Chương 36: Chỉ muốn giúp cô
Sau khi rời khỏi Triệu gia, Lộ Tây Trán nói với Từ Uy tất cả tin tức mà cô thu thập được ở Chu gia, bao gồm cả chuyện Chu Quốc Cường đi đứng không tiện là giả vờ, kì thực ông ta không có vấn đề gì cả. Cũng bao gồm chuyện Chu Quốc Cường cực kì chú ý đến chương trình pháp luật của kênh Hàn Ngu. Chuyện này cũng cần phải cảm ơn gia cảnh khá giả của Chu Quốc Cường, con gái có tiền đồ, TV nhà họ Chu dùng là TV thông minh. Lúc nói chuyện phiếm với con gái Chu Quốc Cường, nàng ra vẻ lơ đãng mở lịch sử xem TV, phát hiện Chu Quốc Cường đa số là xem kênh Hàn Ngu.
Đám người Từ Uy đến nhà họ Chu một lần nữa, còn Lộ Tây Trán thì tự mình đến gặp nhân chứng vụ án cưỡиɠ ɧϊếp mười năm trước, Trương Giai.
"Vụ án này đã qua lâu như vậy rồi, chuyện gì nên nói tôi cũng đã nói, các người vì sao còn muốn dây dưa không ngớt?". Trương Giai bây giờ đã là mẹ của một đứa con, nhưng khi nhắc đến vụ án thì vẫn lộ ra thần sắc căng thẳng.
"Chu Khải chết rồi." Một nam cảnh sát khác nói.
"Hắn, hắn là người có tội, không, không phải nên chết sao? Hơn nữa.... chuyện này có liên quan gì đến tôi?". Cô gái sờ sờ trán, đúng vậy, trong lòng cô ta cất giấu không ít chuyện, động tác vô thức này chính là do cô ta không khống chế được tâm tình mà làm ra.
Lộ Tây Trán nhàn nhạt nói: "Chu Khải có đáng chết hay không không có bất luận kẻ nào có thể phán xét. Nhưng Trương tiểu thư nếu có lời nào mà mười năm trước vẫn chưa nói hết, bây giờ nói ra vẫn không muộn."
"Cô có ý gì!". Trương Giai đột nhiên đứng dậy, "Các người dựa vào cái gì mà chấp vấn tôi như vậy, tôi có quyền đuổi các người ra ngoài!"
"Cô đương nhiên có quyền này." Lộ Tây Trán đề cao âm điệu, nói: "Bây giờ tôi chẳng qua là cho cô một cơ hội, còn cô chính là không muốn. Nhưng sau này nếu cô muốn bị bắt vì tội làm chứng giả, ngàn vạn đừng đau lòng khi con cô còn nhỏ mà xa mẹ. Trương Giai, làm ra chuyện như vậy, cô không sợ báo ứng rơi vào trên người đứa nhỏ của mình sao?"
Đứa nhỏ. Vừa nghe thấy hai chữ này, Trương Giai ngã ngồi trên sofa, hai hàng nước mắt ào ào chảy xuống.
Mười năm, mười năm rồi, là hơn ba nghìn ngày đêm, cô ta hầu như không có đêm nào ngủ ngon. Bởi vì mỗi khi cô ta nhắm mắt lại, gương mặt người kia vẫn luôn hiện lên trước mắt mình.
Biến cố mười năm trước kia, liên lụy không chỉ một người mà cả một đám người. Sai lầm kia, khiến cho nhân sinh của bọn họ hoàn toàn bị phá hủy, bao gồm cả Chu Khải, bao gồm cả Trương Giai, bao gồm cả luật sư, và cả cô gái bị hại kia. Luật sư đã sớm ra nước ngoài, rời khỏi mảnh đất thị phi này, mà cô gái kia thì tinh thần thất thường, cũng đã rời khỏi thành phố này, không có chút tin tức. Chỉ có Trương Giai, sống tạm qua ngày ở mảnh đất mang đến cho cô ta những kí ức đáng sợ.
Nhưng tái xét xử một vụ án không phải là chuyện nhỏ, huống chi những nhân vật liên quan đến vụ án đều đã không còn chút tin tức, rất khó có được chứng cứ xác thực. Nhưng đây không nằm trong phạm vi hỗ trợ của Lộ Tây Trán, chuyện nàng nên làm nàng đều đã làm toàn bộ rồi. Tiếp theo, là chuyện của nhóm người Từ Uy.
Buổi tối Từ Uy gặp lại Lộ Tây Trán lần nữa, có thể dùng câu mặt đầy xuân quang để hình dung. Từ Uy không có cách nào không bội phục năng lực cùng sự thông minh của cô gái trẻ tuổi này. Vụ án đã từng làm bọn họ rối tung nhiều tháng trời mà lại bị một nữ giáo sư mới hai mươi mấy tuổi dùng thời gian không quá hai ngày để phá giải. Không chỉ như thế, nàng còn làm rõ vụ "án oan" của mười năm trước.
"Cha con Triệu thị đã tiếp nhận điều tra, tuy rằng bọn họ thề thốt phủ nhận thì cũng không được mấy ngày đâu, chứng cứ đã được phơi bày ra rồi, bọn họ không thể làm gì khác. Mặt khác, Chu Quốc Cường cũng thừa nhận tội của mình." Từ Uy nói tiếp: "Người đàn ông này không hề đơn giản, ông ta vẫn luôn bình thản, cũng may là có cuộc điện thoại đó của Lộ giáo sư."
Lộ Tây Trán để Trương Giai dùng điện thoại của nàng gọi cho Từ Uy, trực tiếp nói chuyện với Chu Quốc Cường. Trương Giai ở đầu dây bên này khóc vô cùng thương tâm, Chu Quốc Cường ban đầu cũng chỉ đỏ mắt, sau đó đột nhiên cười lớn, cuối cùng là ném quải trượng trong tay, ôm con gái, nghẹn ngào khóc rống lên.
"Khải nhi của cha, con của cha a....". Đầu tóc trắng xóa của Chu Quốc Cường chói mắt như vậy, cô con gái ở trong lòng ông ta cũng khóc như mưa. Chu Quốc Cường lắc đầu tuyệt vọng nói: "Cha nhớ con Khải nhi, con nhìn thấy không, cha đã báo thù cho con rồi, kẻ xấu đã bị trừng phạt. Khải nhi, con chờ cha, chờ cha, cha đi tìm con ngay..."
"Cha!". Cô con gái gào khóc: "Cha đừng bỏ con, con cầu cha đừng bỏ con lại một mình, con sợ...."
"Con gái ngoan." Chu Quốc Cường hai tay ôm mặt con gái mình, "Phải làm người cho tốt, đừng giống như cha, a? Phải học anh của con, làm một người chính trực, anh trai con đáng giá cho chúng ta yêu thương nó."
Tâm tình Từ Uy có chút phức tạp, nhưng vẫn phải nói: "Chu tiên sinh, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng trẻ con vô tội. Cho dù ông có hận cha con Triệu Gia Vinh thì ông cũng không nên giận chó đánh mèo trên người một cô gái vô tội. Ông làm như vậy, có khác gì cha con Triệu Gia Vinh." Nhớ lại bộ dạng thê thảm của Triệu Tiểu Mộc, Từ Uy thật sự không nhịn nổi cơn giận.
"Con mẹ nó đừng nói chính nghĩa với ông đây!". Chu Quốc Cường đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ vào Từ Uy. "Tôi cũng từng nghĩ tới rồi, Khải nhi của tôi nó chưa từng làm việc trái lương tâm, nhất định có thể ra đi bình an. Thế nhưng, Triệu gia thật có tiền mà.... Có tiền thì có thể mời được luật sư tốt, có thể mời nhân chứng tốt, có thể để con tôi nhận hết tội lỗi cho con trai hắn. Cậu nói lương thiện nói chính nghĩa với tôi ư? Cậu có thể hiểu tâm tình mất con trai của tôi ư? Cậu biết được tâm trạng của tôi khi nghe tin Khải nhi sẽ không bao giờ quay trở về bên cạnh tôi nữa ư, hả? Tôi nhớ nó không biết bao nhiêu ngày đêm, tôi nhớ Khải nhi khi còn bé đáng yêu biết bao, đáng yêu đến nỗi người trong thôn thấy nó thì nhất định phải ôm nó một cái. Nhưng vì sao bây giờ lại dùng một tội danh để bàn tán về nó, nó căn bản không có làm gì cả! Tốt, tôi không trừng phạt được Triệu Gia Vinh, không trừng phạt được Triệu Kính Tài, vậy tôi đây liền trừng phạt Triệu Tiểu Mộc. Tôi muốn bọn chúng hiểu rõ, cái gì mới là đau nhức! Tôi muốn cho bọn chúng trả cái giá thật lớn cho chuyện bọn chúng làm năm đó!
Chỉ đáng thương cho cô con gái, năm đó mất đi mẹ, anh trai, bây giờ phải mất đi cha. Cô chỉ biết trốn trong lòng cha, khóc không thành tiếng, Chu Quốc Cường xoa xoa đầu con gái, nói: "Bây giờ cha không còn gì để nuối tiếc, Niếp Niếp."
Vốn dĩ ông ta có sự nhẫn nại cực cao, nhưng khi nghe được Trương Giai ở đầu dây bên kia khóc lóc cầu xin mình tha thứ, ông ta đã biết sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, ông ta không diễn nổi nữa, cũng đã mất đi lí do để ngụy trang. Bởi vì cuối cùng trời cao đã nghe thấy lời cầu xin của ông ta rồi, con trai của ông ta cuối cùng cũng đã được rửa oan rồi. Mười năm này, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều cách, thế nhưng bản thân không tiền không thế, không người nào chịu để ý đến ông ta. Khó khăn lắm con gái mới có tiền đồ, mà con trai thì đã sớm chịu không nổi hành hạ mà đã rời khỏi nhân thế.
Cuối cùng, ông ta sinh ra một ý tưởng điên cuồng. Ông ta muốn đem toàn bộ thống khổ của mình trả cả vốn lẫn lời cho Triệu gia. Ông ta thông qua mọi con đường, cuối cùng biết được Triệu Tiểu Mộc yêu thích Kim Jae Hyun, cho nên cũng để tâm đến hành trình của Kim Jae Hyun, mỗi một cuộc họp báo, trình diễn thời trang, thậm chí là ở sân bay, ông ta đều đến tham gia. Cuối cùng thì cô bé đơn thuần này cũng mắc câu rồi. Kì thật lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc thì Chu Quốc Cường đã muốn gϊếŧ cô bé. Nhưng mà Triệu Tiểu Mộc thật sự rất đáng yêu, khiến ông ta sinh ra lòng trắc ẩn. Hai người liên lạc bốn năm lần, Chu Quốc Cường suýt chút nữa đã bị cô bé đáng yêu này cảm hóa, nhưng cuối cùng vẫn làm ra một bước kia.
Kì thật với Lộ Tây Trán mà nói, chuyện nàng đem mọi manh mối tập trung lên người Kim Jae Hyun cũng không chỉ là suy đoán. Trước đó Kim Jae Hyun lần đầu tiên xuất hiện ở trong nước là vào ba tháng trước, sau đó về Hàn Quốc quay phim, trùng hợp với thời gian Triệu Tiểu Mộc mất tích và tử vong. Điều này chứng minh bên trong tồn tại nhiều mối liên quan.
Sau khi phục hồi tinh thần, Từ Uy nói với Lộ Tây Trán: "Ai, kì thật Chu Quốc Cường cũng là người đáng thương, nhưng ông ta ngàn vạn lần không nên làm hại Tiểu Mộc." Từ Uy nhớ đến con gái của mình mà có chút thương cảm. "Đúng rồi, Lộ giáo sư, ở gốc cây hòe trong nhà họ Chu chúng tôi có phát hiện xác một con chó cùng với ba thanh xương bị thiếu. Trên người con chó có vết đạn, trải qua phân tích thì hoàn toàn trùng khớp với vết đạn trên người Triệu Tiểu Mộc."
Đúng vậy, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, chôn ở trong nhà mình, cuối cùng vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt.
Chu Quốc Cường tính ra vẫn khác với Lục Viễn Bình. Lục Viễn Bình tính toán mưu kế lâu dài, muốn khiến mình thoát khỏi tình nghi, mà Chu Quốc Cường, ngay lúc ông ta gϊếŧ Triệu Tiểu Mộc, đối với ông ta mà nói, cũng đã không để ý đến sống chết của mình nữa rồi.
"Chuyện này, Lộ giáo sư, thời gian không còn sớm, không định về nhà sao?"
"Tôi đang chờ người." Lộ Tây Trán đáp.
"Chờ người?". Từ Uy nghĩ trước nghĩ sau, rồi cười nói: "Là Tiểu Kiều đi, gần đây tổ của cô ấy cũng đang vội vàng một vụ án, cũng không biết bao giờ mới được về. Bên trong ấm áp, cô vào ngồi một lát đi."
Lộ Tây Trán lắc đầu: "Không cần. Đội trưởng Từ, anh vào trước đi."
Gió lạnh thấu xương, Lộ Tây Trán đứng ở cửa ra vào, ánh trăng mờ ảo bao phủ trên người nàng, đặc biệt lạnh lẽo. Có lẽ Từ Uy nói chuyện Lộ Tây Trán đang chờ ngoài cửa cho Kiều Ỷ Hạ biết, cho nên không lâu lắm Kiều Ỷ Hạ liền đi ra.
Hai tay Lộ Tây Trán đút trong túi áo, choàng khăn quàng cổ dày rộng. Cảm giác trên người được phủ thêm một chiếc áo khoác, Lộ Tây Trán vừa định quay đầu thì bị một cái ôm mạnh mẽ ôm lấy.
"Biết rõ chị có tính khiết phích, nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh, tạm chấp nhận đi." Nói rồi Kiều Ỷ Hạ mới buông nàng ra.
"Vậy cô không lạnh sao?". Lộ Tây Trán nhìn cái áo trên người, là áo của Kiều Ỷ Hạ.
Kiều Ỷ Hạ lắc đầu: "Không nói chuyện này nữa. Chị chờ ở đây là có chuyện gì sao?"
"Vụ án bây giờ của cô, cần tôi hỗ trợ không?". Mái tóc dài được Lộ Tây Trán buộc thành đuôi ngựa cao cao, thoạt nhìn lão luyện mà cao nhã.
"Lộ giáo sư nguyện ý vươn tay giúp đỡ, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Trước tiên tôi thay tổ 8 chúng tôi cảm ơn chị." Kiều Ỷ Hạ lộ ra nụ cười mỉm lễ phép, Lộ Tây Trán không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nàng có thể chủ động đưa ra yêu cầu hỗ trợ, chính mình tất nhiên nên cảm tạ một phen.
Lộ Tây Trán có chút không được tự nhiên mà nghiêng người, không đối diện với cô nữa: "Tôi không phải giúp tổ 8 các cô, tôi chỉ muốn giúp cô mà thôi."