Chương 109: Năm tháng tĩnh lặng
Hai vợ chồng cũng không dám hỏi nữa, thời gian không còn sớm, hai người chúc ngủ ngon rồi về phòng nghỉ ngơi. Lộ Tây Trán không nói lời nào, tự mình cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Kiều Ỷ Hạ ngồi trên mép giường, trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng TV ồn ào, cũng không có thanh âm của khúc nhạc nào, nhớ đến lời Lộ Tây Trán vừa nói, cô nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
Chỉ có người có được hạnh phúc từ trong đáy lòng thấm vào máu thịt mới có thể cười đẹp đến vậy, đáng tiếc Kiều Ỷ Hạ vĩnh viễn không thể nào thấy được giờ phút này mình có bao nhiêu xinh đẹp. Đẹp đến vỡ tan lòng người.
Ban đêm, hai người ôm chặt lấy nhau, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nhau, cũng ích kỉ đem mùi hương của mình khắc lên người bên cạnh, viết xuống vĩnh hằng.
"Thương Thương, chị có yêu em không?"
Cho dù là Kiều Ỷ Hạ, cũng chỉ là một cô gái trong hàng vạn cô gái mà thôi, cô có thể kiên cường hơn họ một chút, thông minh hơn một chút, quật cường hơn một chút, nhưng đối mặt với tình yêu, cô cũng giống như những người phụ nữ trong thiên hạ. Là cô gái đặc biệt, cũng sẽ hi vọng nghe người yêu nói với mình một câu tôi yêu em.
"Yêu bắt đầu từ một ánh mắt, yêu cuối cùng là vô tận trời xanh."
"Không phải chị không thích Lâm Thanh Huyền à?" Lúc mới quen Lộ Tây Trán, cô đã từng lơ đãng hỏi nàng, trên giá sách có rất nhiều tuyển tập của danh gia trong nước, ví dụ như Long Ứng Thai, Dư Thu Vũ, Quý Tiện Lâm, nhưng lại không có Lâm Thanh Huyền. Bởi vì Lâm Thanh Huyền là nhà văn mà Kiều Ỷ Hạ yêu thích nhất từ khi còn nhỏ, cô sẽ không kiềm được lòng hiếu kì mà đi hỏi nàng. Khi đó Lộ Tây Trán chỉ nói một câu không thích, cũng không có bất kì đánh giá nào khác.
"Bây giờ thích."
"Thật sao, bắt đầu thích từ khi nào?"
"Từ lúc thích em."
Trong lòng Kiều Ỷ Hạ ấm áp, rúc vào trong ngực nàng, vấn đề vừa nãy, hình như cũng không còn quan trọng nữa. Ngay sau đó, cô lại nghe nàng nói: "Tất cả những gì em thích, chị cũng sẽ không chán ghét, hơn nữa sẽ cố gắng hết sức để yêu thích."
Đây chính là phương thức biểu đạt tình yêu của Lộ Tây Trán.
Sắc trời ảm đạm, hai người ngồi trên đỉnh núi, ôm lấy eo của nhau, mãi cho đến khi mây đen cuối cùng cũng bị xé rách, hào quang đỏ thẫm từ nơi xa xa từ từ bay lên, toàn bộ thành phố phủ một lớp voan mỏng như cánh ve sầu. Trên bầu trời còn có một tầng sương mù màu xám mông lung, xa xa là từng đám mây lớn, hỏa diễm ẩn nấp trong mây như kim hoa. Tóc của Lộ Tây Trán được buộc lại bằng một sợi dây buộc tóc, bên trán có mấy sợi tóc con, nhảy múa trong gió sớm ngày xuân ấm áp.
Nàng nhớ đến năm đó, nàng cùng Lộ Thư Dã, cũng ngồi trên đỉnh núi ở một làng quê như vậy, cùng nhau nhìn mặt trời mọc đẹp nhất. Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, rõ nét mà nhu hòa. Không có mẹ, nàng chấp nhận, cha coi nàng như cọng rơm cỏ rác, nàng cũng chấp nhận. Chỉ cần có anh trai, thì nàng có nhà.
"Mặt trời mọc Phù Tang một trượng, nhân gian vạn sự mảnh như mao." Khi đó nàng mới chỉ mười hai tuổi, mặt trời chiếu sáng, nàng nghe Lộ Thư Dã thì thào nói, nhưng cũng không nghiên cứu ý nghĩa sâu xa của nó. Mười mấy năm qua đi, một lần nữa nàng để những tia nắng hồng này tùy ý lướt qua gò má mình, rốt cuộc nàng cũng cảm nhận được, vạn sự vật này vừa mất thì vật kia lại sinh, chuyện đã qua rốt cuộc cũng đã thành quá khứ, núi sông khoảng không xa xa, không bằng người thương trước mắt.
"Hạ, mười năm trước, chị cho rằng chị sẽ không có nhà nữa, chị nghĩ, một người đầy tội ác như chị, chỉ xứng trải qua cả đời côi cút. Nhưng bây giờ chị ở đây, muốn cùng em có một cái nhà. Vì em, chị muốn cố gắng đánh bại tâm ma, cho em một người hoàn chỉnh nhất."
"Tuy rằng, chị không thể cho em một hôn lễ như Thương Lục và Bạch Anh. Nhưng lấy trời làm mối, lấy đất làm mai, dùng ánh nắng, dùng suối nhỏ, dùng mây trắng, dùng cây xanh, dùng vạn vật thế gian để chứng kiến. Chị cho em hứa hẹn, trăm núi ngàn sông, vĩnh viễn không chia lìa, sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn không buông tay."
Đối với Kiều Ỷ Hạ mà nói, người trước mắt này, cái gì cũng tốt, duy chỉ một thứ không tốt, đó chính là nàng luôn lo lắng sẽ đối xử không tốt với mình. Tình yêu, cho đến bây giờ không phải là chị đối với em có bao nhiêu tốt, mà là em muốn chị ở bên cạnh em.
"Ngẫu nhiên, cũng phải cho em cơ hội được đau lòng chị. Chuyện lãng mạn đều bị chị giành làm hết rồi, chị bảo em nên làm cái gì bây giờ?" Kiều Ỷ Hạ một bên hôn nàng, một bên phàn nàn nói.
"Vậy đừng muốn trẻ con."
Kiều Ỷ Hạ không ngờ nàng đột nhiên nói đến chuyện này, hỏi: "Chị rất ghét trẻ con sao?"
"Không ghét, cũng không thích."
"Con của chúng ta, chị cũng không thích?"
"Cũng bởi vì nó là con của chúng ta, chị mới càng không muốn. Con của chúng ta, dù trên người chảy dòng máu của em hay của chị, thì cuối cùng chị cũng không thể không yêu thương nó được." Lộ Tây Trán nói.
Kiều Ỷ Hạ cười cười, gật đầu: "Sinh người ta ra, lại không thương người ta, nghe qua thật đúng là không có chút trách nhiệm nào."
"Chị chỉ có một lòng, không có cách nào chia cho người khác, con cái cũng như vậy."
Lộ Tây Trán thoạt nhìn không giống như người yêu thích trẻ con, thật ra lại cùng với Kiều Ỷ Hạ không mưu mà hợp, không liên quan đến tuổi tác lớn nhỏ, chỉ liên quan đến tâm tính. Con cái từ khía cạnh nào đó chính là biểu tượng của tình yêu chân thành thiên trường địa cửu, con nối dõi tông đường, cũng có thể kế thừa tình cảm, nhưng hai người các cô khác biệt với người thường, tình yêu này đã khó khăn rồi, không cầu sông cạn đá mòn, chỉ cầu kiếp này làm bạn đến già.
Mặc dù Kiều Ỷ Hạ đồng ý với cách nhìn của Lộ Tây Trán, nhưng vẫn nhịn không được mà trêu ghẹo nàng: "Đáng tiếc."
"Đáng tiếc?" Lộ Tây Trán nhướng mi nhìn cô, "Nếu như em thích, chị không phản đối."
"Em là cảm thấy, Lộ giáo sư thông minh tuyệt đỉnh, lại không có đứa bé nào để kế thừa, thật sự là chuyện tiếc nuối lớn nhất của thế kỉ 21."
Lộ Tây Trán hừ lạnh một tiếng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình, ánh mặt trời màu đỏ phủ lên mái tóc đen nhánh của nàng, như hoa lá nhảy múa.
"Không ai có thể kế thừa."
Cô gái trước mặt này mặc kệ ngày thường ở trước mặt cô có bao nhiêu dịu dàng động lòng người, cưng chiều cô đến thế nào, nhưng chỉ cần nhắc đến chỉ số thông minh hay trình độ chuyên nghiệp, thì liền lộ rõ bản tính ngạo kiều.
Kiều Ỷ Hạ đè nén xúc động muốn cười, lời hỏi thăm bao hàm thâm ý: "Cốt nhục của chị mà cũng không thừa kế được ư?"
"Trên thế giới này chỉ có một mình chị, chị chính là chị, độc nhất vô nhị, tuyệt thế vô song. Ai cũng không bắt chước được, ai cũng không vượt qua được."
Kiều Ỷ Hạ vừa buồn cười, vừa trìu mến giận cười: "Em cũng không vượt qua được sao?"
Lộ Tây Trán in ở trên trán cô một nụ hôn ngọt ngào: "Em không vượt qua được, chị có thể lui về sau vài bước."
Nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão, cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo*. Trên đời này luôn có một người, quật cường cố chấp, lại chỉ cam nguyện thỏa hiệp vì một mình bạn.
Khách sạn Minh Thi là một khách sạn trang nhã mới khai trương đầu năm nay, khác biệt với khách sạn năm sao xa hoa tráng lệ tường vàng thềm ngọc như Hilton hay Shangri-La. Minh Thi chỉ có ba tầng, tầng thứ nhất là tầng âm nhạc, bà chủ mặc xườn sám rất có hương vị dân quốc sẽ dựa theo yêu thích của khách hàng mà phát những ca khúc trữ tình hay sống động, hoặc nhạc rock hoặc nhạc phục cổ. Tầng thứ hai là nhà hàng, bàn ăn màu xanh nhạt được sắp dày đặc hấp dẫn, rất có tình thú.
Hạ Lan Thu Bạch và Kiều Nhất Hải ngồi trong một gian phòng ở lầu ba, trần phòng rất cao, được thiết kế theo kiểu chạm rỗng lập thể hình tam giác, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm. Tường bên trái treo một bức tranh vẽ trăm con tuấn mã vô cùng tinh xảo, bàn ăn không lớn, như một cái bàn bát tiên bằng gỗ Tử Đàn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hai người đồng thời nâng ly, ăn uống linh đình, cười nói quấn quanh.
"Hạ Lan tiểu thư thật đúng là người sảng khoái! Năm đó có Lưu Bị ba lần đến mời, hôm nay có Kiều Nhất Hải tôi, tam cố cân quắc nữ anh hùng, haha!"
"Kiều đổng quá khen, tôi chỉ là một nữ lưu, nào có tư cách đánh đồng với Gia Cát Lượng chứ!"
"Luận khí phách, luận tài trí, Hạ Lan tiểu thư tuyệt không thua nam nhi. Không nên cứ bảo thủ như vậy, tôi dám đánh cược, Hạ Lan tiểu thư tuyệt đối sẽ trở thành nữ bá trong giới kinh doanh."
Hạ Lan Thu Bạch cười dịu dàng, thoáng lắc ly rượu trong tay: "Kiều đổng, tính cả lần này, tôi và ông mới chỉ gặp nhau ba lần, ngài lại kết luận tôi không phải là một bao cỏ nhìn được mà không dùng được ư?"
Kiều Nhất Hải gắp một miếng salad rau diếp, vui vẻ cong khóe môi làm sâu hơn nếp nhăn của mình: "Kiều mỗ ở trên thương trường không phải ngày một ngày hai, là bình hoa, hay là ngọc thô chưa mài dũa, tôi vẫn phân biệt được."
"A?" Người đàn ông trước mặt này, đâu chỉ có ánh mắt độc đáo, làm việc thì hung ác tàn bạo, rất có vài phần phong phạm đế vương, tướng quân, tể tướng. Kiều Nhất Hải không phải là lần đầu tiên bí mật liên lạc với mình, mục đích rất đơn giản, tuy không nói rõ với nhau, nhưng ý tưởng muốn chiếm Mạnh thị của ông vô cùng rõ ràng. Muốn nuốt chửng một tập đoàn lớn không phải là chuyện đơn giản, không có nội gián thì rất khó khăn, mà Hạ Lan Thu Bạch, chính là sự tranh thủ của ông. "Trong mắt Kiều đổng, tôi là một người bất nhân bất nghĩa?" Dù nói thế nào, nàng cũng là con dâu của Mạnh Khánh Đông, muốn "xúi giục" nàng, đi theo Kiều Nhất Hải là chuyện rất dễ dàng ư?
"Những lời này, tôi không phản bác, bởi vì trong mắt tôi, trên thương trường từ trước đến nay không hề có người nhân nghĩa. Tôi đối với Hạ Lan tiểu thư, có lẽ là anh hùng hỗ trợ anh hùng. Chim yến tước biết an định chí lớn, nhưng tôi không phải là chim yến tước, tôi biết, một ngày nào đó, Hạ Lan tiểu thư sẽ bị tôi làm cảm động."
Hạ Lan Thu Bạch hé miệng cười, Kiều Nhất Hải thuận thế nói: "Chỉ cần Hạ Lan tiểu thư nguyện ý kề vai sát cánh cùng Kiều mỗ, tôi đồng ý, Kiều thị đứng thứ hai, thì không ai có ngoài Hạ Lan tiểu thư."
Điều kiện này đúng là hoàn toàn dễ khiến người ta động tâm, nàng chỉ là một cô gái không có bối cảnh, cho dù ở Mạnh thị thì cũng chỉ là dựa vào cổ phần mà sống qua ngày. Chẳng qua nàng thay đổi chủ ý, không phải vì sự hồi báo tràn ngập hấp dẫn này. Nàng cũng không coi trọng tiền và quyền.
"Nếu như Hạ Lan tiểu thư hoài nghi lời của tôi." Kiều Nhất Hải đẩy một phần văn kiện đến chỗ Hạ Lan Thu Bạch, "Chỉ cần kí tên lên đây, lập tức có hiệu lực."
Hạ Lan Thu Bạch cười cười đẩy hợp đồng trở về: "Danh dự của Kiều thị ảnh hưởng trên cả nước, Kiều đổng là người đáng tin, tôi không hoài nghi."
Đôi mắt Kiều Nhất Hải thâm sâu, lợi hại như chim ưng, hai đầu lông mày là tích lũy của năm tháng tang thương cùng ngươi lừa ta gạt. "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, Hạ Lan tiểu thư."
Hạ Lan Thu Bạch chạm cốc với ông: "Kiều đổng, tôi rất muốn biết, Kiều tiểu thư...."
"Con bé không biết, cũng không thể biết. Nếu không, sẽ làm hỏng đại sự của tôi."
"Kiều đổng không sợ lệnh thiên kim nổi giận?"
Kiều Nhất Hải hừ một tiếng: "Trẻ nhỏ mà thôi, cho dù có biết, khóc một chút, làm ồn rồi cũng qua đi. Chỉ trách, nó không nên kết giao với một người bạn như vậy."
Cũng không chỉ là bạn bè. Hạ Lan Thu Bạch nghĩ đến đây, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, trong mắt xen lẫn căm hận. Đúng như lời của Kiều Nhất Hải, hai người các cô gặp được nhau, từ khi bắt đầu đã là một sai lầm. Nếu như không có vậy, Hạ Lan Thu Bạch sẽ không nảy sinh ý xấu với Lộ Tây Trán, càng sẽ không có tư tâm không thích hợp, nàng chưa từng có ý định làm tiểu nhân, nhưng lại bị ép bức từng bước tiến lên con đường tiểu nhân.
"Ỷ Hạ ở chung một chỗ với cô ta, sớm muộn gì cũng bị làm hư!"
"Kiều đổng." Nụ cười trên mặt Hạ Lan Thu Bạch gần như đã không còn, "Cho dù trong lòng ngài có thành kiến với Tây Trán, cũng nên cố kị một chút, em ấy là em chồng của tôi đấy. Huống hồ, tôi không cho rằng, luận học thức, luận gia thế, Tây Trán không có nửa điểm nào không bằng lệnh ái."
Nàng cùng Lộ Tây Trán, có phiền phức có khó chịu, nàng hận người kia, có vài lời, nàng có thể nói, có thể nghĩ, nhưng người khác thì không được. Hạ Lan Thu Bạch không để ý Kiều Nhất Hải xin lỗi, chỉ tiếp tục uống rượu. Trên mặt nổi lên ửng đỏ, nàng đột nhiên nhớ đến mười hai năm trước, nàng cùng hai anh em bọn họ đi dạo chợ đêm ở San Francisco, người con trai mặt như quan ngọc kia một tay ôm lấy nàng, một tay choàng lên vai em gái, đám người chen chúc như thủy triểu, nàng vẫn còn nhớ rõ lời mà anh từng nói.
Từ nay về sau, Thương Thương có thêm một chị gái, Thu Bạch có thêm một đứa em.
-------
* Nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão, cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo: Đây là bốn câu thơ được trích trong bài Nữ viết kê minh 2 trong Kinh thi của Khổng Tử.
Dực ngôn gia chỉ.
Dữ tử gia chi
Nghi ngôn ẩm tửu
Dữ tử giai lão
Cầm sắt tại ngự
Mạc bất tĩnh hảo.
Dịch thơ:
Chàng bắn tên rất trúng
Thì em lo những món ăn ngon, thích nghi với nhau cho chàng dùng
Phải cùng uống rượu,
Và hẹn cùng chàng sống với nhau đến già
Đàn cầm sắt đang hòa điệu để hầu tiệc chúng ta,
Thì yên tịnh và hòa hảo lắm.
Lời editor: thấy Hạ Lan Thu Bạch thì lại cảm thấy thật bất an, huhu