Yêu Người Cô Đơn

Chương 77: Cái ôm bên góc phố

Ánh mắt Tô Vũ Khởi rơi từ trên vai Cố Hàn Yên xuống đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người bọn họ, ngừng thở một nhịp.

Trần Sâm đổi tư thế, khoác tay lên vai Cố Hàn Yên, hai người có vẻ thật thân mật.

Dĩ nhiên Tân Lạc Ngữ không ngờ được bỗng nhiên bên cạnh Cố Hàn Yên có thêm một người đàn ông, cô lo lắng nhìn qua Tô Vũ Khởi: "Chị, không cần vậy đâu, chúng ta về nhé?"

Tô Vũ Khởi vẫn làm như không nghe thấy, cứ nhìn mãi đến tận khi hai người đi xa, khuất bóng sau đường hầm. Cứ lo lắng sau khi mình ra đi sẽ không có ai chăm sóc cô ấy, cuộc sống sẽ chẳng dễ chịu gì, nhưng vì sao đến lúc nhìn thấy Trần Sâm bên cạnh mình lại đau lòng đến thế? Có lẽ vì không nỡ bỏ, hoặc có lẽ vì không cam lòng. Đôi chân đột nhiên nặng nề đến mức không thể cất bước, cô hít sâu mấy lượt, dần dần thả lỏng.

Cho dù không cam lòng thì sao? Trên đời có bao nhiêu người yêu nhau vĩnh viễn không chia ly? Chuyện đi đến bước đường này, Tô Vũ Khởi đã không còn cách nào đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần biết rằng lúc trước cả hai thật lòng yêu nhau, chỉ cần về sau có người chăm sóc bên cạnh cô ấy, chỉ cần sau khi cô đi cô ấy vẫn có cuộc sống tốt đẹp, vậy tất cả những gì cô làm bây giờ đều đáng giá, Tô Vũ Khởi sẽ không hối hận.

Chúng ta sẽ học được cách quên thôi, cô muốn nói với Cố Hàn Yên như vậy, cũng tự nói với mình hãy quên tình cảm này đi.

"Chị không sao, em không cần lo cho chị đâu, chị rất khỏe." Tô Vũ Khởi mỉm cười: "Chúng ta về nhà thôi."

"Ừ." Tân Lạc Ngữ gật đầu, đi theo cô. Mắt Tô Vũ Khởi vô hồn, tuy hướng thẳng phía trước nhưng không nhìn thấy bất cứ điều gì. Tân Lạc Ngữ biết trong lòng cô rất khó chịu nhưng không biết phải an ủi thế nào cho phải. Vết thương trong lòng đau thế nào chỉ duy bản thân người đó mới có thể cảm nhận được, cho dù người khác có cảm thông đến đâu cũng không cách nào chịu đựng cùng nhau.

Cố vắt hết óc để đánh vỡ sự trầm mặc khiến người ta không quen này, Tân Lạc Ngữ ấp úng nói: "Chị, các chị thật sự không tìm được giải pháp nào sao? Bây giờ còn có một mình, sau này chị biết làm sao bây giờ?"

Tô Vũ Khởi nhẹ nhàng lắc đầu: "Chị biết chị ấy bị kẹp giữa ba mẹ và chị khó xử như thế nào, nên chị mới chọn ra đi để giải thoát cho chị ấy. Lẽ ra chị nên sớm làm điều này, bởi vì chị không kiên định nên mới để chị ấy gặp nhiều chuyện tủi thân như vậy. Chuyện tương lai chị chưa muốn nghĩ đến, nhưng hiện tại chị hy vọng được thấy chị ấy hạnh phúc.. Bây giờ nghĩ lại, cho dù người ở bên cạnh chị ấy có phải là chị hay không, cho dù người làm chị ấy vui vẻ có phải chị hay không phải chị cũng được, chỉ cần chị ấy sống thật hạnh phúc đã đủ để chị vui mừng thay cho chị ấy rồi. Yêu không phải là ích kỷ chiếm giữ, nếu Hàn Yên rời xa chị sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy chị đồng ý rút lui."

"Nhưng chị đâu có vui." Tân Lạc Ngữ vừa đi vừa nhìn chăm chăm xuống mặt đất, theo thói quen vuốt ve vết sẹo trên mu bàn tay: "Những cái khác em không biết, nhưng em chắc chắc một điểm, xa chị ấy chị không vui."

"Không sao cả, thời gian sẽ giúp chị quên đi tất cả." Đôi mắt Tô Vũ Khởi hơi rưng rưng, cô ngẩng đầu lên, dằn xuống nỗi đau trong lòng: "Tình cảm ba năm chị còn có thể buông, vậy một năm này có gì không thể? Chị không thể bởi vì hạnh phúc của mình mà ép buộc người mình yêu phải đi với mình. Cuộc sống có bao giờ toàn vẹn như mình mong muốn đâu em, chia tay là lẽ tất nhiên, còn gì đâu mà không thông suốt?"

Tân Lạc Ngữ khẽ cười, trong đôi mắt trong suốt của cô mang theo một tia hy vọng, nhìn vào mắt Tô Vũ Khởi nói: "Cuối cùng em cũng biết vì sao Quan Tâm Kỳ nói chúng ta giống nhau. Yên tâm đi, còn có em mà, em sẽ không để chị không có nơi để về."

"Quan Tâm Kỳ?" Tô Vũ Khởi cũng cười lại: "Cám ơn em. Chị đâu có thảm đến mức ấy chứ? Có điều đúng là ở nhà em cũng rất tốt, nhìn cô bé kia tức giận thở phì phò, tự nhiên chị cũng dễ chịu hơn hẳn. Cái này có được gọi là sung sướиɠ trên nỗi đau người khác không nhỉ?"

"Hihi, ai bảo cậu ấy gây chuyện với chị trước, giờ xem như trả thù đi. Cũng phải cho cậu ta một bài học thế nào là ác giả ác báo chứ."

"Tân Lạc Ngữ!"

Vừa mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, không biết Quan Tâm Kỳ từ đâu vọt tới, thở hồng hộc bắt lấy tay Tân Lạc Ngữ: "Hai người đang đi đâu vậy?"

"Cậu lại lên cơn à!" Tân Lạc Ngữ bị cô làm cho giật mình: "Định hù chết người khác hả? Buông ra! Cậu nắm tôi làm gì!"

"Không buông, cậu theo tôi về!"

"Tụi tôi đang định về, không cần cậu mời."

"Hả, ờ.."

Bao nhiêu nóng nảy của Quan Tâm Kỳ đều bị dội cho một gáo nước lạnh, cô ngoan ngoãn buông tay ra, đảo mắt soi tới soi lui trên người Tân Lạc Ngữ và Tô Vũ Khởi: "Hai người đến đây để gặp Cố Hàn Yên à?"

Tân Lạc Ngữ giẫm mạnh lên chân cô một cái, nháy nháy mắt. Quan Tâm Kỳ bị đau nhưng không thể nổi quạu, ức chế ngừng lại, sầm mặt nhìn Tân Lạc Ngữ.

"Thôi đừng phá rối nữa. Về thôi, tôi đói rồi. Có phải Kiều Hi đang ở nhà tôi không, có đem gì ngon ngon qua không?"

"Cậu về thì biết, cần gì phải hỏi tôi mấy chuyện này. Tôi ở đây sao cậu không thèm hỏi?"

"Cậu không nói thì thôi, tôi cần chắc?"

"Này cậu."

Quan Tâm Kỳ nghiến răng nghiến lợi: "Đồ chết bầm, cậu có thể ngừng hò hét với tôi không?"

Đang nói chuyện bỗng nhiên bên cạnh có chiếc xe lướt ngang qua, Tô Vũ Khởi vô tình ngẩng mặt lên, cùng người ngồi bên lái phụ đối mắt nhìn nhau.

Là xe của Trần Sâm.

Tô Vũ Khởi nhìn thấy trong mắt Cố Hàn Yên là vui sướиɠ và kinh ngạc. Cô ấy chồm người tới, đặt hết hai tay lên cánh cửa kiếng để nhìn cho rõ có phải thực sự là cô hay không. Chỉ trong khoảnh khắc mấy giây ngắn ngủi Tô Vũ Khởi đã nhanh chóng có phản ứng, cô xoay lại ôm chầm lấy Tân Lạc Ngữ vẫn đang cãi vả với Quan Tâm Kỳ ở đằng sau, đưa lưng về mặt đường.

Quan Tâm Kỳ ngẩn ra, rống lên: "Tô Vũ Khởi! Cô làm gì thế!"

"Em đứng im nhé. Chỉ một lúc thôi." Tân Lạc Ngữ cao hơn cô nên khi dựa vào, sẽ đúng lúc gối đầu lên vai. Tô Vũ Khởi tập trung ôm cô, nhắm mắt lại.

Trần Sâm không hề dừng xe lại, tăng tốc lái đi. Tân Lạc Ngữ không nói một lời, mặc cho Tô Vũ Khởi ôm nhưng Quan Tâm Kỳ ở bên cạnh thì không, hai mắt như phun lửa, trừng trừng nhìn cái ôm thân mật của hai người.

Chốc lát sau, Tô Vũ Khởi buông Tân Lạc Ngữ ra.

"Ổn rồi. Xin lỗi Tiểu Ngữ, đã làm em sợ rồi."

"Không sao." Tân Lạc Ngữ lắc đầu: "Chị ấy đi xa rồi, chị yên tâm đi."

"Hai người nói ai đi?" Quan Tâm Kỳ không hiểu gì cả: "Tô Vũ Khởi, cô nhanh nói cho tôi biết, sao cô lại ôm cậu ấy!"

"Vì Cố Hàn Yên. Người trên xe lúc nãy là Cố Hàn Yên."

"Cố Hàn Yên? Cố Hàn Yên sắp kết…"

Quan Tâm Kỳ định nói ra chuyện Cố Hàn Yên kết hôn thì đột nhiên nhớ ra lời Kiều Hi căn dặn, lập tức im bặt: "Vậy chúng ta về nhanh đi, Kiều Hi đang nấu cơm ở nhà, về trễ cơm sẽ nguội hết."

"Ừ."

Ba người cùng nhau về nhà, trên đường đi không nói gì nữa. Đến khi về đến trước cửa chung cư, Tân Lạc Ngữ bỗng nói ở nhà hết giấm, bảo hai người về trước để cô đi mua một mình.

Đương nhiên Quan Tâm Kỳ không đồng ý nhưng Tân Lạc Ngữ một hai không chịu để cho cô theo, không làm được gì khác đành theo Tô Vũ Khởi đi vào thang máy. Ngẫm nghĩ kiểu gì cũng không yên lòng, nên sau khi lên lầu cô lại trở xuống đi tìm Tân Lạc Ngữ.

Tìm ra Tân Lạc Ngữ không chút khó khăn nào, bởi vì cô ấy căn bản không hề ra ngoài mua giấm. Quan Tâm Kỳ nhìn thấy ở cạnh bồn hoa bên trái chung cư có một người đang úp mặt vào gối, không phải Tân Lạc Ngữ thì là ai.

"Lạc Ngữ?"

Quan Tân Kỳ thấy cô là lạ, vội hỏi: "Cậu làm sao vậy, không khoẻ ở đâu?"

Cô đi đến trước mặt Tân Lạc Ngữ rồi ngồi xổm xuống, kinh ngạc phát hiện Tân Lạc Ngữ đang khóc.

Dường như đã nhịn từ rất lâu rồi, hai mắt Tân Lạc Ngữ đỏ hoe, ôm đầu gối nức nở không ngừng, nước mắt ừng ực rơi xuống. Nhìn thấy Quan Tâm Kỳ đột nhiên xuất hiện, cô vừa khóc vừa quát: "Ai cho cậu đến đây, không phải đã bảo về trước rồi à!"

Quan Tâm Kỳ chưa từng thấy Tân Lạc Ngữ khóc. Trong ấn tượng của cô, Tân Lạc Ngữ là một cô gái mạnh mẽ. Bởi vậy khi nhìn thấy một mặt yếu ớt này, cô bỗng dưng không biết làm gì. Muốn đưa tay lau nước mắt cho Tân Lạc Ngữ nhưng lại không dám, ngập ngừng mãi mới mở miệng nói: "Tôi lo cho cậu nên mới xuống đây xem thế nào. Làm sao biết cậu đang khóc ở đây? Cậu đừng khóc nữa, có phải bị đau ở đâu không? Tôi dẫn cậu đi bác sĩ nhé?"

"Chỗ này của tôi khó chịu, cậu có thể nhìn ra được không!"

Tân Lạc Ngữ chỉ vào ngực mình: "Đã nói không cần cậu quan tâm đến tôi, ai cho cậu qua đây!"

"Cậu đừng vậy được không? Quá lắm sau này tôi không cãi nhau với cậu nữa. Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc làm tôi đau lòng." Quan Tâm Kỳ ôm lấy Tân Lạc Ngữ: "Nếu cậu thật sự muốn khóc, tôi sẽ cho cậu mượn vai. Nhưng mà sau này không được lén khóc một mình nữa, nhìn cậu như vậy rất thương."

"Ai cần cậu thương tôi!" Tân Lạc Ngữ không giãy dụa, dựa vào vai Quan Tâm Kỳ còn khóc to hơn trước. Trời đã tối nên không ngừng có người đổ về chung cư, lúc đi ngang qua ai cũng ngoái đầu nhìn lại hai cô gái đang ngồi chồm hỗm bên bồn hoa khóc rống lên, thật là kỳ lạ!

Quan Tâm Kỳ chờ cho tiếng khóc Tân Lạc Ngữ nhỏ dần mới đỡ cô dậy, lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt cho cô. Trong lúc vô tình ngón tay quệt phải vết sẹo trên mu bàn tay, đau lòng nắm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve rồi hỏi: "Còn đau không?"

Tân Lạc Ngữ lắc đầu: "Đã lâu lắm rồi, sao còn đau được."

"Tôi hỏi nơi này này." Quan Tâm Kỳ chỉ vào tim Tân Lạc Ngữ: "Vừa rồi cậu nói chỗ này rất khó chịu."

Tân Lạc Ngữ lặng im không nói, ánh mắt Quan Tâm Kỳ ôn hoà cẩn thận đưa tay lên xoa mặt cô, gỡ vài cọng tóc dính bết lên mặt vì nước mắt: "Tôi sẽ bảo vệ cậu.. từ xưa đến giờ chưa từng có ai cho tôi cảm giác giống cậu. Cậu là người đầu tiên. Lạc Ngữ, tôi thật sự rất muốn biết quá khứ của cậu đã xảy ra chuyện gì.. Nếu chuyện đã qua làm cậu cảm thấy đau khổ như vậy thì cậu nên quên đi. Vui là vui, không vui là không vui, cậu đừng làm như không có chuyện gì xảy ra, tôi rất khó chịu."

"Tôi không sao. Vì thấy hai người họ khổ sở nên không nhịn khóc được. Ai biết cậu sẽ thấy đâu, ngại chết được."

Tân Lạc Ngữ che mặt: "Cậu đừng nhìn tôi nữa, đi về trước đi, tôi ổn rồi."

"Có điên mới tin." Quan Tâm Kỳ bĩu môi: "Hay là tức cảnh sinh tình? Cậu thích Tô Vũ Khởi?"

"Quan Tâm Kỳ, trong đầu cậu cả ngày ngoài cái này ra thì không nghĩ được gì khác à?" Người vừa rồi vẫn đang đầm đìa nước mắt bỗng nhiên hét mình thật to, làm Quan Tâm Kỳ chấn động đến sững sờ: "Có cần la to vậy không, tôi nói gì sai mà cậu tức giận dữ vậy?"

"Tôi kệ cậu! Tôi về đây. Cậu không muốn về thì tiếp tục đứng đây hứng gió đi! Bình thường là ăn no không có việc gì làm mới rảnh rỗi lo chuyện người khác, còn cậu là đói đến phát rồ!"

Tân Lạc Ngữ không thèm ngoảnh mặt cứ thế đi mất, mặc kệ Quan Tâm Kỳ đứng ở bên ngoài. Cô bất mãn lườm người đang đi một cái, con bé chết tiệt này, chỉ có lúc khóc nhìn còn dễ thương chút đỉnh, bình thường trở mặt còn nhanh hơn lật sách.