Chương 112: Một người hoàn toàn khác
Mạnh Khả Quân xoa xoa con mắt đỏ ửng, trong lòng xúc động thật lâu, không vì gì khác, chỉ vì vận mệnh của hai chị em nhà này. Mạnh Lưu Sâm cũng thế, Lộ Tây Trán cũng thế, đều thân thể yếu ớt nhiều bệnh từ khi còn nhỏ. Nhất là Mạnh Lưu Sâm, mẹ ruột không có mỗi ngày ở bên cạnh cậu nói với cậu một câu khỏe mạnh, cho dù cô ruột có yêu thương nhiều hơn nữa thì tình yêu này sao có thể vượt qua được sự quan tâm của người mẹ? Mạnh Lưu Sâm không oán, lẽ nào thật sự cho thấy cậu không thèm để tâm chút nào hay sao?
"Lại nói, Lưu Sâm cũng rất đáng thương." Trên xe, Kiều Ỷ Hạ nhớ đến gương mặt tiều tụy của Mạnh Lưu Sâm lúc nãy mình thấy được, cảm khái nói.
"Mỗi một đứa trẻ được sinh ra, đều mang sinh mệnh vô tội của riêng mình. Hoàn cảnh khác nhau sẽ khiến thân thể vô tội này hoặc là sống hạnh phúc, hoặc bi thảm, thậm có người, trở nên không còn vô tội nữa."
"Chị tin vận mệnh?" Kiều Ỷ Hạ hỏi.
"Chị tin số phận."
Có thành ngữ gọi là chạy trời không khỏi nắng, kiếp nạn đã đến, cho dù là người có bản lĩnh hô phong hoán vũ trên thế gian thì cũng không trốn được, không tránh được.
Mạnh Lưu Sâm chưa từng nghĩ qua, người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi tỉnh lại, sẽ là cô. Cô bé kia buộc tóc đuôi ngựa cao cao, vài sợi tóc con rơi xuống bên thái dương, gương mặt thanh thuần, đôi mi thanh tú cau lại, một gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn, làm cho cô nhìn qua đẹp như một thiên sứ. Rất nhiều năm về sau, khi Mạnh Lưu Sâm hồi tưởng lại khoảnh khắc này, chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng lại ấm đến đáy lòng của cậu, khiến cậu cả đời không quên.
"Anh Lưu Sâm, anh tỉnh rồi. Thế nào, có thấy khỏe hơn không?" Lam Tuyết Ngô vừa nói vừa cầm một chiếc khăn ướt, chấm lên bờ môi khô khốc của cậu.
Mạnh Lưu Sâm nhẹ gật đầu, muốn nói chuyện, nhưng lại thấy cả người rất mệt, như là bị lấy hết sức lực, chỉ còn lại thể xác.
"Anh Lưu Sâm, dì và cô đã lớn tuổi, em sợ hai người họ ở chỗ này nghỉ ngơi không tốt, nên khuyên hai người về trước rồi."
"Ừm."
"Anh Lưu Sâm...." Chẳng biết tại sao, Lam Tuyết Ngô nhìn Mạnh Lưu Sâm lúc này, cảm thấy cậu có loại cô tuyệt sầu bi. Đây không phải là suy yếu do bệnh tật, mà là đắng chát phát ra từ nội tâm, trong lúc nhất thời Lam Tuyết Ngô bị loại uể oải này lây nhiễm. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu là một chàng trai cao lớn vui tươi hoạt bát, thoáng một cái đã đi vào lòng cô. Cô cho rằng, cậu trời sinh là một vương tử ấm áp, nhưng bên dưới bề ngoài vô tư kia, càng có một khía cạnh không muốn ai biết. Những điều này giống như nam châm, không ngừng hấp dẫn cô đến gần.
"Anh không sao, đừng lo lắng." Mạnh Lưu Sâm nhìn vẻ mặt ấm ức của cô, trong lòng có vài phần thương cảm, miễn cưỡng cười cười. "Trễ lắm rồi, em ngủ một lát đi, chờ trời sáng rồi, em cũng nên về nhà."
Lam Tuyết Ngô không muốn khiến cậu lo lắng khó xử, nhẹ gật đầu, úp sấp lên mép giường, nhưng không hề buồn ngủ. Biết được tin tức Mạnh Lưu Sâm nhập viện, cô cơ hồ là bật tỉnh từ trong mộng, mặc kệ người nhà phản đối liền bảo tài xế lái xe đưa cô đến thành phố này. Cũng may Đỗ Linh và Mạnh Khả Quân cũng coi như hiền hòa, cũng rất yên tâm về cô. Theo lời của Kiều Ỷ Hạ, cô là một cô nhóc ngang bướng tàn bạo lại kiêu căng, chưa từng nghĩ sẽ có thể an tĩnh canh giữ bên một người như vậy, không nói tiếng nào, lại ấm áp đến tận xương tủy.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Mạnh Lưu Sâm đang nhìn mình, trong ánh mắt đó không có ngả ngớn và trêu tức như lần đầu tiên gặp nhau, thay vào đó là dịu dàng sâu lắng. "Em đã từng gặp qua rất nhiều công tử ca, thế nhưng vì sao so sánh anh với bọn họ, anh không có chút vui vẻ nào như vậy."
"Vì sao lại nghĩ như thế?"
"Một người vui vẻ thật lòng hay là giả vờ vui vẻ, sẽ không giấu diếm được mọi người đâu."
Mạnh Lưu Sâm lắc đầu, cũng không mở miệng.
"Là vì chị Hạ Qua sao?"
Mạnh Lưu Sâm vẫn không nói lời nào. Cậu biết rõ, tâm bệnh của cậu, không phải vì bất kì người nào, mà là nguyên nhân từ nhiều phương diện. Cũng có thể là tích tụ oán hận nhiều năm vì khuyết thiếu tình thương của cha mẹ, cũng có thể là vì cậu không tin tưởng tình cảm, bao nhiêu năm sống bất cần đời, cũng có thể là vì nội tâm áy náy dành cho Lộ Tây Trán khiến cuộc sống của cậu chìm trong áp lực và chuộc tội, cũng có thể vì, cuộc sống quá tẻ nhạt.
Biết được tin tức bệnh tình của Mạnh Lưu Sâm tạm thời ổn định, Lộ Tây Trán và Kiều Ỷ Hạ yên tâm không ít. Sau khi hừng đông, nàng đến bệnh viện đưa nồi canh nóng cho Mạnh Lưu Sâm, nhìn cậu uống xong, sau đó đến công ty, đợi đến giữa trưa được rảnh thì đến gặp mặt người cảnh sát đã tham gia vụ án của Chu Hiểu Lâm mà nàng đã hẹn từ mấy ngày trước.
Nhân viên cảnh sát này họ Vương, tuổi không nhỏ, đã mọc tóc bạc. Hai người ngồi trong một gian phòng ở lầu hai quán cafe, cùng gọi một ly cafe đắng.
"Lộ giáo sư cũng không thích ăn ngọt?"
Lộ Tây Trán khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Vương Binh thở dài, nói: "Thời gian quá đắng, đã quên mất tư vị ngọt ngào là như thế nào." Sau đó thu hồi than tiếc, mỉm cười nói: "Thật không ngờ, sinh thời, tôi lại có cơ hội gặp được Lộ Tây Trán giáo sư tiếng tăm lẫy lừng, thật đúng là vinh hạnh của Vương mỗ."
"Cảnh sát Vương, ý đồ tôi đến đây, ngài rất rõ ràng, không cần phải nói lời khách sáo."
Trên mặt Vương Binh dần hiện lên mây đen, vụ án năm đó, cả đời ông đều không quên được, hiện trường vụ án như một hang quỷ, quỷ dị đến đòi mạng. Chu Hiểu Lâm mặc váy đỏ, toàn thân bị trói chặt, hai tay bị buộc lên xà nhà, hai chân cách mặt đấy vài cm, gương mặt đã sớm vặn vẹo. Lúc đó có hai cảnh sát nữ không nhịn được mà nôn ói, ngay cả một người đàn ông như ông cũng nhịn không được mà lui về sau mấy bước.
"Cho nên, cuối cùng vụ án này chỉ có thể không giải quyết được gì, đã trở thành một vụ án chưa được phá giải?"
Vương Binh bất đắc dĩ lắc đầu: "Lúc đó tổ của chúng tôi theo vụ án này mấy tháng, sau đó mời viện binh, đúng hơn đó là một cao thủ phá án, thế nhưng vẫn không có manh mối, về sau, đại khái là nửa năm sau, trong Cục mời đến một chuyên gia phân tích vụ án nổi tiếng, nhưng cũng không có thu hoạch gì. Vì thế, vụ án này, với chúng tôi mà nói, đây chính là một vụ án ngạt thở, hung thủ chính là Chu Hiểu Lâm, căn bản là không có hung thủ khác, cho dù có mời chuyên gia phân tích phán đoán đến thì như thế nào? Ai, đáng tiếc, Chu lão gia tử lại một mực không chịu tin...."
Lộ Tây Trán bưng cái ly bằng gốm sứ, nhấp một ngụm cafe, vị đắng lượn lờ ở đầu lưỡi, tản ra cả khoang miệng.
"Lộ giáo sư, cô, vì sao không nói lời nào?"
Lộ Tây Trán đặt cái ly xuống, thản nhiên nói: "Không thể phác họa, chỉ có thể nói rõ hai vấn đề. Một, hắn không đủ chuyên nghiệp. Hai, các người không đủ chuyên nghiệp."
"Này." Sắc mặt của Vương Binh đột biến, "Ý của Lộ giáo sư là, hung thủ là một người hoàn toàn khác?"
"Người quản lý tiền nhiệm của BAU của FBI, chuyên gia phân tích phán đoán trứ danh John Douglas đã từng nói, nếu như muốn hiểu rõ Picasso, mọi người phải nghiên cứu nghệ thuật của ông, nếu muốn hiểu rõ tội phạm, phải nghiên cứu hành vi phạm tội của hắn. Các người mù quáng cho rằng đây là một vụ án tính ngạt thở, từ trên tâm lý đã thừa nhận Chu Hiểu Lâm đích thực là tự sát, cũng không thấu đấu phân tích thủ pháp phạm tội cùng tâm lý tội phạm, đương nhiên cũng không tìm được manh mối cùng chứng cứ phạm tội. "Phân tích phán đoán tội phạm" không phải là chuyện dễ, so với vẽ một trái táo hay viết một bài thơ, là hai khái niệm khác xa nhau."
"Lộ giáo sư, sở dĩ vụ gϊếŧ người này chưa được phá giải, cũng không phải do cảnh sát chúng tôi không tiếp tục điều tra, mà sự thật là, trước khi vụ án này được phá, trở thành vụ án chưa được giải quyết,thì trên phố xuất hiện quá nhiều tranh luận khác nhau, các lập luận vớ vẩn như "nuôi dưỡng quỷ sứ", cho nên vụ án gϊếŧ người này, sau khi một năm xảy ra, đã bị định thành vụ án tự sát rồi."
Lộ Tây Trán liếc nhìn ông một cái, lạnh lùng nói: "Định án rồi đúng không?"
"Đúng."
"Được lắm, tôi muốn lật lại bản án."
"Cô, Lộ giáo sư, cô nói gì?"
"Lời giống như nhau, tôi không lặp lại lần thứ hai. Tôi không phủ nhận tính chân thực của "tính ngạt thở", cũng không phủ nhận nguyên nhân trực tiếp khiến Chu Hiểu Lâm tử vong, chuyện điều tra kế tiếp, tôi cũng cần cảnh sát Vương phối hợp. Phối hợp với tôi, tìm ra chân tướng cho người nhà của nạn nhân."
"Lộ giáo sư...." Vụ án đã qua nhiều năm như vậy, ông cũng đã rời khỏi cương vị công tác, không thể không nói, vụ án đã kết thúc, cũng chính là cái kết trong lòng ông. Chuyện này ít nhiều cũng có chút quỷ dị, mang đến cho ông ám ảnh rất lớn. Dù rất muốn tạo phúc cho muôn dân, nhưng ông vẫn do dự. Hơn nữa đúng như lời Lộ Tây Trán nói, ông, bao gồm tất cả thành viên của tổ án năm đó đều cùng nhau tin tưởng đây là một vụ tự sát, bởi vì nếu không phải là tự sát, thì như thế, thật quá đáng sợ....
"Cảnh sát Vương, ông có nghĩ đến hay không, quả cân treo trên chân người chết đại biểu cho điều gì? Chỉ bởi vì nó có có cảm giác na ná như sinh mệnh thôi sao? Quả cân là kim loại đã đo lường, nó còn có một tầng hàm nghĩa khác, đó là tài phú."
Nhìn bóng lưng rời đi của Lộ Tây Trán, Vương Binh xoa xoa mi tâm, gương mặt dữ tợn vặn vẹo của Chu Hiểu Lâm, một lần nữa hiện lên trước mắt ông....
Kết thúc một ngày làm việc, Giang Hạ Qua mở cửa văn phòng, nhìn thấy Thẩm Linh Sam đang chờ bên ngoài, hai người ngầm hiểu ý nhau mà kề vai sát cánh đi cùng một chỗ, trên mặt là dáng cười mập mờ mà hạnh phúc. Phương thức ở chung của cô và nàng, từ trước đến nay đều như vậy, đơn giản, nhẹ nhàng.
Đột nhiên, Thẩm Linh Sam giữ chặt canh tay nàng, Giang Hạ Qua ngưng mi, chỉ nhìn thấy Thẩm Linh Sam dời mắt sang bên trái. Giang Hạ Qua thở ra một hơi, thuận theo cô cùng đi qua vài bước.
"Tuyết Ngô?"
"Chị Hạ Qua."
"Tìm chị có chuyện gì không? Sao lại không trực tiếp gọi điện cho chị."
Lam Tuyết Ngô híp mắt cười một cái, ý thức được còn có Thẩm Linh Sam ở đây, liền nói với hai người: "Chào chị Linh Sam. Em cũng định gọi điện thoại nhưng lại sợ làm phiền chị Hạ Qua làm việc, cho nên chờ ở đây một lát. Dù sao bây giờ khí trời cũng không tệ, gió thổi rất ấm áp."
"Như vậy đi, đến quán cafe mới mở đối diện, chị mời em một tách cafe."
"Không cần. Hôm nay em đến đây, là muốn nhờ chị giúp em."
"Em nói đi."
Đôi mắt của Lam Tuyết Ngô như bảo thạch xinh đẹp long lanh và rực rỡ, cô cắn môi dưới, giống như phải lấy rất nhiều dũng khí: "Anh Lưu Sâm, anh ấy ngã bệnh.''
Giang Hạ Qua cùng Thẩm Linh Sam hai mặt nhìn nhau: "Ngã bệnh? Nghiêm trọng không?"
"Em, em muốn nhờ chị Hạ Qua, đến thăm anh ấy một lát."