Sáng sớm sau khi nghe được đám người Trần Hiểu Nhược đang trên đường trở về tổng công ty, phó tổng Trần Lâm đã đứng trước cửa tổng công ty đợi. Hắn cứ liên tục nhìn đồng hồ, đi qua đi lại, khiến cho đám nhân viên đứng bên cạnh cũng chóng mặt giùm hắn. Hải Triều thấy vậy, nhịn không được đi lên, nói:
"Phó tổng Trần, họ sẽ mau chóng trở lại thôi, ngài yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trần Lâm không lên tiếng, liếc mắt nhìn hắn, sau cũng không hề đi qua đi lại nữa. Đứng tại chỗ chờ, thỉnh thoảng lại nâng tay lên nhìn đồng hồ. 9h30'...
"Thư kí Đồng, anh có chắc chắn là sáng nay họ sẽ về không hả." Trần Lâm lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt, khiến những người phía sau hắn cũng bất giác cảm thấy lạnh lẽo.
"Dạ, đúng vậy, tôi nghĩ chắc có lẽ là kẹt xe ở đâu đó, cho nên họ mới trễ giờ thôi, ngài yên tâm đi ạ." Thư kí Đồng lên tiếng, có chút lo sợ nói.
"A, xe về đến rồi." Không biết ai là người nói, Trần Lâm cũng mặc kệ, xoay người lại nhìn. Quả nhiên đã về. Hắn lập tức vội vàng đi đến, niềm nở đón tiếp.
Xe nhanh chóng chạy vào đậu trước cửa công ty, bảo vệ nãy giờ đứng thừ người ra bên cạnh, lập tức chạy nhanh đến mở cửa. Trần Hiểu Nhược bước xuống trước, theo sau là Giang Trần Nhi và Hà Vân. Nàng đảo mắt liếc nhìn xung quanh, nhíu mày nhìn Trần Lâm, nói:
"Sao lại bày vẽ ra như vậy chứ, bộ tôi bỏ tiền ra mướn các người làm thế này sao." Nói rồi nàng liền xua tay, bảo đám người đang xếp hàng dài ngoài cửa vào trong làm việc.
Trần Lâm không nói gì, chỉ nhìn nàng, cười niềm nở, nói: "Là anh cố ý kêu mọi người ra đón tiếp em." Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Yên tâm, tiền anh sẽ trả em không cần lo."
Hải Triều nãy giờ đứng bên cạnh, nghe hắn nói vậy, âm thầm khinh bỉ. Có cho cũng không dám nhận nữa là, ai trong công ty mà không biết tiếng hắn chứ. Tàn bạo, độc ác, không từ thủ đoạn, nếu dám nhận tiền hắn đưa, thì người đó cũng chán sống rồi. Mà cho dù hắn có đưa ra, thì chỉ sợ đám người kia chắc chắn sẽ khóc lóc, xì tiền ra cho hắn thì có.
Lạnh nhạt nhìn hắn, không thèm nói gì, Trần Hiểu Nhược xoay người lại nhìn Giang Trần Nhi. Đi đến, kéo tay nàng sóng vai cùng đi, nói:
"Trần Nhi sáng nay em chưa ăn gì, chút nữa chúng ta cùng đi ăn nhé, được không."
Giang Trần Nhi cảm thấy có một đạo ánh mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp được ánh mắt hung ác, bén nhọn của Trần Lâm. Bất giác liền rùng mình một cái, tiếng tăm của Trần Lâm không phải là nàng chưa từng nghe qua, ai đắc tội với hắn chỉ có nước chết. Nhưng mà, tại sao hắn lại nhìn mình như vậy chứ?!
Giang Trần Nhi có chút khó hiểu suy nghĩ, ngay cả việc trả lời câu hỏi của Trần Hiểu Nhược cũng quên mất. Trần Hiểu Nhược đi bên cạnh, thấy bộ mặt nàng suy tư nghĩ ngợi, trông thật khả ái. Nhịn không được, liền trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ân thật mềm mại.
Tất cả mọi người đang đứng ở cửa liền thấy được một màn nóng bỏng chết người này. Người không trợn mắt há mồm, thì cũng nâng tay đỡ cằm đang sắp rớt xuống đất. Trần Hiểu Nhược xem như không có gì, cứ tiếp tục, đang lúc nàng muốn đưa đầu lưỡi vào trong miệng Giang Trần Nhi, thì lập tức bị nàng đẩy ra.
Lúc này đây, Giang Trần Nhi không biết nói gì cả, mà chỉ biết đưa tay che miệng, đỏ mặt nhìn người kia. Quay mặt lại là hơn trăm ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm, xoi mói, kinh sợ,... Giang Trần Nhi liền cảm thấy xấu hổ, lấy tay che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình bỏ chạy đi. Trần Hiểu Nhược không đợi nàng bỏ chạy, lập tức tiến đến, kéo nàng ôm vào lòng, kéo đi từ từ.
Thẳng đến khi hai người vào trong thang máy mọi người mới kịp hoàn hồn lại, nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra lúc nãy. Hà Vân thì không nói gì, chỉ bĩu môi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đám người đang bàn tán kia, dẫm giày cao gót mười phân đi vào theo.
Từ đầu đến cuối một màn này, đều bị Trần Lâm nhìn vào trong mắt hết không xót một chi tiết nào. Hắn nghiến răng, ánh mắt căm tức nhìn hai người, không chỉ có một mình Giang Trần Nhi, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Hải Triều đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy khuôn mặt căm tức của hắn, có chút lạnh. Mồ hôi không ngừng chảy ra, đưa tay xoa mồ hôi trên trán, chần chờ chốc lát, liền lên tiếng:
"Phó tổng, mọi người đã vào hết rồi, chúng ta, cũng nên vào thôi, ở ngoài này không tốt chút nào." Trần Lâm không nói, quay đầu nhìn hắn, rít từng tiếng từng chữ qua khẽ răng, nói:
"Lập tức đi tìm hiểu tất cả mọi thứ thuộc về Giang Trần Nhi cho ta, nhất là về quan hệ giữa ả và Hiểu Nhược. Ta muốn có được kết quả nhanh nhất, hiểu chưa!"
"Vâng tôi lập tức sai người đi ngay." Hải Triều sợ hãi, cúi người nói. Trần Lâm nhìn hắn, cũng không thèm để ý, xoay người bỏ đi.
"Đi chết đi, cô thật là quá đáng mà! Tại sao lại có thể làm ra loại chuyện này trước mặt mọi người trong công ty chứ, làm sao tôi dám đến công ty làm nữa chứ! A, thật xấu hổ mà." Vừa đi vào văn phòng tổng giám đốc, Giang Trần Nhi không nói nhiều lời, ngồi xuống ghế bắt đầu chỉ trích, hỏi tội Trần Hiểu Nhược.
Trần Hiểu Nhược không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh, ánh mắt đăm chiêu nghe nàng nói. Sau khi xác định nàng đã nói xong, mới thở dài một hơi, nhướng người vươn tay ôm nàng vào lòng.
"Ai, Trần Nhi a, có gì phải ngượng ngùng đến như vậy chứ! Chỉ là hành động thể hiện tình cảm đối với người mình yêu thôi mà, không cần lo lắng, có tôi ở đây mà!" Lời nói ấm áp nhẹ nhàng truyền vào tai Giang Trần Nhi. Trần Hiểu Nhược thầm nghĩ, cảnh tượng này có biết bao nhiêu hảo a, thật tuyệt!
Giang Trần Nhi dựa trong lòng nàng, nghe nàng nói, trong lòng nổi lên một tia gợn sóng. Nhưng mà ánh mắt lại trái ngược, lạnh nhạt nói:
"Chính là hành động thể hiện tình cảm công khai của cô cho nên tôi mới không dám chui ra cửa nè. Thật là giỏi nha, giờ thì sao chứ! Có thể cô là cấp trên, bọn họ làm việc ăn lương của cô, nhưng tôi thì sao. Tôi chỉ là một trưởng phòng quèn, tiền lương tháng không hơn bọn họ được mấy đồng, lấy gì bịt miệng băng mỏ họ lại đây."
Thấy Giang Trần Nhi sinh khí nhưng không có giãy ra khỏi mình ôm ấp, Trần Hiểu Nhược nhếch môi. Biết nàng lúc này chỉ là đang giả vờ giận, lập tức ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng cưng chiều nói:
"A, ta biết rồi mà, đừng giận, đừng giận nữa, ngoan nha. Tôi hứa từ nay sẽ không làm như vậy nữa, được không, ngoan nào." Trần Hiểu Nhược nhẹ nhàng hống nàng.
Trần Hiểu Nhược càng hống, Giang Trần Nhi càng tức, nàng dám đem mình xem như tiểu hài tử mà đối đãi sao! Được lắm, Trần Hiểu Nhược, cô thử xem xem, dám đem tôi làm tiểu hài tử mà dụ dỗ sao!
Giang Trần Nhi không nói gì, hai tay nắm chặt lại, đấm thật mạnh nhiều lần vào ngực Trần Hiểu Nhược. Vừa đánh miệng không ngừng nói "Tiểu hài tử này, tiểu hài tử này" lập đi lập lại nhiều lần. Trần Hiểu Nhược bị nàng đánh đến sắp hộc máu, chỉ thiếu một chút là vỡ tim mà chết. Hảo đau a!
"Đừng mà, từ nay không dám nữa, không dám nữa. Đau quá a, ai nha thật sự rất đau!" Quả thật rất đau nha, không hề nói dối nha, phải tin ta! Trần Hiểu Nhược một bên vừa ôm ngực vừa nói.
Giang Trần Nhi sau khi đánh hả giận xong, lúc này mới ngước mặt lên nhìn nàng, chỉ thấy khóe mắt nàng đỏ đỏ, có chút ướt. Biết mình dùng lực có chút mạnh làm nàng đau, liền đau lòng, đưa tay vuốt ve ngực nàng, nhẹ giọng nói:
"Đánh đau lắm phải không, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Nếu có, thì sẽ đánh nhẹ hơn một chút, được không." Quả thật nàng đã dùng hơi quá sức thật, lại nhìn nàng thân thể cao gầy, thanh mảnh. Nếu lúc này có một ngọn gió thổi vào, không biết nàng có bị thổi bay đi không?! Giang Trần Nhi thầm nghĩ.
Trần Hiểu Nhược dở khóc dở cười nhìn nàng, còn muốn có lần sau nữa sao. Nhưng mà nghĩ đến những tháng ngày sau này, khi hai người các nàng cũng sống chung với nhau, thì nàng chắc chắn sẽ còn ăn đòn dài dài a! Tuy có chút đáng sợ, nhưng cứ nghĩ đến mỗi ngày đều có thể cùng Giang Trần Nhi khoái hoạt, Trần Hiểu Nhược cảm thấy tất cả đều đáng.
"Cười cái gì chứ, đồ ngốc còn không buông ra, đợi người khác vào nhìn nữa sao?!" Giang Trần Nhi thấy nàng tự nhiên cười, biết nàng nghĩ đến chuyện gì, lập tức đỏ mặt nói.
"Không buông, ôm như vậy mới thích."
"Buông ra, có người thấy thì sao."
"Không, buông."
"Buông!" Giang Trần Nhi nóng giận đẩy nàng ra, hai người dằn co. Giang Trần Nhi mất đà liền ngã đè lên người Trần Hiểu Nhược. Còn chưa đợi nàng phản ứng, cửa phòng đã bị đẩy ra, người vào là quản lí Hoa bộ phận kinh doanh. Không đợi các nàng giải thích nàng liền lên tiếng:
"A, hai người cứ tự nhiên đi, ta không thấy gì đâu, thật đấy. Tự nhiên, tự nhiên đi nha, xin phép." Nói xong, cửa liền đóng xầm lại.
Giang Trần Nhi lập tức ngồi dậy, đen mặt nhìn Trần Hiểu Nhược, chỉnh sửa quần áo rồi đi ra ngoài.
Cũng từ đó, không biết trong công ty, là ai nói, mà tất cả mọi người đều biết. Trần tổng cao lãnh, khí thế nữ vương của bọn họ là, thụ a! Thật là, mất mặt chết được mà, Trần Hiểu Nhược thầm oán.