Chương 39: Tôi muốn từ chức
Lộ Tây Trán gắt gao nắm lấy tay Kiều Ỷ Hạ, mãi đến khi cô nhắm mắt lại, lông mi dài đậm khẽ run lên.
Bởi vì chuyện này không phải chuyện nhỏ, giấu cũng không được mà chậm trễ cũng không xong, Thương Lục đành phải thông báo với người nhà của Kiều Ỷ Hạ. Lam Tuyết Ngô chạy đến rất nhanh, mẹ của Kiều Ỷ Hạ nằm chung bệnh viện với Kiều Ỷ Hạ, ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đến trước phòng cấp cứu. Nhìn đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, người phụ nữ ưu nhã kia gấp đến nỗi khóc lên.
Lam Tuyết Ngô an ủi mẹ Kiều, nhưng cô nhóc vẫn còn nhỏ tuổi, nghĩ đến chị gái mình đang ở trong phòng cấp cứu tiếp nhận trị liệu thì trong lòng cũng cực kì lo lắng.
"Anh Thương Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao chị lại đột nhiên bị thương?" Lam Tuyết Ngô đã từng gặp Thương Lục một lần, cho nên giữa hai người cũng không quá xa lạ.
Sắc mặt của Thương Lục không hề tốt, lúc này cậu vô cùng tự trách bản thân, nếu không phải cậu tự ý xông đến, khiến cho Đinh Nguyên hoang mang thì hắn ta sẽ không chó cùng rứt giậu, làm hại đến Kiều Ỷ Hạ. "Tình huống lúc đó rất khẩn cấp, đối phương lại là người hung hãn tàn bạo, nên lão đại liền bị thương."
Sau đó không ai nói thêm câu gì, mẹ Kiều cũng chỉ một mực lau nước mắt. Lộ Tây Trán như một người lẻ loi không thuộc về nơi này, khoanh tay đứng bên cạnh hàng ghế dài, thân thể thẳng đứng, lại giữ vững không để mình chạm đến vách tường sau lưng. Nàng ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, kí ức bị kéo trở về rất lâu trước đây, tất cả đều quen thuộc như cũ. Nàng những tưởng kí ức đó đã đóng bụi rồi, nhưng hóa ra nó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, một giây cũng chưa từng rời đi.
Bởi vì Lộ Tây Trán ngất xỉu mà những người ở đây lại càng thêm hoảng hốt. Sau khi bác sĩ chẩn đoán, Lộ Tây Trán chẳng qua là hoảng sợ quá độ dẫn đến sốc tinh thần, cộng với việc cả ngày không ăn cơm, thiếu đường gluco, cho nên không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi.
Chuyện này khiến cho Thạch Vi không hiểu ra sao: "Lộ giáo sư cũng là người từng trải, thế nào mà Ỷ Hạ mới chỉ bị thương như vậy mà cô ấy đã hoảng sợ quá độ?"
Thương Lục nhún nhún vai nói: "Người IQ cao, người thường như chúng ta không hiểu nổi đâu."
Nàng mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ chính là người đó, là bàn tay cùng nụ cười ấm áp nhất thế gian này. Đó là lần đầu tiên nàng được ăn cơm chiên trứng, nhưng chưa từng nghĩ rằng một phần cơm chiên trứng đơn giản như vậy lại có thể khiến nàng lệ nóng doanh tròng. Mơ hồ nhớ lại người đó dùng đôi tay của mình vuốt lên tóc nàng, nói với nàng, có anh ở đây. Là người đó ở trong công viên đẩy xích đu cho nàng, là người mỗi một khi chuyển mùa đều nhắc nhở nàng nhất định phải mặc thêm quần áo, cũng là người mà khi nàng đau ốm thì sẽ đau lòng đến khóc. Người đã nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi nàng.
Người ngồi trên mép giường nhìn thấy nàng mở mắt, cúi đầu mỉm cười: "Tỉnh rồi."
Lộ Tây Trán ngồi dậy, người kia lập tức giúp nàng kê gối đầu, để cho nàng dựa vào thoải mái hơn một chút.
"Chị dâu."
Hạ Lan Thu Bạch đưa tay giúp nàng vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai: "Theo hiểu biết của chị với Tây Trán, bây giờ em nhất định rất muốn tắm nước nóng, tẩy đi một thân dơ bẩn này."
Hoàn toàn chính xác, Lộ Tây Trán có tính phiết khích, sau khi trải qua nhiều chuyện như lúc nãy, bây giờ rất muốn ngâm mình vào một nơi sạch sẽ. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng mới hỏi: "Kiều Ỷ Hạ, cô ấy không sao chứ?"
Hạ Lan Thu Bạch chú ý đến giọng nói cẩn thận từng li từng tí của nàng, cười cười: "Em không hi vọng cô ấy có chuyện, cô ấy làm sao dám gặp chuyện không may?"
Tảng đá trong lòng Lộ Tây Trán lúc này mới rơi xuống, hai người lại lâm vào trầm mặc, Hạ Lan Thu Bạch đem táo mình mang đến gọt sạch sẽ, chẻ thành từng miếng nhỏ, lại dùng tăm cắm vào, đưa đến bên miệng Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán vốn đang ngẩn người, sau đó vẫn nghe lời ăn vào, kì thật nàng một chút khẩu vị cũng không có.
"Lần đó sau khi đến gặp em trở về, chị vẫn luôn một mực nghĩ em lúc nào mới có thể về nhà. Thật vất vả chờ được thì bị em đổi ý rồi, ba rất là thất vọng." Mái tóc dài của Hạ Lan Thu Bạch được cột sơ sau đầu, quần áo ưu nhã nhưng không mất đi quý khí, đôi khuyên tai hồng ngọc trên vành tai càng tôn lên khí chất của nàng, đmắt phượng hẹp dài như một cái giếng sâu, con ngươi đen láy nhưng sáng rực.
Thấy Lộ Tây Trán không nói lời nào, Hạ Lan Thu Bạch mím môi, tiếp tục nói: "Chị biết em hận ông, khách quan mà nói chị cũng không phản đối em làm vậy. Thế nhưng Tây Trán, so với hận ông, em còn có chuyện quan trọng hơn cần làm."
Bàn tay Lộ Tây Trán siết chặt thành nắm đấm, thậm chí còn có thể nhìn thấy khớp xương của nàng: "Em hiểu."
Hạ Lan Thu Bạch dịu dàng giương khóe môi: "Vậy là được rồi." Lập tức đứng dậy: "Em đã không có chuyện gì vậy chị an tâm rồi, đúng rồi, lần này chị về nước, trong thời gian ngắn chắc sẽ không rời đi."
Phòng bệnh của Lộ Tây Trán là phòng VIP, căn phòng rất lớn, từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy một mảnh trời tối đen. Trên tường treo một chiếc TV LCD lớn, nhiệt độ máy sưởi cũng vừa đủ. Hạ Lan Thu Bạch mặc áo khoác dài màu trắng, cái mũ len đủ để che khuất nửa gương mặt của nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Tây Trán, chuyện em không nên quên, em vĩnh viễn cũng không được quên."
"Em sẽ không quên."
Hạ Lan Thu Bạch thỏa mãn cười cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Được rồi, chị đi đây. Số điện thoại mới của chị đã lưu trong điện thoại của em rồi, có việc gì cứ liên hệ với chị."
Nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Lan Thu Bạch, Lộ Tây Trán vô lực dựa vào gối đầu nhắm mắt lại, hít một hơi dài. Đối với chuyện chị ấy có thể đoán ra mật mã điện thoại của mình, Lộ Tây Trán cũng không cảm thấy kì lạ. Nếu như chị ấy không đoán đúng, sợ rằng những lời nói vừa nãy càng có lực chấn nhϊếp hơn. Hạ Lan Thu Bạch vừa mới rời đi thì liền có y tá đế hỏi han ân cần, Lộ Tây Trán không muốn nói chuyện, chỉ nhàn nhạt gật đầu, y tá thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của nàng thì cũng không muốn tự làm mất mặt.
Kiều Ỷ Hạ vừa mới tỉnh lại, Lộ Tây Trán không có lập tức đi qua thăm cô, bởi vì nàng biết, người đầu tiên Kiều Ỷ Hạ muốn gặp sau khi mở mắt không phải là nàng, mà sẽ là mẹ của cô. Vô luận là người kiên cường cỡ nào thì đều có lúc yếu đuối, những lúc như thế này, khát vọng nhất chính là quan tâm của người nhà. Chỉ tiếc Lộ Tây Trán, cuối cùng cũng không cảm nhận được ấm áp của tình thân.
"Lộ giáo sư." Phòng bệnh của Kiều Ỷ Hạ cũng là phòng đơn, lúc nàng đi vào thì cô đang xem sách, mẹ cùng em gái đã rời đi. Thấy Lộ Tây Trán đến, cô đặt sách lên đầu giường, chào hỏi nàng.
Lộ Tây Trán đi đến bên giường, nếu là trước đây, giường bệnh là chỗ có thế nào nàng cũng sẽ không ngồi, nhưng bây giờ nằm cũng đã nằm qua rồi, cũng không phải lúc nên so đo mấy thứ này. Lộ Tây Trán đã đi tìm bác sĩ để hỏi rõ tình huống, Kiều Ỷ Hạ bị thương không nhẹ, thật đúng là tổn thương đến xương cốt rồi, nhưng không phải không có khả năng khôi phục hoàn toàn, chỉ cần điều dưỡng tốt thì khả năng khỏi hẳn vẫn rất lớn.
"Cô có đói bụng không?"
Kiều Ỷ Hạ phì cười một tiếng: "Lúc nãy tôi suy nghĩ thật lâu xem câu đầu tiên chị sẽ nói khi thấy tôi, nhưng không ngờ rằng sẽ là câu này."
"Lúc này đây, là tôi biến khéo thành vụng rồi."
Kiều Ỷ Hạ nhìn dáng vẻ nàng của nàng, có chút không quen: "Như thế này không giống chị chút nào. Chị không cần phải cảm thấy mắc nợ tôi, bởi vì cho dù đối phương là ai thì tôi cũng dùng hết sức mình để cứu họ, đây là chức trách của tôi. Chỉ là, đối phương trùng hợp lại là chị, tôi chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi." Lộ Tây Trán nhất thời im lặng, nàng vốn là người ít nói, nhưng lúc này là thật sự không biết phải nói gì, Kiều Ỷ Hạ thấy vậy thì nói tiếp: "Ba của tôi cũng đến."
Nói đến chữ "ba" này, sắc mặt Kiều Ỷ Hạ liền trầm xuống, tâm sự nặng nề.
"Tôi không nghĩ ông sẽ đến, tuy rằng chỉ ở đây có nửa tiếng thì đã lên máy bay rời đi rồi. Trong ấn tượng của tôi, ông luôn bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi cộng thời gian một năm tôi gặp ông cũng không quá 24 giờ."
"Cha của cô rất yêu thương cô." Lộ Tây Trán nói.
"Lộ giáo sư, tôi quyết định từ chức."
Lời vừa nói ra, Lộ Tây Trán cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng nàng hiểu rõ, Kiều Ỷ Hạ không phải đang nói đùa. Có thể khiến cho Kiều Ỷ Hạ đưa ra quyết định này, nhất định không dễ dàng.
"Hôm nay là lần thứ hai tôi nhìn thấy ba của tôi rơi nước mắt, mẹ tôi dựa vào lòng ông, khóc đến không thở nổi. Hai người họ đã hơn năm mươi tuổi rồi, đã tóc bạc đầy đầu rồi, vậy mà lại hạ mình cầu xin tôi từ bỏ công việc mình đang làm. Còn có mẹ tôi, bà nói nếu như tôi không đồng ý thì bà liền quỳ xuống cho tôi xem." Lúc nói những lời này, Kiều Ỷ Hạ rất bình tĩnh, nhìn không ra là bi thương hay chán nản, nhưng ánh mắt của cô lại trống rỗng như vậy, vô thần, thậm chí có thể nói là, tĩnh mịch, không hề có cảm xúc.
"Tôi đột nhiên cảm thấy, kiên trì mấy năm nay của tôi là sai lầm. Đối với ba mẹ tôi mà nói, bọn họ không muốn sau khi mất con trai còn phải mất đi đứa con gái duy nhất. Mà tôi nhiều năm qua, vẫn ngoan cường đi tìm một đáp án."
"Đều tốt." Lộ Tây Trán nhìn cô, ấm áp nói: "Chỉ cần quyết định dựa vào trái tim mình, như thế nào cũng có thể."
Kiều Ỷ Hạ bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: "Tôi đưa ra quyết định như vậy, chị ủng hộ không?"
"Tôi ủng hộ hay không rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng."
Lộ Tây Trán ngẩn người, sau đó mới nói: "Tôi ủng hộ."
"Chờ sức khỏe tôi khôi phục lại một chút, xử lí xong vụ án Thôi Đình, đến lúc đó sẽ rời đi." Nhà của Kiều Ỷ Hạ không ở thành phố này, nếu phải tạm rời cương vị công tác, rốt cuộc cô cũng phải rời khỏi nơi đây.
Đáp án này nằm trong dự liệu của Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ làm việc trước sau vẹn toàn, cho dù quyết định từ chức thì cũng sẽ đặt dấu chấm hết ở bản án này. Còn về phần rời khỏi đây, Lộ Tây Trán đã sớm quen nhìn sinh mệnh thăng trầm, bây giờ lại phải trải qua lần nữa, vốn tưởng rằng trái tim sẽ sóng yên biển lặng, nhưng ngờ đâu vẫn ngũ vị tạp trần như vậy.
"Ừ, về nhà rất tốt." Về nhà rất tốt, ít nhất còn có nhà để về, không giống như nàng.
Kiều Ỷ Hạ nhìn đôi mắt Lộ Tây Trán, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Lộ giáo sư, quen biết chị, là một trải nghiệm đặc biệt."
Nàng cao ngạo như vậy, lại không có chút nào vênh váo tự đắc. Nàng thoạt nhìn không dễ đến gần, nhưng so với ai đều tri kỉ hơn. Nàng liều mạng ngăn cản tất cả mọi người bước vào thế giới của nàng, chỉ bởi vì nàng đã quen cô đơn. Kì thật, người con gái lạnh như băng này, có một trái tim so với bất kì ai đều ấm áp nỏng bỏng hơn.
"Nếu như sau này có bất kì chuyện gì cần tôi, cô đều có thể liên hệ với tôi." Lộ Tây Trán nhàn nhạt nói, như muốn nói lời cáo biệt cuối cùng. Xảy ra chuyện thế này, người trong nhà đau lòng con gái không có gì đáng trách, huống chi Kiều Ỷ Hạ cuối cùng vẫn là một cô gái, quay lại cuộc sống yên tĩnh mới là lựa chọn tốt nhất.
"Không phải bận rộn nhiều việc sao?"
Lộ Tây Trán lại nói: "Thời gian luôn có thể sắp xếp, chỉ xem có tâm hay không thôi."
"Như vậy bây giờ tôi có một thỉnh cầu."
Lộ Tây Trán nghiêng đầu liếc nhìn cô: "Tôi xem cô mưu tính đã lâu rồi đi."
"Nếu như chị một mực khẳng định như vậy, tôi cũng không phủ nhận." Chuyện này, đúng là trước đây Kiều Ỷ Hạ đã nghĩ qua vài lần. "Trước đây chị từng nói, ba chữ quá dài, cho nên gọi tôi là Kiều. Hôm nay tôi cũng cảm thấy ba chữ quá dài, cho nên, tôi có thể gọi chị là Tây Trán không?"
Nghe được câu này của cô, lông mi dày đậm của Lộ Tây Trán rũ xuống, như là đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Ngay khoảnh khắc nàng cúi đầu, sườn mặt của nàng xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, ngay cả hoa cỏ cây cối đều cam tâm tình nguyện nhảy múa vì nàng.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía Kiều Ỷ Hạ, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
"Sau này, em gọi tôi là Thương Thương đi."
--------
Cái tên "Thương Thương" này là một cái tên vô cùng đặc biệt, xưa nay chỉ có người kia dùng để gọi giáo sư. Hôm nay giáo sư cho phép Kiều cảnh quan gọi như vậy chứng tỏ giáo sư đã mở một cánh cửa để Kiều cảnh quan bước vào. Vì thế mình đổi xưng hô một chút, chứ tình cảm đã hơi chuyển mà giáo sư cứ "cô-tôi" mãi nghe cũng chướng tai, hihi ^_^