Chương 95: Không thể tránh được
Thời gian lưu luyến, dịu dàng lan tràn. Sau khi tắm rửa, Lộ Tây Trán cùng Kiều Ỷ Hạ ngồi trên ghế dài ngoài ban công, cảm nhận gió lạnh buổi đêm làm cho đầu óc thanh tỉnh. Kiều Ỷ Hạ lấy áo khoác lông nhung không tay choàng lên người Lộ Tây Trán, vòng tay ôm lấy nàng. Mỗi một câu của Trâu Khải hôm nay, đều được Kiều Ỷ Hạ ghi ở trong lòng, sau khi rời khỏi nhà Trâu Khải, hai người đến công ty của Trâu Khải xác nhận thời gian Trâu Khải nhậm chức, mới xác định đúng là Trâu Khải nói thật.
Nhìn ra được, Trâu Khải rất yêu vợ, trong phòng khách treo rất nhiều khung ảnh, ngoại trừ một phần nhỏ là ảnh chụp con trai thì đa số đều là ảnh của hai người họ. Trâu Khải cười hạnh phúc ngọt ngào, giống như kiếp này đã tìm được tình cảm chân thành. Khiến cho người ta không có cách nào liên tưởng hắn với kẻ phụ tình bạc nghĩa kia.
Sau khi theo đuổi được Chu Mộng Hồ, Trâu Khải vẫn đối với cô rất tốt, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng. Chu Mộng Hồ cũng là cô gái hiểu ý người, không có bệnh mỹ nữ yếu ớt, nhưng dần dần, Trâu Khải cũng chán ghét cảm giác ăn chung một mâm, từ từ sinh ra thiện cảm với Chu Mộng Điệp. Khi đó Chu Mộng Điệp mới vào giới giải trí, thuần khiết trong suốt mà kiều mị, như một đóa hoa sen trong hồ, sở sở động lòng người.
Trâu Khải và Chu Mộng Điệp lén lút thông đồng cũng không phải ngẫu nhiên, trên đời này không có chuyện một bàn tay vỗ nên tiếng. Nếu như Chu Mộng Điệp có tự tôn tự ái, giữ khoảng cách với anh rể tương lai, chứ không phải tuỳ ý để cho đoạn tình cảm không chính đáng này phát triển, thì sẽ không tạo nên bi kịch như bây giờ, làm tổn thương chính mình, làm tổn thương trái tim của chị gái mình.
"Chu Mộng Hồ không phải kẻ ngốc. Trong tình yêu, không có ai mẫn cảm hơn phụ nữ."
Hai người họ đã sớm tâm ý tương thông, cho dù người kia không nói gì cả, nhưng người còn lại cũng sẽ biết đối phương đang nghĩ gì. Giống như Lộ Tây Trán rất rõ ràng tâm tư lúc này của Kiều Ỷ Hạ.
"Đúng vậy. Ngay một khắc khi Chu Mộng Hồ nói chia tay, lòng của cô ta đã chết rồi. Chẳng qua thực quá tiện nghi cho Trâu Khải, đến một khắc cuối cùng này, Chu Mộng Hồ vẫn giữ lại tôn nghiêm đàn ông cho hắn, để cho hắn làm người tốt." Giọng nói của Kiều Ỷ Hạ trong đêm tối yên tĩnh tràn đầy sức mạnh, như là dòng suối trong, mềm mại thấm vào lòng Lộ Tây Trán. "Cho nên, Chu Mộng Điệp không biết chuyện của mình và Trâu Khải đã sớm bị chị mình phát hiện, mà Hứa Gia Trình, chẳng qua chỉ là công cụ mà Chu Mộng Hồ trả thù Chu Mộng Điệp mà thôi."
"Chị không cho rằng như vậy." Lộ Tây Trán nghiêng đầu nhìn Kiều Ỷ Hạ, vứt bỏ thân phận người yêu, bây giờ Lộ Tây Trán cùng Kiều Ỷ Hạ giống như chiến hữu đang kề vai giải quyết một câu hỏi khó. "Lúc nãy chị đã nói rồi, ở trong tình yêu, không có người nào mẫn cảm hơn phụ nữ. Chu Mộng Điệp cũng là phụ nữ."
Ánh mắt Kiều Ỷ Hạ trầm xuống, dựa theo lời của Lộ Tây Trán, Chu Mộng Điệp đã sớm biết rõ chuyện chị mình phát hiện chuyện của mình và anh rể, và hai người cho rằng đối phương không biết, vẫn biểu hiện tương thân tương ái, nhưng kì thực đã sớm nảy sinh khúc mắc với nhau, vẫn cùng nhau sống qua ngày dưới chung một mái hiên. Nếu thật như vậy, thì cũng quá đáng buồn rồi.
"Phản ứng của Chu Mộng Điệp không hợp với lẽ thường." Dung mạo của Lộ Tây Trán thâm thúy, "Từ góc độ tâm lý học mà nói, một người phụ nữ có dung mao xinh đẹp gặp chuyện hủy dung ngoài ý muốn mà nói, tâm lý gần như đã nhận đả kích nghiêm trọng, cộng với năm đó quan hệ của Chu Mộng Điệp và Phương Điềm đang bất hòa, Chu Mộng Điệp gần như tan vỡ sẽ có phản ứng đầu tiên là chỉa mũi nhọn vào Phương Điềm. Thế nhưng cô ta không có. Được, chúng ta đổi một cách tư duy khác, coi như Chu Mộng Điệp có năng lực thừa nhận, cô ta đã trải qua suy tính kĩ càng, cảm thấy hung thủ không phải là Phương Điềm, như vậy trong lúc cô ta loại bỏ đối tượng tình nghi, trong lòng cô ta nhất định đã sớm loại trừ Phương Điềm ra khỏi danh sách tình nghi của mình."
"Ý của chị là, kì thật trong lòng cô ta vẫn luôn có người hoài nghi, chẳng qua là không chịu lộ ra ngoài mà thôi?" Kiều Ỷ Hạ nhíu mày, sau đó lắc đầu. "Thế nhưng ngày đó em đến gặp cô ta, biểu hiện của cô ta rất sốt ruột, thoạt nhìn như thật sự muốn biết rõ người hại cô ta là ai."
Lộ Tây Trán hiểu rõ gật đầu: "Cái này thì đúng rồi. Con người sẽ đi tìm chứng cứ để chứng minh suy đoán của mình, sẽ có thể chờ đợi hoặc ít hoặc nhiều với một loại khả năng, nếu như có thể trực tiếp chứng minh một khả năng khác mới là chân tướng sự thật, như vậy suy đoán thứ nhất liền sụp đổ, cô ta cũng không cần ẩn nhẫn lâu như vậy."
Lộ Tây Trán đứng dậy tiến lên trước vài bước, sau đó xoay người tiếp tục nói: "Em cẩn thận ngẫm lại xem, cái ngày đó có phải cô ta liên tục nhấn mạnh mình không biết hung thủ là ai đúng không?"
Kiều Ỷ Hạ gật gật đầu, hoàn toàn chính xác, ngày đó lúc cô hỏi Chu Mộng Điệp có nghi ngờ ai hay không, cô ta chỉ đau khổ lắc đầu nói không biết.
"Hừ." Lộ Tây Trán cười lạnh một tiếng, "Hạ, em không cảm thấy mấy chữ "Tôi không biết" này nghe càng giống như là hung phạm đang cố gắng cãi cùn sao. Nếu như cô ta nóng vội muốn biết chân tướng sự thật như vậy, càng nên phối hợp tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề, tại sao lại che che lấp lấp như một nghi phạm như vậy. Là sợ người khác nhìn thấu tâm tư của cô ta đi."
"Cô ta hoài nghi hung thủ là Chu Mộng Hồ, có phải không?"
Đáy mắt Kiều Ỷ Hạ phủ một tầng sương mù không ai hiểu, mờ nhịn nhàn nhạt như thất vọng với thế giới này. Loại khả năng này, trước đây không phải cô chưa từng nghĩ đến, sau khi trở về từ công ty của Hứa Gia Trình cô liền đoán được khả năng này, em gái tư thông với anh rể, chị gái vì trả thù mà câu dẫn em rể. Chỉ là Kiều Ỷ Hạ không nghĩ đến, Chu Mộng Điệp đối với tất cả những chuyện này, rất có khả năng là cô ta đã hiểu rõ tình hình rồi.
"Một khi chuyện bại lộ, bị hủy diệt không chỉ có Chu Mộng Hồ mà người bị tổn thương chính là Chu Mộng Điệp. Bây giờ cô ta dựa vào thân phận người bị hại bị hủy dung để an ổn sống qua ngày, cộng với hình tượng ngọc nữ trước đây xây dựng nên, đại đa số mọi người đều dùng thái độ thương hại để nhìn cô ta. Nhưng nếu Chu Mộng Hồ bị liên lụy vào, ai có thể cam đoan cô ta không nói ra chuyện giữa Chu Mộng Điệp và Trâu Khải, đến lúc đó, chỉ sợ Chu Mộng Điệp sẽ trở thành con chuột chạy qua đường, bị người ta đuổi đánh."
Chu Mộng Điệp chính là ăn phải thuốc đắng không thể nói gì, chỉ có thể đem giày vổ khổ sở nuốt vào bụng, lại không thể nói nửa câu khổ. Điều này có lẽ ứng với câu gieo gió gặt bão, năm đó mình tạo nghiệt, chỉ có thể đợi sau này tự mình trả lại.
Kiều Ỷ Hạ vừa muốn nói gì đó, thì nghe được một trận gõ cửa dồn dập, Kiều Ỷ Hạ vỗ vỗ vai Lộ Tây Trán, nói một câu em đi mở cửa, Lộ Tây Trán gật gật đầu, cũng đi theo vào phòng.
Ngay sau đó là một trận tiếng khóc, Lộ Tây Trán nhìn thấy rõ ràng người ngoài cửa, là Lam Tuyết Ngô. Kiều Ỷ Hạ kéo cô nhóc vào phòng, vỗ vỗ lên lưng cô.
Lộ Tây Trán không hỏi nhiều, chỉ xoay người đi qua căn phòng bên cạnh. Tiểu thư kiêu ngạo trẻ tuổi chung quy vẫn không chịu nổi đả kích bị cự tuyệt, họ cảm thấy tình cảm dễ dàng, dễ động lòng, cũng dễ rơi lệ. Nhưng có lẽ chỉ có khi khóc rồi, đau đớn rồi, mới có thể tỉnh lại, có thể có dũng khí đi tiếp.
"Chị, em đúng là không ra gì."
Kiều Ỷ Hạ giúp cô nhóc lau nước mắt, có vài phần đau lòng, bắt đầu cảm thấy chuyện mình tự ý gọi Mạnh Lưu Sâm đi theo là một sai lầm. Lam Tuyết Ngô được nuông chiều từ bé, người trong nhà không có ai là không sủng cô, cô chịu không nổi đả kích cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà nghe một cô gái luôn luôn yêu quý bản thân bắt đầu nghi ngờ chính mình, cô vẫn nhịn không được mà chua xót trong lòng.
"Sao có thể."
"Em biết, em không đẹp bằng chị Hạ Qua, cho nên anh Lưu Sâm mới không thích em...."
Hóa ra là vậy, trách không được ngày ấy ánh mắt Mạnh Lưu Sâm luôn dính trên người Giang Hạ Qua, không hề dời đi. Kiều Ỷ Hạ lắc đầu, vuốt lên tóc Lam Tuyết Ngô, nói: "Lam Lam, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Chị biết em thích Lưu Sâm, em có thể đối tốt với cậu ấy, khăng khăng một mực với cậu ấy, mong mỏi dùng tấm chân tình của mình cảm động cậu ấy, nhưng không thể yêu cầu cậu ấy nhất định phải bị em làm cảm động."
"Em nên làm gì bây giờ?" Lam Tuyết Ngô khóc nức nở, gương mặt xinh đẹp vì ấm ức mà méo mó. "Chị, chị nói cho em biết em nên làm gì bây giờ đây."
"Em không phải trẻ con, loại chuyện này chị không có cách nào dạy em, chỉ có thể do em tự mình từ từ tìm hiểu. Có lẽ đến lúc em thật sự hiểu thế nào là yêu một người, em liền có thể có được thứ em muốn."
Phòng của Mạnh Lưu Sâm không mở đèn, chỉ có ánh sáng lóe lên từ màn hình TV, trong tay cậu cầm điểu khiển, chơi trò chơi, biểu lộ trên mặt bối rối mà ngưng trọng. Còn nhớ lúc còn rất nhỏ, hầu như cậu luôn tự mình trải qua nhiều đêm dài đằng đẳng mà cô độc như vậy. Cậu biết, mình là một con ghẻ kí sinh, cho dù là với cô, hay với cha mẹ ruột. Khi đó Mạnh Khả Quân luôn nói với cậu, đợi sau khi Lưu Sâm của chúng ta lớn rồi, ba mẹ sẽ đến đón Lưu Sâm về nhà.
Cái ngày sinh nhật mười tám tuổi năm đó, Mạnh Khả Quân mua cho cậu một chiếc xe, là dòng Land Rover mà cậu vẫn luôn yêu thích, nhưng mà trong lòng cậu càng khao khát một phần lễ vật khác, đó chính là được về nhà.
"Khánh Đông, Lưu Sâm nó là con của em, chẳng lẽ em không nhớ thằng bé chút nào sao?"
Cậu đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng nói chuyện của cô với cha mình qua điện thoại, hai tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
"Chị căn bản không tán thành một chút nào về cách làm của em! Khánh Đông em đừng quên, hai chị em chúng ta có được ngày hôm nay đều là nhờ có em dâu, sao em có thể vong ân phụ nghĩa, vội vã đem Lộ thị làm của riêng như vậy! Khánh Đông, em biết bây giờ em lạ lẫm thế nào hay không? Vì để duy trì hình tượng trước mặt những lão thần tử của Lộ thị, lão cổ đông, để bọn họ bỏ phiếu tán thành, em liền không cần con trai ruột của mình ư? Khánh Đông, này, alo?"
Lúc Mạnh Khả Quân đi ra ngoài nhìn thấy cậu, vừa bối rối vừa đau lòng, há miệng cả buổi không nói được câu nào, cuối cùng cậu cúi người ôm lấy Mạnh Khả Quân thấp hơn mình một cái đầu, cười cười nói một câu, cô, nơi này mới là nhà của con nha, con không muốn quay lại căn nhà đó.
Từ sau lần ấy, cậu trở nên bất cần đời, bắt đầu không ngừng quen bạn gái, nhưng chưa từng thật lòng với bất kì ai. Bạn tốt xung quanh từng người đi lấy vợ, còn có con cái đáng yêu, chỉ có mỗi cậu vẫn phiêu bạt không chắc. Mỗi lần cô hối thúc thì cậu đều bày ra dáng vẻ ngớ ngẩn để lừa cho qua chuyện, trên miệng nói còn chơi chưa chán. Thật ra là bởi vì, cậu căn bản không hiểu thế nào là yêu một người, cũng không dám đơn giản trả giá tình cảm thật lòng của mình.
Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với Lộ Tây Trán, cậu thường xuyên làm nũng với nàng để tranh thủ sự đồng cảm, chẳng qua là vì cậu thật sự quá khát vọng tình thân rồi. Cậu có thể không cần vinh hoa phú quý, có thể không mặc quần áo hàng hiệu, có thể không lái xe sang, nhưng nếu như cho cậu cơ hội lựa chọn một lần nữa, cậu thầm nghĩ muốn sinh ra ở một gia đình bình thường.
"Chị." Sau khi mở cửa, nụ cười lưu manh của Mạnh Lưu Sâm liền cứng ngắc, có chút bất đắc dĩ nói: "Em biết ngay là chị sẽ đến tìm em mà."
Sau khi Lộ Tây Trán vào phòng, Mạnh Lưu Sâm nằm thẳng tắp trên giường, tầm mắt nhìn lên trần nhà. "Chị, em thật sự không có cách nào tiếp nhận cô ấy."