Tổng Tài Láu Cá

Chương 7: Có rượu mời lại không uống?

Trong văn phòng tổng tài, ba người , mỗi người một suy nghĩ, bất quá hai người đang hướng vào một người mà có suy nghĩ của mình. Tuyệt Nghi vẫn chăm chú với đống hồ sơ trên bàn, bàn tay dài nhanh nhẹn cầm cây bút màu bạc kim lưu loát di chuyển trên từng trang giấy, gương mặt điềm tĩnh, lạnh lùng đến mức khó gần, ánh mắt màu tím phát ra hàn khí làm cả căn phòng dường như bị chìm vào mùa đông.

*********1 tiếng trước**********

''Cậu nói thuốc dẫn là bản thân cậu?''

Tô Dật đáng thương, gương mặt hoảng hốt, miệng chữ O nhét đủ quả trứng gà nha. Ngạo Tịnh Hi ngồi trên giường, kéo chăn trùm cả thân người lại, thanh âm mười phần chắc chắn

''Theo tình hình của Tuyệt, tớ không nghĩ còn cách nào khác''

''Tại sao phải làm?''

Tuyệt Nghi ngồi trên sopha, bắt chéo chân, giọng nói cao ngạo, khí thế bá vương. Hai người còn lại nín bặt, Mạc Tuyệt Nghi lại giở thói! Ngạo Tịnh Hi , tay cầm chặt chăn quấn quanh người, bước xuống giường, hai chân chân trắng nõn ,thon thả, lồ lộ ra, từng bước từng bước đến bên cạnh Tuyệt Nghi, quàng tay quanh cổ cô, đè thấp giọng

''Không phải đã hứa với em rồi sao?''

''Tôi chỉ nói tôi muốn, không nói sẽ chấp nhận điều trị, cần hay không đề tôi nhắc lại nguyên văn?''

Ngạo Tịnh Hi có chút bất ngờ, Tuyệt Nghi nói đúng, Mạc Tuyệt Nghi của 7 năm về trước đã biến mất rồi, bây giờ chỉ còn lại một tổng tài Mạc tài giỏi, chấp nhận tất cả mọi thủ đoạn, thâm sâu khó đoán, tàn nhẫn độc ác mà thôi. Tô Dật ngồi một bên, quan sát tình hình, cô không phủ nhận lời nói của Ngạo Tịnh Hi, thuốc dẫn là thứ duy nhất có thể loại bỏ thứ đang hằng ngày di chuyển trong máu của Tuyệt Nghi, tuy cơ hội thành công là rất thấp nhưng nếu có thêm thứ thuốc cô đang nghiên cứu và sự hợp tác của tên cứng đầu này cô có thể đảm bảo cơ hội thành công trên 50%, Tô Dật vừa mở miệng, một thanh âm lạnh lẽo đã xuất hiện khiến cô nuốt mọi ngôn từ muốn nói vào trong

''Không cần suy tính, tớ không làm, Tô Dật cứ tiếp tục nghiên cứu thuốc, còn việc mà Tịnh Hi nhắc đến, bác bỏ đi''

Tuyệt Nghi gạt bỏ đôi tay trên cổ mình, thằng thừng đứng dậy, khắp người tỏ ra hàn khí như muốn đóng băng mọi thứ, bước ra khỏi phòng ngủ

******************************

Không khí càng lúc càng ngột ngạt, nội dung cuộc trò chuyện của họ còn chưa tới đâu mọi việc đã biến thành thế này, Ngạo Tịnh Hi nhìn qua phía Tô Dật, ánh mắt khó xử , mang theo tia cầu cứu truyền qua họ Tô kia. Cứ tưởng mọi việc đã không có vấn đề khi Tô Dật giơ ngón cái trả lời cô, Ngạo Tịnh Hi thở ra một hơi an tâm, ai ngờ tình huống cún huyết đã xảy ra

"E hem! Tớ hơi đau bụng, mượn toilet của cậu tý nhé!"

Tô Dật đứng phắt dậy, đi như bay đến nhà vệ sinh, không quên ném lại cho Ngạo Tịnh Hi ánh mắt "tớ đã cho hai người không gian riêng rồi nhé", rồi không quan tâm đến dáng vẻ như bị hành quyết của Ngạo Tịnh Hi mà đặt mông ngồi xuống, điện thoại cũng được móc ra

"Tiểu thuyết của tao, tao tới rồi đây!"

Bên ngoài, không khí càng thêm loãng, Tịnh Hi đưa mắt nhìn Tuyệt Nghi, hô hấp khó nhọc, lời nói muốn đưa ra khỏi miệng lại thôi.

*Cốc Cốc*

"Tổng tài, tôi vào được không ạ?"

"Vào đi"

Lý Nhu từ ngoài bước vào, kín đáo đưa mắt nhìn CFO mới, khó chịu đang dâng trào.

"Thưa tổng tài, thư ký Du nhờ tôi đưa cho ngài, bảo nhắn với ngài rằng là đồ ăn chị Đổng Tuyết gửi"

Tuyệt Nghi buông bút, đón lấy chiếc hộp màu đen, nụ cười ôn nhu bất ngờ xuất hiện nhưng lại rất nhanh chóng biến mất không chút dấu vết

"Tại sao cô ấy không đem vào?"

"Thư ký Du bảo cảm thấy không được khỏe"

"Ừ, cô ra ngoài đi"

Lý Nhu cúi người cung kính, rồi xoay lưng bước ra ngoài. Đi được vài bước, chợt nghe sau lưng có thanh âm lạnh lẽo truyền đến

"Lịch hẹn 2 ngày tới, hủy hết giùm tôi"

"Dạ thưa tổng tài"

Cô đang ảo tưởng gì chứ? Dù có ra sao đi chăng nữa, thì giữa cô và người này chỉ có sợi dây công việc vô lực gắn bó. Tất cả của một tình yêu đơn phương chỉ là người bắt đầu cảm nhận đau đớn. Sau khi Lý Nhu rời khỏi, Tịnh Hi liền hạ quyết tâm

"Tuyệt, chấp nh…."

"Tôi muốn một mình, em và Tô Dật đi làm việc đi"

Mọi lời nói muốn nói ra ở cổ họng liền bị Tuyệt Nghi đánh gãy. Người ta đã không muốn nghe, cô còn cố gắng làm gì, Tịnh Hi cười khổ, nhẹ nhàng bước lại gần Tuyệt Nghi, hôn lên má

"Em không biết Tuyệt đang nghĩ gì, nhưng khi nào đổi ý, hãy nói với em ngay, em đợi Tuyệt suy nghĩ"

Tựa vào ghế bành, hai bàn tay l*иg vào nhau, đôi mắt mệt mỏi, hàn khí vẫn toả ra, nhìn Tịnh Hi cùng Tô Dật đang bước ra khỏi phòng, hình như hai người vừa đi vừa bàn luận gì đó. Cửa phòng được đóng lại, cũng là lúc Tuyệt Nghi thở dài một hơi, gục xuống bàn, chỉ khi ở một mình cô mới có thể buông lỏng bản thân, một Mạc Tuyệt Nghi, một ác ma, một đại tổng tài chống đỡ cả tập đoàn Trụ Thiên, cô vốn đã bán bản thân mình rồi, con người thật sự vốn đã bị chôn vùi từ rất lâu rồi. Liếc nhìn hộp thức ăn, dư vị của sự ấm áp chợt len lỏi khắp cơ thể

"Hai người này, bày trò gì đây"

Mở nắp hộp ra, một tờ giấy ghi chú màu dạ quang đã đập vào mắt

"Chị biết em sẽ rinh cái bụng trống quơ trống quác mà đi làm, nên đặc biệt làm cho em, khó khăn lắm mới qua được Thiên Thiên đấy, con bé muốn ăn của em đến mức tuyên chiến với chị, em ăn đi nhé, chị đang xử nó =…="

Hộp cơm được trang trí rất ngon miệng

(Hình ảnh minh họa, không biết miêu tả làm sao >~