Chim Trong Lồng (Tù Điểu)

Chương 147: Thương Lục mất tích

Chương 147: Thương Lục mất tích

Lúc Kiều Ỷ Hạ trở lại khách sạn, Lộ Tây Trán đã ngủ rồi. Nàng không đắp mềm, co rúc trên giường, lông mi run rẩy, thoạt nhìn như một đứa trẻ. Kiều Ỷ Hạ mở lớn máy sưởi, cởϊ áσ khoác của mình phủ lên người nàng. Một đoạn thời gian trước đây, tuy nàng luôn nói mình không có tư cách thích sạch sẽ, nhưng thích sạch sẽ đã là bản năng của nàng, khiến nàng cho dù có đông lạnh cũng không muốn dùng chăn mềm của khách sạn hay là chiếc áo khoác đã dính đầy bụi bẩn của mình để sưởi ấm.

Kiều Ỷ Hạ vươn tay sờ lên trán của Lộ Tây Trán, còn may, không nóng, không phát sốt.

Trên đời không có ai là chưa từng chịu nỗi đau sâu sắc, Kiều Ỷ Hạ biết, cho dù các cô đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu được cảm nhận nội tâm của nhau. Bởi vì hoàn cảnh trải qua là giống nhau, nhưng tình cảm thì độc nhất vô nhị.

Một đêm này Kiều Ỷ Hạ không hề chợp mắt, cô nằm trên giường, thậm chí đến ôm cũng không dám ôm nàng, sợ mình sẽ đánh thức cái người vất vả lắm mới ngủ được này. Cô cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cảm nhận hơi thở của nàng, trong dòng thời gian bát ngát bao la này yên lặng bồi bên cạnh nàng.

"Ba." Kiều Ỷ Hạ đến phòng vệ sinh, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, nhấn nút nghe, cô biết rõ, thứ đợi cô chính là mưa to gió lớn. "Con biết."

"Con biết? Con biết mà ngay cả chào một tiếng cũng không có liền bỏ đi? Ỷ Hạ, con không phải trẻ con, sao không có một chút trách nhiệm nào như vậy hả!"

"Ba, thực xin lỗi. Nhưng con thật sự có chuyện rất quan trọng cần xử lí, con thật sự không thể quay về."

"Kiều Ỷ Hạ, con có biết hôm nay là ngày mấy không? Hội nghị hôm nay ba tổ chức là vì ai? Thái độ bây giờ của con, khiến cho ba rất hoài nghi có nên đem Kiều thị giao lại cho con không, một quản lí không có ý thức trách nhiệm như vậy, làm sao có thể phục chúng!"

Kiều Ỷ Hạ nhấp nhẹ đôi môi: "Con thật sự xin lỗi, ba." Sau đó không nói gì nữa mà cúp điện thoại. Mặc dù ba phiền muộn cô, tức giận cô, thậm chí là thay đổi chủ ý, đuổi cô ra khỏi Kiều thị, thì cô cũng không thể rời khỏi Lộ Tây Trán vào lúc này.

Đẩy cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy ở cửa ra vào là Lộ Tây Trán thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt. Kiều Ỷ Hạ đột nhiên có loại cảm giác không biết phải làm sao, giống như giờ phút này tất cả mọi ngôn ngữ cùng động tác đều dư thừa, chỉ có đối mặt, mới có thể giải nỗi khổ tương tư.

"Trở về đi. Cho chị một chút thời gian, để chị tạm biệt anh ấy."

Không biết phải mất bao lâu, nhưng nàng nghĩ, nàng nhất định sẽ trả lại cho cô một Lộ Tây Trán tự tin như lúc ban đầu.

Nàng nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, một mảnh xe cộ đông đúc, đám người chen chúc như thủy triều. Căn phòng này rốt cuộc cũng chỉ còn lại một mình nàng, nàng có thể yên tĩnh mà cô độc, yên tĩnh mà nhớ nhung. Kì thật đêm qua nàng cũng không có ngủ, nàng cảm nhận được Kiều Ỷ Hạ ở bên cạnh mình có bao nhiêu cẩn thận từng li từng tí, thậm chí đến hơi thở cũng đè thấp xuống. Nàng cảm thấy giây phút như thế thật tốt đẹp, nàng có thể vừa ích kỉ mà cảm thụ sự quan tâm của người yêu dành cho mình, vừa có thể nhẫn tâm mà đưa ra lời từ biệt cuối cùng với anh trai.

"Anh, có thể hàn huyên trò chuyện với anh một lúc không, hôm nay anh có khỏe không, gần đây em cứ như bà già, vừa muốn khóc vừa muốn la, thường nhớ đến lời của anh, anh nói giấc mộng của mình rất cao, muốn cùng nhau cố gắng leo lên, con đường lên trời này rất quanh co, em cắn răng xông về phía trước, đừng để gió lớn thổi bay chúng ta, chúng ta nắm tay nhau thì không sợ nữa...."

Đó là năm thứ nhất nàng đến nước Mỹ, nàng không thể thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt của nước Mỹ, người da trắng tóc vàng mắt xanh, phương thức dạy học cởi mở, có những đêm nàng mất ngủ, nàng sẽ gởi tin nhắn cho anh, mà anh thì luôn ngay lập tức gọi điện thoại cho nàng, hát cho nàng nghe.

"Em gái có thể hàn huyên trò chuyện một lát không, hôm nay em có khỏe không.... Em gái của anh hãy ngủ đi, đừng luôn dũng cảm như anh, nếu như em gặp được người mình muốn, chớ vì anh mà không thể buông xuống được...."

Từng đêm mất ngủ, giọng hát của anh như hình với bóng, làm bạn với nàng đi vào giấc mộng. Bài hát này, là bài hát đẹp nhất mà nàng từng nghe qua. Mà bây giờ, nàng lựa chọn dùng bài hát này, để gởi lời từ biệt cuối cùng với anh.

Có lẽ kiếp này có được đứa em gái như em, là bất hạnh của anh. Nhưng chuyện anh là anh trai của em, là may mắn đủ đầy cả đời của em.

Thành phố F.

"Con gái bất hiếu!" Bàn tay hạ xuống, trên gương mặt trắng nõn của Kiều Ỷ Hạ lập tức in lại dấu bàn tay đỏ chót. "Ba nói cho con biết, nếu con dám bước ra khỏi công ty nửa bước, thì con cũng đừng có trở về nữa! Kiều Nhất Hải ba không có đứa con gái như con, vì tư tình nữ nhi, hoàn toàn không để ý đại cục! Con thật khiến ba cực kì thất vọng!"

Ban đầu ông cực kì giận cô, sau đó nhìn thấy con gái vội vàng gấp gáp quay về dự họp, sự tức giận của ông đã vơi hơn phân nửa rồi, ai ngờ vừa mới kết thúc hội nghị, cô lại muốn rời đi. Ông không phải kẻ ngu, không phải không biết cô muốn đi đâu, đi vì ai. Trải qua chuyện lần trước, vốn dĩ Kiều Nhất Hải chưa từng nhắc đến Lộ Tây Trán, nhưng mà Kiều Ỷ Hạ lại đem tư tình nữ nhi đặt trước sự nghiệp, chuyện này khiến ông không thể chịu được. Ông không có cách nào chấp nhận con gái của mình không nên thân như vậy.

"Ba, con không muốn mất cô ấy, thế nhưng, con cũng không muốn mất ba."

Nghe cô nói như thế, trong lòng Kiều Nhất Hải như bị thứ gì chạm vào, thần sắc nhu hòa vài phần, nhưng sau đó lập tức khôi phục sự nghiêm khắc: "Chỉ cần con nghe lời ba, ngoan ngoãn ở lại, mấy ngày tới làm cho tốt hạng mục này, ba sẽ không tức giận với con nữa."

Nhưng mà cô vẫn cương ngạnh quỳ gối trước mặt ông, từ nhỏ đến lớn, đứa con gái vĩnh viễn không chịu cúi đầu không chịu mềm yếu này lại quỳ gối với ông, cô nhìn vào mắt ông, lặp lại một lần nữa: "Ba, con không muốn mất cô ấy, cũng không thể mất đi ba."

Kiều Nhất Hải nhướng mày, tâm tình đột nhiên hoảng hốt, ông nâng cao ngữ điệu, không thể tin mà nhìn cô: "Con làm gì vậy? Nói đến cùng, con nhất định phải đi tìm con bé đó, có phải không? Mặc kệ ba nói gì cũng không được đúng không?"

"Đúng."

Kiều Nhất Hải lắc đầu, muốn phát giận nhưng không được, muốn cười, cảm thấy mình rất buồn cười, nhưng lại cười không nổi, ông nhìn Kiều Ỷ Hạ, cảm thấy toàn thân không có khí lực, cuối cùng chỉ khoát tay nói: "Con muốn đi thì đi đi. Ba mặc kệ, cũng không cần biết."

Kiều Ỷ Hạ không vội vã quay lại thành phố A, mà là đến siêu thị mua một ít rau củ mới, quay về khu nhà của cô và Lộ Tây Trán. Mấy ngày nay Lộ Tây Trán không có ăn cơm đàng hoàng, sắc mặt vàng như nến, cô muốn làm một chút đồ ăn làm ấm dạ dày, mang đến cho nàng. Chỉ có điều, cô chỉ nhớ Lộ Tây Trán đã vài ngày không ăn cơm, nhưng lại hoàn toàn quên mất chính mình cũng đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng rồi. Yêu một người, trong mắt đều là người đó, làm gì còn chỗ nào cho bản thân.

Đi trên hành lang khách sạn, trong tay cầm cà mèn, Kiều Ỷ Hạ nhận điện thoại Bạch Anh gọi đến, cũng thật trùng hợp, cô vốn định đợi Lộ Tây Trán ăn cơm xong rồi thì sẽ gọi điện cho Bạch Anh đây. Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Bạch Anh, lại nằm xa dự đoán của Kiều Ỷ Hạ.

"Chị Ỷ Hạ, Thương Lục anh ấy bị bắt cóc rồi."

"Em nói cái gì?" Chàng trai ngày hôm qua còn dẫn nhân viên cảnh sát theo cô lên núi, giải cứu Lộ Tây Trán ra khỏi biển lửa, bị bắt cóc rồi? Kiều Ỷ Hạ không khỏi siết chặt điện thoại trong tay.

"Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em nằm nghỉ trong nhà, Thương Lục nói với em, buổi trưa anh ấy sẽ về nhà ăn cơm, em vốn định nấu cơm cho anh ấy, thế nhưng mà, em chờ rất lâu rất lâu anh ấy vẫn chưa trở về, em tưởng trong Cục có nhiệm vụ đột xuất, anh ấy không có thời gian nghe điện thoại của em, nhưng mà đội trưởng Thạch nói anh ấy đã ra về từ sớm. Em vừa mới nhận được một email, trong đó có hai tấm ảnh, là của kẻ bắt cóc gởi đến, bọn họ muốn một trăm vạn, là một trăm vạn đó chị Ỷ Hạ.... Hai người bọn em chưa từng đắc tội với người nào, rốt cuộc là vì sao lại như vậy!"

"Bạch Anh, chị biết bây giờ em nhất định rất lo lắng, nhưng cố gắng giữ bản thân mình tỉnh tảo, lát nữa chị sẽ đến tìm em, có nghe không?" Cô cố gắng trấn an nói.

Bạch Anh ừ một tiếng, nghe ra được, cô đang cố khắc chế tiếng khóc của mình.

Kiều Ỷ Hạ đi vào phòng, cô tiến lên ôm Lộ Tây Trán một cái, cũng giúp nàng mở hộp cơm: "Thương Thương, chị phải ăn hết mấy món này. Em có chuyện phải ra ngoài một lát."

"Là chuyện gì?"

"Thương Lục bị bắt cóc rồi."

Bàn tay cầm muỗng của Lộ Tây Trán cứng ngắc: "À."

Kiều Ỷ Hạ kinh ngạc sự bình tĩnh của nàng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vuốt tóc nàng, nói: "Em không biết đến lúc nào mới quay lại, chị mệt mỏi thì nghỉ ngơi cho tốt, không cần chờ em."

Lộ Tây Trán gật gật đầu: "Ừm."

Cửa bị đóng lại, cái muỗng trong tay Lộ Tây Trán rơi xuống, nàng siết chặt quần áo của mình, nhắm chặt hai mắt.

Vừa nhìn thấy Kiều Ỷ Hạ, Bạch Anh nhịn không được mà bổ nhào vào lòng cô, bụng của Bạch Anh đã lớn lên trông thấy, Kiều Ỷ Hạ nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô.

"Ỷ Hạ, em đến rồi." Vẻ mặt của Thạch Vi cũng không tốt, phải nói, tâm tình của toàn bộ tổ viên tổ 8 đều rất tệ.

"Đội trưởng Thạch, tuy em đã không còn là cảnh sát, nhưng vụ án này, em hi vọng có thể cống hiến một phần sức lực. Cũng hi vọng Cảnh cục có thể cho em cơ hội này, để em đi theo các anh, tìm được Thương Lục."

Thạch Vi gật gật đầu: "Chuyện này em không cần lo lắng, anh đã nói chuyện với cục trưởng Cao rồi, ông ấy cũng đồng ý cho em theo vụ án này. Dù sao em cũng là đồng nghiệp của Thương Lục một thời gian dài, nếu em có thể hỗ trợ điều tra vụ án này, vậy đương nhiên là không còn gì tốt hơn."

Thạch Vi đem email mà kẻ bắt cóc gởi đưa cho Kiều Ỷ Hạ nhìn. Bên trong email đúng là chỉ có hai tấm ảnh. Một lá thư, viết tay, sau đó được chụp ảnh lại. Chữ trên đó viết bằng tiếng Anh, dịch ra tiếng Trung thì có ý là, cô có thể báo cảnh sát, tôi cũng có thể gϊếŧ con tin, tôi chỉ muốn một trăm vạn thôi, mạng sống có quan trọng hơn tiền hay không thì tự cô cân nhắc. Bên dưới kí tên bằng một chữ S. Tấm ảnh còn lại, là ảnh chụp Thương Lục bị trói chặt tay chân. Người tổ 8 khi nhìn thấy tấm ảnh này, không biết tâm tình là gì nữa.

Nhân viên tổ kĩ thuật mạng bưng một ly trà đẩy cửa đi vào: "Cơ bản là không có thu hoạch gì, địa chỉ IP là giả, tình huống này rất thông thường, theo lý thì khá dễ phá giải. Thế nhưng bọn bắt cóc rất rõ ràng là không sử dụng Proxy Server, dùng kĩ thuật của chúng ta bây giờ mà nói, hoàn toàn không có cách nào xác định vị trí cụ thể của hắn, à không, phải nói, đến chuyện lúc này hắn có tồn tại ở thành phố A hay không, chúng ta cũng không xác định được."

"Trừ cái này ra thì sao? Những tin tức khác cũng không truy lùng được ư?"

Người đàn ông đeo kính vuốt vuốt mi tâm: "Người này là cao thủ máy tính, ban đầu chúng tôi định xâm nhập hệ thống máy tính của hắn, thu hoạch một chút dữ liệu có ích, nhưng mà...." Nói đến đây, hắn dừng một chút, không khỏi siết chặt lòng bàn tay, "Chúng tôi không những không xâm nhập được máy tính của hắn, ngược lại toàn bộ máy tính của phòng kĩ thuật đều bị hack, bọn chúng không phải chỉ say mê máy tính bình thường, mà rất có thể bọn chúng đang nắm giữ kĩ thuật hacker tiên tiến nhất."

"Đúng là buồn cười!" Thạch Vi tức giận vỗ bàn một cái, "Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không bắt được bọn bắt cóc liều mạng này sao! Nói cách khác, muốn thông qua hộp thư để tìm được hắn, bây giờ đã là chuyện hoàn toàn không thể, đúng không?"

Người đàn ông đeo mắt kính gật gật đầu: "Có thể nói như vậy."

"Mẹ kiếp!" Thạch Vi bực bội cào cào tóc.

"Thế nhưng là, hắn căn bản cũng không nói cho chúng ta biết cần giao tiền cho hắn bằng cách nào, có thể hắn sẽ lại gởi thư cho chúng ta, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt biện pháp ứng phó, có phải là có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra được vị trí của hắn hay không?"

Người đàn ông lại lắc đầu: "Điểm này, thứ mà chúng tôi có thể lấy, bọn bắt cóc cũng nhất định có thể lấy được."

"Vậy phải làm sao bây giờ.... Xong rồi, bọn chúng hack hệ thống của chúng ta, đây không phải là cho thấy bọn chúng đã biết chuyện em báo cảnh sát rồi sao? Vậy Thương Lục nên làm sao bây giờ?" Sắc mặt Bạch Anh thoáng cái liền trở nên trắng bệch, cả người loạng choạng ngã trên mặt đất.