Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 10: Đi Công Tác Chung

Giang Trần Nhi cảm thấy người này tự dưng lại đi nói ra những lời kì lạ như thế này, liền thắc mắc. Có phải hôm nay lại bị đập não vào đâu đó rồi không? Nhìn một lúc thật lâu, xác định người này không sao, mới hỏi:

"Sao thế? Sao hôm nay cô lại đột nhiên nói ra những lời như vậy chứ, bộ não cô trưa nay bị thứ gì đập trúng à!" Trần Hiểu Nhược nghe người kia nói, lại mỉm cười nhìn nàng, không nói gì. Lát sau, lại nói:

"Trễ rồi, có cần tôi lái xe đưa em về không? Tôi nghĩ trời tối như vậy, ngoài đường chắc chắn sẽ có rất nhiều nguy hiểm nha. Hay để tôi...."

"Không cần đâu, tôi có xe rồi, với lại trời cũng không tối lắm đâu. Tôi tự về được, cảm ơn ngài." Không đợi Trần Hiểu Nhược nói xong, Giang Trần Nhi đã lên tiếng cắt ngang. Nói xong, nàng lập tức lên xe chạy ra khỏi công ty.

Trần Hiểu Nhược nhìn Giang Trần Nhi lái xe chạy đi, chỉ bĩu môi, mỉm cười.

"Thật là, có cần phải chạy nhanh như vậy không chứ....!" Trần Hiểu Nhược xoay người đi đến chỗ đậu xe của mình.

"Ra đi đừng nấp trong đấy nữa, tôi biết là anh đang ở trong đây mà, Trần Lâm!" Nghe nàng nói xong, Trần Lầm từ trong chỗ khuất tối trong bãi đỗ xe đi ra, vừa đi hắn vừa vỗ tay, nói:

"A, Hiểu Nhược của anh vẫn nhạy như mọi khi nhỉ..." Không đợi Trần Lâm nói hết, Trần Hiểu Nhược đã tức giận nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh nói:

"Anh đến đây làm gì chứ? Theo dõi tôi...."

Nhìn thấy Trần Hiểu Nhược nổi giận nhìn mình, Trần Lâm mỉm cười bất đắc dĩ. Đưa tay muốn vuốt tóc nàng lại bị Trần Hiểu Nhược nhanh tay gạt ra. Hắn chỉ nhìn bàn tay bị gạt ra của mình, đưa tay lên mũi hít một hơi sâu, với vẻ mặt đầy thỏa mãn nói:

"Anh không theo dõi em hay gì cả, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi. Hiểu Nhược em vẫn rất ghét anh nhỉ?" Trần Lâm cảm thán, lại tiếp tục nói: "Nhớ khi xưa em đối xử tốt với anh biết bao nhiêu, mà bây giờ lại.... Ai." Thấy hắn lên giọng thở dài, nhìn mình với ánh mắt đáng khinh. Trần Hiểu Nhược chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn. Lại nghe Trần Lâm nói.

"Chuyến đi công tác kí kết hợp đồng với công ty T, em đã quyết định được người nào đi chung chưa! Nếu chưa thì, anh xin được tự đề cử mình không."

Trần Hiểu Nhược nghe hắn mở lời, ý muốn đi cùng lập tức gạt bỏ: "Rất tiếc phải nói lời xin lỗi với anh, anh họ! Tôi đã tìm được người thích hợp để cùng đi chung với mình rồi, anh không cần phải nhọc lòng bận tâm về vấn đề này đâu." Trần Lâm nghe vậy, liền cau mày lại, đưa tay lên xoa xoa hai huyệt thái dương của mình. Lúc này, hắn cũng đã có thể biết được người nào được chọn để đi cùng Trần Hiểu Nhược rồi.

"Là trưởng phòng Giang sao! Anh nghĩ là, dù sao thì anh vẫn hơn cô ta về một chút gì đó chứ." Nghe hắn nhắc đến Giang Trần Nhi, Trần Hiểu Nhược liền cau mày, nói:

"Đúng là anh hơn nàng về mọi khoản, nhưng nàng là người phụ trách đề án này, cho nên nàng sẽ hiểu nó hơn anh, hiểu chứ! Cho nên, việc này không cần anh phải bàn cãi nữa, có gì mai lên công ty hãy nói sau. Giờ tôi mệt rồi, tạm biệt." Nói xong, nàng liền lên xe lái đi ra khỏi công ty, để Trần Lâm đứng im tại đó. Hai tay hắn siết chặt lại, nghiến răng ánh nhìn dữ tợn nhìn Trần Hiểu Nhược, miệng lẩm bẩm tên "Giang Trần Nhi."

..............

"Hả! Trần tổng, ngài, ngài vừa nói cái gì chứ." Hà Vân trợn to hai mắt nhìn Trần Hiểu Nhược lập lại câu hỏi một lần nữa.

Trần Hiểu Nhược nhìn nàng, có cần phải ngạc nhiên đến như vậy không! Cô thở dài, nói lại câu mình vừa nói một lần nữa:

"Tôi nói là ngày mai cô cùng trưởng phòng Giang sẽ đi đến thành phố Z, để kí kết hợp đồng với tôi. Được chứ!" Lần này Hà Vân đã nghe rõ từng lời từng chữ, cô mở to, lẩm nhẩm lại từng chữ một.

Nếu nói về việc đi kí kết hợp đồng này mang tính chất là công việc, thì nó chỉ đúng có một phần. Phần còn lại, thì chính là.... Được đi nghỉ mát!!! Nếu nói về thành phố Z, thì ai ai cũng biết được, nơi này nổi tiếng về các khu du lịch resort, nổi tiếng thu hút nhiều du khách du lịch từ khắp nơi. Nhưng thứ nổi tiếng nhất ở nơi này chính là, suối nước nóng lộ thiên! Một cơ hội tốt như thế này thì không thể nào bỏ qua được.

Hà Vân vui vẻ ra mặt, đang muốn nói đồng ý, thì chợt nghĩ lại, tại sao lại là mình mà không phải những thư kí khác.... Ngay lập tức, trong đầu cô xuất hiện những câu hỏi. Tại sao! Tại sao!...

"Tại sao ngài lại muốn tôi đi cùng mà không phải là những người khác vậy ạ....." Trần Hiểu Nhược kinh ngạc khi nghe cô hỏi đến việc này. Tại sao hả! Vì cô là bạn thân của Giang Trần Nhi a, có cô đi thì nàng cũng sẽ đi cùng thôi, việc dễ hiểu mà.

"Thế cô không muốn đi sao, vậy tôi sẽ yêu cầu người khác vậy. Ai sẽ là người thích hợp đây...." Vừa nói, Trần Hiểu Nhược vừa đưa tay lên giả vờ vuốt cằm suy nghĩ, cân nhắc người nào thích hợp. Hà Vân thấy nàng sắp đổi ý, liền biện giải, đồng ý.

"À, cô có thể thông báo cho trưởng phòng Giang giúp tôi được không." Trước khi Hà Vân đi, cô cũng không quên dặn dò nàng phải thông báo cho Giang Trần Nhi giúp mình. Dù sao thì bạn bè với nhau cũng dễ thuyết phục hơn cô nhiều.

"Ngày mai sao, tớ nghĩ đã có phó tổng Trần Lâm đi rồi chứ. Sao lại, là mình..." Giang Trần Nhi tiếp nhận điện thoại của Hà Vân từ phòng thư kí. Cô ta lại có ý đồ mờ ám gì nữa đây chứ.

Bên này Hà Vân đang cau mày chặt lại, trong lòng vừa mắng thầm Giang Trần Nhi là đồ ngốc, có phúc lại không biết hưởng! Hít sâu một hơi nói:

"Trần tổng nói, phó tổng Trần có việc bận nên không thể đi được. Với lại cậu cũng là người lãnh nhận đề án dự án này, thì hiệu quả tất nhiên sẽ cao hơn người ngoài lề như phó tổng Trần. Cho nên, cậu mới được đi." Đầu dây bên này Giang Trần Nhi chỉ ậm ờ, gật đầu đồng ý, chỉ nói đã hiểu, liền cúp máy.

...........

"A, Trần Nhi tôi muốn ngồi chung ghế với Trần Nhi." Trần Hiểu Nhược nũng nịu nói, chu chu môi nhìn người đang ngồi bên cạnh nàng.

Đây, đây là.... Trần tổng sao! Không thể nào! Hà Vân trố mắt nhìn người đứng trước mặt mình, biểu cảm đáng yêu, giọng nói nũng nịu, đến khó tin. Đừng có làm cái mặt đó ra như thế chứ, cô không biết ngại nhưng tôi thì có nha. Giang Trần Nhi trắng mắt liếc nhìn Trần Hiểu Nhược.

Nói sao giờ nhỉ! Tình cảnh này là, cụ thể là Trần tổng của chúng ta có xe riêng nhưng lại không đi, nàng ta thích đi xe ngoài, để được ngồi chung với Giang Trần Nhi của chúng ta. Hà Vân nhìn khuôn mặt đang mỉm cười thật tươi đối với mình, trong lòng run lên. Có thể nói nhìn mặt Trần Hiểu Nhược đang cười tươi như vậy thôi, chứ trong lòng thì đang cố nói: 'Giờ cô muốn ra hay muốn mất việc hả!'

Thời buổi kinh tế đang khó khăn như thế này, thì một người đang có một công việc ổn định tốt đẹp như cô không muốn bị mất việc nha! Hà Vân lập tức muốn đứng dậy, lại bị cánh tay Giang Trần Nhi kéo lại. Nàng lập tức quay lại nhìn Giang Trần Nhi với ánh mắt long lanh, Trần Nhi à, tớ xin lỗi, tớ không muốn mất việc a! Xin lỗi!

Sau khi Hà Vân vừa ra khỏi chỗ, Trần Hiểu Nhược lập tức ngồi vào chỗ bên cạnh, cười xấu xa. Giang Trần Nhi cảm thấy nụ cười này thật quá mức tà ám. Nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là, mặc kệ cho kẻ dở hơi kia ngồi làm trò cười chọc mình.

"Oẹ.........!!!!!"

"Aaaaaaaaaaaaaaa !!!" Giang Trần Nhi la toáng lên, nhìn người vừa mới nôn lên người mình. Không thể nào! Quay sang nhìn kẻ đang xanh mặt, mệt mỏi kia, nói:

"Cô đã không đi xe này được thì đừng có mà đi chứ, nôn hết ra người tôi rồi. Làm sao bây giờ, a trời ơi!" Vừa nói tay nàng vừa rút khăn giấy ra lâu mặt cho người kia, sau khi xác định người kia đã sạch sẽ mới lau cho mình.

"Xin lỗi, Trần Nhi, tôi đã cố nhịn cho tới khi đến nơi, nhưng mà.... Không thể!" Tay Giang Trần Nhi liền dừng lại, nhìn người đang mặt trắng mặt xám này. Chỉ cười, tiếp tục lau,

"Còn có thể nhịn được nữa sao, nếu được sao không nhịn luôn đi. Lần sau, nếu bị như vậy nhớ báo trước với tôi một tiếng, để tôi còn chuẩn bị. Giờ thì nằm xuống nghỉ ngơi đi, còn xa lắm."

Trần Hiểu Nhược chỉ ừ, lờ mờ nhìn người đang giúp mình lau dọn kia. Mí mặt vì mệt mỏi mà cụp xuống, ngủ đi.

Phía bên kia, Hà Vân đang nhìn Giang Trần Nhi tất bật dọn dẹp đống hỗn độn do người kia gậy ra. Âm thầm cảm thán, may là lúc nãy mình đã đổi chỗ ngồi sớm, nếu không thì người phải dọn dẹp lúc này đã là mình rồi! Đúng là một quyết định sáng suốt mà!!!