1003

Chương 21: Đêm thứ hai mươi mốt

Lý Tiểu Vũ đẩy cửa ra, trong phòng, trai gái cuồng hoan, không ai để ý đến cậu. Lý Tiểu Vũ bật công tắc đèn, đi theo sau là một người trẻ vừa tốt nghiệp không bao lúc, cậu ta không biết phải để mắt ở chỗ nào, Lý Tiểu Vũ nói với người mới: "Cậu đừng xem bọn họ là con người, lúc này bọn họ chẳng khác gì động vật đâu, nhìn đi, cả người không che chắn gì."

Trên sofa, trên mặt đất, đều có người nằm lõα ɭồ, cười ngây dại, miệng há ra, trong mắt không có ánh sáng, hai con ngươi đen ngòm, linh hồn đã sớm bay về miền cực lạc.

"Đã phê thuốc." Lý Tiểu Vũ cười lạnh: "Đi thôi, gọi bọn họ tỉnh dậy"

Một đám người bị dồn vào góc, tất cả đều ôm đầu ngồi xổm, có người không nhịn được, dứt khoát quỳ xuống, đầu rũ, nước bọt theo đó chảy dài.

Lý Tiểu Vũ nói: "Thế này còn là con người không?"

Một người phụ nữ ngồi xổm ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghẹn giọng: "Cảnh sát, tôi muốn mặc quần áo..."

Biểu tình trên mặt cô ta vẫn còn tỉnh táo, Lý Tiểu Vũ liếc mắt nhìn một cái, sau đó gật đầu. Người phụ nữ kia lập tức chạy ra nhặt quần áo, vừa khom lưng mặc vừa nói cảm ơn.

Lý Tiểu Vũ nói: "Biết mất mặt là được." Cô ta vội vàng im miệng, cúi đầu xuống.

Nhóm người này cũng không phải bị bắt lần đầu tiên, lần này người vung tiền bao là gương mặt mới, hỏi thì mới biết là phú nhị đại, cuộc sống quá nhàm chán nên mới đi tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cố ý gọi người đưa anh ta đi trải nghiệm "thiên đường".

"Chỉ tò mò sẽ phê đến mức nào thôi."

"Phê tới nổi hỏng luôn đầu óc!" Lý Tiểu Vũ mắng: "Phê được chốc lát nhưng sau này liền phế, có biết không hả?"

"Biết biết biết, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau!" Phú nhị đại nói rất nhanh, trong mắt rõ ràng còn vương dư vị.

Lý Tiểu Vũ cũng lười nói mấy lời vô nghĩa với anh ta, cậu gọi đồng nghiệp tới: "Cậu dẫn anh ta đi xem cái người vào tù hai lần mới bắt được đi, cởϊ qυầи áo ra cho anh ta nhìn rõ."

Kẻ coi tiền như rác bị đưa đi, Lý Tiểu Vũ vẫy tay gọi người phụ nữ vẫn luôn ngồi xổm kia một cái: "Cô lại đây."

Cô ta cũng là gương mặt mới, nhưng đã xét nghiệm nướ© ŧıểυ, không "phê".

Người phụ nữ cẩn thận ngồi xuống, không dám nhìn Lý Tiểu Vũ, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, như thể là lần đầu tiên gặp tình cảnh này.

Lý Tiểu Vũ hỏi: "Cô quen biết nhóm người này như thế nào?"

"Được người giới thiệu..." Cô ta vẫn không ngẩng đầu lên.

"Ai?"

Cô nói ra một cái tên, Lý Tiểu Vũ liền hỏi: "Là cái người vào tù hai lần mới bị bắt, cô rất quen thuộc với anh ta sao?"

"Không không, chúng tôi quen biết trên wechat... ở gần nhà."

"Vừa rồi cô ở trong phòng làm gì?"

"Bồi bọn họ uống rượu, chơi xí ngầu..."

"Bọn họ không kêu cô thử hàng tốt?"

"Có kêu, nhưng tôi không thử, tôi không dám."

Lý Tiểu Vũ gật đầu: "Vẫn tốt hơn thằng ngu hồi nãy."

Cô ta ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cái vội vã.

"Nhưng cô vẫn phạm pháp, bán da^ʍ, tạm giam."

Người phụ nữ kia lập tức cầu xin: "Tôi mới lần đầu tiên thôi."

Lý Tiểu Vũ trợn mắt, lời này mà cũng dám nói, coi cậu là người mới vào nghề sao.

"Lần đầu cũng là phạm pháp."

Cô ta lại thay đổi kịch bản: "Nhà tôi vẫn còn người bệnh cần chăm sóc."

Lý Tiểu Vũ đã nghe nhiều lý do thoái thác thế này, hiển nhiên sẽ không bị lừa: "Được rồi được rồi, người nhà cô nếu biết cô làm loại chuyện này dù không bị gì cũng sẽ giận đến sinh bệnh"."

Thấy rõ biểu tình trên mặt Lý Tiểu Vũ, cô ta không nhịn được khóc rống lên: "Các người bắt nạt người yếu thế. Kẻ phạm pháp thật sự thì không bắt, chỉ biết ức hϊếp những người không chỗ dựa như chúng tôi..."

Lý Tiểu Vũ vừa giận vừa buồn cười: "Ức hϊếp cô? Được được được, vậy còn kẻ nào phạm pháp mà ở ngoài vòng pháp luật, cô nói một người tôi bắt một người."

Có tia sáng rực rỡ lóe lên trên gương mặt người phụ nữ kia, đột nhiên cô ta không giống phụ nữ, mà hệt như đứa bé gái.

"Lương Minh Chí phạm pháp! Các người dám bắt ông ta không!"

"Lương Minh Chí phạm pháp gì?" Lưu Tranh nhìn Lý Tiểu Vũ phấn khích ở bên cạnh, gã hỏi.

Gã còn chưa kịp ngồi xuống, Lý Tiểu Vũ đã nói ra rả, kể với gã "thu hoạch ngoài ý muốn" tối hôm qua.

Cậu nói: "Người phụ nữ kia nói Lương Minh Chí ngược đãi cô ta."

Lưu Tranh không để bụng, gã cảm thấy Lý Tiểu Vũ chỉ thu hoạch được một đống tin tức bát quái.

Nhưng cậu không nghĩ vậy, cậu còn phân tích: "Thầy, thầy nói xem, Lương Thế Bách có khi nào giống cha anh ta không, có đam mê kỳ quái như vậy, vợ anh ta không chịu nổi, nên mới bị trầm cảm, nhảy xuống biển tự sát?"

Lưu Tranh trừng mắt nhìn cậu một cái, mắng: "Bớt nghĩ lung tung đi! Tôi dạy cậu giải quyết vụ án bằng mấy suy nghĩ vớ vẩn này sao?"

Lý Tiểu Vũ nhỏ giọng: "Em nghĩ thế thật mà thầy, nào phải suy nghĩ vớ vẩn..." Thấy sắc mặt Lưu Tranh vẫn ổn, cậu lớn mật nói tiếp: "Thầy, em cảm thấy nghi ngờ của em cũng không phải vô cớ. Cưới được Lương Thế Bách đâu phải chuyện dễ, hà cớ gì lại tự sát? Không có lý do gì cả, thầy thấy có đúng không?"

Lưu Tranh không phản ứng, lời nói của Lý Tiểu Vũ cũng không phải hoàn toàn sai.

"Thầy có cảm thấy Lương Thế Bách giống Lương Minh Chí không?" Cậu đột nhiên hỏi.

Lưu Tranh lập tức đáp: "Không." Nói xong, gã hơi sửng sốt. Vì đâu mà gã có thể chắc nịch như vậy, bọn họ chỉ tán chuyện một vài lần, chẳng lẽ gã đã nắm rõ con người anh? Dù sao thì gã cũng không hi vọng Lương Thế Bách sẽ giống Lương Minh Chí.

Lý Tiểu Vũ không đồng ý: "Em cảm thấy bọn họ có điểm giống nhau đó, hai cha con y sì một loại khí chất. Vừa nhìn liền thấy áp bức, chắc hẳn ở chung với bọn họ không dễ dàng gì..."

Có lẽ cậu nói đúng, cha con dù sao cũng sẽ có điểm giống nhau, mặc kệ hai bên có thừa nhận không, con trai thường sẽ thừa hưởng một số đặc điểm từ cha.

Lưu Tranh nhớ đến số lần ít ỏi mà Lương Thế Bách nhắc tới Lương Minh Chí, vô cùng tôn trọng. Tuy anh nói rằng Lương Minh Chí rất nghiêm khắc, nhưng giọng điệu của anh không hề có ý chỉ trích, thậm chí chuyện mẹ Lương bỏ đi anh cũng không cho lỗi hoàn toàn thuộc về Lương Minh Chí, anh nói, "Cả hai đều quá vất vả". Dễ dàng nhìn ra được Lương Thế Bách rất có cảm tình với cha mình.

"Cậu dẫn tôi đến gặp người phụ nữ đó đi." Gã nói với Lý Tiểu Vũ.

Lý Tiểu Vũ phấn khích đưa người phụ nữ kia đến, yêu cầu cô ta kể lại những gì mình đã nói với cậu tối hôm qua, thế nhưng cô ta lại nói: "Tối qua tôi chưa nói gì cả."

Lý Tiểu Vũ lập tức nóng nảy: "Cô chơi tôi?"

Người phụ nữ kia vẫn không chịu nói ra: "Tôi chưa nói gì hết." Lúc tỉnh táo lại, cô biết mình kể chuyện Lương Minh Chí ra là điều ngớ ngẩn thế nào.

Cô không tin những người này có thể bắt Lương Minh Chí.

Lý Tiểu Vũ chớp chớp mắt, mở ghi âm lời cô ta nói đêm qua lên.

Cô ta lập tức cuống quít, sửa lời nói thành tối qua uống nhiều quá, tinh thần không tỉnh táo.

"Lương Minh Chí là cán bộ quốc gia, cô biết bịa đặt người khác như vậy là phạm tội phỉ báng, phải ngồi tù, cô biết không?" Sắc mặt Lý Tiểu Vũ trầm xuống, cô gái kia sợ chết khϊếp, cô chưa từng thấy qua cảnh tưởng này, hôm qua thật sự là lần đầu tiên bị bắt.

Lý Tiểu Vũ nghĩ thầm, xinh đẹp mà không có đầu óc, chẳng trách lại chọn con đường này.

Trên trán người phụ nữ rịn mồ hôi, bây giờ nói ra cũng không được, không nói cũng không được.

Lúc này Lưu Tranh mới mở miệng hỏi: "Lương Minh Chí đã làm gì cô?"

Cô ta liếc nhìn gã một cái, trông gã có vẻ đáng tin cậy hơn Lý Tiểu Vũ, thái độ cũng nhã nhặn hơn, cô nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Nói ra thì có thể thả tôi về nhà chứ?"

"Có thể." Lưu Tranh gật đầu.

Cô gái nuốt nước bọt một cái, nửa tin nửa nghi mà kể ra.

Cô nói, lúc đầu, cô không biết Lương Minh Chí là ai, cô không xem thời sự, chỉ có ấn tượng khá tốt với Lương Minh Chí, bởi vì tuổi đã lớn nhưng vẻ ngoài nhìn vẫn lịch lãm. Cô đã gặp muôn hình vạn trạng đàn ông, Lương Minh Chí xem như khách hàng chất lượng cao, nhưng không ngờ, chỉ một lần duy nhất, lại kinh khủng như vậy.

"Ông ta không muốn thuê phòng khách sạn, mà nói là dẫn tôi về nhà. Ông ta nói đó là nhà ông ta, nhưng tôi không chắc lắm, căn phòng kia rất to, lại trống trải, tôi bị nhốt ở đó một tuần, ngày nào cũng bị ông ta tra tấn." Vẻ mặt cô vô cùng khổ sở, hiển nhiên không muốn nhớ lại ký ức đó: "Tâm lý ông ta biếи ŧɦái, người bình thường làm xong thì thôi, ông ta làm xong, còn phải đánh tôi mới chịu được. Ông ta bắt tôi quỳ, không cho tôi ngủ, tôi mà nhắm mắt lại, ông ta liền dí tàn thuốc lên người tôi. Chỉ khi ông ta đi rồi tôi mới được ngủ, tôi phải quỳ gối canh giường cho ông ta suốt đêm." Sau khi trở về, cô thậm chí bị ám ảnh, một thời gian dài, cô không dám ngủ vào ban đêm, sợ khi mình nhắm mắt tàn thuốc nóng lại dí lên người.

"Đúng là biếи ŧɦái thật." Lý Tiểu Vũ nghe cô kể xong cảm giác như thấy người ị bậy bên đường, vừa kinh ngạc vừa ghê tởm.

"Sau đó làm sao cô thoát ra được? Lương Minh Chí thả cô đi à?" Lưu Tranh hỏi.

Người phụ nữ kia do dự gật đầu.

"Chuyện này xảy ra khi nào?"

"Tháng hai." Cô nhớ rất rõ, thời gian đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng rạng rỡ, rọi từ cửa sổ vào nhà.

Lưu Tranh nhớ lại, tháng hai là lúc vợ Lương Thế Bách qua đời.

Người phụ nữ kia rời đi, Lý Tiểu Vũ còn chưa thôi kinh ngạc, cậu nói: "Về sau em không thể nào coi thời sự được nữa." Cậu không tài nào liên tưởng Lương Minh Chí với hình tượng biếи ŧɦái đê tiện trong lời của cô gái kia được.

"Cha em mấy năm trước là cấp dưới của ông ta. Lúc nào cha em cũng khen Lương Minh Chí, nói ông ta rất chu đáo với cấp dưới, tình nguyện theo chân bọn họ đi khiêng bao cát. Thầy nói xem, em nên nói chuyện này với cha thế nào bây giờ?" Không biết vì sao Lý Tiểu Vũ có chút phấn khích khi nghĩ tới cảnh đập vỡ hình tượng của Lương Minh Chí trong mắt cha mình.

Lưu Tranh nói: "Cha cậu không tin đâu."

"Cũng phải, trước giờ cha em đều không tin em mấy." Lý Tiểu Vũ cười bâng quơ, giống như không để ý lắm.

"Cậu nghiêm túc một chút, kiếm thành tích cho cha cậu xem."

Lý Tiểu Vũ thuận miệng đáp lại: "Em đoán bây giờ em chỉ có nước sinh nghề tử nghiệp thì cha em mới khen được một câu thôi."

Lưu Tranh đập một cái lên lưng cậu, Lý Tiểu Vũ nhe răng kêu đau.

Cậu do dự một chút rồi hỏi: "Thầy nghĩ con người Lương Minh Chí rốt cuộc thế nào?"

Lưu Tranh liếc cậu một cái: "Cậu thì sao?"

Lý Tiểu Vũ nói: "Đời sống riêng tư của ai mà chẳng có chút thói xấu, không thể vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà quên công đức của người ta được, huống hồ sở thích của ông ta cũng không hại ai."

"Vậy còn cô gái ban nãy?"

Lý Tiểu Vũ bật cười: "Không tính, cô ta thu tiền mà."

Tâm tình Lưu Tranh có chút phức tạp, Lý Tiểu Vũ đã trưởng thành rồi, lúc mới tới, cậu không bao giờ nói lời thế này, cậu luôn tin những người đó có nỗi khổ riêng, tin mấy lời khóc lóc kể lể.

Giống như bác sĩ quen nhìn cảnh sinh tử, bọn họ quen nhìn bê bối sa đọa.

Lưu Tranh không thể nói Lý Tiểu Vũ sai, nhưng gã không ngừng hoài nghi.

Lương Thế Bách nói mình luôn sống chân thật, anh cũng tự hào chưa từng nói dối, nhưng cả mẹ lẫn vợ anh đều chọn cách ra đi.

Rốt cuộc, Lương Thế Bách thừa hưởng thứ gì từ người cha "công đức" kia?