưng vẫn vô dụng.

"A a a a–"

Sau khi kêu lên một tiếng cao vυ't, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến anh ghê tởm bắn hết vào trong cơ thể gã đàn ông kia, người thanh niên mở to đôi mắt thẫn thờ nằm trên chiếc giường trắng tinh như một con rối hỏng vì bị hành hạ chơi đùa. Anh cảm nhận được tên đàn ông kia xuống khỏi người mình, cái đó bị vùi bên trong cơ thể hắn ta được giải phóng, chất lỏng dính nhớp nhỏ giọt trên bụng của anh, vẫn còn giữ lại độ ấm, giữa đám lôиɠ ʍυ mềm mại lưa thưa dưới háng thấy được màu trắng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lại, vừa dâʍ đãиɠ vừa ám muội.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát đất, lạnh lẽo hắt lên khuôn mặt trắng bệch của người thanh niên. Lúc này cổ họng của anh khô khốc khàn khàn không nói ra lời, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt yết hầu của anh. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, bởi vì gã đàn ông kia đang cúi đầu cắn lên trái cổ nhạy cảm của anh, dùng hàm răng sắc nhọn của dã thú mà nhay cắn ngấu nghiến.

"Ưm!"

Hình như hắn ta rất ghét cái vẻ chết lặng của người thanh niên, hắn cởi bỏ xiềng xích trên tay chân anh, thô bạo kéo người anh lại, gân xanh trên cánh tay hằn lên, túm lấy tóc của anh, đôi mắt sắc lạnh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cố nén đau đớn của người thanh niên, giọng nói khàn khàn hung ác vang bên tai anh: "Nếu em ngoan, tôi sẽ đền bù cho em, mọi thứ em muốn!"

Lời nói của hắn ta khiến đôi mắt đờ đẫn của người thanh niên gợn lên một chút dao động, anh bị ép ngẩng đầu, da đầu nhói lên đau đớn từng cơn khiến lí trí anh càng thêm tỉnh táo. Anh nghiến chặt răng, ánh mắt lóe vẻ kiên nghị, bình tĩnh nói: "Không cần! A!"

Thanh niên đau đớn kêu lên, gã đàn ông cắn mạnh lên bả vai anh, ngay sau đó anh nghe được tiếng cười khẽ của hắn ta. "Bé cưng bướng bỉnh, em phải biết một điều, dù em có cần hay không, tôi đều sẽ cho em, mà em...ha ha, không được từ chối!"

Thanh niên siết chặt ga giường, các ngón tay xoắn chặt vào nhau.

"Ha ha!"

Tên đàn ông cười khẽ một tiếng, hôn nhẹ lên vành tai của người thanh niên rồi buông bàn tay đang nắm tóc của anh ra, hắn cúi người xuống định ôm anh vào phòng tắm.

Hất tay của gã đàn ông ra, người thanh niên – Ôn Dương chống tay xuống giường khó khăn bò dậy, hai chân run rẩy mềm nhũn chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo, toàn thân cảm giác yếu ớt, ngay khoảnh khắc xuống đất anh nháy mắt xụi lơ trên nền nhà.

Gã đàn ông nhíu mày, đưa tay ra định đỡ.

"Bốp!"

Lại hất tay của hắn ta ra, Ôn Dương cúi đầu nhìn khe hở giữa các viên gạch hồi lâu mới lần nữa lảo đảo đứng dậy, đầu cúi thấp, tóc mái bị mồ hôi làm ướt che lại đôi mắt của anh, nửa khuôn mặt lộ ra dưới mái tóc đen nhánh càng hiện rõ vẻ trắng bệch tái nhợt. Bờ môi bị cắn rách của anh khẽ mở, giọng nói cất lên khàn khàn nhưng lạnh tanh.

"Không khiến anh, tự tôi làm được."

Nhìn thanh niên lảo đảo đi vào phòng tắm, cho đến khi thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trải rộng đầy vết hôn của anh biến mất sau cánh cửa đóng chặt, gã đàn ông mới rút một điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi phả ra làn khói trắng đυ.c che khuất đôi mắt nham hiểm độc địa.

Tiếng cười trầm khàn của hắn ta lan ra khắp phòng.

Hắn thích em ấy như vậy, tuy không ngoan nhưng rất có tính chinh phục, chẳng phải ư?

À đúng rồi, còn rất quyến rũ nữa, ha ha ha...

Mà lúc này, trong phòng tắm, Ôn Dương ngẩng đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của bản thân trong gương, còn có dấu vết của việc điên cuồng hoan ái trên người, mọi cảm xúc tiêu cực trong mắt dần dần lắng lại, thay vào đó là lí trí lạnh băng.

Anh không thể phản kháng, nhưng cũng không thể hiện rằng anh sẽ khuất phục hắn ta!

Tắm mấy lần cho đến khi Ôn Dương cho rằng miễn cưỡng rửa sạch được hơi thở của tên đàn ông để lại trên người mình thì anh mới mở cửa đi ra khỏi phòng tắm.

Gã đàn ông giương mắt nhìn lại, dáng vẻ phủ hơi nước của người thanh niên lúc này hấp dẫn một cách không ngờ, mái tóc ướt sũng nhỏ nước chảy xuôi theo khuôn mặt của anh, và cuối cùng biến mất trong l*иg ngực trải đầy dấu hôn. Có lẽ do vừa mới tắm xong nên hai má anh ửng hồng, vẻ mặt bình tĩnh, môi khẽ mím, đôi mắt sâu như hồ nước dưới hàng lông mi thấm ướt hờ hững nhìn gã đàn ông.

Khóe miệng hắn ta cong lên một vệt cười, hắn đi lên trước, dịu dàng hôn lên khóe mắt ửng đỏ của Ôn Dương, vừa chạm đã rời. "Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Không có lần sau."

Ôn Dương lạnh tanh nhìn vào hắn ta nói, trong mắt không hề gợn sóng.

"Ha ha, lúc trên giường em vẫn đáng yêu hơn." Gã đàn ông cười rồi bước qua anh, đi vào phòng tắm phía sau lưng Ôn Dương.

Ôn Dương nghe tiếng đóng cửa từ phía sau, không quay đầu lại, hai tay rũ xuống từ từ nắm chặt lại.

...

Ôn Dương mặc vào quần áo rơi trên mặt đất từ hôm qua, rũ mi suy nghĩ. Anh tao nhã cài lại khuy tay áo sơ mi, che giấu đi vết thương trên cổ tay, sau đó mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai và kính râm mà anh đeo khi ra ngoài tối qua. Sau khi che hơn nửa khuôn mặt, anh nhặt chiếc điện thoại di động rơi dưới gầm giường lên, nâng bước chân bủn rủn mở cửa rời khỏi căn phòng ghi lại ký ức một đêm nhục nhã của anh.

Sáng sớm trong khách sạn không có mấy người đi lại, nhưng Ôn Dương vẫn thẳng lưng đi qua hành lang không một bóng người, không để lộ ra một chút mệt mỏi chật vật nào.

Ra khỏi khách sạn, Ôn Dương bắt một chiếc taxi trở về căn hộ của mình.

Lấy chìa khóa ra, trong nháy mắt khi cửa mở, Ôn Dương cảm giác cả người nhẹ đi, tựa như gông xiềng đang trói buộc mình biến mất. Anh dựa lên cửa hít sâu một hơi, cất bước mệt mỏi đi vào phòng ngủ, khi thấy cái giường thân quen, anh không phải căng thẳng thần kinh nữa, không cởϊ qυầи áo mà ngã thẳng lên giường.

Cả đêm mệt mỏi khiến anh ngủ một mạch tới hơn chín giờ sáng, anh bị chuông điện thoại đánh thức.

Ôn Dương mở đôi mắt trong vắt ra, đau nhức toàn thân làm anh nhíu mày, lúc này tiếng chuông vẫn vang liên tục không dứt, anh xoa xoa mái tóc bù xù, cầm lấy di động bị ném ở đầu giường lên, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, vừa nghe điện thoại vừa đứng dậy đi vào phòng tắm.

"A lô, anh Du ạ."

"Ôn Dương?" Người đại diện Du Hồng Phi nói giọng nghi vấn. "Giọng em sao thế? Không khỏe à?"

Ánh mắt Ôn Dương hơi trầm xuống, anh ôn hòa nói: "Không sao ạ, có lẽ bị cảm nhẹ, để lát nữa em uống thuốc là được. Mà anh có chuyện gì không?"

"Có, đương nhiên là có!" Du Hồng Phi nhớ tới mục đích gọi điện thoại cho Ôn Dương, ngay lập tức hào hứng nói rằng: "Ôn Dương ơi, cơ hội của em tới rồi! Đạo diễn Lâm Đức Sinh dạo này chuẩn bị quay một bộ phim, vừa gọi điện cho anh muốn cho em thử vai nam phụ, hẹn một giờ chiều nay."

Cũng không lạ khi Du Hồng Phi mừng rỡ như vậy, phải biết rằng phim của đạo diễn Lâm trước giờ đều ăn khách ở rạp chiếu phim, ông ấy từng được đề cử giải Kim Mã quốc tế nhờ bộ điện ảnh , được giải không nói, thậm chí còn nâng cao danh tiếng cho ảnh đế Ngụy Giang lúc bấy giờ đóng nam chính trong bộ phim đó, mà những bộ phim sau này của ông cũng ít hoặc nhiều lấy được giải thưởng. Có thể nói phim của đạo diễn Lâm luôn được đề cử ở các cuộc thi giải thưởng lớn, tuy rằng không phải phim nào cũng lấy được giải thưởng, nhưng vẫn luôn là mục tiêu được ưu ái mà các diễn viên nhắm đến.

Ôn Dương kinh ngạc nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì, anh rũ mi, ánh mắt ảm đạm, đôi tay cầm điện thoại không khỏi siết chặt lại.

Du Hồng Phi thấy một hồi lâu mà không nghe được trả lời nên gọi một tiếng: "Ôn Dương?"

Cảm xúc trong mắt nháy mắt biến mất, Ôn Dương bình tĩnh đáp lời: "Em biết rồi ạ."

"Được rồi, vậy lát nữa anh mang kịch bản qua cho em." Du Hồng Phi còn dặn dò Ôn Dương thêm vài câu mới cúp điện thoại.

Ôn Dương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lát, sau đó vào nhà tắm rửa mặt xong lại tắm rửa thêm một lần nữa rồi thay một bộ quần áo khác. Lúc này bụng đã qua cơn đói nên anh không ăn sáng mà lười biếng ngồi trên sô pha trong phòng khách chăm chú say mê xem phim trên ti vi.