Ngày 28 tháng 8.
Bố mẹ gọi một chiếc xe, đưa tôi đi C Đại báo danh, anh Vân Tuấn đã sớm xin mẹ tôi cho đi, mẹ cũng giống như thường ngày, sảng khoái đồng ý yêu cầu này.
Tôi không phản đối, tôi lười nói, tôi cũng tức giận, bởi vậy không để ý đến chuyện của anh ta.
Tôi lạnh lòng với Sanh, tức giận ngày hôm qua cậu ấy trở về, không nhận lời mời đến nhà tôi, thời gian dài không gặp, lại vội vàng xa nhau, tôi lại tức giận nữa là, khi cậu ấy thấy tôi, không biểu hiện vui sướиɠ nhiệt tình như trong tưởng tượng của tôi, cậu ấy vậy mà chỉ cười cười, sau đó nhẹ nhàng ôm nhanh tôi một chút. Đương nhiên, bây giờ còn thêm một cái nữa, cậu ấy không gọi điện đến dỗ dành tôi.
Sau khi khai giảng, bố mua di động cho tôi, tôi nói số điện thoại cho Hàn Sanh biết đầu tiên, nhưng cậu ấy biết tôi giận, lại không gọi đến.
Tôi chờ gần hai tháng, chính là muốn chờ cậu ấy mở miệng nói một câu nhớ, mặc cái váy thích nhất đi tiếp, chỉ muốn nhìn thấy một chút ánh mắt ca ngợi từ cậu ấy, có trời mới biết, tối qua tôi nằm trên giường, nắm di động, sôi sục như thế nào, tôi nhớ cậu ấy, giận cậu ấy, hoàn toàn không ngủ yên.
Bố mẹ, và anh Vân Tuấn dọc đường trò chuyện vui vẻ, mà tôi lại chỉ miễn cưỡng cười.
Ngày đi học đầu tiên, không có một chút tâm tình vui sướиɠ, đều tại Hàn Sanh!
Trầm Hàn Sanh, tớ ghét cậu! Tốt nhất cậu đừng đến tìm tớ nữa!
Ngày 3 tháng 9.
Quân sự chết tiệt, phơi nắng làm người ta hoa mắt choáng váng!
Trầm Hàn Sanh chết tiệt, Học viện Y gần trong gang tấc!
Ban ngày gần như mệt chết, buổi tối nhớ đến đủ mọi chuyện liên quan tới Hàn Sanh, có cảm giác muốn khóc.
Hàn Sanh, cậu vì sao còn chưa đến tìm tớ? Đúng rồi, cậu cũng học quân sự, nhưng Học viện Y đến đây có xa lắm đâu, huống chi, điện thoại đâu?
Hàn Sanh, có phải tớ hiểu lầm cậu rồi? Có phải lòng cậu đối với tớ, không giống với lòng tớ đối với cậu?
Không, Hàn Sanh, không phải thế! Nhưng mà, vì sao cậu không liên lạc với tớ?
Ngày 10 tháng 9.
Tôi nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không quên được ngày này.
Hàn Sanh đến trường tìm tôi, đây là lần đầu tiên gặp lại sau khi chúng tôi đến tỉnh thành, giờ khắc này tôi đã chờ rất lâu, thiếu chút nữa tôi chịu không nổi, quăng rụt rè đi tìm cậu ấy, nhưng mà, sau đó cậu ấy lại đến đây.
Cậu ấy vừa thấy tôi, nói tôi phơi nắng bị đen rồi, gầy đi nữa, ánh mắt cậu ấy thật dịu dàng, có vẻ đau lòng, uất ức và băn khoăn tích trữ trong lòng tôi lập tức đều bay lên chín tầng mây, tôi suýt nữa còn rơi nước mắt, tôi nghĩ tôi mà gặp cậu ấy, tôi sẽ chất vấn, chỉ trích cậu ấy, nhưng tôi không làm gì cả, tôi chỉ ôm chặt cậu ấy, giống như trước kia.
Cơ mà, kinh hỉ không chỉ như vậy.
Hàn Sanh nói cho tôi biết, cậu ấy thích tôi, những lời này tôi nghe rất rõ ràng, chân thật, tuyệt đối không phải tôi đang nằm mơ.
Cậu ấy nói, khi làm thêm hơn một tháng ở Quảng Châu, so với bất kỳ lúc nào trước kia cậu ấy hiểu sâu sắc hơn, cậu ấy nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này, cậu ấy hoài nghi, bàng hoàng, thậm chí còn tự trách, cũng tự ti, nhưng tất cả đã bị cảm giác mãnh liệt dành cho tôi đánh bại, cậu ấy nói cậu ấy tin tưởng mình yêu tôi, cậu ấy cảm thấy tôi cũng thích cậu ấy, nhưng cậu ấy không hoàn toàn xác định, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đã đến lúc cậu ấy phải thẳng thắn với tôi, cho dù về sau không thể tiếp tục làm bạn bè.
Tôi nghe những điều này như bị tia chớp đánh trúng, cả người đều ngây ngốc, qua một lúc lâu, tôi mới nhận ra phản ứng của mình làm cậu ấy thất vọng rồi, không, tôi sao lại làm cho cậu ấy lùi bước, tôi nhanh đưa tay đan vào mười ngón tay cậu ấy, dùng nụ cười ngọt ngào nhất để nói cho cậu ấy biết, tôi rất thích nghe những điều này, tôi đã muốn nghe được từ rất lâu. Tôi nghĩ, nếu không phải bởi vì đang ở bên ngoài, không phải vì chung quanh có nhiều người qua lại, tôi nhất định không nhịn được mà hôn môi cậu ấy.
Như vậy, bây giờ, chúng tôi đang yêu nhau sao?
Ngày 27 tháng 9
Cả thế giới đều trở nên khác lạ, bầu trời sao lại trong xanh như vậy, ánh mặt trời sau lại sáng rực như vậy, không khí sao lại trong lành như vậy, tiếng chim hót sáng sớm sao lại thánh thót như vậy, từng khuôn mặt đối diện sao lại thân thiết như vậy.
Nguyên nhân của tất cả tất cả, đơn giản là do tôi đang yêu!
Tình yêu đầu tiên của tôi, so với đại đa số mà nói, hẳn có thể xem như chậm.
Đương nhiên, trong thời gian này, tôi còn có bạn bè, Thịnh Phương với những người bạn nữ trước kia tôi tiếp xúc không giống nhau, tính tình rất cởi mở, không so đo, cũng không có lòng ghen tị, khai giảng không bao lâu, chúng tôi lập tức kết bạn, cùng ăn cơm, cùng tự học muộn.
Mặc kệ thế nào, tình yêu của tôi, đại học của tôi, bạn bè của tôi, hãy mở ra một trang xinh đẹp cho cuộc đời tôi!
Cảm giác yêu nhau thật tuyệt vời, thần kỳ, thưởng thức qua sức lôi cuốn của nó, tôi cam tâm tình nguyện bị nó bắt làm tù binh.
Tôi và Hàn Sanh yêu nhau rất đơn giản, không có nhiều lãng mạn, chúng tôi sẽ thường xuyên chạy đến trường học gặp đối phương, cùng nhau rong chơi giữa bóng râm của ngôi trường xinh đẹp, hoặc im lặng trong phòng tự học, ngồi cùng nhau đọc sách, lại hoặc là nằm trên giường trong ký túc xá tán gẫu.
Khi ký túc xá không có người, hay khi có mùng che giường, chúng tôi sẽ lén lút hôn môi, ôm ấp, cảm giác tuyệt không thể tả, có hai lần, chúng tôi thiếu chút nữa đi quá giới hạn, Hàn Sanh không kìm lòng được đưa tay vào quần áo tôi vuốt ve, hành động này làm cho người ta cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đối với Hàn Sanh, tôi dung túng, tôi cũng thích cậu ấy âu yếm, nhưng khi chúng tôi ý thức được mình đang ở đâu, cuối cùng vẫn sẽ tỉnh táo lại.
Thỉnh thoảng ở bên ngoài, giữa chúng tôi sẽ có một chút hành động thân mật, nhưng bình thường đều là tôi chủ động, Hàn Sanh của tôi rất ngại ngùng, rất đáng yêu, rất chân thật, thế nên thừa dịp không ai chú ý, tôi lén hôn trộm cậu ấy một cái, sau đó lè lưỡi với cậu ấy, tôi còn thích ở bên ngoài nắm tay cậu ấy, Hàn Sanh không thích toạc móng heo như vậy, cậu ấy băn khoăn rất nhiều, nhưng cậu ấy cũng thích dung túng cho hành động của tôi.
Tôi phải mạnh mẽ một chút, cho dù không làm gì cả, chỉ cần nghĩ đến thế giới chỉ có cậu ấy, chỉ có một mình cậu ấy, chỉ cần nghĩ đến cậu ấy cũng yêu tôi như vậy, đó đã là hạnh phúc lớn lao.
Cuộc sống như vậy, làm cho tôi thư thả như đặt mình trong đám mây, tâm gần như bay lên.
Điều duy nhất nho nhỏ làm cho tôi bất mãn là Hàn Sanh cuối tuần tìm công việc làm thêm, thời gian cậu ấy bên tôi không nhiều.
Kỳ thật, sinh hoạt phí của tôi cũng đủ cho hai người dùng, nhưng lòng tự trọng của cậu ấy quá mạnh mẽ, vì vấn đề này chúng tôi cự nự cãi nhau vài lần, sau đó lại hòa thuận, tôi thua ở sự cố chấp của cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng nhượng bộ cho tôi một chút, chẳng hạn như tôi mua quần áo giày dép tặng cậu ấy, chỉ không vượt qua giới hạn nhất định, cậu ấy cũng chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt uy hϊếp, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận.
Hàn Sanh cũng sợ thời gian ở bên tôi không nhiều sẽ khiến tôi không vui, cho nên lo lắng hỏi qua tôi, tôi trả lời, tớ sẽ không buồn, bởi vì cho dù cậu không ở trong tầm mắt tớ, nhưng cậu vẫn mãi ở trong lòng tớ, cậu luôn luôn ở bên tớ.
Nhưng kỳ thật, tớ không vui, Hàn Sanh, tớ không phải không vui vì cậu không ở bên tớ, tớ chỉ không vui, vì để cho cậu một mình vất vả như vậy.
Nhưng mà, tớ có thể hiểu cậu, cũng tin cậu, mọi chuyện đều đã tốt đẹp, tớ biết một ngày nào đó, cậu sẽ thoát khỏi khốn cảnh, cậu sẽ chứng minh bản thân với mọi người, Hàn Sanh, Hàn Sanh của tớ.
Ngày 19 tháng 11.
Anh Vân Tuấn đến trường thăm tôi, anh ta mua rất nhiều đồ ăn đến đây, bảo tôi tặng cho những người bạn ký túc xá ăn, Thịnh Phương và Lý Mẫn vừa nhìn thấy anh ta, lập tức hô lên đẹp trai, sau đó bắt đầu ồn ào, giống như tám đời chưa từng gặp qua nam sinh đẹp trai ấy, nhất là Chu Tiểu Lị, nhờ phúc của cái miệng cậu ta, toàn khoa đều biết chuyện cái gì mà tôi có bạn trai đẹp trai từ tỉnh ngoài đến thăm.
Đối với anh Vân Tuấn, tôi thật sự không biết nói thế nào. Trước khi khai giảng, tôi đã từ chối anh ta thổ lộ, anh ta phản ứng kịch liệt, khơi gợi phản cảm của tôi. Nhưng sau nửa tháng anh ta trở lại trường học, giống như thay đổi thành một người khác, anh ta xấu hổ gọi điện thoại tới, vì ngôn từ và hành động ngây thơ quá khích của mình liên tục xin lỗi tôi, cũng xin tôi tha thứ, sau đó, anh ta lại kiên trì viết thư cho tôi, cơ bản là hai tuần một bức, nói về những điều vụn vặt trong cuộc sống, nói chuyện học tập, nói về những chuyện thú vị lúc chúng tôi còn thơ ấu, nhưng mỗi bức thư, anh ta vẫn không quên xin lỗi chuyện kỳ nghỉ hè.
Tôi cũng không biết anh ta tại sao lại thay đổi thái độ, có lẽ có người khuyên, hoặc có lẽ anh ta vận dụng các mối quan hệ đi thăm dò, tôi cũng không có bạn trai.
Tôi nghi ngờ anh ta theo dõi tôi, nhưng dù nguyên nhân gì, đều chẳng liên quan đến tôi.
Tôi thừa nhận mình có hơi nhẫn tâm, một chút phản cảm khơi dậy kia, cũng vì anh ta liên tục lặp lại câu xin lỗi nên đã trôi đi vô hình. Dù sao, anh ta cũng là người anh trai cùng tôi lớn lên, anh ta đối với tôi che chở có thừa, anh ta làm mọi thứ, chỉ bởi vì không chấp nhận được chuyện tôi không thích anh ta.
Tôi nghĩ, trước kia tuy rằng tôi không có tình cảm nam nữ với anh Vân Tuấn, nhưng hẳn là có cảm giác sùng bái, tôi còn thích thân thiết với anh ta nữa.
Nhưng bây giờ giữa tôi và anh ta xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa, tôi yêu Hàn Sanh, tôi không thể tự nhiên ở bên cạnh anh ta như ngày trước, nhất là khi Hàn Sanh từ Quảng Châu trở về, không có biểu hiện thân thiết với tôi, chính là bởi vì cậu ấy biết chuyện bố mẹ và anh Vân Tuấn cùng đưa tôi đến trường.
Tôi thích Hàn Sanh vì tôi mà ghen, nhưng tôi cũng không muốn cậu ấy tưởng tượng bậy bạ.
Tôi quyết định, tôi nếu muốn đối tốt với anh Vân Tuấn, thì đồng thời phải được Hàn Sanh bằng lòng.
Ngày 25 tháng 12.
Đây là lễ giáng sinh đẹp nhất trong lòng tôi.
Bông tuyết trắng noãn, đám người náo nhiệt, bàn tay người yêu ấm ấp, cái ôm ngọt ngào.
Hàn Sanh đồng ý hứa với tôi, cậu ấy nói sẽ nắm tay tôi cả đời, thật ổn thật ổn nắm lấy, cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi như sinh mệnh mình.
Nói xong câu đó, cậu ấy hôn tôi, giữa bầu trời đầy tuyết, trước mặt bao nhiêu người.
Tôi nghĩ đây là lời hứa động lòng nhất của cậu ấy đối với tôi, đây là hành động to gan nhất mà cậu ấy làm từ lúc chào đời đến giờ.
Giờ khắc này, tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Nguyện ước đêm giáng sinh của tôi thì sao? Cứ thế này đi.
Thế giới vĩnh viễn hòa bình, con người vĩnh viễn lương thiện, tình nhân vĩnh viễn không chia lìa.
Ngày 6 tháng 1.
Sắp đến kì nghỉ đông, Hàn Sanh nói với tôi, cậu ấy chuẩn bị thuê phòng ngủ ở bên ngoài, sau đó kỳ nghỉ đông sẽ làm thêm ở bên cạnh đó. Tôi bắt đầu tính toán, tôi có thể về nhà một vài ngày, sau đó sẽ ở lại chỗ cậu ấy, tôi đã nghĩ đến chuyện phải nói với mẹ thế nào.
Hàn Sanh có chút kinh ngạc với quyết định của tôi, bởi vì cậu ấy nói cậu ấy không có nhiều thời gian ở bên cạnh tôi, nhưng mà cậu ấy đương nhiên muốn tôi đứng cạnh cậu ấy, không có lý do gì phản đối.
Mọi kế hoạch đều đã ổn, cơ mà trong đáy lòng có chút cảm giác khác thường.
Nhớ lại những lúc thân thiết cùng Hàn Sanh vượt quá giới hạn, có thể đoán được, nếu cậu ấy thuê phòng ở, mà tôi lại ở tại đó, thì sẽ xảy ra chuyện tất nhiên gì.
Tự nhiên khẩn trương chẳng hiểu tại sao.