Chim Trong Lồng (Tù Điểu)

Chương 19: Vén lớp sương mù

Chương 19: Vén lớp sương mù

Không biết qua bao lâu, ánh sáng từ phía cửa chiếu vào căn phòng, thân ảnh cao gầy của Lộ Tây Trán lại xuất hiện trước mặt người đàn ông. Chỉ thấy nàng chậm rãi đi đến trước mặt ông ta, đặt cái ly thủy tinh lên bàn, sau đó đưa cho ông ta một cái bánh rán còn nóng hổi. Người đàn ông kinh ngạc nhận nó, đôi môi vốn đang mím thành một đường hơi hé ra.

Ông ta cắn một miếng lớn, nước mắt lập tức ào ào chảy xuống.

Nhìn người đàn ông đang rơi lệ, Lộ Tây Trán mở miệng nói: "Trên đời này vẫn còn có nhiều thứ, đáng để lưu luyến."

"Quế Bình...." Người đàn ông càn rỡ khóc lớn, tay phải siết chặt cái bánh. Ông ta vẫn nhớ, trước kia nhà họ rất nghèo, nghèo đến nỗi một ngày chỉ có một bữa cơm no. Khi đó Quế Bình luôn bẻ cái bánh rán làm đôi, mỗi lần đều cho ông ta miếng lớn hơn, ngoài miệng thì than thở bánh rán cứng quá, bà không ăn được. Đến lúc nhớ lại thì thời gian đã cách xa như vậy rồi, xa đến nỗi ông ta đã quên mất vẻ mặt của bà khi nói câu đó.

"Rốt cuộc cô muốn gì, gϊếŧ tôi đi, cô nói bọn họ cho tôi được thống khoái đi, xin cô đừng hành hạ tôi nữa...." Người đàn ông hai tay ôm đầu, không muốn nàng nhìn thấy vẻ mặt bất lực thống khổ của mình.

Lộ Tây Trán thản nhiên nói: "Tôi không phải bọn họ."

"Đúng!" Người đàn ông nở nụ cười, cười đến thê thảm, cười đến không kiêng nể gì, cười đến khóe mắt rưng rưng mà cũng không biết. Trong ánh sáng mù mịt, ông ta tìm kiếm đôi mắt của Lộ Tây Trán, dùng ánh mắt oán khí nhìn thẳng người phụ nữ trước mặt mình. "Cô không giống bọn họ, cô ác độc hơn, càng ra vẻ đạo mạo, càng đáng chết hơn. Cô, cô muốn hành hạ tôi, muốn hoàn toàn hủy diệt tôi! Vì sao, vì sao thế giới này lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao Trần An Hòa hắn có thể công danh thuận lợi, mà tôi cùng người phụ nữ của mình chỉ có thể màn trời chiếu đất? Các người đã từng quan tâm sao? Không có, trong mắt các người chỉ có Trần An Hòa đáng thương kia, không hề có chúng tôi...."

Lộ Tây Trán phát hiện mười ngón tay Lục Viễn Bình quấn chặt cùng một chỗ, thoáng run rẩy, vẻ mặt cứng ngắc mà vặn vẹo. Xét theo ngôn ngữ hình thể học mà nói đây là biểu hiện của sự suy sụp tinh thần. Nàng hiểu, Lục Viễn Bình đang cố hết sức khống chế nội tâm đổ vỡ của mình, hơn nữa tâm trạng này giống như đê vỡ, chỉ cần có cơ hội liền cuồn cuộn thoát ra.

"Lục tiên sinh, nếu như mỗi người đều có thể ăn ngon mặc đẹp thì sẽ không còn tội phạm nữa."

Lời này của Lộ Tây Trán khiến cho lòng Lục Viễn Bình hơi rung động, Lục Viễn Bình bàn tay đang siết với nhau chặt dần thả lỏng, đôi mắt nhắm chặt cho thấy bây giờ ông ta vô cùng đau khổ giãy dụa.

"Kì thật ông không cần phải cố gắng bắt chước bất kì ai, cho dù không mặc comple chỉnh tề thì ông vẫn độc nhất vô nhị như cũ." Nàng nhìn bộ âu phục phẳng phiu, cổ áo không nhiễm hạt bụi trên người Lục Viễn Bình, tiếp tục nói.

Lục Viễn Bình tiếp tục cười, cười cay đắng chua xót: "Nhưng thế tục không nhìn tôi như vậy, họ xem tôi là Trần An Hòa, xem tôi đã có được tất cả, thấy tôi mặc âu phục hoa mỹ trên người, đeo đồng hồ hiệu, chạy xe sang trọng, sống trong xã hội này. Tôi phát hiện ánh mắt mỗi người nhìn tôi đều không giống nhau, kì thật tôi vẫn là tôi, thế nhưng trong mắt bọn họ, tôi đã trở thành một người khác."

Cho dù là như thế thì ông ta vẫn tự ti, vẫn có thứ muốn che giấu. Từ lúc ông ta tiến vào căn phòng này, ngồi trên chiếc ghế này, Lộ Tây Trán đã phát hiện trạng thái buộc chặt thân mình của ông ta. Cho dù ông ta cố hết sức ngồi thẳng người, nhưng vẫn khó nén được sự sợ hãi rụt rè. Đại đa số những nhân sĩ thành công đều có thói quen giang rộng thân thể mình để chiếm đoạt không gian, mà ông ta thì ngược lại. Điều này chứng tỏ ông ta cảm nhận được bản thân mình có khoảng cách quá lớn với cái gọi là thành công, trong lòng tồn tại cảm giác tự ti.

Lộ Tây Trán lại nói tiếp: "Lục tiên sinh, ăn bánh rán rất dễ khát, uống nước đi."

Bên còn lại, Kiều Ỷ Hạ và Thạch Vi đang đuổi về hướng nhà của Lộ Tây Trán. Một đường chạy đến đây thì tất cả hỗn loạn trong đầu cô dần rõ ràng trật tự hơn. Cuối cùng thì cô cũng hiểu rõ nguyên nhân bên trong. Cô hơi nhắm mắt lại, có một loại tâm tình vi diệu khi sắp phải đối mặt với tất cả.

Lộ Tây Trán phát hiện, cánh tay tựa lên thành ghế lúc nãy của Lục Viễn Bình đã thả xuống, tuy không nói lời nào, nhưng đây là một cơ hội vô cùng tuyệt vời. Giọng nói của nàng trầm ấm như tiếng sóng biển: "Tôi nghĩ, con của ông trên trời có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy cha mẹ mình như thế này."

Lục Viễn Bình lại dùng tay đỡ đầu mình, nhưng lần này không phải là ôm đầu mà chỉ dùng ngón tay cái chống lên trán.

"Lục tiên sinh, tôi nghĩ chắc ông cũng không từ chối dành 5 phút để nghe câu chuyện của mình đâu nhỉ." Ngón tay nhỏ nhắn thon dài của Lộ Tây Trán nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt ghế, "Bắt đầu từ hai mươi mốt năm trước đi, lúc ông vừa mới gặp được vợ mình."

Lục Viễn Bình ngẩng đầu, nghe cô gái trước mặt dùng giọng điệu quen thuộc, kể lại quá trình gặp gỡ, yêu nhau của ông ta và Lô Quế Bình. Ông ta vĩnh viễn sẽ không quên cái đêm vào hai mươi mốt năm trước, trong đêm đó, đôi con ngươi của Lô Quế Bình hiện lên từng vì sao tinh tú. Còn ông ta thì nguyện dốc hết cả đời để chờ đợi dịu dàng.

"Bởi vì cha mẹ nuôi hết sức phản đối hôn sự của hai người, ông chỉ có thể cùng người phụ nữ mình yêu lựa chọn quyết định điên rồ là bỏ trốn. Không biết thế nào lại quên mang theo hộ khẩu, cả đời chỉ có thể trải qua cuộc hôn nhân không được pháp luật bảo đảm. Vì muốn đền bù mà ông đã mua cho bà ấy một chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn minh chứng cho tình yêu của hai người. Tuy rằng cuộc sống nghèo khổ, thường xuyên không lấp no bụng, nhưng hai người được ở bên nhau đã là hạnh phúc lớn nhất. Sau đó hai người có một đứa con đáng yêu, ông cũng bắt đầu đi buôn bán nhỏ, kinh doanh bánh bao. Nhà bị dột lại trúng ngày mưa, bánh bao của ông bị người ta hãm hại trộn thịt hư vào nguyên liệu, mà ông chỉ là một người bình thường không có bối cảnh, lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm. Công việc buôn bán khó khăn lắm mới có này chẳng mấy chốc đã kết thúc."

"Đúng lúc này con của ông ngã bệnh nặng, mà ông thì bị những khách hàng không nói đạo lí kia quấn quýt muốn bồi thường, cho nên ông không còn tiền đi chữa bệnh cho con mình."

Nói đến đây, Lục Viễn Bình che miệng, lắc đầu, đè nén nội tâm đang muốn đổ vỡ.

"Từ lúc đứa con qua đời, lòng của ông cùng vợ mình cũng dần nguội lạnh. Hai người mang theo một thân mệt mỏi đến thành phố này, đến thôn Ngân Hạnh. Hai người đều muốn cố gắng bắt đầu cuộc sống mới, nhưng con cái mất đi là nỗi đau nhức dai dẳng, làm sao có thể dùng thời gian mà vùi lấp. Lục tiên sinh ông với tư cách là trụ cột, không chỉ vừa phải chịu đựng nỗi đau mất con mà còn phải kiếm tiền nuôi vợ. Nhưng mà ngay lúc cuộc sống của ông dần dần đi vào quỹ đạo thì một cú sét từ trên trời giáng xuống, mà lúc này đây, chính là đau đớn ập lên người vợ ông."

"Hai người đã mượn thôn dân rất nhiều tiền, nhưng vẫn không đủ chi phí phẫu thuật. Mãi cho đến một ngày, ông nhìn thấy Trần An Hòa đang trả lời phỏng vấn trên TV. Là Trần An Hòa lớn lên giống ông như đúc. Ông ta giống như là quý nhân được ông trời phái xuống, ông cho rằng cuối cùng thì mình cũng có chỗ dựa dẫm, cuối cùng cũng tìm được người trợ giúp. Vì muốn cho ông ta một ấn tượng tốt, ông đã ăn mặc một thân quần áo tuy không đắt đỏ lắm nhưng chỉnh chu sạch sẽ. Lúc Trần An Hòa nhìn thấy ông thì không ngoài những gì ông đã đoán trước, ông ta vô cùng ngạc nhiên vui mừng, lập tức sắp xếp cho ông và ông ta đến một bệnh viện khác xét nghiệm DNA, cuối cùng xác nhận được hai người là anh em song sinh cùng trứng."

"Nhưng khi ông nói ra thân phận thật của mình thì người anh em này liền trở mặt, không hề nhắc đến chuyện nhận tổ quy tông. Nhất là khi nghe ông nói vợ mình đang trong cơn hoạn nạn, thì ông ta từ chối mọi yêu cầu mà ông đưa ra, nhưng cũng không quên dỗ ngon dỗ ngọt ông một chút, để ông yên lòng. Nhưng Lục tiên sinh ông không phải kẻ ngốc, ông hiểu được ý tứ của người anh em sinh đôi này, ông bắt đầu oán hận, bắt đầu ghen ghét, bắt đầu oán giận cuộc đời bất công. Bắt đầu ghi hận muốn cướp những thứ vốn thuộc về mình, về làm của riêng."

Ánh mắt Lục Viễn Bình đờ đẫn, yên tĩnh nghe Lộ Tây Trán kể chuyện, không nói một lời.

"Cuối cùng, sự phẫn nộ che giấu trong lòng vì bệnh tình của vợ mình trở nặng mà dần dần bộc lộ. Cuối cùng, ông thay thế ông ta, trở thành ông ta. Sau đó, vì không muốn khiến Trần Niệm Vi nghi ngờ mà ông đuổi cô ấy ra khỏi nhà, cũng bắt đầu kế hoạch điên cuồng: gϊếŧ người cướp của. Lục tiên sinh, tư duy của ông rất kín đáo chặt chẽ, ông biết người địa phương mất tích thì sẽ có người báo án, nên đã liên tiếp sát hại hai người vùng khác. Như vậy có thể có một thu nhập đáng kể, cũng sẽ không thu hút ánh mắt của người ngoài. Một kế hoạch không chê vào đâu được."

Hai tay Lục Viễn Bình đè lên mặt bàn thủy tinh, khuynh người về phía Lộ Tây Trán đang ngồi đối diện: "Cô biết không, bộ dạng Trần An Hòa cầu xin tha thứ dưới lưỡi dao tôi ngày hôm đó có bao nhiêu buồn cười. Sau khi hắn ta chết, tôi đem xác hắn đến vùng núi hoang vắng chặt thành từng khúc. Đêm đó rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, một mình tôi ngồi trên sườn dốc cao, nhìn ánh lửa đốt cháy thi thể của hắn càng lúc càng lớn. Cô có biết tôi hưng phấn bao nhiêu không?" Hai gò má Lục Viễn Bình thấm đẫm nước mắt, nhưng ông ta vẫn sóng yên biển lặng mà cười: "Tên đàn ông này đúng là xa hoa lãng phí, một cái đồng hồ có thể bán được năm vạn khối, đáng tiếc tôi lại không biết mật mã thẻ ngân hàng của hắn, nếu không tôi đã sớm có đủ tiền trị bệnh cho A Bình. Cũng vì vậy sau này mới có cái chết của ba người kia. Bọn hắn rất đáng thương có phải không, nhưng tôi cảm thấy bọn hắn không hề đáng thương chút nào, không đáng thương như A Bình. Còn nghiệt tử của Trần An Hòa, nó vốn không cần phải chết, nhưng ai bảo nó nhìn thấy những thứ không nên thấy."

"Chờ đến khi tôi vất vả chuẩn bị đủ tiền thì bác sĩ nói, đã không thể phẫu thuật được nữa rồi." Rốt cuộc Lục Viễn Bình cũng nghẹn ngào lên: "Người phụ nữ ngốc A Bình này, vì tôi gánh vác tất cả tội lỗi, còn cố ý bắt chước tôi... Đúng là đồ ngốc."

Lộ Tây Trán dùng ánh mắt kín kẽ không sơ hở nhìn ông ta, ánh nến càng cháy càng sáng, tâm trạng của ông ta rốt cuộc cũng bộc lộ hoàn toàn.

"Nếu như không có tiền nuôi tôi thì đừng có sinh tôi ra!" Ông ta càn rỡ đứng bật dậy, gào khóc, dáng vẻ nức nở uất ức kia khiến ông ta nhìn qua đặc biệt đáng thương. "Vì sao sinh tôi ra rồi lại không cần tôi, rõ ràng là hai đứa trẻ, tại sao tôi lại là đứa bị vứt bỏ!"

Lục Viễn Bình hẳn nên là một nhân tài trụ cột quốc gia, ông ta có trí khôn có mưu lược, tâm tư kín đáo. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, tuổi thơ của ông ta vì cha mẹ nghèo khó nên vứt bỏ, nửa đời người không được sống ấm no hạnh phúc. Thường nói có Bá Nhạc thì sẽ có thiên lý mã*, nhưng cả cuộc đời ông ta vẫn chưa từng gặp được Bá Nhạc thuộc về mình.

*Sự tích Bá Nhạc: Bá Nhạc là một nhân vật thời Xuân Thu chiến quốc, nổi danh là người chuyên tìm ra được những con ngựa xuất sắc, có sức mạnh và sức chạy bền bỉ, gọi là Thiên lý mã. Ở đây ví Lục Viễn Bình là Thiên lý mã, nhưng cả cuộc đời ông ta không có Bá Nhạc của mình, cho nên vẫn không thể tỏa sáng, trở thành một Thiên lý mã thực thụ.

"Lục tiên sinh, so với nhiều người còn sống trên thế giới này, ông thông thấu trí tuệ hơn rất nhiều." Lộ Tây Trán bình tĩnh nói, "Cho dù ông bình thường, nhưng lại có một quyết tâm không cam lòng bình thường." Nếu không sẽ không vì bản thân mà sửa lại tên của một nhà văn, chí hướng cao xa, đất lành bằng phẳng.

"Nhưng đến cuối cùng, người được thế nhân khắc tên không phải là tôi, mà là Trần An Hòa!" Cho dù ông ta chí hướng cao xa thì cuối cùng cũng chỉ là một hung thủ gϊếŧ người, chỉ đáng bị phỉ nhổ, để lại tiếng xấu muôn đời.

Dung nhan của Lộ Tây Trán lúc này trong mắt Lục Viễn Bình đặc biệt dịu dàng, xinh đẹp."Ánh mắt của thế nhân có quan trọng gì. Nhân sinh khổ đoản, thời niên thiếu cô có thể gặp được người tâm đầu ý hợp, hơn nữa cùng người đó có được tình yêu cả một đời, đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi. Để có được nó, tuy rằng sẽ mất đi vài thứ, nhưng tình cảm tốt đẹp vẫn mãi mãi tồn tại trong tim, thời gian qua đi, chính là một loại vui vẻ." Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đương nhiên là nỗi đau buồn nhân gian, nhưng những kỉ niệm tươi đẹp từng có sẽ vĩnh viễn là kí ức không thể quên nhất.

Lục Viễn Bình từng tưởng tượng đến rất nhiều cách chết khác nhau, nhưng ông ta đã lựa chọn một cách trong đó. Kỳ thật lúc ông ta quyết định liều lĩnh đến bệnh viện gặp Lô Quế Bình thì ông ta đã suy nghĩ rất kĩ chuyện này rồi. Ông ta sẽ không chạy trốn nữa, sẽ không sống tạm bợ nữa, nguyện ý để thế tục định đoạt mọi tội danh cho mình. Bởi vì trong mắt thế tục, ông ta là một ác nhân tội ác tày trời, sẽ không có ai quan tâm đến nội tâm đau khổ giãy dụa của ông.

"Cô không cảm thấy tôi là tội nhân tội ác tày trời sao, cô không muốn xé xác phanh thây tôi sao!". Gϊếŧ anh gϊếŧ cháu, toàn bộ tội ác trên thế gian này ông ta đều phạm phải rồi, thậm chí nhiều đêm không ngủ, ông ta cũng cảm thấy lạ lẫm với chính mình.

Lộ Tây Trán đứng dậy, cúi đầu nhìn ông ta, nhưng không hề cho ông ta cảm giác bị người trên cao nhìn thấu. "Đúng sai phải trái, không phải thế tục có thể phán xét. Nhân sinh của ông tốt hay xấu, càng không phải người ngoài có thể định đoạt. Lục tiên sinh, tôi sẽ không khuyên ông buông bỏ hận thù, nhưng tôi chúc ông có thể nếm trải hết cay đắng ngọt bùi của kiếp này."

-----------

Từ đầu truyện đến giờ thích chương này nhất. Có lí có tình, có hạnh phúc có đau thương, có chính có tà. Và thích mấy câu nói cuối cùng của giáo sư ghê ^_^. Người đàn ông này có tội, nhưng tình yêu của ông ta vẫn rất đẹp, và không hề có lỗi. Chỉ có thể trách số phận trêu ngươi mà thôi, haizz~