Giang Trần Nhi mặt ngoài xem như không sao cả, nhưng trong lòng đã loạn thành một đoàn. Không phải là vấn đề quan hệ giữa nàng và Trần Hiểu Nhược bị cả nhà phát hiện, dù sớm hay muộn rồi cũng có một ngày phải nói ra. Nhưng mà, hiện tại không phải lúc thích hợp, bà bà đang bị bệnh, Giang Trần Nhi sợ nếu biết chuyện rồi, mọi người sẽ phản ứng như thế nào?
Bà bà có vì chuyện này mà phát bệnh? Mẹ không chắc là có thể một khóc hai nháo ba thắt cổ không, nhưng cũng không yên ổn nổi đâu.
Những thứ này đều không đáng lo lắng, điều duy nhất làm nàng cho chỉ là sức khỏe của bà bà mình. Nàng còn nhớ rõ, cách đây mấy tháng bà còn hướng mình đòi bồng cháu...
"Tôi biết, có lẽ giám đốc Giang không sợ người nhà biết được chuyện mình, vì dù sao thì cô cũng sẽ thông báo việc này với họ. Nhưng mà, đã có bao giờ cô nghĩ đến cảm nhận của những người xung quanh mình chưa, thử một lần đặt mình vào họ xem nào."
Từ nãy đến giờ, Giang Trần Nhi vẫn trầm mặc suy nghĩ, Trần Lâm nói vậy làm nàng hết sức lúng túng. Vấn đề này không bàn chắc cũng chẳng ai quan tâm đến, nhưng hễ được nhấc lên nhất định sẽ là tiêu điểm được quan tâm nhiều nhất. Đúng là từ trước giờ nàng rất ít khi nào hiểu được ai đó trong gia đình, ngoại trừ người mẹ suốt ngày càm ràm ra, những thành viên khác chưa một người nào để nàng hiểu rõ họ muốn gì từ nàng.
Giang ba là người hiền lành, rất ít khi nàng nghe được ông lớn tiếng quát lên hay gắt gỏng. Nếu xét về tính cách, ông thiên về sống nội tâm hơn, trái ngược hoàn toàn với mẹ cùng bà bà, gia gia nàng. Ba người này thì có gì nói đó, nhưng đều là những việc có lợi ích cho toàn cục. Hoặc ít nhất thì, nàng chưa thật sự hiểu hết ý nghĩ trong đầu họ rồi chăng?
Không phải ai cũng muốn sống vui vẻ hết mình vì mọi người cả, trong mỗi con người đều có một phần khao khát được làm điều gì đó cho bản thân. Ba mẹ, ông bà nàng cũng vậy, ước muốn không phải để bày ra mặt cho nàng thấy mà là cất sâu trong lòng, nơi chỉ có mình mình mới chạm đến được.
"Thì sao?" Giang Trần Nhi chậm rãi nhấp ngụm trà, mùi vị không tệ chút nào, tay nghề cũng giỏi quá mức đi.
"Hử?" Trần Lâm nâng mí mắt lạnh lùng đánh giá sắc mặt Giang Trần Nhi, sau khi xác định không có biến hóa lớn như trong tưởng tượng của hắn liền mỉm cười. Tay nhẹ nhàng cầm lấy cái thìa gõ gõ vào thành ly, nhàn nhã ở đó chơi đùa xem như đang rất vui vẻ.
Tuy Trần Lâm làm ra hành động xem thường không để nàng vào mắt như vậy, nhưng Giang Trần Nhi vẫn không tức giận mà chỉ chậm rãi thưởng thức ly trà trong tay. Nàng đối với những thứ tinh tế, có giá trị thẩm mĩ lẫn mỹ vị như vậy trước giờ chưa từng từ chối qua. Đợi khi Giang Trần Nhi uống xong tách trà, Trần Lâm như một vị bằng hữu thân quen vì nàng châm thêm trà.
"Cảm ơn."
"Không, tôi nói cảm ơn mới phải, có người thưởng thức trà mình pha một cách thích thú như thế này, còn gì vui bằng đây." Tiếp tục mỉm cười nói.
"... Đúng vậy." Rõ ràng nàng có thể nhìn thấy, khuôn mặt độc ác đầy nhơ nhuốc sau nụ cười hoa mỹ đó của hắn.
"Ah ~ Xem ra hôm nay mời giám đốc Giang đến đây, rốt cục cũng chỉ để uống trà mà thôi. Kệ đi, lần sau chúng ta nói tiếp vậy." Trần Lâm làm ra vẻ mặt tiếc nuối, nhún nhún vai toang đứng lên lại vì câu nói của người đối diện mà ngừng.
"Phó tổng Trần, lý do anh mời tôi đến đây hôm nay tôi hiểu rõ, nhưng cũng muốn nói rõ với anh. Điều anh muốn có thể tôi sẽ không đáp ứng, Hiểu Nhược cô ấy rất quan trọng với tôi. Với anh cô ấy là gì, thì với tôi, cô ấy chính là sinh mệnh." Cuối cùng cũng có thể nói rõ ra, Giang Trần Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm cái.
Nhìn sang chỉ thấy Trần Lâm cười cợt, hắn đưa tay nhu nhu giữa hai lông mày nghĩ ngợi. Lại ngẩng lên nhìn Giang Trần Nhi bình yên ngồi đối diện mình, cười khổ nói:
"Xin lỗi giám đốc Giang, nhưng mà, Hiểu Nhược với cô như sinh mệnh. Nhưng với tôi em ấy chính là nguồn sống, chân lý duy nhất khiến tôi cảm thấy cuộc đời này vẫn còn màu sáng." Trần Lâm nhấp ngụm trà, thản nhiên nói tiếp,
"Sinh mạng, cô hay những người khác, với tôi không quan trọng, chỉ cần Hiểu Nhược vui vẻ mọi thứ tôi đều cho. Thế nhưng, tôi yêu Hiểu Nhược em họ thân yêu nhất của tôi, cho nên, ai cũng đừng hòng cướp được. Bao gồm cả cô, một người được ngàn người được, tất nhiên con kiến hôi như cô cũng vậy." Lời nói bình thản tựa như nước chảy mây bay, lại làm người nghe cảm thấy rùng mình tựa như gió lạnh từ phương Nam thổi tới.
Tuy biết Trần Lâm yêu Trần Hiểu Nhược, nhưng khi nghe hắn chính miệng thừa nhận điều này Giang Trần Nhi mới thật sự cảm thấy lời này đáng tin hơn những lời đồn lúc trước đến nhường nào. Hít sâu một hơi làm tâm tình đang giao động mãnh liệt lúc này yên tĩnh trở lại, Giang Trần Nhi nhàn nhạt nói từng lời một.
"Dù tôi nhỏ bé, mạng sống với anh không đáng giá hơn bao nhiêu. Chính là, người tôi đã nhận định, việc tôi đã quyết, cho dù có chết cũng quyết không đổi."
Ý nàng đã quyết, sao có thể vì một chút hù dọa này mà buông tha!
"À? Ra vậy, không buông thì tuyệt lộ đang chờ cô ở phía trước đấy, giám đốc Giang! Liệu mà đi cho tốt." Dứt lời, Trần Lâm đứng dậy không cho đối phương sắc mặt tốt nào phủi mông bỏ đi.
Hắn có ý tốt nhắc nhở, nàng chẳng những không cảm ơn còn muốn hướng hắn xù lông. Xem Trần Lâm hắn thành gì chứ?!
"Tốt thôi." Nhàn nhạt bỏ lại một câu sau, Giang Trần Nhi cũng theo đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Trần Lâm. Trên đường về chỗ làm, nàng luôn tự hỏi, nếu như người thân mình biết được, thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Liên tục nghĩ ngợi như vậy một hồi, rốt cục vẫn không nhịn được rẽ trái tiến vào phòng hút thuốc trong công ty. Hiện tại đang trong giờ làm việc bận rộn, cho nên cũng không ai đến đây. Như vậy cũng rất thuận tiện cho mình, Giang Trần Nhi lấy điện thoại trong túi quần ra, chậm rãi lướt ngón tay thanh mảnh trên màn hình tìm kiếm sự quen thuộc từ nó.
Tìm được sau nàng liền nhấp vào gọi dãy số của người thân thương nhất, ánh mắt dừng hẳn ở cảnh vật bên ngoài. Xám xịt một mảnh trời rộng, rõ ràng mới sáng còn xanh ngắt một màu, có thể là trời sắp mưa rồi.
"Ba nghe đây, con gái ngoan."
Bên trong truyền đến một giọng nói ôn hòa, trầm ấm khiến người nghe được cũng cảm thấy ấm áp lòng mình. Giọng nói ông vẫn vậy, chưa từng biết đến thay đổi là gì, Giang Trần Nhi có loại xúc động muốn khóc. Khóe mắt cay xè khiến nàng phải chớp mắt một hồi ngăn nước mắt tràn bờ từ đôi mắt mình, run run nói:
"Ba có khỏe không? Con chỉ muốn gọi đến hỏi thăm một chút thôi." Rõ ràng trong lòng có điều muốn hỏi, nhưng nàng chọn cách giấu nó đi.
"Hửm? Con gái hôm nay sao tự dưng gọi đến hỏi ba có khỏe không vậy nè. Bộ có chuyện gì hả?" Giang ba đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm nhìn ra bên ngoài, dùng giọng nói ôn hòa của mình hỏi han Giang Trần Nhi.
"... Không gì cả. Chỉ là, là con muốn hỏi thăm ba chút, bà bà vẫn khỏe."Giang Trần Nhi rũ mắt nói.
"Ừm, nói như thế nào nhỉ? A, con gái càng lớn càng không thích nghe lời người lớn rồi. Thiệt là, aiz." Giang ba vờ thở dài một hơi, ngán ngẩm cảm thán làm Giang Trần Nhi nhăn nhó cả mặt, rốt cuộc cũng chịu thua nói.
"Là con có chuyện, chỉ là," Giang Trần Nhi hết mím lại cắn cắn môi mình, suy nghĩ thật kỹ sau đó mới nói ra,
"Chỉ là, nếu như con lỡ làm một việc kinh động khiến ba mẹ không thể nào tha thứ được, liệu hai người có tha thứ cho con không?" Nói ra rồi, mặc dù không được trọng tâm cho lắm.
"Thầy Giang, tôi để tài liệu của thầy ngay bàn nha, cảm ơn vì đã cho tôi mượn chúng, thật ngại quá." Giang ba vẫn chưa trả lời, từ bên trong nàng có thể nghe thấy tiếng cười nói của đồng nghiệp ba mình.
Liệu, khi biết được rồi, mọi người sẽ không tha thứ, ghét bỏ mình không?
"A, Trần Nhi con đợi ba ba chút, nhanh thôi." Vội vã nói được vài lời cần thiết, Giang ba để điện thoại lên bàn nhanh chóng đi theo đồng nghiệp, ông có việc cần làm.
"..." Sao cũng được. Giang Trần Nhi tắt điện thoại, thời gian cũng không còn sớm nàng còn có việc phải làm.
......
"Đã hai ngày rồi đấy, cậu không định gọi cho cô người yêu mình sao, chẳng lẽ, không sợ cô ta vì vậy mà chán cậu sao?"
Trần Hiểu Nhược ánh mặt đều không thèm cho người trước mặt mình, chăm chú nhìn vào bảng thông báo trên bàn, mày cau như có điều suy nghĩ. Thấy lời nói của mình bị nàng bỏ qua như vậy, Ảnh Nguyệt làm như không sao, cả người tựa như một con rắn uốn lượn đi đến sau lưng nàng, choàng tay qua cổ từ phía sau lưng ôm lấy Trần Hiểu Nhược.
"Mau buông ra, hiện tại tớ có việc không rảnh bồi cậu tán gẫu." Nàng có việc muốn được yên tĩnh, nhưng mà, được hay không thì phải hỏi người sau lưng mình cái đã.
Chỉ thấy Ảnh Nguyệt nhoài người lên trước, phần mềm mại thỉnh thoảng lại ma sát vào cổ Trần Hiểu Nhược. Là vô tình hay cố ý Trần Hiểu Nhược không rõ, Ảnh Nguyệt nhếch môi cười nhẹ, ở bên tai nàng thổ khí như lan như ngọc, nói:
"Ở đây phải hỏi bộ phận quản lý tài vụ rồi, còn đây nữa, đúng rồi..."
Mượn cớ mình hiểu chuyện hơn Trần Hiểu Nhược, Ảnh Nguyệt cứ thế giở trò trên người nàng. Thỉnh thoảng lại cọ cọ mặt mình vào mặt Trần Hiểu Nhược, hoặc là ôm eo hôn, như có như không lướt nhẹ môi hay hơi thở nóng bức người vào cổ nàng.
Trần Hiểu Nhược mặt vẫn như cũ, tĩnh lặng như nước hồ thu, không gì có thể khiến mặt hồ trong nàng gợn nổi một chút sóng nhỏ. Ngoài lĩnh nhận lời khuyên chỉ dẫn từ Ảnh Nguyệt ra, trong nàng lúc này, không gì khác ngoài công việc. Điều này không khỏi làm Ảnh Nguyệt thất vọng đến tột cùng, nàng đã làm rất tốt kia mà, người khác có thể tại sao nàng lại không. Chẳng lẽ phải chịu thừa nhận, chấp nhận rằng mình đã thua sao? Thua Giang Trần Nhi kia sao?
Ở đâu chứ? Mọi thứ nàng đều có, phương diện nào cũng tốt đẹp, hoàn hảo trên hoàn hảo. Giang Trần Nhi có thể làm Trần Hiểu Nhược yêu, nàng cũng đã từng làm Trần Hiểu Nhược yêu thích mình. Hiện tại không thể một lần nữa yêu thương mình sao, Hiểu Nhược?!
"Đi ăn thôi, muộn như vậy rồi, nếu không ăn bệnh dạ dày của cậu sẽ tái phát mất."
Giữa những dòng suy nghĩ hỗn loạn, lòng đang rất đau vì những vết cứa vô tình tạo nên kia. Một giọng nói nhàn nhạt nhưng trong đó chứa đựng sự quan tâm, làm người đang thiếu thốn nó như Ảnh Nguyệt suýt bật khóc lên. Đôi mắt khó hiểu nhìn chằm chằm người trước mặt, nàng chỉ cười với mình thôi cũng đủ rồi. Tựa như tất cả vết cắt hằn rõ trong người nay chỉ vì nàng cười mà tan biến, chữa lành hết.
"Ừ." Đầu lúc này ngoài người trước mắt ra, gì cũng không có. Cứ như thế, Ảnh Nguyệt bán mình chạy theo sau Trần Hiểu Nhược, đi ăn thôi.
"Cô cùng Hiểu Nhược đang ăn trưa sao? Đã hơn hai giờ chiều rồi..." Đang dùng bữa cùng Trần Hiểu Nhược, đột nhiên điện thoại trong ví lại vang lên. Ảnh Nguyệt nhìn thoáng qua màn hình, liền đi vào phòng vệ sinh nghe máy.
"Đúng vậy, nhờ ơn anh cùng lão cáo nhà anh mà tôi mới được ăn trễ vậy đó thôi." Dám đối với nàng nói lời khinh miệt như con ở như vậy, Trần Lâm đợi đấy.
Ra vậy, do lỗi mình sao? Trần Lâm tựa lưng vào ghế đệm xe, nhắm mặt suy tư một hồi. Cảm thấy không còn điều muốn hỏi nữa, lập tức cúp điện thoại. Hắn cứ thế ngồi, nhìn ra ngoài cửa xe, hắn cũng vừa rồi ăn xong thôi. Những lúc phải giả vờ bán nụ cười đi gặp đám hói ăn cơm cùng như vậy, làm hắn không muốn gì hơn bằng nhanh chóng tống cổ đám già kia ra khỏi mắt mình.
Nghĩ đến đám hói già kia, Trần Lâm lại nghĩ đến lão già nhà mình. Dù cho là ba hắn đi nữa thì sao chứ, đều không phải như đám tệ bạc ngoài kia hả. Phản bội mẹ hắn chưa đủ còn muốn kéo hắn theo con đường của hắn ta. Trần Lâm nghiến răng nghiến lợi nhớ đến mấy ngày trước, Trần Thiếu ba hắn đề nghị hắn đến Hoa gia xem mắt.
Có điên mới theo ông ta, Trần Lâm hắn tự có quyết định suy nghĩ cho riêng mình. Hắn đã có tình yêu cho riêng mình, sẽ không vì quyền lực hay tiền bạc mà bán rẻ nó. Ngoài Trần Hiểu Nhược ra ai đủ làm hắn yêu thích không buông tay đây?
Hiểu Nhược Hiểu Nhược của hắn, ai cũng đừng mơ cướp được! Từ ngày đầu gặp gỡ, hắn đã quyết định rồi, cuộc đời này không phải nàng quyết không cần một ai theo bên mình cả. Người có nụ cười ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao trong đó, miệng thì liên tục gọi hắn "Anh họ, anh họ, anh họ.". Ngoài nàng ra, không ai khiến hắn yêu cuồng dại đến như vậy, hắn có thể, có thể có được nàng. Dù sao thì, thứ của mình rồi cũng sẽ thuộc về riêng mình hắn thôi mà, không phải sao.
"Cậu lái xe về đi, tôi muốn tự mình đi bộ về."
"Như vậy sao được, ngoài trời giờ đang rất nóng, ngài cứ như vậy đi..."
"Không sao, đừng đem tôi ra so với đám rác rưởi ngoài kia. Giờ thì đi đi." Dứt lời, Trần Lâm mở cửa xe bước chân xuống, nhìn cũng không nhìn ngoảnh mặt bỏ đi thẳng.
Chân không mục đích bước đi đều đều, cuối cùng lại đến công viên thành phố. Ló ngó tìm một chỗ nghỉ chân. Dưới tán cây rậm rạp xanh ngắt, ánh nắng len lỏi qua khe lá chiếu xuống người Trần Lâm. Khuôn mặt lạnh lùng đã được dãn ra không ít, miệng treo một nụ cười hòa ái làm trẻ con yêu thích muốn đến gần. Hai tay đan vào nhau, Trần Lâm lười biếng dựa lưng vào thân cây sau lưng.
"Aaaaa, đã bao lâu rồi mình không được như vậy rồi ta?"
"Chú ơi, giúp cháu lấy bóng bay đi ạ."
Đang giữa lúc nghỉ ngơi thư giãn, Trần Lâm liền nghe được một giọng nói non nớt làm hắn trấn động không thôi. Mở mắt ra nhìn, cậu nhóc trước mắt là ai? Tại sao, tại sao lại khiến cả người mình phải run rẩy như này.
"Chú lấy giúp cháu bóng bay được không ạ." Cậu bé kia tiếp tục hỏi, ánh nhìn trong vắt ngây ngô không hiểu chuyện nhìn Trần Lâm một hồi lâu.
"Được thôi," Trần Lâm mỉm cười đứng dậy vươn tay lấy quả bóng bay kia, đưa lại cho cậu nhóc, hòa ái nói:
"Đây, lần sau đừng để bay mất nữa, nghe chưa."
"Cảm ơn chú..." Nhận được bóng của mình, cậu nhóc nở nụ cười ngọt ngào hướng Trần Lâm nói cảm ơn, "Oa, chú thật cao lớn, cao lớn thật ngầu như siêu anh hùng a."
"Siêu anh hùng? Ha ha ha, chú không phải đâu." Tựa như nghe được chuyện buồn cười, Trần Lâm phá lên cười lớn, lén nhìn cậu nhóc bên cạnh phồng má đỏ mắt nhìn mình, lập tức nén cười.
"Chú không phải siêu anh hùng, chú là người xấu, người xấu đó, có biết không." Trần Lâm đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc đang ủy khuất kia.
"Người xấu? Không phải không phải mà, chú không phải kẻ xấu, siêu anh hùng mà!" Kiên cường giữ vững lập trường của mình.
Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Trần Lâm được nghe như vậy. Trong đầu hãy còn nhớ rõ, ngày đầu tiên gặp nhau, khi đó bản thân bị đám anh em bà con mắng mỏ, nói xấu. Một người, chỉ một cô gái bé nhỏ ra mặt nói lớn rằng "Anh họ không phải kẻ xấu, siêu anh hùng đấy!". Hình ảnh cô gái bé nhỏ kiên cương chống trả bọn người kia, làm hắn không cách nào quên nổi, giống như nó đã khảm sâu vào trong hắn vậy.
Giờ đây, dường như hắn đang được gặp lại, người gọi hắn siêu anh hùng. Anh hùng thật sự, không đi giải cứu thế giới, không cần có phép thuật hay sức mạnh phi thường. Anh hùng thật sự, chỉ cần nở nụ cười giúp người té ngã đứng dậy là đủ rồi.
"Cảm ơn cậu bé, ngoan lắm. Nhưng mà chú đây là người xấu đấy, kẻ chỉ thích gây phá, không muốn làm anh hùng đâu." Trần Lâm mỉm cười, híp mắt nhìn chằm chằm cậu nhóc đang run sợ trước mặt mình, chậm rãi đưa tay lên bóp nát quả bóng trên tay cậu nhóc.
"Bụp." Vỡ nát.
"Oa, người xấu!"
Nhìn đứa bé khóc dưới chân mình, Trần Lâm thoải mái nở nụ cười, "Đúng rồi." Lạnh lùng bỏ đi.
......
Dạo này bộn bề bận rộn nhiều việc, không có thời gian xin lỗi mọi người vì đã đăng muộn thế này!