Chương 134: Chỉ cần chị ở đây
Lộ Tây Trán nghĩ chuyện mình cùng Kiều Ỷ Hạ gặp nhau hiểu nhau, hết thảy đều là số mệnh đã định trước. Hai người các cô có thể cùng nhau bước đi, không phải là ngẫu nhiên, mà là duyên phận. Các cô giống như con chim bị nhốt trong l*иg, bị những chuyện cũ đau khổ thời niên thiếu trói buộc đôi cánh, chỉ có bề ngoài xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại không biết làm sao để dỡ bỏ phòng tuyến trong lòng, để mặc bản thân mình bị hành hạ ăn mòn trong dòng thời gian.
Vụ án này một loại cổ độc, mà Kiều Ỷ Hạ chính là người bị trúng độc, vụ án không được phá, bệnh của cô sẽ không tốt lên, nhưng vụ án được vạch trần rồi, bệnh của cô sẽ lập tức nặng thêm, thậm chí, là nguy kịch.
Vì vậy, dưới đáy lòng Lộ Tây Trán âm thầm đưa ra một quyết định, mặc kệ là đối với người đã chết hay pháp luật, thì cũng không cần một quyết định công bằng.
Dù cái quyết định ngụy quân tử này có vớ vẩn, nhưng nó có thể khiến cho Kiều Ỷ Hạ không bị hành hạ.
Sau hoàng hôn, hai người Kiều Ỷ Hạ làm bạn với Thương Lục và Bạch Anh đi xem cảnh biển, dạo chợ đêm, phố ăn vặt tràn ngập mùi mực nướng, luộc, xào, cùng với các mùi nướng khác, khiến Bạch Anh thèm đến chảy nước miếng. Một tay cầm xiên dê nướng, một tay cầm đậu hủ nướng, Thương Lục bên cạnh còn phải giúp cô cầm cánh gà nướng mà cô thích ăn nhất.
"Lộ giáo sư, chị Ỷ Hạ, các chị không ăn à? Thật sự rất ngon!"
Lộ Tây Trán lắc đầu, nàng không có hứng thú đối với mấy món thức ăn nhanh được xếp hạng mười món ăn vặt chợ đêm này, cộng với mấy ngày trước đó lúc đi đến địa điểm xảy ra vụ án với Trương Trạch chịu phải gió lạnh, bệnh hen suyễn có dấu hiệu tái phát, lại càng không thích hợp ăn mấy thứ này.
Cuộc du ngoạn này sẽ vui vẻ trôi qua, nếu như không có chuyện Lộ Tây Trán ngất xỉu. Hai người Thương Lục và Bạch Anh còn sợ hãi chứ đừng nói là Kiều Ỷ Hạ. Hai vợ chồng muôn phần tự trách, buồn bã vì mình ham chơi mà gọi Lộ Tây Trán ra đây để nàng bị liên lụy. Trên đường đưa Lộ Tây Trán đến bệnh viện, Kiều Ỷ Hạ không nói một lời, cô biết sức khỏe của nàng không tốt, thế nhưng sẽ không đến mức đột nhiên ngất xỉu, rõ ràng thân thể không thoải mái nhưng vì sao lại không nói gì, cô lo lắng cho nàng, cô cực kì đau lòng.
Mãi cho đến khi bác sĩ chẩn đoán xong rồi, tảng đá trong lòng ba người mới buông xuống, bác sĩ nói thân thể Lộ Tây Trán không có gì đáng ngại, chẳng qua là vất vả lâu ngày nên sinh bệnh, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sao nàng có thể không mệt mỏi được chứ?
Từ sau khi nhận được email đó, chỉ cần là lúc tỉnh táo, nàng liền không nghỉ một giây lo lắng cho vụ án của Kiều Ỷ Hạ, thậm chí trong đêm cũng không ngủ ngon giấc, đừng nói là một cô gái có sức khỏe yếu ớt, cho dù là siêu nhân thì cũng cần phải nghỉ ngơi.
"Chị làm sao vậy?" Nàng tỉnh lại, mở tô đôi mắt, nghi ngờ hỏi.
Kiều Ỷ Hạ nhìn dáng vẻ vô tội của nàng, vừa nóng vừa giận, muốn trách cứ, nhưng lại nói không nổi nửa câu trách cứ, chỉ ngồi trên mép giường bực bội nhíu mày.
Thấy cô không nói lời nào, Lộ Tây Trán liền nói: "Sẽ không phải, là bệnh gì nan y chứ?"
"Phi phi phi!" Kiều Ỷ Hạ vừa gõ tay lên tủ đầu giường, vừa tức giận nói: "Chị mong chờ rời khỏi em đến vậy sao?"
Vốn là muốn đùa với cô một chút, nhưng nhìn thấy phản ứng dữ dội của cô, Lộ Tây Trán mới ý thức được cô đang thật sự tức giận. Đáng tiếc thân thể lại không có chút sức nào, nàng chống cùi chỏ đỡ thân mình ngồi dậy, Kiều Ỷ Hạ dù có mạnh miệng, thì cũng giúp nàng kéo mềm, sợ nàng ngồi không thoải mái. Lộ Tây Trán vuốt vuốt mặt cô, dịu dàng nói: "Làm sao lại như vậy?"
"Bác sĩ nói chị làm việc quá sức, cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng, phát hiện nàng không chỉ mặt mày trắng bệch mà dưới mắt cũng nổi lên một quầng thâm xanh đậm. "Có phải là gần đây bận bịu sáng tác gì đó hay không? Hay là, vì vụ án của Tiểu Huy...."
"Không có." Lộ Tây Trán không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu. "Đồ ngốc, với chị, muốn phá một vụ án không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Chị thông minh như vậy, sao có thể vì mấy thứ này mà làm mình mệt mỏi được. Chẳng qua là gần đây ngủ không ngon lắm, đừng suy nghĩ nhiều."
"Thương Thương, chị đáp ứng em, nhất định phải đặt sức khỏe thân thể của chị ở vị trí đầu tiên. Vụ án cùng những chuyện khác cũng vậy, đều không thể quan trọng bằng sức khỏe của chị, cho dù là vụ án của Tiểu Huy cũng thế, em sẽ không cưỡng bách chị giúp em, chỉ cần có một chút cảm giác lực bất tòng tâm, thì đừng điều tra nữa. Vụ án, em có thể bỏ xuống, nhưng mà chị, em không thể mất đi."
Lộ Tây Trán khẽ mỉm cười, gật gật đầu: "Được, chị biết rồi."
"Biết rồi còn không mau lại đây."
"Lại đây? Em muốn chị đi đâu?" Hai người các cô bây giờ ở gần nhau trong gang tấc, cô còn muốn nàng đi đâu nữa.
"Lại đây, cho em hôn một cái."
Lộ Tây Trán không khỏi bật cười, nhưng không nói hai lời liền tiếp cận thân thể trước mặt, dán lên đôi môi mỏng kiều diễm của cô, lông mi chạm vào nhau, ma sát ra ngàn vạn tia lửa. Nụ hôn vô cùng thân thiết, nhưng chỉ lướt qua rồi rời đi, Kiều Ỷ Hạ hơi bất mãn nói: "Chỉ có như vậy?"
"Không thì sao? Em còn muốn thế nào nữa?" Lộ Tây Trán nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Em muốn gì, chúng ta về nhà rồi nói, miễn cho y tá nhìn thấy."
Kiều Ỷ Hạ nghe nàng nói vậy, dứt khoát hôn nàng lần nữa, lần này không chỉ đơn thuần là cánh môi chạm nhau, mà là trực tiếp cạy mở khớp hàm của nàng, dùng lưỡi của mình cùng nàng quấn quýt một chỗ. Kì thật, Lộ Tây Trán mới là cổ độc của cô, một lần lại một lần làm cô rơi vào tay giặc, trầm mê luân hãm. Cô hôn lên hàng lông mi dày của nàng, khẽ nói: "Chính là muốn để họ nhìn thấy. Muốn cho toàn bộ người trên thế giới biết rõ, chị là của em, như vậy, chị sẽ không dám tiếp tục muốn rời khỏi em nữa."
"Để cho bọn họ biết cũng vô dụng." Lộ Tây Trán cười khẽ, "Trên thế giới này, chị không sợ ai cả. Trừ em ra."
Kiều Ỷ Hạ bị nàng chọc cười: "Chị sợ em à? Sao em lại không nhìn thấy nha."
"Chị sợ em không vui."
Kiều Ỷ Hạ nghe vậy thì ôm chặt lấy nàng, ở vành tai nàng hạ xuống một nụ hôn: "Chỉ cần chị ở đây, em sẽ không thể không vui."
Mấy ngày nay, có Kiều Ỷ Hạ chăm sóc, khí sắc của Lộ Tây Trán dần khá hơn, ăn cũng nhiều hơn trước kia. Nàng thật sự làm được chuyện đã đồng ý với Kiều Ỷ Hạ, hoàn toàn đặt mình vào trạng thái hư không, ngoại trừ tĩnh dưỡng thân thể thì không làm gì cả. Trải qua chuyện lần này, kì thật chính nàng cũng rất sợ, nàng chưa từng nghĩ sức khỏe của mình lại kém như vậy, trước đây cũng không phải chưa từng thức đêm làm việc, nhưng mà chưa bao giờ đột nhiên ngất xỉu cả.
Cho nên nàng sợ, sợ mình một lời thành sấm, sẽ khiến thân thể mình hoàn toàn sụp đổ.
Nàng biết, mình thật sự rơi vào tay giặc rồi, luân hãm trong tình yêu nồng nàn với Kiều Ỷ Hạ. Ngày xưa nàng vẫn cho rằng cái chết là một loại giải thoát, nhưng bây giờ nàng sợ, nàng muốn sống tiếp thật tốt. Nàng không dám tưởng tượng, nếu như mình rời khỏi thế giới này trước, Kiều Ỷ Hạ sẽ khổ sở thế nào, nàng càng không có cách nào tưởng tượng, nếu mình không có ở đây, sau này cô bị ức hϊếp, ai đến giúp cô trút giận. Một cô gái ngốc như cô ấy, không thể không có mình.
Ngày hôm nay khí trời rất tốt, vặn dặm mây trắng, nhìn xuyên qua cửa sổ bóng loáng, ngay cả cây cối khô héo cũng bị ánh nắng mặt trời phủ lên một tầng ánh sáng mài vàng xinh đẹp.
Nàng chưa từng nghĩ rằng Kiều Nhất Hải sẽ đến, ít nhất trước đó, chưa từng nghĩ qua.
Ông mặc một thân chính trang, đeo mắt kính mạ vàng, khí chất Đế vương trời sinh, nàng giúp ông pha một tách trà Phổ Nhỉ, đứng bên bàn trà, nhưng không ngồi xuống.
"Tây Trán, ngồi xuống nói chuyện đi."
Lộ Tây Trán khẽ gật đầu, ngồi xuống.
Kiều Nhất Hải lại đột nhiên nở nụ cười: "Làm sao mà một vị khách như tôi lại giống như chủ nhà, còn chủ nhà như cháu đây lại trở nên cẩn trọng như vậy."
Lộ Tây Trán lúng túng không biết nên nói gì cho phải, bởi vì người trước mắt là cha của Kiều Ỷ Hạ, cho nên nàng mới không biết phải làm sao, nàng không có cách nào dùng cách nàng đối đãi với những người ngoài kia để đối đãi với người thân của Kiều Ỷ Hạ. Lộ Tây Trán từ trước đến nay không bao giờ quan tâm người khác đối xử với mình thế nào, lần đầu tiên hi vọng có thể lưu lại cho người đối diện một ấn tượng tốt.
"Tây Trán, lần này tôi đến đây, là có một chuyện muốn nhờ."
"Chú, ngài cứ việc nói, không cần khách khí với cháu."
"Gần đây, có một vụ án, tôi không biết là cháu có nghe nói không..... con gái của tổng giám đốc Mậu Nguyên đã mất tích."
Lộ Tây Trán gật gật đầu, vụ án này, nàng có nghe qua. Điện tử Mậu Nguyên là công ty điện tử lớn thứ ba trong nước, chủ tịch Cổ Phú càng là gia tài bạc triệu, giàu hơn cả Kiều Nhất Hải. Ông ấy không có cháu trai, chỉ có thể nuông chiều cô cháu gái này đến vô pháp vô thiên, nghe đồn cô gái này thông minh lanh lợi, nhưng kiêu căng ương ngạnh, chẳng qua bởi vì bối cảnh gia thế hùng hậu cùng dung mạo mỹ lệ, được tạp chí bầu chọn là một trong mười phú nhị đại có mị lực nhất.
Kiều Nhất Hải than tiếc một tiếng: "Tôi với Cổ Phú có giao tình, bây giờ trong nhà ông ấy xảy ra chuyện như vậy, trong lòng tôi cũng không dễ chịu mấy."
"Chú, cháu hiểu ý của ngài."
Kiều Nhất Hải cười cười, nghĩ thầm quả nhiên là một cô gái thông minh: "Tây Trán, tôi cũng không biết, cháu có thể hay không, có nguyện ý hay không...."
"Cháu giúp."
Kiều Nhất Hải mừng rỡ, phải biết, gần đây Kiều thị đang chuẩn bị xây dựng một khu dân cư ở Đông Giao, điện tử Mậu Nguyên gần đây cũng đang đẩy mạnh tiêu thụ một mẫu TV LCD mới, có chức năng chiếu phim điện ảnh 3D cực thông minh, Kiều thị định hợp tác với Mậu Nguyên, đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ. Phàm là người mua nhà ở khu dân cư, có thể nhận được ưu đãi 50% của TV LCD và nhận được thẻ thành viên cao cấp, mà Kiều thị mỗi khi bán được một căn nhà cũng sẽ trích hoa hồng cho Mậu Nguyên, chuyện này với hai tập đoàn mà nói, chính là trăm lợi vô hại. Địa vị của Mậu Nguyên ở quốc tế mạnh hơn Kiều thị, có thể nói, lần này phòng tiêu thụ của Kiều thị có ý định dựa vào Mậu Nguyên, Kiều Nhất Hải đương nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này, cho nên lúc này nếu ông giúp Cổ Phú chuyện này, Cổ Phú nhất định không bạc đãi ông.
"A, Tây Trán, vậy tôi cảm ơn cháu trước."
"Chú, cháu nói rồi, không cần khách khí với cháu."
Kiều Nhất Hải uống hết trà trong tách, nói: "Có người bạn như cháu, là phúc khí của Ỷ Hạ."
"Có người bạn như Ỷ Hạ.... cũng là phúc khí của cháu." Ở trước mặt người lớn, nàng chỉ có thể dùng những lời như vậy để định nghĩa quan hệ của hai người.
Kiều Nhất Hải đứng dậy gật gật đầu: "Vậy, Tây Trán, trong công ty còn chuyện cần xử lí, cháu cũng bận bịu, tôi sẽ không quấy rầy cháu nữa."
Lộ Tây Trán cũng đứng dậy tiễn ông.
Lộ Tây Trán không thể không khâm phục tâm cơ độc đáo của Kiều Nhất Hải. Vụ án này nghe nói khó giải quyết, cũng không khó để biết được, cảnh sát trong lúc phá án đã lâm vào khốn cảnh, mời nàng hỗ trợ phá án là chuyện rất có khả năng. Tuy đoạn thời gian trước nàng dính kiện cáo, có vẻ không thích hợp để hỗ trợ phá án nữa, nhưng trên lý luận mà nói, độ cao thành tựu của nàng không thể bị chuyện làm thuốc giả che lấp, còn nữa, Lộ Tây Trán với tư cách là chuyên gia tâm lý học, hành động chỉ có tác dụng hỗ trợ, không thể làm làm chủ tất cả. Cho nên, dù cảnh sát không để ý đến sự hiện hữu của nàng, nhưng chỉ cần Kiều Nhất Hải nhắc nhở, bọn họ sẽ đến tận cửa tìm nàng, Kiều Nhất Hải hoàn toàn không cần phải tự mình đến nhà như vậy. Sở dĩ ông làm vậy, không phải là vì muốn lập một "công" trước mặt Cổ Phú sao. Người làm ăn coi trọng chuyện hai bên cùng có lợi, Cổ Phú không thể nào không vì chuyện này mà đáp tạ ông.
Mà Lộ Tây Trán, chẳng qua cũng chỉ là công cụ giúp Kiều Nhất Hải đạt được lợi ích mà thôi.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng sẽ không từ chối. Chỉ vì ông là cha của Kiều Ỷ Hạ.
Nàng đến thư phòng, ngồi trước máy vi tính, viết một bức email.
Phu nhân Ethel tôn kính.
Bởi vì lí do cá nhân, tôi không có cách nào tham gia buổi bầu chọn chức vụ giáo sư lần này, vì thế, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cũng hướng bà bày tỏ lòng biết ơn và áy náy sâu sắc, cảm tạ bà đã thưởng thức và ưu ái tôi, thật có lỗi vì đã khiến bà thất vọng.
Tôi chân thành hi vọng, đại học Owen dưới sự dẫn dắt của bà sẽ càng ngày càng phát triển phồn thịnh, viết nên một nét bút hào hùng trong giới học thuật.