Chương 43: Biến cố
Tiết mục họp mặt hằng năm được xác định, phòng tài chính chọn ra 5 người cùng với người trước đó được chọn có chút khác biệt, đem kế toán Lý do trong nhà có việc đổi sang một đồng sự trẻ tuổi tích cực khác. Phòng tài chính cùng phòng nghiệp vụ hợp tác đại khái là duyên cớ, hai bên đồng sự tham gia biểu diễn chung tiết mục trong lòng là muốn thay đổi đến mối quan hệ đang lúng túng giữa hai ngành thời điểm hiện tại, mọi người tăng ca tập luyện càng không có nhiều câu oán hận, không khí tập luyện trong phòng hội nghị hoan thanh tiếu ngữ (*) rất là hòa hợp.(*) Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười trò chuyện vui vẻ.
Khoảng thời gian bận rộn nhất của Chung Du Hiểu về sau đã qua, nàng chọn lấy thời gian thích hợp cố ý nhìn đến tiến độ tập luyện.
Lưu Tấn Nhã thân là trợ lý tự nhiên sẽ đi theo bên cạnh Chung Du Hiểu, các nàng đang trên đường đi đến phòng tập luyện, Lưu Tấn Nhã liền đề nghị, "Ta đi mua chút đồ uống, thức ăn vặt a?"
"Không cần." Chung Du Hiểu nói, "Ta đã nhờ tiểu Trương an bài qua."
"Từ lúc nào?" Lưu Tấn Nhã sửng sốt.
Chung Du Hiểu cũng vậy dừng lại bước chân, "Từ lúc bắt đầu tập luyện vào cái ngày đó đã bắt đầu. Các nàng hi sinh thời gian nghỉ ngơi đem tập luyện đã rất không dễ dàng, ta đã nhờ tiểu Trương mỗi ngày mua chút ít đồ đến xem như động thái cổ vũ khích lệ."
Theo lý thuyết, nếu tiểu Trương đã nguyện ý giúp đỡ sự tình làm tay chân chạy việc lặt vặt, Lưu Tấn Nhã nên cảm thấy may mắn, nhưng nàng lại nghĩ, nàng cảm thấy tiểu Trương trên thực tế đã trở thành một 'trợ lý mới' tại phương diện tập luyện tiết mục họp mặt hằng năm của Chung Du Hiểu, nghĩ như thế Lưu Tấn Nhã không hiểu sao trong lòng có cảm giác khó chịu.
"Vất vả cho tiểu Trương rồi." Nụ cười của nàng có chút miễn cưỡng, "Lần sau ta cũng vậy sẽ giúp đỡ một chút a."
Chung Du Hiểu nhíu mày, "Ngày mai số liệu sẽ đưa qua, ngươi trước tiên đem báo cáo viết cho xong đi."
"Ừ." Lưu Tấn Nhã rầu rĩ đáp ứng.
Chung Du Hiểu không để ý đến nàng, đẩy ra cửa phòng hội nghị nơi dùng cho tập luyện tiết mục vũ đạo.
"Quản lý." Các nàng vừa vào cửa, đồng loạt thanh âm mọi người giòn vang lên, "Người đến thật đúng lúc, chúng ta ở đây là đang gọt bưởi ăn đây."
Tiểu Trương lập tức nhảy đến trước mặt các nàng, đưa qua hai miếng bưởi. Không khéo phần bưởi này thoạt nhìn là hai miếng, nhưng trên thực tế chỉ có một lớp da, một khối bưởi lớn sinh trưởng ở cùng một chỗ, hai người các nàng nhìn đến không có cách nào phân chia, Chung Du Hiểu lại không chút do dự, cầm qua phần bưởi mảng lớn nhét vào tay nàng, "Ngươi ăn đi."
Lưu Tấn Nhã bởi vì hành động không đường lựa chọn này sững sờ một chút, phục hồi tinh thần nàng lại lập tức từ chối, "Không, vẫn là..."
Lưu Tấn Nhã vừa nói hai câu, tiểu Trương bên cạnh liền nở nụ cười, "Nhường cái gì nha, ở đây còn nhiều lắm, ta mang thêm cho các ngươi."
"Ta tự mình làm a." Chung Du Hiểu theo sau tiểu Trương.
Lưu Tấn Nhã nhìn xem Chung Du Hiểu thoáng cái đi xa, nàng tay cầm miếng bưởi đứng nguyên tại chỗ, sâu kín thở dài - Bưởi thì có cái gì tốt để ăn a?
Một đoạn tiết mục tập luyện vừa kết thúc, các đồng sự cùng nhau ăn bưởi nói chuyện phiếm, người của phòng nghiệp vụ mỗi một người đều là tinh anh biết ăn nói, bọn họ đem bầu không khí tập luyện sinh động cởi mở hơn rất nhiều, đồng sự của phòng tài chính thì mỗi ngày đều là đối diện cùng những con số, thế nên một mặt tính cách có phần ổn trọng, đối lập yên tĩnh, phòng tài chính người hoạt bát nhất chính là tiểu Trương, nàng ta ỷ vào trẻ tuổi lớn gan cái gì cũng dám nói ra, thỉnh thoảng sẽ nói đến lời nói thú vị, chọc mọi người cười ra thành tiếng.
Chung Du Hiểu cũng không ngoại lệ, nàng nhìn đến tiểu Trương một bên hoạt ngôn nhẹ nâng lên khóe miệng.
Lưu Tấn Nhã lại chỉ một bên lặng lẽ gặm nhấm món bưởi.
Mọi người ăn uống trò chuyện không sai biệt lắm, Hách Tử Minh cũng tới, có đồng sự liền đề nghị biểu diễn một lần tiết mục để hai vị quản lý nhìn xem, chuẩn bị biểu diễn, đồng sự xung quanh lập tức vứt bỏ các thứ bận rộn đứng lên. Lưu Tấn Nhã lúc này tự giác đi lên dọn dẹp, nàng không nghĩ đến tiểu Trương là người trong đội biểu diễn còn có thời gian rảnh giúp đỡ nàng một tay thu nhặt các thứ, tiểu Trương mắt thấy các bạn nhảy khác đã qua chuẩn bị bày xong tư thế cũng không khẩn trương, nàng còn thuận tay từ túi đồ uống của phòng tài chính mua đến đưa qua đồ uống mời Hách Tử Minh.
Tiểu Trương thông minh, giỏi giang đồng sự ai cũng ưa thích, Hách Tử Minh dẫn đầu vỗ tay cổ vũ, mọi người cũng liền không để ý đến tiểu Trương trì hoãn thời gian.
Bản thân Lưu Tấn Nhã thiếu nhất chính là loại cơ trí này, nàng nhìn xem tiểu Trương làm kiêm chức trợ lý đều giỏi hơn mình, âm thầm uể oải, nàng hữu khí vô lực ngồi trở lại vị trí bên cạnh Chung Du Hiểu.
"Ngươi làm sao vậy?" Chung Du Hiểu hỏi.
Lưu Tấn Nhã tránh đi không đáp, chỉ tay về phía trước, "Tiết mục đã bắt đầu."
Không có lại truy vấn, Chung Du Hiểu quay đầu nhìn xem tiết mục biểu diễn.
Không thể không nói đến, mỗi ngày, các đồng sự thời gian tan sở còn phải ở lại công ty vất vả tập luyện là đáng giá, mười ngày trước chỉ mới vừa tuyển chọn ra động tác vũ đạo, hiện tại đã qua nhảy ra hình dáng, tiểu Trương cho dù là tứ chi không cân đối, hiện tại cũng là ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng thuần thục bước chân nhẹ nhàng.
Lưu Tấn Nhã trong toàn bộ hành trình biểu diễn vũ đạo cứ thế nhìn chằm chằm vào tiểu Trương, mặt không đổi sắc.
Nàng cũng không biết chính mình vì cái gì lại hành động như vậy.
Màn biểu diễn kết thúc, đồng loạt tiếng vỗ tay vang lên, Hách Tử Minh cướp lời khoa trương, một câu tiếp một câu không coi trọng hình thức, Chung Du Hiểu bên cạnh lại trấn định hơn rất nhiều, nàng lưu ra không gian nhường vị quản lý của phòng nghiệp vụ dựa vào cái miệng kiếm cơm phát huy tài ăn nói.
"Tiểu Trương, vũ đạo của ngươi cực kỳ tốt a." Không biết có phải hay không nguyên nhân do đưa đến đồ uống, Hách Tử Minh đối với tiểu Trương là đặc biệt ưu ái, hắn cho đi ra lời khích lệ.
"Quản lý Hách là quá khen, ta tứ chi bên trong có một chút không cân đối, có thể nhảy ra động tác như thế đã là thiệt thòi đến quản lí Chung dạy bảo."
"Đúng không?" Có đồng sự trêu ghẹo, "Nguyên lai là quản lí Chung vì ngươi mở ra lớp học bổ túc a."
Tiểu Trương không thừa nhận cũng vậy không phủ nhận, cứ thế nhíu mày cười tủm tỉm.
Lưu Tấn Nhã kinh ngạc.
Cái gì? Chung Du Hiểu còn dạy kèm riêng qua tiểu Trương? Nàng đã quá bận rộn đến nổi không chút nào phát hiện ra sao?
Lưu Tấn Nhã nhớ tới lần đó E công ty ký kết hợp đồng, Từ Vinh Nguyên là người đại diện đến, nàng vẫn là như vậy không có nghe được tin tức, không khỏi cảm thấy buồn bực, nàng cảm thấy công tác phụ tá của chính mình thật sự là rất không đúng lúc rồi.
Sắc trời đã tối, mọi người cũng không ở phòng luyện tập ở lại quá lâu, các đồng sự lần lượt ra về. Lưu Tấn Nhã trước khi về nhà hỗ trợ sửa sang lại một chút phòng họp, sau đó, nàng đi đến phòng làm việc chính mình cầm lấy túi xách vì hôm sau dùng đến. Lúc Lưu Tấn Nhã chuẩn bị rời đi, nàng trông thấy cửa phòng làm việc Chung Du Hiểu đang là nửa mở nửa đóng, Lưu Tấn Nhã nghiêng đầu nhìn vào, nhìn thấy chính là Chung Du Hiểu đang ngồi nhắm mắt úp sấp trên bàn.
Chung Du Hiểu cứ như vậy ngủ thϊếp, còn không ăn cơm... vạn nhất dạ dày lại đau ồn ào làm tỉnh thì sao a?
Lưu Tấn Nhã không yên lòng, tiến lên gõ cửa.
Chung Du Hiểu không có mở mắt, cũng không có ngồi thẳng người lên, nàng chỉ nhàn nhạt nói ra một câu, "Mời vào."
Lưu Tấn Nhã đi vào, nhìn đến Chung Du Hiểu nhu thuận co lại thành đoàn, nàng cầm đến áo khoác Chung Du Hiểu treo trên giá treo đặt ở cạnh bàn, "Ngươi mặc áo xong, đi ăn chút gì, sau đó về nhà ngủ tiếp a."
"Ừ." Cánh tay Chung Du Hiểu cọ loạn trên tóc, nàng híp mắt nghiêng đầu nhìn đến Lưu Tấn Nhã, ánh mắt mơ hồ, "Bọn họ về hết rồi sao?"
"Về rồi, là tiểu Trương hỗ trợ thu thập." Lưu Tấn Nhã nghĩ đến tiểu Trương về sau theo nàng thu dọn các thứ, nàng lắm miệng nói ra một câu, giọng nói là lạ.
Chung Du Hiểu mở mắt, bình tĩnh nhìn xem nàng.
"Ngươi làm sao vậy?" Lưu Tấn Nhã bị nhìn cảm thấy không được tự nhiên, dời ánh mắt đi chỗ khác dò xét bản thân, "Trên người ta có gì đó sao?"
Chung Du Hiểu lườm một cái đến khung cảnh lờ mờ bên ngoài cửa phòng.
Lưu Tấn Nhã hiểu được đọc ra một điểm tâm ý, nàng đi qua khép lại cánh cửa, "Ngươi nói đi."
"Ngươi không thích tiểu Trương?"
"Không có." Lưu Tấn Nhã lập tức phủ nhận, "Ta cảm thấy nàng là một người rất tốt, lanh lợi, lại có thể hoàn thành công tác."
Chung Du Hiểu nở nụ cười, "Vậy thì tốt quá."
"Sao a?" Lưu Tấn Nhã thoáng cái khẩn trương - Chung Du Hiểu cao hứng như vậy là vì cái gì? Lẽ nào đã vừa ý tiểu Trương?
Nội tâm của nàng diễn nhiều, một màn vừa bắt đầu đã thấy đến tiết mục không ưa thích, trong lòng Lưu Tấn Nhã càng vội vã cuống cuồng, sau đó, nàng lại nhìn thấy qua nét mặt Chung Du Hiểu vui vẻ càng sâu.
Lưu Tấn Nhã nhìn đến ý tứ đùa giỡn ở Chung Du Hiểu, nàng nhíu mày hỏi, "Ngươi nghĩ muốn làm gì vậy?"
Chung Du Hiểu mặc lại áo khoác, không nhanh không chậm đáp, "Không có gì, tiểu Trương không biết trang điểm, thời điểm họp mặt hằng năm ngươi giúp đỡ nàng trang điểm qua một chút a."
"Ồ." Lưu Tấn Nhã thở phào.
Chung Du Hiểu nghe nàng thở dài, chống cằm hỏi lại, "Thế... ngươi cho rằng ta là muốn gì?"
Lưu Tấn Nhã chính mình cũng không nói lên được, nàng hơi mím môi đổi chủ đề, "Ngươi còn chuyện gì nữa không?"
"Có." Chung Du Hiểu ngồi thẳng người lên, điều chỉnh bộ dạng đoan chính, sau đó mới nói, "Ta cùng tiểu Trương do công tác nên cần thiết lui tới, ngoài ra giữa chúng ta không có gì khác."
Lưu Tấn Nhã trợn tròn mắt.
Cho tới nay, ý nghĩ của nàng là mông lung không rõ, tựa như sương mù dày đặc trên núi che tại hình ảnh trước mặt Chung Du Hiểu cùng tiểu Trương, lệnh nàng suy nghĩ hai người là đang tại một bên xuân về hoa nở, nào ngờ Chung Du Hiểu căn bản không đi bước này mà đem lời nói uyển chuyển hàm xúc ý tứ bên trong, trực tiếp một hồi gió lớn thổi tới không gian mịt mờ, Chung Du Hiểu chỉ vào đỉnh núi thoáng đãng nói - Ngươi nhìn, ta đối với tiểu Trương là không có gì.
Lời nói được minh bạch, thật sự là thuận tiện.
"Ồ." Lưu Tấn Nhã tâm tình lộn xộn đã qua sạch sẽ gọn gàng rồi, nàng nhạt nhẽo đáp lời, lại không có như trước sức lực ngại ngùng, "Ta về nhà, hẹn gặp lại."
Chung Du Hiểu gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn theo nàng.
Xuống dưới lầu, Lưu Tấn Nhã cố ý ngẩng đầu nhìn một cái về phương hướng văn phòng Chung Du Hiểu, nàng nhìn thấy là một bức màn được kỹ càng kéo đậy che đến cửa sổ, Lưu Tấn Nhã toát ra một ý niệm kỳ quái - Chung bảo bảo cũng thực nghe lời, đáp ứng sẽ không lại đứng phía sau nhìn nàng.
---
Họp mặt hằng năm ngày ấy, Lưu Tấn Nhã không sao cả vì chính mình chưng diện, nàng sớm đến gian phòng nghỉ ngơi lôi kéo tiểu Trương đi trang điểm. Tiểu Trương làn da không trắng, lại là người thích cười, vì thế nơi khóe mắt nàng sẽ tạo ra chút đường vân mảnh mai, cánh mũi bởi vì khô ráo dường như sẽ khó trang điểm, Lưu Tấn Nhã một bên đứng trang điểm vì tiểu Trương phải tốn sức một hồi lâu, phía trước bất chấp giữ một khoảng cách, nàng đưa tay sát vào bôi qua phấn lót.
Tiểu Trương được trang điểm qua cũng không rảnh rỗi, nàng hít hít cái mũi, nói, "Trợ lý Lưu, trên người ngươi thơm quá a."
Lưu Tấn Nhã nở nụ cười, "Đợi lát nữa trang điểm xong, trên người ngươi cũng là hương vị này."
"Thật không? Ta cảm thấy được hương vị trên người ngươi so sánh như mùi nước hoa, cùng hương vị trên người quản lý Chung là vô cùng giống nhau."
Lưu Tấn Nhã giật mình, "Sao có thể!"
"Ta chỉ đùa một chút a." Tiểu Trương nháy mắt mấy cái, "Ngươi làm sao lại phản ứng như vậy?"
Lưu Tấn Nhã lắc đầu không nói, nàng cầm lấy kem nền tiếp tục qua lại trên mặt tiểu Trương - loại phản ứng trong nháy mắt này, nàng đều nói không ra rút cuộc là chuyện gì xảy ra, dứt khoát không để ý đến lời quan tâm của tiểu Trương, tốt tốt mang công tác trang điểm tiến hành nhanh chóng.
Phòng tài chính cùng phòng nghiệp vụ hợp tác chính là tiết mục vũ đạo mở màn, Lưu Tấn Nhã một bên liền giúp đỡ tiểu Trương trang điểm thay quần áo, sau đó, nàng cầm theo túi xách ngồi ngay ngắn vào vị trí chỉ định xem buổi biểu diễn. Bên trong hội trường ánh sáng lờ mờ, Lưu Tấn Nhã thấy không rõ phương hướng, nàng càng sốt ruột bước đi càng sai, thiếu chút nữa ngồi vào địa phương vị trí bộ phận kỹ thuật.
"Nơi này." Chung Du Hiểu kéo tay nàng trở về do bước đi vượt quá vị trí một chút.
Lưu Tấn Nhã chưa kịp nói lời cảm tạ, lại nhìn Chung Du Hiểu bởi vì hành động loi kéo nàng, cánh tay các nàng đυ.ng chạm vào nhau, Chung Du Hiểu liền nhanh rút tay trở về, sau đó nói, "Thật có lỗi."
"Không có việc gì." Lưu Tấn Nhã ngồi xuống, nhỏ giọng nói, "Ta nói chính là tránh những động tác làm người hiểu lầm, ngươi cũng không cần phải..."
Âm nhạc tiết mục biểu diễn vang lên, cắt đứt lời nàng muốn nói rồi.
Vì là tiết mục liên quan đến phòng tài chính tham gia biểu diễn, màn ảnh đương nhiên sẽ quét đến bên người Chung Du Hiểu, không có biện pháp vào lúc này lại nói chuyện với nàng Chung Du Hiểu nâng lên mỉm cười hữu lễ, sau đó quay đầu chăm chú nhìn xem tiết mục biểu diễn.
Lưu Tấn Nhã đành ngậm miệng ngồi xuống.
Ánh đèn sân khấu hiệu quả không tệ, đồng sự biểu diễn lại rất tận tâm, động tác hoà cùng nhịp điệu từ chậm rãi đến vui tươi, thoáng cái đem bầu không khí khẩn trương tại tiết mục mở màn họp mặt hằng năm tạo ra sự thoải mái. Khán giả bên dưới xem màn biểu diễn đều là vỗ tay liên tục, Lưu Tấn Nhã để xuống mỏi mệt do trước đó tăng ca liên tục, nàng chăm chú nhìn đồng hồ khi diễn ra tiết mục, thỉnh thoảng vui vẻ vỗ tay cỗ vũ.
Đúng vào lúc này, điện thoại của nàng bỗng nhiên chấn động.
Lưu Tấn Nhã nhíu mày, đem điện thoại nhìn đến phát hiện lại là dãy số điện thoại riêng lạ lẫm kia, dãy số điện thoại mà ngày hôm qua đã hướng nàng gọi qua một lần, khi đó thời gian gọi đến lại là thời điểm nàng bận rộn nhất, Lưu Tấn Nhã nghĩ đến tan tầm sẽ gọi trở lại, nhưng thoáng qua đã quên, thấy đối phương cũng không có lại gọi đến nên cũng không để trong lòng.
Đúng lúc, tiết mục mở màn trên sân khấu vừa vặn kết thúc, Lưu Tấn Nhã thừa dịp đi ra ngoài tiếp điện thoại. "Xin chào, xin hỏi là vị nào?"
"Ngươi là Lưu Tấn Nhã sao?"
"Đúng, là ta."
"Ta gọi tới từ bệnh viện B, mẫu thân của ngươi là đang ở đây điều trị và bà cần tiến hành thêm một bước trị liệu, xin người nhà bệnh nhân mau sớm đến bệnh viện nộp qua lệ phí."
Lưu Tấn Nhã cho rằng là cú điện thoại lừa gạt, nàng trực tiếp cúp máy, ngược lại gọi điện thoại về mẹ. Từ lần trước, nàng không khuyên nổi mẹ thay đổi chủ ý, về sau, nàng không có về nhà lại càng không liên lạc qua, cứ thế tận lực xem nhẹ một bên chuyên tâm làm việc.
Thời gian bận rộn nhất đã qua, tết âm lịch lại gần đến, Lưu Tấn Nhã cảm thấy khi đấy sẽ là thời điểm dành ra quan tâm đến mẹ.
"Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được..."
Lưu Tấn Nhã không cam lòng mà gọi lại một lần, đầu dây bên kia vẫn như cũ không người bắt máy. Liên hệ với việc người ở bệnh viện B gọi tới vừa rồi, Lưu Tấn Nhã có chút luống cuống, nàng bất chấp suy nghĩ nhiều như vậy liền gọi điện đến người ba đáng ghét, Lưu Tấn Nhã trực tiếp liền nghe được âm thanh nhắc nhở không thể kết nối.
Làm sao có thể?
Lưu Tấn Nhã trở về lịch sử ghi nhớ cuộc gọi vừa rồi mà nàng cho là lừa gạt, tìm tòi tra cứu một chút qua dãy số, nàng phát hiện thực sự chính là dãy số điện thoại riêng ở bệnh viện B, Lưu Tấn Nhã tranh thủ thời gian gọi qua cẩn thận hỏi rõ sự tình, người của bệnh viện B tiếp nhận lễ phép căn dặn đến nàng toàn bộ - mẹ nàng là tuần trước nhập viện, trên người bà vết thương chằng chịt, mất đi ý thức, trượng phu bên cạnh từ ngày đó lại chưa từng xuất hiện qua một lần, chỉ để lại xấp giấy tờ tuỳ thân, người của bệnh viện không còn cách nào, dựa theo giấy tờ tuỳ thân phía trên liên lạc qua con gái người bệnh.
Lưu Tấn Nhã một bên nghe đến toàn thân phát lạnh, nàng bối rối hốt hoảng chạy về hội trường cầm lấy túi xách, cũng không để ý đến sẽ giao phó người ở lại một câu đã liền hướng bệnh viện B chạy đến.
Cuối tuần, bên ngoài gọi xe taxi rất khó khăn, Lưu Tấn Nhã đứng bên đường đợi cả buổi, nàng gấp đến độ bước chân khập khiễng đã qua trạm xe lửa chạy tới. Chạy ra hai bước, Lưu Tấn Nhã nghe được một tiếng còi xe vang lên phía sau, theo âm thanh nhìn lại, nàng thấy đến là một chiếc xe ngừng lại ven đường bên cạnh.
"Lên xe đi." Chung Du Hiểu nói, "Ta đưa ngươi."