Thanh Bình là một trong những ngôi trường tư thục nổi tiếng nhất nước. Đúng như tên gọi của nó, ngôi trường này thật sự là một nơi rất “thanh bình” và phải chăng do ngôi trường này chỉ toàn là nữ sinh nên đã góp phần tạo nên cái sự thanh bình ấy? Ngôi trường tư thục này vốn là một ngôi trường nội trú. Các học sinh vào học bắt buộc phải ở lại kí túc xá một tuần mới được về nhà một lần. Và để các bậc phụ huynh yên tâm hơn về sự an toàn của các cô con gái cũng như để con em mình tập trung vào chuyện học hành (không yêu đương nhăng nhít) nên ngôi trường này chỉ nhận toàn nữ sinh.
Minh Hy vốn là một đại tiểu thư con nhà danh giá nhưng khác hẵn với các cô tiểu thư đanh đá chảnh chọe. Minh Hy bản tính khá rụt rè, hiền lành. Từ nhỏ đã phải gánh chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc từ một ông bố gia trưởng, kèm theo sự lạnh nhạt từ người mẹ quyền quý. Cuộc sống của Minh Hy lúc nào cũng tù túng, khuôn khổ. Từ nhỏ Minh Hy đã phải học được cách đối nhân xử thế làm sao cho phải đạo, cách ăn, cách đứng, cách cười làm sao cho duyên dáng và điều đặc biệt dù có làm cái gì cũng phải đặc cái “sĩ diện”, cái “tiếng tăm” của gia tộc lên hàng đầu. Và hôm nay, để tiện thêm cho việc quản lý, dạy dỗ. Ba của cô đã “tống” cô vào ngôi trường này. Thoát khỏi cái gia đình chẵng khác nào nhà tù ấy Minh Hy có chút gì đó nhẹ nhỏm nhưng ngôi trường này trong tâm trí cô cũng chẵng khá hơn là mấy. Cùng lắm cũng chỉ là: chuyễn từ nhà tù này sang phòng giam khác.
Ngôi trường rộng lớn hơn so với trí tưởng tượng của Hy. Hơn sáu dãy lầu với chiều cao cũng bảy, tám tầng. Khuôn viên trường rộng đến mức Hy tưởng tượng rằng có thể chứa cả một sân bóng. Đặc biệt hơn cách ly giữa khu học tập và khu ăn uống là một vườn hoa bao la bát ngát. Vốn là một con người yêu hoa, giờ đây với đầy đủ các màu sắc, đủ cả các mùi hương cùng lúc tấn công vào các giác quan của Hy. Làm tâm hồn của Hy bỗng chốc phấn chấn hơn, bay bổng hơn. Không kiềm nổi lòng mình, Hy sãi bước vào giữa vườn hoa, các đàn bướm bay chận chờn trước mắt. Không gian bỗng dưng trở nên thật huyền ảo. Hy đưa tay vuốt nhẹ một bông hoa trước mắt, sự mịn màng tươi tắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng sớ thịt trong Hy, Hy thích thú cười lớn rồi chạy vòng quanh như muốn khám phá hết vườn hoa. Bổng dưng Hy đứng sựng lại, có một cái gì đó rụt rịch ở bụi hoa cúc trước mắt, chưa kịp bàng hoàng thì bổng một câu nhóc trạc tuổi Hy ngồi dậy nhìn chằm chằm vào mắt Hy, ánh mắt khó hiểu, cái nhíu mày căng thẳng làm Hy giật mình. Hy thầm hiểu tiếng cười quá lố của mình lúc nãy đã vô tình đánh thức cậu nhóc này. Hy trở nên lúng túng, đang lắp bắp không biết nên mở miệng xin lỗi như thế này thì ngay đằng sau Hy vang lên một tiếng gọi:
-
Chị Minh Hy!
Đang trong trạng thái căng thẳng, tiếng gọi của ai đó càng làm Hy giật nảy người. Xoay người lại thì ra là cô em bạn dì - Linh Nhi của Hy. Nhi học ở trường này trước Hy một năm, thật may mắn khi giữa nơi xa lạ này Hy vẫn có lấy một người thân.
-
Linh Nhi à! sao giờ này em mới tới chị đợi em từ sáng tới giờ.
-
Tại chị đi sớm chứ bộ, sáng em qua nhà chị thì nghe dượng nói chị đã đi từ sớm rồi.
Hy thở dài hờn trách cô em mình và chợt nhớ ra điều gì đó Hy xoay người lại tìm kím nhưng bóng dáng của con người kia đã mất tăm, Hy bước thêm vài bước nữa cố gắng ngó ngang, ngó dọc để tìm một lần nữa nhưng vẫn không thấy ai cả.
-
Chị tìm cái gì vậy chị Hy?
Hy lắc đầu khó hiểu:
-
Nhi! Chị nghe nói trường này không có con trai?
-
ừ! Trường này nổi tiếng là do toàn nữ sinh mà chị, từ đó đến giờ không hề có con trai đâu, ngay cả giáo viên, bảo vệ đến cả giám thị cũng là nữ luôn.
Hy nhăn mặt:
-
em chắc chứ? không có bất kì đứa con trai nào.
Bây giờ đến lượt Nhi khó hiểu:
-
chị sao vậy? em chắc mà.
Không lẽ Hy nhìn nhầm? không, không thể nào nhầm được, rõ ràng đó là một nam sinh cơ mà. Không lẽ là….là…là ma??? Hy rợn cả da gà lậc đậc kéo Nhi ra khỏi nơi đó.
-
Không có gì, chắc chị nhầm. Mình lên lớp thôi nào.
Tuy rằng là hai chị em bạn dì nhưng Nhi và Hy lại bằng tuổi nhau. Lại may mắn học cùng một lớp.
-
Này Nhi, chị có được ngồi cùng bàn với em không?
-
Chắc không đâu chị, chị mới chuyễn trường vào năm nay còn sơ đồ lớp đã có từ năm ngoái, khó mà được ngồi gần nhau lắm. Cô xếp đâu ngồi đó thôi! À mà lớp hình như chỉ còn một chỗ trống thôi, nếu may mắn chị sẽ được ngồi vào đó.
-
Sao lại “nếu may mắn”???
Linh Nhi cười một cách nham hiểm:
-
Vì chỗ đó rất đặc biệt, cả trường biết bao nhiêu người muốn ngồi ở đó đấy.
Hy nhíu mày:
-
Em nói rõ hơn đi?
Nhi nhướng mày tỏ vẽ bí mật:
-
Em không nói đâu, để coi chị có may mắn ngồi ở đó không. Hehe – nói rồi Nhi chạy thật nhanh vào lớp.
-
Này này….Nhi… - Hy tức tối chạy theo
Reng reng reng…. Tiếng trống vào học vang lên sau đó. Cô giáo chủ nhiệm bước vào và gọi Hy lên giới thiệu về bản thân trước lớp. Hy cũng chào hỏi vài câu đơn giản rồi hồi hộp chờ cô phân chổ ngồi. Hy thật sự rất tò mò về cái nơi “may mắn” theo lời Nhi đã nói.
-
Uhm!!! Lớp mình thì chỉ còn một chỗ trống thôi. Nhưng cái bạn ngồi chỗ đó….ủa…lớp trưởng vẫn chưa đi học sao cả lớp? – cô giáo ngạc nhiên hỏi.
-
Dạ chưa cô ơi!
-
Dạ bạn ấy hình như có đến trường nhưng không vào lớp học.
-
Dạ đúng rồi đó cô, em có thấy bạn ấy trong khuôn viên trường ạ! – các bạn trong lớp thay phiên nhau trả lời. Cô giáo lại lắc đầu một cách ngao ngán:
-
Là lớp trưởng mà chẵng gương mẫu gì cả. Mà cũng hên thật, bạn đó không có ở lớp vào lúc này. Thế thì… Minh Hy…em cứ vào bàn cuối lớp ngồi đi. Một bàn ngồi hai người mà cái bạn lớp trưởng đó rất ít khi đến lớp, để bàn trống nhìn kỳ lắm, em cứ ngồi ở đó đi.
Cả lớp ồ lên một cách ngạc nhiên, thậm chí có vài bạn còn lên tiếng hỏi cô “như vậy có ổn không cô?” nhưng cô vẫn một mực bắt Hy về chỗ đó ngồi. Hy bắt đầu cảm thấy kì lạ, cái này là cái nơi “may mắn” mà Nhi đã nói đấy à? Tuy ngồi bàn cuối nhưng Hy vẫn cảm thấy các bạn trong lớp luôn quay xuống quan sát Hy với ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi còn những lời bàn ra tán vào. Hy bắt đầu có linh cảm cho một chuỗi ngày không mấy bình yên rồi đây.
Đến giờ giải lao Nhi nói phải đi tập nhảy với các bạn trong đội để chào mừng ngày lễ khai giảng sắp tới. Nên Hy đành lủi thủi một mình xuống căn tin tìm cái gì đó bỏ vào bụng. Vừa đi vừa suy nghĩ về những điều kì lạ mà sáng giờ Hy đã gặp phải. Đầu tiên là cậu nhóc ở vườn hoa, rồi đến cái chổ ngồi kì quái. Thật ra là có chuyện gì đã xảy ra? Muốn mau đến giờ ra chơi để hỏi Nhi mà nào ngờ Nhi lại bận mất tiêu. Vừa đi xuống cầu thang vừa suy nghĩ miên man bỗng có ai đó đâm sầm vào người Hy làm Hy hụt chân té nhào. Chưa kịp hoàng hồn xem chuyện gì xảy ra thì cái tên “thủ phạm” đâm vào người Hy đã quay lưng bỏ đi, không một lời xin lỗi, không một cái liếc mắt. Làm Hy tức tối nổi điên:
-
Tên kia, đứng lại, làm người ta té rồi bỏ đi như vậy à?
Tiếng hét của Hy khá lớn làm mọi người xung quanh để ý, họ súm lại xung quanh Hy như xem một trò vui. Và rồi cái tên “thủ phạm” kia cũng chịu đứng im, hắn ta xoay người lại nhìn Hy. Đưa tay ra một cách lịch sự, một nụ cười mím môi, hắn nghiêng đầu ra ý bảo Hy đưa tay cho hắn kéo. Hy thở phào, xem ra tên này cũng biết điều đấy chứ nhưng nào ngờ đâu khi Hy vừa đưa tay chạm vào tay hắn thì ngay lập tức hắn rút tay về, cúi người xuống gần Hy hắn nói nhỏ:
-
Muốn kím chuyện để nắm lấy tay tôi à? đừng có nằm mơ.
Xong rồi hắn xoay người bước đi, bỏ lại Hy đang há hốc mồm. Các bạn xung quanh bắt đầu cười to, chỉ trỏ rồi bàn tán về Hy. Hy bén tý nữa là hộc máu ra chết. Lồm cồm bò dậy, Hy tự trách mình xui xẻo, cố bước đi thật nhanh ra khỏi đám đông rồi bỗng dưng nhớ ra điều gì đó Hy đứng sựng lại. Tên vừa rồi…là..rõ ràng là…con trai mà???
Ngốn ổ bánh mì vào miệng Hy vẫn cảm thấy rất kì lạ, tên đó rõ ràng là con trai nhưng không phải là tên Hy đã gặp lúc sáng. Trường này là trường nữ sinh mà, rõ ràng là trường nữ sinh….sao sáng giờ lại xuất hiện tới hai nam sinh? thật ra là sao cơ chứ?
Tiếng trống vào học vang lên buộc Hy phải trở về lớp học. Thôi được rồi, cứ tạm thời gác sự tò mò này xuống vậy, đến giờ ra về nhất định Hy sẽ hỏi Nhi cho ra lẽ.
Bước vào lớp học lại một lần nữa Hy bén té ngữa khi thấy cái tên “đáng ghét” đã đâm vào người Hy lúc nãy đang ngồi ngay bàn của Hy. Lẽ nào là “lớp trưởng” đấy sao? Lẽ nào là…là cái điều đặc biệt Nhi đã nói? Hy bước gần đến vị trí chỗ ngồi mà không chú ý đến thái độ khác thường của các bạn trong lớp. Mọi người đang rất chăm chú nhìn Hy, nhiều bạn còn che miệng cười khúc khích. Chưa hết ngạc nhiên Hy đã nhận ra sách vở, cặp sách của mình đã nằm trọn dưới đất. Hy từ ngạc nhiên chuyễn sang nóng giận, cố gắng kìm nén Hy giữ thái độ bình tỉnh hỏi cái tên ngồi ngay trước mặt:
-
Cái này là sao? Là ai làm vậy?
Quay sang nhìn Hy, hắn ta ngã người ra sau gác khủy tay lên thành ghế, gác một đầu gói lên bàn, nghiêng đầu nhìn Hy nở nụ cười nhếch môi. Trông dáng vẽ vô cùng đáng ghét:
-
Tôi làm đó. Sao? Ý kiến gì?
Lúc này đây đầu Hy đã gần như muốn bốc hỏa, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ Hy chưa từng gặp người nào láo xược, ngang ngược như vậy. Nhưng vì đây là lớp học, lại là ngày đầu tiên Hy đến trường này. Hy không muốn kiếm chuyện với bất kì ai. Thở dài dồn nén cơn giận xuống. Hy cuối xuống nhặt đồ của mình để lên bàn nhưng hình như người muốn kím chuyện không phải là Hy. Một lần nữa tên đáng ghét kia lại thẳng tay gạt bay đồ của Hy xuống đất.
-
Bạn! bạn đừng có quá đáng như vậy.
Tên đó lại nghiêng đầu sang bên kia, vẫn nụ cười nhếch môi:
-
Sao? Không hài lòng à? không hài lòng thì biến đi chỗ khác mà ngồi. Dù sao tôi cũng không thích bạn ngồi ở đây.
Hy tức giận đến mức mặt đỏ ao, hận nổi không thể xé tên ngồi trước mặt ra thành trăm mảnh. Thấy tình hình có vẽ không ổn, Linh Nhi liền tới giải nguy cho Minh Hy.
-
Hạo Thiên! Đây là chị của Nhi, Thiên nể tình Nhi mà bỏ qua cho chị ấy đi.
Hy quay sang Linh, hét lớn:
-
Tại sao phải dùng từ “bỏ qua” ở đây? Ai mới là người cần bỏ qua cho ai?
Nụ cười trên môi Thiên càng sâu thêm:
-
Đấy! Nhi thấy chưa, đâu phải Thiên không muốn bỏ qua, tại người ta không cần đấy chứ!
Ngay lúc đó thì may sao cô Linh dạy môn Hóa bước vào:
-
Có chuyện gì mà ồn ào vậy? đã vào lớp rồi mà, sao các em vẫn chưa ổn định chỗ ngồi vậy?
Như vớt được tấm phao, Hy quay sang mách với cô:
-
Thưa cô! Bạn ấy không cho em vào chỗ ngồi.
Cô Linh nhăn mặt nhìn Thiên.
-
Hạo Thiên, em lại nữa rồi. Em ngồi một mình ở đó cũng hơn một năm rồi. Bây giờ cho bạn mới vào ngồi với chứ, ngồi một mình em không buồn hay sao?
Cái bạn tên Hạo Thiên đó bắt đầu chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, ra vẽ như học sinh ngoan hiền lắm ý. Cậu ta chu mỏ nhỏng nhẻo với cô:
-
Thưa cô, em muốn ngồi một mình ở đây thôi. Ngồi với người lạ em bị dị ứng đó cô, cứ ai lạ lạ dơ dơ dụng vào người em thì em nổi mẫn đỏ khắp người.
Nghe đến hai chữ “dơ dơ” máu nóng của Hy đã dồn lên tới não, hai mắt trợn tròn. Quên cả sự kìm chế bản thân, quên cả cô giáo đang đứng ở đấy. Hy hét lớn vào mặt Thiên:
-
Bạn nói cái gì? Ai dơ? Ý bạn nói là mình ở dơ đó hả?
Hạo Thiên phì cười:
-
Cái này là tự bạn nói đấy nhé! Nhìn bạn như vậy làm sao tôi biết được bạn dơ hay sạch.
-
Bạn….bạn…. – Hy tức đến độ không nói được lời nào.
Cô Linh lắc đầu ngao ngán:
-
Thôi nào Thiên. Ai mà không biết cái lý do em không thích người lạ ngồi vào chỗ đó. Còn bày đặc đặc điều nữa. Đừng làm khó bạn, cũng đừng làm mất thời gian của cô nữa. Em cho bạn vào đó ngồi đi.
-
Nhưng mà cô…chỗ này là của em cơ mà.
Cô Linh bắt đầu nghiêm giọng:
-
Chỗ của nhà trường chứ của em bao giờ? Nhanh lên, cô không có thời gian giỡn với em hoài đâu.
Thiên quay sang ném một cái liếc mắt hình viên đạn vào người Hy rồi đứng dậy bước ra ngoài:
-
Vào trong ngồi, tôi ngồi ngoài.
Hy không muốn day dưa với cái kiểu người vô duyên này nữa. Lấy hết đồ đạc của mình rồi bước vào trong. Trong lòng thầm rủa Linh Nhi đáng ghét. Cái chỗ quỷ quái này mà nó bảo “may mắn” chắc kiếp trước Hy ở ác dữ lắm kiếp này mới ngồi gần cái tên đáng chết này. Vừa mới đặt lưng ngồi xuống thì cái tên “đáng chết” kia lại lấy đâu ra cục phấn gạch một đường ngay giữa bàn.
-
Bên này là của tôi, bên kia là của bạn. Đừng có mà lấn sân.
Hy nghiến răng:
-
Ok! Vậy cũng tốt, đỡ phải nhiểm khuẩn từ cơ thể của bạn.
Thiên quay mặt sang nhìn thẳng vào mắt Hy. Nhã ra từng chữ rõ rệt:
-
Bạn mới nói cái gì đó? Có gan nói lại lần nữa xem nào?
Hy im lặng không đáp, lấy vỡ ra ghi bài. Suốt cả buổi học không ai nói với ai câu nào, Hy cũng cố gắng hết khả năng để không phải “đυ.ng chạm” gì đến tên biếи ŧɦái kia. Cuối cùng thì tiếng trống tan học cũng vang lên. Thu xếp xong dụng cụ học tập Hy đứng dậy quay sang Thiên.
-
Bước ra cho tôi ra ngoài.
Thiên ngước lên nhìn Hy vẫn lại là cái nụ cười đáng ghét ấy:
-
Tôi đã nói phía bên này là của tôi, không được lấn sân. Muốn ra ngoài thì trèo lên bàn mà ra. Rồi chiều nay lại trèo vào. Tuyệt đối không được đi ngang chỗ của tôi.
Hy cố gắng nuốt nước bọt xuống. Ấm ức xin lỗi bạn ngồi ở phía trên rồi trèo lên bàn và đi ra ngoài. Hy chạy ngay đến chỗ của Nhi kéo mạnh tay Nhi ra ngoài.
-
Em giải thích cho chị biết đi, chuyện này là thế nào? Cái tên đáng chết kia là ai?
Nhi lật đật bịt miệng Hy lại.
-
Trời đất, sao chị dám nói Hạo Thiên là tên đáng chết? chị muốn mọi người tẩy chay chị hả?
Càng lúc Hy càng cảm thấy khó hiểu, kéo tay Nhi ra. Hy nhíu mày:
-
Em giải thích cho chị hiểu đi, trường này toàn nữ sinh sao lại xuất hiện nam sinh ở đây?
Nhi phì cười, ghé nhỏ vào tai Hy, Nhi nói:
-
Chị à! Hạo Thiên là con gái, người ta là transguy đó chị. Trường này không có nam sinh nên các bạn transguy ở đây rất có giá. Hạo Thiên là một trong số đó, là một trong những phần hiếm ở trường. Được mọi người, thậm chí ngay cả thầy cô cũng rất coi trọng.
Minh Hy há hốc mồm kinh ngạc, transguy? Hạo Thiên là transguy sao? Hy từng biết đến cộng đồng LGBT và cũng đã từng tìm hiểu về họ, Hy hiểu transguy có nghĩa là sao nhưng quả thật Hy chưa từng gặp tên nào lại giống con trai đến như vậy.
-
Vậy…vậy ngôi trường đến có tổng cộng bao nhiêu transguy?
-
Ba người, họ là một nhóm nhạc. Là thần tượng của cái trường này đó chị.
Chợt nhớ đến cậu nhóc Hy gặp lúc sáng, Hy nghĩ chắc hẵn cậu ấy là một trong ba transguy mà Nhi đã nói.
-
Hồi sáng chị có gặp một người. Người đó cũng giống con trai lắm.
-
ủa chị có gặp rồi à? chị gặp Reen hay Win vậy?
Hy quay sang nhìn Nhi:
-
em ấm đầu à? làm sao chị biết ai là ai? Chỉ có điều…cậu ấy rất đẹp trai, đẹp hơn cả cái tên Hạo Thiên đáng ghét đấy chứ.
Nhi bĩm môi:
-
Trong ba người đó Thiên là người được hâm mộ nhiều nhất đó chị. Mọi người ai cũng bảo Thiên là người đẹp nhất nhưng riêng về em thì em lại thấy Reen mới đẹp nhất.
-
Vậy chắc người chị gặp hồi sáng là Reen rồi.
-
Không thể nào, hôm nay Reen không đi học, cậu ấy bị sốt, còn ở kí túc xá. Chắc chị gặp Win đó.
Hy lắc đầu.
-
Thôi mặc kệ bọn họ đi, chị đói bụng quá. Xuống ăn cơm trưa thôi nào. À mà…tại sao cái tên Hạo Thiên đó không thích ai ngồi cạnh vậy?
Nhi mĩm cười:
-
Vừa nói mặc kệ đã hỏi nữa rồi. Chỗ ngồi đó là của Thư Kỳ. Bạn gái của Thiên nhưng bây giờ bạn ấy đang đi du học, đi cũng được gần một năm rồi. Hạo Thiên chung tình lắm, không cho ai ngồi vào chỗ đó đâu. Chị may mắn lắm mới được ngồi ở đấy đó.
Hy nhăn mặt:
-
May mắn con khỉ, em không thấy tên đó biếи ŧɦái cỡ nào à. Đúng là đồ đáng ghét.
Nói rồi cả hai cùng nhau kéo xuống nhà ăn tập thể. Học sinh đổ ra đông như kiến, mọi người chen chúc nhau lấy cơm. Nhi kêu Hy đi tìm chổ ngồi trước đi rồi Nhi sẽ xếp hàng lấy cơm. Hy nghe theo tìm một nơi trống trải ngồi chờ. Đợi gần mười lăm phút Nhi mới bưng hai phần cơm đi lại. Nhi nhìn Hy cười bẽn lẽn:
-
Chị à! em xin lỗi chị nhé. Em quên mất phải đem cơm về kí túc xá cho Reen. Reen sáng giờ chưa ăn gì cả. Chị chịu khó xếp hàng lấy cơm nhé. Em đi trước đây. Ăn xong chị tự về kí túc xá nhé.
Nói rồi Nhi quay người đi thật nhanh. Hy ngơ người gọi theo:
-
Ơ…..cái con nhỏ này…làm sao chị biết đường tìm phòng đây???
Mặc cho Hy cố gọi, Nhi vẫn đi mất, Hy tức tối thở dài “hôm nay là ngày gì thế không biết”. Cuộc đời Hy ghét nhất là chen chúc, ghét mấy cái nơi ồn ào, đông người như thế này. Nhưng bây giờ cái bụng cứ biểu tình như thế này thì tất nhiên Hy đành phải ép mình hòa vào đám đông đó để lấy cơm thôi. Hy vốn nhỏ con, chen vào đám đông nó Hy gần như muốn nghẹt thở, mọi người xô lấn làm Hy trượt chân té nhào. May sao khi Hy sắp gần như chạm đất thì có tay ai đó kéo mạnh Hy dậy.
-
Này bạn không sao chứ?
Hy ngước mặt lên nhìn. Hóa ra là người Hy đã gặp lúc sáng tại vườn hoa. Hy lắp bắp nói tiếng cảm ơn rồi quay lưng đi. Thôi thà là nhịn ăn còn hơn phải chen vào đám đông đó. Hy vừa đi được hai bước thì người sau lưng lại kéo Hy trở lại.
-
Bạn không tính lấy cơm sao?
Hy thở dài:
-
Đông như vậy làm sao mà lấy? thôi, để mua bánh mì ăn đỡ vậy.
Người kia mỉm cười, nụ cười trông thật tươi:
-
Bạn lấy phần của mình ăn đi, mình sẽ lấy phần khác.
Hy bàng hoàng, chưa kịp phản ứng gì thì người kia đã đặt phần cơm vào tay Hy rồi xoay lưng bỏ đi. Mà cũng lạ thật, khi người đó chen vào thì đám đông tự động tách ra nhường cho người đó lấy trước. Nhớ tới lời Nhi nói lúc nãy “transguy trường này đúng là có giá thật” Hy mĩm cười đem cơm về bàn ngồi ăn, vừa ăn vừa nghĩ đến hành động “ga lăng” của bạn hồi nãy. Bạn ấy tên gì nhĩ? Hình như là “Win” thì phải. Người gì đâu vừa ga lăng lại vừa đẹp trai, khác xa với cái tên Hạo Thiên đáng ghét. Ăn trưa xong Hy lại về kí túc xá. Lấy giấy nhập học ra xem lại Hy ở lầu ba phòng năm. Không biết lại ở chung với ai đây. Một phòng tới năm người ở. Nhi và Hy là hai người rồi, còn ba người còn lại thì không biết là ai. Cầu trời cho gặp người dễ tính chút xíu. Trong lớp đã ngồi chung với một tên biếи ŧɦái rồi bây giờ mà ở chung với một ai đó khó ưu nữa thì không biết phải làm sao. Mãi mê suy nghĩ Hy không nhận ra có một top nữ sinh đang chặn đường Hy ở trước mặt. Lúc Hy nhận ra cũng là lúc đã đứng đối mặt với họ, họ gồm bốn năm người đứng bao vây lấy Hy. Một trong những người đó có một người bước tới nhìn thẳng vào mặt Hy với vẽ mặt hung tợn.
-
Mày là Minh Hy à? Mới chuyễn tới trường này mà đã xấc láo dám đυ.ng vào Kaiz của bọn tao à?
Hy ngơ ngác:
-
Bạn có nhầm lẫn gì không? Mình đúng là Minh Hy nhưng mình không biết Kaiz là ai hết.
Bạn nữ kia trợn mắt lên rất dữ tợn, tay túm lấy cổ áo của Hy.
-
Mày còn xạo hả mày?
Vừa nói bạn đó vừa vung tay như sắp tát vào mặt Hy. Hy cố tình hét lớn:
-
Nè! Mình nói thật, mình không biết Kaiz là ai hết.
-
Có chuyện gì vậy?
Tiếng nói vang lên thu hút ánh nhìn của cả đám, bạn nữ kia lập tức buông tay xuống. Các bạn còn lại cũng xì xào thúc đẩy nhau. “Win tới rồi, bỏ đi tụi bây”. Nói rồi họ thay phiên nhau kéo đi, trước khi đi còn bỏ lại cho Hy một câu:
-
Hãy trách xa Kaiz ra, không thì đừng có trách tao.
Win bước lại gần Hy hơn:
-
Xem bộ mình và bạn có duyên với nhau thật. Bạn không sao chứ?
Hy quang sang nhìn Win, ánh mắt ngập tràn sự biết ơn:
-
Cảm ơn Win. Mình không sao, chưa đầy nữa tiếng mà bạn đã giúp mình hai lần.
Win tròn mắt nhìn Hy:
-
Sao bạn biết tên mình?
Hy phì cười:
-
Bạn nổi tiếng quá mà, phải biết thôi.
Win lại nở nụ cười. Bạn ấy cười thật tươi, nụ cười sáng như ánh bình minh vậy. Trong phút giây nào đó Hy cảm thấy tim mình đập thật mạnh, phải chăng vì nụ cười đó?
-
Bạn về kí túc xá à? mình cũng đang về đó, đi chung không?
-
Hì! Thật may quá, mình cũng chưa biết tìm phòng bằng cách nào.
-
Bạn ở phòng mấy?
-
À! hình như là 305.
Win ngạc nhiên:
-
305 sao??? Thú vị rồi đây.
Hy hỏi lại:
-
Sao lại thú vị?
Win mĩm cười, lắc đầu không đáp. Lên tới phòng 305 Win hất càm “tới rồi”.
-
Cảm ơn bạn – Hy đáp – à mà bạn ở phòng nào?
Win lại cười:
-
Mình ở chung với bạn. Được không?
Hy giậc mình, khuôn mặt lộ rỏ vẽ bất ngờ:
-
Thật không?
-
Thật. Bạn không tin à?
Nói rồi Win chồm người tới mở cửa. Bỗng dưng Hy nhớ ra một điều gì đó. Chặn ngay tay Win lại:
-
Khoan! Bạn ở phòng này vậy…vậy còn…còn tên biếи ŧɦái kia???
Win ngạc nhiên:
-
Bạn nói tên biếи ŧɦái nào? Kaiz à?
-
Không, không phải kaiz mà là Hạo Thiên.
Win phì cười:
-
Thì Hạo Thiên là Kaiz chứ ai nữa.
Minh Hy há hốc mồm kinh ngạc:
-
Thì ra…tên Hạo Thiên đáng ghét đó chính là kaiz à…hèn gì……mà cái chuyện đó không quan trọng, quan trọng là tên biếи ŧɦái đó có ở chung phòng với mình không?
-
Bạn nói ai biếи ŧɦái? – tiếng nói phát ra từ sau lưng làm Hy muốn dựng tóc gáy, quay người nhìn lại thì thấy Kaiz từ trong phòng mở cửa bước ra.