Chương 143: Nút thắt trong tim
Khí trời năm mới rét lạnh dị thường, gió tấp lên mặt, đưa tay lau đi chỉ cảm thấy giống như đang lau một lớp vôi mỏng, Kiều Ỷ Hạ quấn kín khăn quàng cổ, nắm chặt tay Lộ Tây Trán. Đường núi này nhấp nhô gập ghềnh, xung quanh mọc đầy cỏ dại, cành khô lá héo, tạo nên bầu không khí hoang vu biến ảo lạ kì. Kiều Ỷ Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay nhiều mây, ở trong ấn tượng của cô, cùng với cái ngày nhiều năm về trước, gần như là giống như đúc.
Tay của cô vẫn luôn run rẩy, lúc dừng bước chân, trên mặt đã dính đầy nước mắt, Lộ Tây Trán không giúp cô lau nước mắt, mà là nhàn nhạt nói: "Chính là ở chỗ này."
"Chính là ở chỗ này, người tên là Viên Huy đó, đã nhốt hai chị em em."
Kiều Ỷ Hạ chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu mình, cô không dám nhìn, càng không dám nhìn nhà xưởng bỏ hoang ngay trước mắt mình, giống như kí ức vốn đã mất đi trong đầu, dưới sự triệu hoán của thời gian mà tức cảnh sinh tình, tất cả những gì không chịu nổi, tất cả đau khổ đều vô cùng sinh động, lấp đầy trái tim cô, làm cho cô đau nhức đến nổi không thể nào hít thở.
Lộ Tây Trán từ túi áo khoác lấy ra một tấm ảnh, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gương mặt người nọ lập tức xuất hiện trước mặt Kiều Ỷ Hạ.
"Đúng, là hắn...."
Là hắn, đừng nói là mười năm, dù có hai mươi năm, năm mươi năm, cả đời, cô sẽ không thể nào quên được ánh mắt của hắn. Cô không biết hình dạng của hắn thế nào, nhưng đôi mắt này, cô suốt đời khó quên. Là hắn, hủy hoại cuộc đời của cô và Ỷ Huy, để cho toàn bộ Kiều gia bọn họ mãi mãi chìm trong thống khố.
Cô sẽ không quên, cái ngày đó, Ỷ Huy vẫn giống như mọi ngày, làm xong bài tập thì liền quấn lấy cô đòi dẫn nên núi chơi. Hai chị em họ thích chơi trốn tìm ở những chỗ không có ai lui tới, Ỷ Hạ để cậu đi trốn, mỗi lần đều giả vờ là mình tìm không thấy. Thế nhưng ngày hôm đó, lúc hai người đang nắm tay nhau đi trên đường về nhà thì gặp một người, người kia, chính là Viên Huy. Hắn thật hung dữ, trong tay cầm dao găm sắc bén, đeo khẩu trang màu đen và đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp. Hắn nhốt hai người trong sơn động, Ỷ Huy còn rất nhỏ, vẫn luôn khóc lớn, cô liền an ủi cậu, nói ba mẹ nhất định sẽ đến cứu bọn họ.
Sau đó, hắn lại nhốt cả hai ở một nơi khác, chính là nhà xưởng bị bỏ hoang trước mắt, lúc đó nhà xưởng này không đổ nát như bây giờ, đó là một không gian bịt kín, giống như phòng tối, ngay cả cửa sổ cũng không có, ngẩng đầu lên chỉnh là tường đồng vách sắt lạnh như băng, nhìn không thấy một chút hi vọng sống sót nào.
Sau đó, cô không nhớ được gì cả, giống như có người đã xóa bỏ phần kí ức này khỏi đầu cô, một chút cũng không thể nhớ lại. Thế nhưng sau lần đó, cô đã không còn gặp lại Ỷ Huy.
"Em không biết vì sao mình lại không nhớ ra.... Thậm chí em không thể nhớ nổi, Tiểu Huy thằng bé rốt cuộc là như thế nào mà...." Cô mím chặt môi, nhưng không thể nào ngăn cản tiếng khóc của mình. Chết, chữ này, cô nói không nên lời.
"Chú và dì đã giao tiền chuộc rồi, thế nhưng hắn rất giảo hoạt, không hề đem em và Ỷ Huy trả lại cho chú. Hơn nữa." Lộ Tây Trán cúi đầu, hoàn toàn không biết lòng bàn tay mình đã bị móng tay cắm sâu vào, rịn ra máu tươi. "Hơn nữa, còn nhẫn tâm, gϊếŧ chết Ỷ Huy."
"Vì sao.... Vì sao, vì sao hắn đã có được thứ hắn muốn nhưng vẫn không chịu buông tha cho bọn em, vì sao người chết là Ỷ Huy mà không phải là em."
"Bởi vì." Lông mi của Lộ Tây Trán run rẩy, cảm thấy mỗi một chữ mình nói ra, đều đặc biệt nặng nề, nặng đến nỗi khiến nàng thở không nổi, "Tiểu Huy đã nhìn thấy mặt của hắn, mà em, thì không có."
Kiều Ỷ Hạ gắt gao siết lấy mái tóc của mình, gương mặt dễ nhìn bởi vì đau khổ mà trở nên dữ tợn, vặn vẹo: "Em không nhớ rõ, em không nhớ rõ.... Em không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thương Thương, cái gì em cũng không nhớ được, phải làm sao bây giờ..."
"Năm đó, người chịu trách nhiệm điều tra vụ án này tên là Trương Trạch, đã về hưu. Chị, một đoạn thời gian trước đã gặp ông ấy một lần. Vốn là đã nhiều năm rồi, cứ cho rằng sẽ không thể tìm thấy người này, thế nhưng trời không phụ lòng người, cuối cùng chúng ta cũng đã tìm ra hắn. Dựa theo báo cáo khám nghiệm tử thi lúc đó, Ỷ Huy là bị dao găm đâm trúng chỗ hiểm, mà người làm, chính là Viên Huy."
---Lộ giáo sư, quả nhiên, chuyện gì cũng không thể gạt được cô. Tôi thừa nhận, vụ án năm đó, không phải bởi vì điều tra không ra nên mới chậm chạp không kết án, mà là tôi nhận được chỉ thị, nói là không được điều tra nữa, giao lại cho tổ trưởng tổ năm. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, tôi không có quyền chấp vấn quyết định của cấp trên, chỉ có thể phục tùng. Cho nên điều cô muốn biết, cũng là chân tướng mà nhiều năm qua tôi rất muốn tìm hiểu."
---Chú, dì, kì thật sau khi Ỷ Huy bị gϊếŧ không bao lâu, hai người đã biết rõ chân tướng mọi chuyện rồi, cho nên, hai người đã đưa Ỷ Hạ đến bệnh viện, đoạn tuyệt với nhân thế, để cho cô ấy tiếp nhận hình thức trị liệu hoàn toàn phong bế, hoặc là nói, để cho cô ấy hoàn toàn quên đi đoạn kí ức kia.
---Chúng tôi cũng từng hận, cũng từng nghĩ muốn bóp chết con bé, báo thù cho đứa con trai đáng thương của chúng tôi. Thế nhưng là, cuối cùng lại không nỡ. Nếu như đã không nỡ, thì phải quên. Đoạn thời gian đó, là những ngày âm u thống khổ nhất trong cuộc đời chúng tôi, chúng tôi nói tình huống thật sự cho Cục trưởng biết, còn có bác sĩ chứng minh, cho nên, hành vi của con bé, cũng không cấu thành phạm tội. Chúng tôi sợ, sợ sau khi nó biết rõ chân tướng sự việc thì chịu không nổi, nên liền khẩn cầu Cục trưởng, để ông ấy có thể, có thể lý giải tấm lòng của người làm cha làm mẹ như chúng tôi.
---Người mà mình đã từng dùng tính mạng để thương yêu, cho dù có phạm phải lỗi lớn thế nào, nhưng làm cha mẹ, cũng sẽ không cam lòng thật sự khiến con bé phải khó chịu. Bởi vì chúng ta sinh ra làm người, chúng ta không phải cỏ cây, chúng ta có tình.
Nhớ đến những lời mà Trương Trạch và Kiều Nhất Hải nói, nhìn Kiều Ỷ Hạ lệ rơi đầy mặt ngồi trên mặt đất, Lộ Tây Trán nhìn mảnh đất dưới chân mình, rồi lại giúp cô vén mái tóc ra sau tai. "Ỷ Hạ, chị biết, đau nhức mất đi người thân, là đau nhức mà người khác không thể dùng dăm ba câu là trấn an được. Loại thống khổ này, chị cũng giống như em, đã từng nhận lấy. Nhưng mà trên thế giới này còn rất nhiều người yêu thương em, Lưu Sâm nói với chị, đừng để sự hi sinh của Lộ Thư Dã trở nên không có chút ý nghĩa nào. Ỷ Hạ, lời giống như vậy chị cũng muốn nói cho em biết, chuyện cũ đã qua, đừng để sự hi sinh của Ỷ Huy, trở nên không có ý nghĩa."
"Chúng ta đều là người may mắn, chúng ta có những người anh trai, em trai yêu thương chúng ta, bọn họ cho dù không có cách nào cùng lớn lên với chúng ta, cùng nhìn thủy triều lên xuống, mây đến mây đi, nhưng từ sau đó chúng ta đã không còn là những thân thể cô độc, bởi vì, bọn họ sẽ ở trong thân thể của chúng ta, cùng chúng ta vui sướиɠ, cùng chúng ta bi thương."
Lộ Tây Trán nhốt cô vào lòng, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu của cô, giống như đang che chở trân bảo mà che chở cô: "Nếu như người còn sống là Ỷ Huy, như vậy bây giờ sự đau khổ của cậu ấy, cũng sẽ không ít hơn em. Em yêu cậu ấy như vậy, sẽ không nhẫn tâm để cậu ấy sống trong hổ thẹn từ ngày này qua ngày khác."
Cuộc sống như vậy trải qua bao lâu nhỉ, chỉ hơn ba nghìn ngày đêm mà thôi. Mỗi một ngày hổ thẹn thϊếp đi, lại hổ thẹn tỉnh lại, nghênh đón một ngày mới, một ngày tràn ngập áy náy. Dưới loại hành hạ này, cô trở nên lạnh lùng, dễ cáu giận, trở nên kháng cự với bất luận kẻ nào tới gần. Bởi vì cô không chỉ mất đi em trai, mà còn mất đi một đoạn kí ức. Cô cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, mỗi ngày mỗi ngày đều phải kéo dài hơi tàn. Cô thậm chí không có cách nào tưởng tượng, nếu như không sự chèo chống của niềm tin muốn lôi hung thủ ra trước công lý, không biết rốt cuộc là cô có sống được đến bây giờ hay không.
"Mất đi đoạn kí ức đó, không phải là trời cao trừng phạt em, mà là tình yêu Ỷ Huy dành cho em. Mặc kệ là ở nơi nào, cậu ấy đều hi vọng chị gái của mình có thể để xuống chuyện cũ, cố gắng tiến về phía trước."
Cô ngẩng đầu nhìn Lộ Tây Trán, ánh mắt của nàng chân thành như vậy, sáng ngời, giống như một ánh trăng màu bạc sáng nhất trên bầu trời, cảm tạ biết bao, cô ấy có thể vượt qua muôn ngàn cách trở, đi đến bên cạnh mình.
"Thương Thương, cảm ơn chị."
"Câu cảm ơn này, chị nhận." Lộ Tây Trán nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nụ cười trên mặt trong sáng mà dịu dàng: "Tiến về phía trước, sống cho tốt, đó mới là đáp tạ tốt nhất dành cho chị."
Thật lâu về sau, Kiều Ỷ Hạ nhớ lại ngày hôm nay, mới hiểu được Lộ Tây Trán đã dùng bao nhiêu dũng khí để nói với mình những lời đó. Lúc đó mình khóc ngã vào lòng cô ấy, hoàn toàn không để ý lúc mà cô ấy an ủi mình, cô ấy đã phải nhớ lại tai nạn mà cô ấy đã từng trải qua, mỗi một tiếng trấn an mà cô ấy dành cho mình, chính là một con dao khoét sâu vào phần thịt trong lòng.
Thế nhưng nàng chịu đựng, để dừng lại những đau khổ khi nhớ lại chuyện cũ.
Rời khỏi nơi đó, cũng không có nghĩ là hoàn toàn vứt bỏ đoạn kí ức này, mà là không mê muội trong chuyện cũ nữa, đem nó chôn sâu xuống đáy lòng, nó có thể là một cây gai trong lòng Kiều Ỷ Hạ, nhưng cũng có thể là một nốt ruồi chu sa xinh đẹp, mỗi một lần hoang mang, nhớ lại thời niên thiếu ngây thơ đáng yêu đó, cô sẽ càng có thêm nhiều dũng khí.
Còn Lộ Tây Trán cũng không hiểu hiện quá nhiều khác biệt so với trước đây. Bởi vì loại người giống như các cô, từ khi còn nhỏ, sĩ diện đã lớn hơn hết thảy, mặc dù là trước mặt người mình yêu nhất, cũng muốn bảo vệ lòng tự ái của mình ở một mức độ nào đó.
Cho dù nàng là người bình thường, không cho nàng đãi ngộ đặc biệt, như vậy nàng cũng sẽ ở trong sự bình thường đó, tìm được chính mình phi thường nhất.
"Thương Thương."
Trong phòng ngủ hiếm khi lại không bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nó như được mặc một tầng sa y màu trắng, nhã nhặn lịch sự mà sáng tỏ, thuần mỹ mà dịu dàng. Phảng phất như ở trong trời đất tràn đầy dơ bẩn này, đó là sự thanh tịnh cuối cùng.
"Em rất muốn kết hôn với chị." Cô ngẩng đầu nhìn nàng, rõ ràng là một cô gái có tuổi tác không sai biệt với cô lắm, nhưng vì sao mỗi thời khắc cô cực độ tuyệt vọng, chỉ cần trốn ở trong lòng nàng, thì cảm thấy tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng. Ở cùng với nàng, từ trước đến nay, cô giống như không cần lo lắng gì cả. Nàng không phải siêu nhân, nhưng lại có thể bảo vệ cô cả đời. "Em nghĩ, trên thế giới này, sẽ không có người nào yêu em nhiều hơn chị cả."
"Có lẽ chúng ta đã định trước không có cách nào giống như Thương Lục và Bạch Anh, có một nghi thức kết hôn nguyện vẹn thuộc về họ, thậm chí chúng ta cũng không có cơ hội đến cục dân chính nhận một tờ giấy chứng nhận kết hôn. Không chiếm được sự thừa nhận của pháp luật cũng không sao, không có người thân ủng hộ chúng ta cũng không sao. Có thể để chúng ta gặp nhau trong biển người mênh mông, có thể để hai đáng ghét không ai dám đến gần như chúng ta có thể đến gần nhau, yêu thích lẫn nhau, đã là sự thiên vị lớn nhất mà trời cao dành cho chúng ta rồi."
"Em, không có cách nào giống như một người đàn ông, vĩnh viễn cho chị một bờ vai rộng lớn để dựa dẫm, bởi vì trong thân thể em chảy xuôi dòng máu nữ tính, em cũng sẽ có lúc mất mát hoặc ấm ức, cũng sẽ có lúc trốn trong lòng chị không muốn đi ra nữa. Thứ em có, chẳng qua là một trái tim muốn làm bạn với chị cả đời. Em muốn để thật nhiều người biết được, không có bất kì chuyện gì, bất kì kẻ nào có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ, em muốn để tất cả mọi người biết rõ, em có một người yêu tốt nhất trên thế giới này, cô ấy tên là Lộ Tây Trán. Em yêu cô ấy, mãi cho đến lúc sinh mệnh kết thúc. Em yêu cô ấy."