Chuông báo giờ làm của nhà xưởng vang lên Kỷ An mới quyến luyến đứng dậy khỏi sô pha, thực không muốn đi ra ngoài nhanh như vậy, cùng Ngân Phong ở một chỗ cho dù không nói lời nào cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Tiêu Ngân Phong đứng dậy, nâng mặt của Kỷ An lên khẽ hôn lên môi nàng sau đó mới để cho Kỷ An đi ra ngoài.
Buổi chiều Kỷ An buộc phải qua nhìn Uông Nhã Giai một chút, đoán chừng là Uông Nhã Giai đã sớm làm xong công việc và quay lại văn phòng, ngồi xổm ở đó ra sức dán giấy mồ hôi tuôn như mưa, Kỷ An sợ Uông Đại tiểu thư bị cảm nắng nên đã đặc biệt đi vào kho hàng lấy hai cái quạt bàn cũ đem tới cho nàng. Uông Nhã Giai cảm thấy Kỷ An thật sự quan tâm chăm sóc người khác rất tốt nên vui cười hớn hở mời Kỷ An đi ăn cơm, đem hết tất cả những câu oán hận Kỷ An trước đây nuốt vào trong bụng.
"Khụ, không cần, mau dán đi, dán xong rồi thì tìm chủ quản kho hàng để bàn giao lại, nhiều sách như thế này đem về lại phòng Kinh Doanh thì không có đủ chỗ". Kỷ An nói xong rồi lại chuồn mất. Trở lại văn phòng sửa sang lại tư liệu lần nữa, liệt kê ra kế hoạch và hành trình trong tuần để Uông Nhã Giai vừa đến phòng Kinh Doanh được đào tạo một khóa tác chiến thực tế. Tuy Uông Nhã Giai vào trong công ty với mục đích chẳng hay ho gì, nhưng bản thân nàng cũng phải thực sự đạo tào cho người mới theo đúng tinh thần công việc chung, bổn phận 'sư phụ' phải làm đúng chỗ. Cái chính là Kỷ An không hi vọng Uông Nhã Giai ở trong công ty tạo ra phiền toái cho Tiêu Ngân Phong, không thích Uông Nhã Giai ở trước mặt đồng nghiệp khác hủy hoại thanh danh của Tiêu Ngân Phong. Uy nghiêm của nữ vương nàng nhất định phải dốc hết sức để giữ vững ở một giới hạn thích hợp, ai cũng không được phép khinh nhờn. Về phần Uông Nhã Giai có ý định muốn phá rối hôn nhân của Lí Minh Tuấn và Tiêu Ngân Phong thì Kỷ An rất thích điều này, nhưng nàng cảm thấy rằng mình cũng có thể đem Uông Nhã Giai đùa giỡn xoay quanh vòng vòng trong lòng bàn tay nên Uông Nhã Giai cũng chẳng có đủ bản lĩnh để chia rẽ được cuộc hôn nhân của bọn họ, nếu như Uông Nhã Giai thật sự có thể thì cần gì phải đuổi theo tới nhà xưởng chứ ở đó mà còn đòi lại đồ của mình. Kỷ An hi vọng Tiêu Ngân Phong sẽ chủ động từ hôn chứ không phải chờ một bên thứ ba tới phá hỏng rồi buộc phải ão não từ hôn. Nếu như tổn hại đến mặt mũi Tiêu nữ vương thì nàng thà để Tiêu Ngân Phong kết hôn còn hơn.
Hết ca làm buổi chiều cuối cùng Uông Nhã Giai cũng dán xong hết sách quảng cáo, xương sống thắt lưng gì đều đau làm mệt muốn chết, vừa đứng đấm lưng vừa than mệt. Kỷ An cùng nàng đem sách quảng cáo trả lại cho kho hàng, sau đó để cho nàng trở về nghỉ ngơi. Uông Nhã Giai trở lại khu văn phòng thì thấy mọi người đều đi đâu hết cả rồi, Tiêu Ngân Phong và Lí Minh Tuấn cũng đã sớm rời khỏi công ty. Nàng có chút buồn bực cáu giận chà chà chân, mang theo cái túi xách hàng hiệu uể oải rời đi. Trước khi hi lên xe Kỷ An dặn dò nàng, "Ngày mai mang giày đế thấp một chút để đi làm". Uông Nhã Giai giả vờ như không nghe gì, Tiêu Ngân Phong mang giày cao gót thì nàng liền càng muốn mang giày so với Tiêu Ngân Phong còn cao hơn.
Ngày hôm sau Kỷ An nhìn thấy Uông Nhã Giai mang một đôi giày da siêu cao đi làm liền choáng váng hết cả mặt mày, nàng nhếch nhếch khóe miệng nói, "Hôm qua không phải ta đã nói ngươi đổi một đôi giày đế thấp để đi làm sao?"
"A? Vậy sao?" Uông Nhã Giai sửng sốt, "Aiza, hôm qua ta nghe không rõ lắm". Lập tức hỏi lại, "Công ty có quy định không được mang giày cao gót đi làm sao?"
"Không có". Kỷ An lắc lắc đầu, đứa nhỏ đáng thương này, ngươi đây chính là tự mình chuốc lấy phiền phức.
Ngồi ở trong văn phòng nửa tiếng sửa sang lại tư liệu mang ra ngoài trong ngày sửa sang lại một chút, sau đó tìm một tờ giấy thời gian biểu và hành trình đưa cho Uông Nhã Giai, Uông Nhã Giai vừa nhìn thấy liền sửng sốt, "Phải đi ra ngoài a?"
"Đúng vậy, làm việc ở phòng Kinh Doanh là phải đi ra ngoài tìm hợp đồng a". Kỷ An trả lời vô cùng đương nhiên, sau đó đưa cho Uông Nhã Giai một xấp tư tiệu bảo nàng xem cho thật kỹ càng, nói rằng chốc nữa sẽ phải dùng tới xong rồi không thèm để ý tới Uông Nhã Giai nữa. Chín giờ ba mươi, Tiêu Ngân Phong lái chiếc Ferrari thể thao chạy vào trong khu vực nhà xưởng, Kỷ An dẫn Uông Nhã Giai đi ra ngoài bằng xe buýt công cộng.
"Aiza, dạ dày của ta đau quá". Uông Nhã Giai đột nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy cổ.
Kỷ An nhìn Uông Nhã Giai, ngươi đau dạ dày mà ôm bụng dưới làm gì a, có biết dạ dày của người nằm ở vị trí nào không? Nàng liền đưa Uông Nhã Giai lên taxi chạy thẳng đến bệnh viện, sau đó nghiêm túc đi tìm Khoa Tiêu Hóa.
"Aiza, chị An An, ta hết đau rồi". Uông Nhã Giai hận chết Kỷ An, người này quả thật trời sinh là khắc tinh của nàng mà.
Hết đau rồi sao? Được, vậy chúng ta đi làm việc. Kỷ An lại dẫn Uông Nhã Giai ra khỏi bệnh viện, sau đó lại ngồi xe buýt công cộng. Lúc này xe buýt không có đông giống như lần trước Tiêu nữ ngồi nữa mà là trống không, Kỷ An tìm một hàng ghế ngồi xuống.
Uông Nhã Giai ngồi ở sau lưng Kỷ An, tức giận mà giơ nắm đấm tay ở phía sau Kỷ An nhưng chẳng có gan đánh xuống đầu Kỷ An. Nàng không biết vì sao mà có cảm giác trên người Kỷ An có một loại khí thế có thể gắt gao trấn áp nàng. Mà nàng chỉ có thể đi theo sau lưng Kỷ An, Kỷ An bảo nàng làm cái gì thì nàng cũng chỉ biết làm theo như vậy! Ô, anh họ của nàng đã sớm bị hồ ly tinh cướp đi mất rồi!
"Ngươi mang Uông Nhã Giai đi đâu?" Tiêu Ngân Phong gửi tin nhắn vào di động.
"Kiếm hợp đồng". Kỷ An nhắn lại cho nàng ba chữ.
Kỷ An mang theo Uông Nhã Giai ra ngoài ký hợp đồng liên tiếp bốn ngày, mỗi ngày đều ngồi xe buýt công cộng dưới ánh mặt trời chói chang, đi tàu điện ngầm, ăn thức ăn nhanh, mệt tới mức Uông Nhã Giai muốn kêu thấu trời xanh, cả ngày lôi kéo Kỷ An hỏi, "Có phải đi kiếm hợp đồng lúc nào cũng vất vả vậy không a? Chúng ta còn phải đi ra ngoài bao nhiêu ngày nữa?"
Kỷ An trả lời, "Nói chung công việc của ta có thể nói là nhẹ nhàng nhất rồi, có một vài người phải làm việc từ sáng sớm cho tới nửa đêm bởi vì nhiều khi còn cần phải uống rượu tiếp khách, ăn cơm xã giao v.v..., có một vài người còn phải mang khách tới câu lạc bộ đêm để tiêu khiển nữa".
"Trời!" Uông Nhã Giai vỗ vỗ trán, "Ta phải xin đổi đi phòng khác".
"Hình như mấy phòng khác trong công ty không có thiếu người". Ý tứ của Kỷ An thực rõ ràng, một là mặc kệ ngươi, hai là ngươi phải tiếp tục theo ta đi ra ngoài chạy khắp nơi.
"Chị An An, ta cảm thấy ngươi thật sự rất khủng bố". Uông Nhã Giai khoa trương vẫy vẫy tay nói.
"Phải không?" Kỷ An nhún vai, nàng không có ăn thịt người, không biết nàng khủng bố như thế nào. Bất quá nàng cũng chẳng thích đi ra ngoài tìm hợp đồng, tạo sức ép kinh khủng như vậy nàng cũng thấy mệt mỏi! Hơn nữa mấy ngày rồi cũng không được gặp nữ vương, mỗi ngày khi nữ vương đến công ty thì nàng đã ra khỏi cửa rồi, lúc trở lại thì nữ vương cũng đi mất, ngày nào cũng chỉ liên lạc bằng tin nhắn, cũng chỉ nhắn được vài chữ, giống như xa xôi cách trở mà chỉ như vậy thì chẳng đủ chút nào.
"Ân, nhưng mà ta cũng rất khâm phục ngươi". Uông Nhã Giai gật đầu, "Cảm thấy ngươi rất tài giỏi, đặc biệt trong lúc đàm phán ký hợp đồng thì rất chăm chú, đặc biệt cẩn thận, rất có mị lực cá nhân".
Kỷ An nhếch... khóe miệng một cái, cũng không nói gì rồi gọi taxi đi về công ty.
"Hôm nay sao về sớm vậy a?" Uông Nhã Giai hỏi.
"Ân, có một số tư liệu cần phải sửa sang lại một chút, còn phải sửa một số điều khoản trong hợp đồng nữa". Kỷ An nói xong liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Uông Nhã Giai nhìn Kỷ An nhưng cũng không nói gì nữa.
Trở lại công ty điều đầu tiên mà Uông Nhã Giai làm đó chính là đi tìm Lí Minh Tuấn, kết quả nghe đồng nghiệp nói lại là Lí tổng từ sáng đã bàn giao công việc xong xuôi rồi đi mất rồi. Tiêu Ngân Phong thì đang ở trong văn phòng họp cùng với quản lý các phòng ban.
Mặt Uông Nhã Giai liền héo như quả cà rồi gọi điện thoại cho Lí Minh Tuấn, đứng ở ngoài hành lang điện thoại thật lâu.
Tan tầm Kỷ An về nhà ăn cơm. Lý đại nhân đã đi công tác, để lại một tủ lạnh đầy đồ ăn ở trong. Kỷ An chỉ có thể tự mình nấu ăn tiện thể luyện thêm tay nghề, trong lúc làm thì nhắn cho nữ vương một tin hỏi nữ vương có muốn đến ăn cơm chung với nàng hay không. Lâu rồi Kỷ An không được ở chung với nữ vương, rất nhớ nàng, nhưng gần đây Tiêu Ngân Phong nhiều việc bề bộn, buổi tối còn phải đi dự tiệc, nên nàng cũng không tiện quấy rầy. Kỷ An gởi tin nhắn đi nhưng cũng không hi vọng gì nhiều, ai biết tối nay Tiêu Đại lão bản có phải đi dự tiệc không a.
"Đừng làm cơm, đi ra ngoài ăn với ta đi". Tiêu Ngân Phong gởi tin nhắn trả lời, "Đến nhà hàng XX chờ ta, một tiếng nữa ta mới tới đó được".
Kỷ An thay một bộ đồ mùa hạ nhẹ nhàng thoải mái, nhưng bởi vì đi gặp Tiêu Ngân Phong nên nàng cũng không dám ăn mặc tùy tiện quá, cho nên tỉ mỉ chỉnh sửa một phen rồi mới ra khỏi cửa. Đến nhà hàng đã hẹn ngồi xuống không được bao lâu thì liền nhận được điện thoại của Tiêu Ngân Phong, nói rằng nàng đã gần tới nơi rồi.
Tiêu Ngân Phong đi vào, lúc đi tới đối diện Kỷ An thì bị kinh diễm một chút, nàng ngồi xuống sau đó nhìn Kỷ An mỉm cười trêu ghẹo: "Vài ngày không gặp mà bộ dáng càng có vẻ đẹp ra!"
Mặt Kỷ An ửng đỏ, nhanh chóng lấy thực đơn trong tay người phục vụ đưa tới trước mặt Tiêu Ngân Phong, "Gọi món ăn".
Tiêu Ngân Phong mở thực đơn ra, gọi mấy món mà bình thường Kỷ An thích ăn rồi trả thực đơn lại cho người phục vụ, sau đó hỏi, "Đối với 'tiểu mỹ nhân' kia ấn tượng như thế nào?" Hai chữ 'mĩ nhân' được nghiến răng nghiến lợi thốt ra rất có ý tứ, hiển nhiên là nhắc tới Uông Nhã Giai kia.
"Tiểu hài tử còn rất ngây thơ, nội tâm thì không có". Nhắc tới Uông Nhã Giai thì Kỷ An cảm thấy áy náy, nàng chưa từng chỉnh ai giống như chỉnh Uông Nhã Giai.
Tiêu Ngân Phong khẽ khinh một tiếng, sau đó vui cười hớn hở bật cười. Cái này phải nói là phúc hắc bạo ngược gia đình gặp phải một người ngây thơ bạo ngược gia đình đúng không? Lí Minh Tuấn có nói với dì của hắn như thế này, "Ân, đứa nhỏ Giai Giai này ở nhà xưởng gặp được một đồng nghiệp rất tốt, được rèn luyện tốt lắm".
"Ngươi cười cái gì a?" Trên mặt Kỷ An biểu hiện không nhịn được.
"Không có gì". Tiêu Ngân Phong hé miệng ngưng đề tài này lại, "An An..." Tiêu Ngân Phong ôn nhu gọi, ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ âu yếm nhìn Kỷ An chăm chú.
Kỷ An cắn môi quay lại nhìn Tiêu Ngân Phong, sau đó lại cảm thấy thật ngượng ngùng, thẹn quá thành giận nên nói, "Lại nhìn ta, còn nhìn nữa ta đem ngươi ăn luôn".
Tiêu Ngân Phong khẽ cười lắc đầu, thoải mái nói " Ngươi? Quên đi!" Chẳng bằng đầu gỗ nhà ngươi thì còn lâu.
Kỷ An không phục trừng mắt nhìn Tiêu Ngân Phong, nghĩ thầm rằng ngươi còn dám coi khinh ta? Từ ngày nghe được Uông Nhã Giai nói Tiêu Ngân Phong là gái già còn trinh thì Kỷ An đã luôn muốn đem Tiêu Ngân Phong ăn luôn, bất quá là chưa có cơ hội cũng như không có đủ can đảm làm như vậy thôi. Ngay cả cách ăn người ta như thế nào nàng cũng đã lên mạng tìm hiểu hết rồi, hắc hắc, thế giới trên mạng đúng là rộng lớn nha, muốn tìm hiểu cái gì cũng đều có hết. Nhưng mà Kỷ An có chút chột dạ, nếu tùy tiện đem Đại lão bản ăn mất thì có vẻ khinh nhờn Đại lão bản, cho nên nàng đi mua một món đồ, nếu đưa cái này vào tay Đại lão bản được thì Đại lão bản chính là người của nàng, nàng muốn ăn Đại lão bản thì cũng là quang minh chính đại. Kỷ An nghĩ đến đây liền từ trong túi xách lấy ra một cái hộp gấm giấu ở phía sau, cúi đầu nói, "Ta có một món quà muốn tặng cho ngươi".
"Là cái gì?" Tiêu Ngân Phong hỏi. Nhìn Kỷ An giống như kẻ trộm lén lén lút lút lấy ra một cái hộp nhỏ, trong lòng lại ẩn ẩn có một tia hi vọng chờ mong.
"Cho ngươi". Đầu Kỷ An cúi xuống càng thấp hơn, "cạch" một tiếng đem cái hộp đặt trước mặt Tiêu Ngân Phong, sau đó vùi đầu càng thấp hơn nữa.
Tiêu Ngân Phong vừa thấy bề ngoài của cái hộp liền sửng sốt, thu lại nụ cười, mắt nhìn qua thấy Kỷ An giống như đà điểu cùng với gương mặt ngày càng đỏ hồng thì thấy vừa tức giận., vừa buồn cười. Có ai đi tặng đồ mà giống Kỷ An vậy không chứ? Nàng cầm cái hộp lên, mở ra, chỉ thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, chiếu rọi vào trong đôi mắt của nàng.
Kỷ An càng thêm chột dạ, cảm thấy được bộ dáng tặng quà của mình có chút không đủ thành ý thì phải? Vì thế cố thu hết dũng khí, ngẩng đầu, hít sâu một hơi, "Ngân Phong, gả cho ta đi".
Tiêu Ngân Phong sửng sốt, ngơ ngác nhìn Kỷ An, hành động đột nhiên ngoài ý muốn này của Kỷ An làm cho nàng kinh sợ. "An An!" Nàng cắn cắn môi, có chút ức chế vì không được kích động, tay đang cầm nhẫn cũng run run. Không phải là chưa bao giờ được người khác cầu hôn, nhưng mà chưa từng có lần cầu hôn nào có thể khiến cho nàng kích động đến mức như vậy.
Kỷ An nghiêm nghị nói, "Ngân Phong, gả cho ta". Sau đó nghĩ nghĩ, cả hai người đều là nữ, Tiêu Ngân Phong lại là một Đại lão bản cường thế như vậy nếu gả cho mình thì có phải là rất ủy khuất cho nàng hay không? Nếu như Đại lão bản không đáp ứng thì phải làm sao đây, nàng liền lui một bước, "Ách, nếu không thì ta gả cho ngươi cũng tốt lắm".
"Phốc..." Tiêu Ngân Phong nhịn không được xì một tiếng bật cười.
Edit: ngày mới vui vẻ, lại già thêm 1 tuổi ^^, may mắn thay chương này cũng thật vui vẻ, *hạnh phúc-ing*