Chương 13: Xấu hổ cái gì
Thương Lục bị tình trạng kẹt đường khiến cho tâm tình nóng nảy bực bội, đột nhiên lúc này nhớ ra Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán vẫn chưa nói cho cậu biết phải đi đâu. Đến nơi nào khác, hay về Cục, hay là về biệt thự của Lộ Tây Trán. Vì vậy nhân lúc đèn đỏ, quay đầu nhìn hai người ở chung rất hòa hợp kia, hỏi: "Bây giờ chúng ta về Cục sao ạ?".
"Nghe Kiều đi."
Một câu này của Lộ Tây Trán nhìn qua giống như giao quyền quyết định cho Kiều Ỷ Hạ nhưng kì thực là nàng đang khảo nghiệm cô, yên lặng mà dẫn dắt mạch suy nghĩ của cô. Kiều Ỷ Hạ giương đôi mắt linh động, nhàn nhạt nói: "Đến bệnh viện trung tâm."
Trong bệnh viện nồng đậm mùi thuốc sát trùng cùng tiếng than khóc của người nhà bệnh nhân khiến cho Thương Lục cảm thấy chóng mặt. Cậu ta rất ghét những chỗ như thế này, nói cách khác chính là người không thích đến bệnh viện. Mấy người Thạch Vi vẫn chưa tập trung mục tiêu vào Trần An Hòa, cũng chưa tiến hành điều tra ông ta, nhưng trước đó Lộ Tây Trán đã điều tra người này, cộng với sự hiểu biết nhất định của Kiều Ỷ Hạ về Trần An Hòa, cho nên rất thuận lợi tìm được cấp trên trực tiếp của Trần An Hòa.
Trần An Hòa là Phó chủ nhiệm khoa Tâm lý, hỏi thăm một lúc thì mấy người họ phát hiện Trần An Hòa tạo được ấn tượng rất tốt với người ngoài, cho dù là người lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn ông ta thì đều một mực tán thưởng ông. Nói đúng hơn là bác sĩ Trần không chỉ y thuật cao siêu mà làm người cũng rất khiêm tốn, không dưới một lần được bầu làm bác sĩ ưu tú định kì.
"Nói tới cũng kì lạ, một người còn sống sờ sờ như vậy đột nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi." Chủ nhiệm khoa Tâm lý Đào Chính Lâm là một người đàn ông lớn tuổi có phần hòa ái dễ gần, mái đầu hoa râm, đeo kính tơ vàng. Lúc ông nói đến Trần An Hòa thì trong giọng tràn đầy tiếc nuối: "Tôi đã từng gọi điện cho cậu ấy nhưng mà không có ai nghe máy. Thậm chí sau đó tôi tự mình đến nhà tìm cậu ấy, mà lúc cậu ấy nhìn thấy tôi thì giống như hoàn toàn không biết tôi, thậm chí trong mắt có vài phần đề phòng. Tôi thấy như vậy thật giống như đã hoàn toàn biến thành người khác."
"Sau đó thì sao?". Thương Lục ngồi một bên chăm chú lắng nghe, hỏi.
Đào Chính Lâm đẩy mắt kính, hơi suy nghĩ nói: "Sau đó con gái cậu ấy có đến bệnh viện tìm tôi, nói rõ mọi chuyện với tôi, nói gần đây tâm tình của An Hòa không tốt, con bé muốn thay An Hòa xin nghỉ phép dài hạn. Những năm gần đây An Hòa rất chăm chỉ, chưa bao giờ xin nghỉ phép, cho nên tôi cũng đồng ý."
Nhìn ba người trước mặt im lặng không nói, Đào Chính Lâm nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ hơi quan tâm, "An Hòa cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?"
"Chúng tôi chỉ đến tìm ngài tìm hiểu vài vấn đề thôi, ngài không cần khẩn trương." Thấy Đào Chính Lâm có vẻ lo lắng, Thương Lục liền cười cười trấn an ông, "Ngài nghĩ kĩ lại một chút, bác sĩ Trần An Hòa trước đó có biểu hiện gì khác thường không?"
Đào Chính Lâm chậm rãi lắc đầu, đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, hơi thở đều đều, "Không có, tuổi tác của tôi cũng lớn rồi, đã đến lúc về hưu. Vốn là An Hòa được tiếp nhận vị trí của tôi, mấy tiểu bối trong khoa còn mở tiệc chúc mừng cậu ấy, mà cậu ấy cũng rất vui vẻ. Không thể ngờ được chuyện không như ý lại ập đến. Cả người điên điên khùng khùng, giống như người bệnh tâm thần!"
"Chủ nhiệm Đào, chuyện này đối với chúng tôi vô cùng quan trọng, mỗi một câu nói của ngài đều có liên quan mật thiết trong việc phá án và bắt giam thủ phạm. Cho nên xin ngài nhất định phải nghiêm túc nhớ lại." Kiều Ỷ Hạ nói.
Đào Chính Lâm thở dài một hơi, tuy ông không biết cụ thể Trần An Hòa xảy ra chuyện gì, Trần gia chọc đến phiền toái gì, nhưng mà quan hệ lợi hại trong chuyện này ông vẫn hiểu rất rõ.
Đột nhiên Đao Chính Lâm mở to hai mắt, nói: "Nghe Tiểu Trịnh nói thời gian trước hình như An Hòa có gặp người nào đó, sau khi trở về thì sắc mặt không tốt lắm."
"Có thể cho chúng tôi biết thời gian, địa điểm chính xác không?". Thương Lục truy vấn.
Đào Chính Lâm mở lịch bàn, đầu ngón tay chai sạn run rẩy lướt qua mấy tờ lịch, đây chính là dấu hiệu của một thân thể già yếu. Đầu ngón tay của ông dừng trên một con số, gõ gõ ba cái, sau đó nói với Thương Lục: "Đúng, chính là ngày 11! Lúc nãy tôi cũng nói rồi, An Hòa làm người hết sức thủ phận, rất có nguyên tắc thời gian, trong giờ làm việc sẽ không tự ý ra ngoài. Nhưng ngày 11 hôm đó Tiểu Trịnh nói cậu ấy im lặng không tiếng động đi ra ngoài một giờ, sau khi trở về thì tâm tình không tốt lắm."
Thương Lục nhếch môi nói: "Vị bác sĩ Tiểu Trịnh kia bây giờ đang ở đâu, có thể để hắn nói cụ thể tình huống hôm đó một chút không?".
"Thật có lỗi, Tiểu Trịnh đi công tác rồi, ba ngày sau mới trở về."
"Hỏi hắn cũng không có tác dụng gì." Đôi con ngươi của Lộ Tây Trán sâu thẳm, nhàn nhạt nói: "Hắn cùng bác sĩ Trần chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, tuy có thể phát hiện tâm tình của ông ta thay đổi nhưng cũng không có lập trường đi hỏi quá nhiều." Cho nên cho dù Tiểu Trịnh không đi công tác thì chỉ sợ bọn họ cũng không có được thông tin hữu dụng gì.
Đào Chính Lâm gật gật đầu: "Đúng vậy, dù sao đây cũng là việc tư của An Hòa, đừng nói là Tiểu Trịnh, cho dù là tôi thì cũng không tiện mở miệng."
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Đào Chính Lâm nghe được liền nói: "Mời vào."
"Chủ nhiệm Đào, bệnh nhân lúc trước mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng vừa xuất viện, hôm nay lại ồn ào đòi tự sát, bây giờ đang đập phá đồ đạc trong phòng bệnh.....". Một y tá mặt mày thanh tú nhỏ nhắn nói.
Kiều Ỷ Hạ thấy thế đành phải kết thúc buổi trò chuyện: "Chủ nhiệm Đào, hôm nay cảm ơn ngài đã dành thời gian nói chuyện với chúng tôi, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa."
Lúc đi đến thang máy, Thương Lục đi bên trái Lộ Tây Trán, kìm lòng không được mà nhìn gương mặt của nàng, nhưng lần này không phải si mê mà là muốn từ trên mặt Lộ Tây Trán tìm ra chút tin tức hay chỉ dẫn nào đó. Chuyến đi đến bệnh viện lần này Thương Lục chỉ cảm thấy phí công vô ích, tuy rằng bọn họ đều thu được thông tin Trần An Hòa khác thường, nhưng nếu không gặp được Trần An Hòa thì bọn họ cuối cùng cũng không biết vì sao Trần An Hòa lại trở nên thất thường.
Ba người bước vào thang máy, Kiều Ỷ Hạ đứng trong cùng, sau đó cũng có mấy bệnh nhân cùng y tá tiến vào, trong tay cầm bình nước biển. Kiều Ỷ Hạ bị chen lấn chỉ có thể dựa lưng vào vách thang máy bằng kim loại đằng sau. Đột nhiên cô có chút hối hận, trong bệnh viện thang máy có hạn, các bệnh nhân đi lại bất tiện, ba người bọn họ không bệnh không hoạn tự nhiên đi chiếm thang máy của những bệnh nhân này.
Sau khi ồn ào chen lấn thì đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi gào lên, thoạt nhìn có vẻ như là bệnh nhân tâm thần, khiến cho đám người xung quanh hoảng sợ. Mà cô gái này đứng rất gần Lộ Tây Trán, còn Lộ Tây Trán thì đang quay lưng với cô ta, cho nên lúc này nàng đang đối mặt với Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ cơ hồ là theo bản năng đưa tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng đứng sát vào người mình, sợ nàng bị ngộ thương.
Vốn dĩ Lộ Tây Trán đang rũ mắt, sau khi cảm giác được bên hông có một bàn tay khác thì ngước mắt đón nhận đôi mắt Kiều Ỷ Hạ. Kiều Ỷ Hạ chợt cảm thấy hai má hơi nóng lên, buông lỏng cánh tay không ôm nàng nữa. Ai ngờ cô gái càng lúc càng kích động, bắt đầu hươ tay múa chân, giật tóc của Thương Lục. Trong thang máy đã chật chội rồi, Thương Lục bị cô ta kéo tóc như vậy thì trọng tâm không vững, nghiêng người ngã vào Lộ Tây Trán. Kiều Ỷ Hạ thuận thế đưa tay từ trên eo nàng lên ôm lấy vai nàng, kéo nàng vào che chở trong lòng mình. Kiều Ỷ Hạ nhìn thoáng qua Lộ Tây Trán, phát hiện đôi mắt của nàng vẫn vô cùng bình thản, giống như đây là chuyện rất bình thường.
Trong thang máy lâm vào tình cảnh hỗn loạn, nhưng may là rất nhanh đã đến lầu một, Kiều Ỷ Hạ ôm lấy bờ vai Lộ Tây Trán, kéo nàng bước nhanh ra ngoài. Mà Thương Lục cũng bị cô gái trẻ tuổi kia lôi ra ngoài, mãi đến khi bác sĩ chạy đến giải vây thì cậu mới có thể thoát được.
"Thật xui xẻo!" Thương Lục phàn nàn, "Đáng ghét muốn chết, đúng là không nên lười biếng mà đi thang máy. Tóc của em bị giật đến đứt gốc rồi!"
Thấy Kiều Ỷ Hạ cũng không để ý đến mình, thậm chí còn không nhìn mình, Thương Lục vừa đi vừa hỏi: "Lão đại, chị đỏ mặt cái gì chứ? Chị nóng à?".
Kiều Ỷ Hạ vội ho khan một tiếng, trong nhất thời có chút bối rối, "Đúng, tôi nóng!". Nhớ lại hình ảnh ôm nhau lúc nãy của mình và Lộ Tây Trán, thần trí Kiều Ỷ Hạ có chút hỗn loạn. Tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng hương thơm trên người Lộ Tây Trán giống như độc dược thấm vào cõi lòng của cô, khiến cô khó có thể quên.
Lại nhìn Lộ Tây Trán, sao cô ấy có thể bình tĩnh như vậy, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lúc nãy Thương Lục bị cô gái trong thang máy giật tóc đau đến muốn khóc, nào có thời gian đi để ý động tác thân mật bất thường của Kiều Ỷ Hạ và Lộ Tây Trán, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Sau khi trở lại xe, Thương Lục nhận được điện thoại của Thạch Vi, nói là Lô Quế Bình đã tỉnh, chỉ là bây giờ Lộ Tây Trán không muốn đi gặp bà ta mà quyết định quay về biệt thự.
"Kiều, con người khi đối mặt với thách thức và nguy hiểm, đại não sẽ sinh ra một loạt phản ứng sinh học, do đó khiến cho con người rơi vào trạng thái kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bài tiết nhiều adrenalin. Mà tình huống này sẽ dẫn đến tinh thần sợ hãi hoặc hưng phấn. Cô thuộc loại nào?". Lộ Tây Trán dùng giọng nói ấm áp hỏi thăm.
Từ sau khi ngồi vào xe thì gương mặt đỏ ửng của Kiều Ỷ Hạ vẫn chưa hề bớt đi, mà ngược lại càng lúc càng đỏ hơn. Nghe được câu hỏi mang nửa trêu chọc nửa nghiêm túc của Lộ Tây Trán thì cô càng xấu hổ vô cùng. Cô chẳng qua chỉ mới quen biết Lộ Tây Trán ngày đầu tiên, vừa nãy ở trong thang máy ôm người ta, thật sự khiến cô quá thẹn thùng rồi.
"Là do tôi nóng thôi!". Kiều Ỷ Hạ tức giận nói.
"Nói dối trước mặt tôi, là một quyết định vô cùng không sáng suốt."
Kiều Ỷ Hạ cực kì khó hiểu, vì sao mỗi lần Lộ Tây Trán bày ra dáng vẻ cao ngạo kiêu căng như vậy thì cô không có cách nào chán ghét nàng, chẳng qua là chỉ cảm thấy vô lực, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng yêu.
"Nếu Lộ giáo sư đã có phán đoán của mình thì cần gì phải hỏi nhiều như vậy."
"Tôi biết là cô rất hưng phấn." Lộ Tây Trán nhẹ nhàng đáp lời, "Chỉ là tôi không hiểu, vì sao cô lại hưng phấn?"
Còn không phải vì cô quá mê người sao? Sau khi trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Kiều Ỷ Hạ bị chính mình hù sợ rồi. Sao cô có thể sinh ra ý nghĩ này với một cô gái quen biết chưa được 24 giờ đồng hồ, huống chi còn là người con gái lãnh ngạo tự phụ như vậy nữa. Cô nghĩ nhất định là bản thân bị khí trời rét lạnh này làm cho lí trí bị đóng băng rồi.
"Lão đại, Lộ giáo sư, hai chị đang nói gì vậy a?". Thương Lục như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, tò mò hỏi.
Cho dù ở trước mặt Lộ Tây Trán thì Kiều Ỷ Hạ luôn nói năng lộn xộn, nhưng mà khí tràng khi ở trước mặt người khác không hề giảm chút nào, nghiêm túc hé răng nói với cậu ta: "Lúc lái xe không được nói chuyện, đừng có quên thân phận của mình."
-------
Chả hiểu sao mỗi lần nghe giáo sư gọi một tiếng "Kiều" là tim ta nó nhũn ra =((