Edit: Mada, girl_sms
Beta: girl_sms
Tôn An Na khóc, Hà Hi cầm lấy cánh tay nàng, kết quả lại vô thức biến thành vuốt ve ái muội, vuốt ve khiến thân thể nàng lạnh run.
Người đàn bà trước mặt chính là dùng thân thể này câu dẫn chồng cô? Có phải đã dùng loại ánh mắt này khiến đàn ông khuất phục?
Vợ lớn giống như tìm được biện pháp để phát tiết mọi phẫn nộ, cô đẩy Tôn An Na xuống đất, đặt thân thể nàng giữa hai chân, một bàn tay cầm máy quay chụp lại sự chật vật của nàng, mặt khác tay còn lại sờ khắp người nàng.
Tôn An Na ban đầu giãy dụa khóc lóc nhưng lúc sau lại chậm rãi thay đổi, nàng đối với sự vuốt ve của Hà Hi vừa kháng cự vừa tiếp nhận, hai chân thon dài thậm chí chủ động cọ xát chân Hà Hi.
Trên mặt còn dấu vết của nước mắt, giống như nàng chờ đợi âu yếm, Tôn An Na bắt đầu rên.
Từng tiếng rên sặc mùi tìиɧ ɖu͙© từng tiếng từng tiếng vang lên, quanh quẩn xung quanh hai người, làm thành một cái vòng, đem hai người khóa lại bên trong.
Hà Hi bị chính mình dọa sợ, lòng nàng bỗng dao động, không phải là diễn xuất mà là cảm giác chân thật của cơ thể.
Nàng sợ tới mức không thể hô hấp, như bị sét đánh, bản năng của nàng bỗng phản ứng lại trước lý trí, nàng đột nhiên bỏ máy quay xuống, bỏ lại Tôn An Na rồi chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.
Tất cả mọi người bị màn diễn ra bất ngờ này làm cho ngây ngốc, không ai nghĩ đến việc gọi Hà Hi lại, mà cũng vì Hà Hi chạy trốn quá nhanh.
Đạo diễn đối với tình huống bất ngờ thì một chút khả năng ứng phó cũng không có. Qua thật lâu hắn mới phản ứng lại, nói
"Nại Nại diễn thật chân thật.".
"Diễn cái gì mà diễn, là cô ta chạy thật đó"
Tiếng nói phát ra từ Tôn An Na đang nằm trên mặt đất, nàng ngửa mặt lên trời, quần áo rách trên người cũng không được xem là quần áo, hơn nữa tay bị trói, xương sống thắt lưng đều đau, không ai thấy sự đau khổ của nàng mà giúp nàng cởi dây thừng sao! Bất công quá mà!!!!
Chạy thật?
Đạo diễn mới nghĩ đã cảm thấy vui sướиɠ, nếu quả thực làm cho Hà Hi chạy thật, đạo diễn như hắn sống cũng không uổng.
***
Cô sai lầm rồi, không phân rõ sự thật và công việc, lẫn lộn bản thân cùng nhân vật. Cô nghĩ đến bản thân khi diễn người khác, lại không biết bản thân cũng đã nhập tâm vào đó. Hà Hi chỉ lo chạy, chạy đến một thế giới không biết, nàng đang ở căn phòng nhỏ tối đen, nhìn thấy cái bóng màu đen sừng sững xung quanh nàng, nàng lui về phía sau đến khi dựa vào một vật lạnh như băng...
Ác mộng thời thơ ấu quay lại, đầu óc trống rỗng, không khí lạnh lẽo thổi vào da thịt nàng, chui vào trong máu, cô mất đi phản ứng, thân thể nặng nề như bị trói trong một khối băng.
Trong bóng tối, yết hầu cô vì sợ hãi mà không thể hoạt động, muốn phát ra tiếng kêu cứu, nhưng lại không có âm thanh phát ra, đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo...
"Cô, con mẹ nó, lần tới có thể chọn chỗ tốt để chạy hay không!"
Tôn An Na lên tiếng phá vỡ khối băng đang đóng băng Hà Hi, trong nháy mắt, cô như sống lại.
Tôn An Na sờ soạng trên tường, đυ.ng đến chốt mở. Đèn bên trên nháy vài cái rồi mở ra, chiếu sáng bên trong phòng.
Đây là phòng giới hạn, cấp độ s~m, trên tường treo mấy vật so với lúc trước nàng gặp còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, mà sau lưng Hà Hi còn là một cái giá chữ thập thật lớn, quả là biết lựa chỗ dựa.
Đây là phòng riêng của ông chủ, quan hệ không tốt còn không cho dùng, Hà Hi lại không đầu không đuôi cư nhiên chạy đến đây.
Người trong tổ quay phim tản ra đi tìm Hà Hi, Tôn An Na cũng không ngoại lệ, cùng lắm nàng không tốt như bọn họ, quần áo bị kéo cắt rách tung tóe, đành phải khoác khăn tắm đi ra.
Tuy là rất muốn lưu lại hỏi han, nhưng những người bên kia đang vội vã tìm cô, việc cấp bách bây giờ là phải đem Hà Hi quay về.
Tôn An Na thấy Hà Hi không chịu bước đi, liền hỏi
"Đi đi, khó trách cô có hứng thú với những thứ kia"
Nàng nhìn vẻ mặt Hà Hi thẫn thờ, nên chỉ đơn giản lôi kéo tay cô đi ra ngoài.
"Nại Nại, vừa rồi có chuyện gì? Cô nháy mắt đã bỏ chạy ra ngoài, chúng tôi đều hoảng sợ chết khϊếp. Cô... sẽ không phải là do tâm lý không thoải mái chứ?"
Đạo diễn còn muốn kiêm luôn chức tư vấn tâm lý.
Tôn An Na nóii chen vào
"Mắc đi tiển tiện gấp đó.".
Đừng nói bậy. Hà Hi dùng ánh mắt cảnh cáo nàng.
Trở về với công việc lần nữa, trải qua việc vừa rồi, thời gian lắng đọng lại một chút, tâm tình Hà Hi cũng có chút bình phục.
Diễn một màn ở trong bồn tâm, nàng tắm rửa cho Tôn An Na.
Bên trong phòng tắm nhỏ còn có một cái bồn tắm lớn đã cũ, Tôn An Na bị trói nằm ở trong bồn tắm lớn, người xung quanh tất nhiên đã chuẩn bị công việc xong.
Tôn An Na bất mãn nói
"Tôi thật quá bội phục sức tưởng tượng của Chu Ca, tài hoa như hắn lại đi làm xã hội đen, không đi viết kịch bản rất đáng tiếc!".
"Chờ lúc bắt đầu viết kịch bản hắn sẽ biết, viết kịch bản còn không bằng xã hội đen đâu"
Đạo diễn cảm thán rêи ɾỉ.
"Đạo diễn, tôi có một vấn đề, chúng ta phá cách đi, ở trong này đổi tư thế vài lần không phải tốt lắm, làm sao tạo hiệu ứng tốt được.".
Đạo diễn ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm lớn
"Lý tưởng của tôi không chỉ là phá cách, tôi muốn quay một bộ phim vừa có tư tưởng có nội hàm lại đạt được cảnh giới vạn người mê...".
"Đa dạng", Tôn An Na thay hắn nói hai chữ tổng kết.
"Đúng, phải có đủ nhân vật, xung đột kịch liệt, vặn vẹo dị dạng cấm kỵ, thêm đủ loại nữa, theo khuynh hướng về cái đẹp của con người, tôi sẽ phá cách sẽ sáng tạo nhất có thể."
"Mẹ nó, ca ngợi có vài câu, lại nghĩ mình là cận vệ Vương gia."
Tôn An Na có nỗi khổ không nói nên lời chỉ dám nghĩ trong lòng, vốn cứ nghĩ đơn giản là làm liền cho xong, kết quả còn bị ép buộc quay đi quay lại vài lần.
Quay đi quay lại, Hà Hi xăn tay áo, ngồi xổm bên bồn tắm lớn đầy nước, lúc này Tôn An Na nắm lấy tay cô
"Tôi xem ra, vừa rồi cô không giống như là diễn. Cô có cảm giác với cơ thể của tôi..."
"Không có!"
Cũng không có khả năng! Nàng không thích bị người khác nhìn thấu, nhất là ánh mắt kiểu "Tôi nhìn thấu lòng cô" của Tôn An Na lúc này, khiến Hà Hi đứng ngồi không yên.
Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ căm tức, hận không thể bóp cổ Tôn An Na như vậy, đem Tôn An Na đặt vào trong nước, còn muốn tiếp tục màn SM vừa rồi.
Vợ hai bị vợ cả bắt cóc nhốt lại , vợ cả không chỉ có chà đạp vũ nhục mà còn chiếu cố tắm rửa cho người kia, việc này cũng chỉ có trong kịch bản của Anh Chu, chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra mấy chuyện chu đáo như vậy.
Diễn được hai ngày , đến bây giờ còn không bắt đầu 'Vận động', điều này không phù hợp với quy tắc, hơn nữa, rõ ràng là đang thiêu tiền mà.
Tôn An Na cho tới nay là người tùy cơ ứng phó, quay phim là công việc, tuy rằng chịu mệt nhọc, nhưng không thể để cảm tình xen vào. Lần này không giống với mọi khi, nàng rõ ràng cảm giác được lần này cùng mấy lần trước có bất đồng, nàng xem chung quanh, vẻ mặt đạo diễn tràn đầy nhiệt huyết, Hà Hi lại diễn y chang thật, làm cho nàng cảm thấy vừa vớ vẩn lại không khỏi cảm động.
Tôn An Na quỳ trên bồn tắm lớn, tóc tai loạn xạ rối tinh rối mù, che hết đôi mắt.
Nàng ta có một đôi mắt đẹp, người khác đi phẫu thuật thẩm mĩ tuy là xinh đẹp, nhưng lại không có thần như nàng. Hà Hi lẳng lặng suy nghĩ ở trong lòng.
Hà Hi một tay cầm vòi hoa sen, đem nước xối vào người Tôn An Na, một tay lấy sữa tắm xoa xoa lên người Tôn An Na tạo ra rất nhiều nhiều bọt. Tôn An Na động cũng không thể động, nàng thấy hiện tại mình chẳng khác gì con búp bê nhỏ.
Hai người đều không nói chuyện, ngoài tiếng nước thì chỉ có tiếng hít thở của nhau.
"Cô muốn giam tôi tới khi nào? Bên ngoài nhất định đang tìm tôi, nói không chừng hiện tại đã báo công an . Đến lúc đó tra được là cô, cô nhất định sẽ ngồi tù." Tôn An Na nói.
Hà Hi kì cọ thân thể của Tôn An Na, nghe người kia nói vậy nên cố ý thô lỗ cọ xát, thân thể xinh đẹp dưới thân bị đối xử hung hăng ửng đỏ lên.
"Chờ tên khốn đó quên mất mặt mũi cô, tôi mới cho cô trở về.".
"Là khi nào?".
"Không biết, có lẽ là ngày mai, có lẽ......".
"Vậy chắc hẳn là rất nhanh , hắn sẽ không nhớ đến một tình nhân vô danh như tôi đâu, không chừng ngày mai hắn còn có bồ mới kìa.".
Tay Hà Hi ngừng lại một chút, Tôn An Na nói trúng tim đen của cô...
PS: Chỉ có phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhao =))))))))))))) Chết cười với chế Hi, bả bị chế Na mê hoặc ròi nên giờ lấy công báo tư hihi, nói chung là mình thích nhìn thấy Na bị hành, bị SM hiuhiu đẹp mà ác quạ :)))
Mấy nay bị bệnh ko lết lên post chuyện tán dóc với mấy chị em bạn dì đc, nói chung là buồn nhưng thoi cũng kệ =))))))))))) tán dóc với người iu là đủ ròi hihi :"> *khoe có người iu 1 cách lộ liễu*