Lưu Tranh còn đang suy nghĩ về vấn đề lúc trước Lương Thế Bách hỏi gã.
''Anh đoán xem, vì sao mẹ tôi lại bỏ trốn?''
Nguyễn Bình nói rằng bởi vì mẹ Lương Thế Bách có tình nhân, nhưng nɠɵạı ŧìиɧ cũng đâu đến mức phải bỏ trốn. Dám bỏ trốn sao lại không dám ly hôn?
Hơn nữa Lương Thế Bách hỏi như vậy, chắc chắn không phải là lý do mà tất cả mọi người đều biết.
Khi đó tiền đồ Lương Minh Chí xán lạn, hai vợ chồng bọn họ cũng thương yêu nhau, nhìn thế nào cũng thấy nhân sinh viên mãn.
Lưu Tranh nghĩ tới rất nhiều trường hợp, Lương Thế Bách bảo gã đoán, gã thật sự đoán rất nghiêm túc.
Gã không dám để đầu óc trống rỗng.
Mấy ngày trước, Quan Tư Nghi gọi điện tới, nói rằng cô đã nghỉ việc, chuyển đến thành phố khác, cho nên sẽ mang Lưu Lực Lực theo cùng.
Lưu Tranh mặt dày cầu xin cô đừng đem thằng bé đi.
''Cô để con ở đây đi, cha mẹ tôi có thể chăm sóc được, huống hồ sớm muộn gì cô cũng trở về đây....''
Quan Tư Nghi ngắt lời gã: ''Tôi sẽ không trở về, cha mẹ, em trai tôi đều ở thành phố kia, bọn họ quyết định dưỡng tuổi già ở đó.''
Lưu Tranh biết mình không giữ được cô, mà có lẽ, chính gã là nguyên nhân khiến cô rời đi.
''Mấy hôm trước mẹ anh tới tìm tôi, tôi không biết anh đã nói gì, nhưng hình như bà ấy còn chưa hiểu tình huống giữa hai ta thì phải.'' Ngữ khí Quan Tư Nghi đột nhiên kích động: ''Có trời mới biết, Lưu Tranh, có trời mới biết tôi phải nhẫn nhịn cỡ nào mới không nói với mẹ anh rằng con trai bà rốt cuộc là loại người gì! Sao bà ta có thể khen anh là người tốt trước mặt tôi cơ chứ? Bà ta còn nói bà làm mẹ vô cùng thành công, khuyên tôi nên học tập theo! Có nực cười không hả Lưu Tranh? Chỉ có tôi mới biết, anh là đồ dối trá, ích kỷ, vô liêm sỉ! Đồ cặn bã! Nghĩ tới anh khiến tôi ghê tởm!''
Lưu Tranh lẳng lặng nghe rõ từng câu chữ, không đáp lại.
Quan Tư Nghi tức giận thở dốc bên đầu kia điện thoại.
Cô từ từ bình tĩnh lại rồi nói tiếp: ''Tôi hi vọng sau này mẹ anh đừng tới tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện. Cuối tuần Lực Lực sẽ đi cùng tôi, tốt nhất anh nên nói trước với mẹ mình, tránh cho bà ta tìm tôi nổi điên. Thêm nữa, tôi đã đổi họ của Lực Lực rồi, thằng bé mang họ tôi.''
Lưu Tranh vốn đã biết, những thứ gã cố gắng giữ lại, sớm muộn cũng sẽ biến mất không sót gì.
Cùng ngày hôm đó, Lưu Tranh về nhà, nói cho mẹ mình biết chuyện này, gã không cho mình cơ hội để do dự. Ban đầu Nguyễn Bình không tin, bà muốn gọi điện cho Quan Tư Nghi để xác nhận.
''Cô ta dựa vào cái gì mà sửa họ cháu trai của mẹ! Lực Lực là cháu nhà họ Lưu, sao có thể mang cùng họ với cô ta! Dựa vào cái gì!''
Lưu Tranh không lên tiếng, lửa giận rốt cuộc vẫn phóng lên người gã.
''Ngay từ đầu mẹ đã nói với con rồi, sao con có thể đem quyền nuôi Lực Lực cho Tư Nghi! Lưu Tranh, con vì người phụ nữ khác không cần vợ nữa thì thôi đi, nhưng ngay cả con trai sao có thể bỏ! Con điên rồi!''
Lưu Bá Chính đang đọc báo ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh quá lớn, ông mới bước ra, vừa vặn thấy cảnh Nguyễn Bình đấm thùm thụp vào người Lưu Tranh, nước mắt bà giàn giụa trên mặt. Ông hoảng sợ hỏi: ''Có chuyện gì vậy?''
Nguyễn Bình khóc ròng: ''Lực Lực đi theo mẹ nó qua thành phố khác, còn sửa cả họ! Lão Lưu, chúng ta không còn cháu nữa, Lưu gia không còn đời sau!'' Bà nói xong liền mất sức lực ngồi khuỵu xuống.
Lưu Bá Chính hỏi: ''Mẹ con nói thật à?''
Lưu Tranh cúi đầu không đáp.
''Lưu Tranh!'' Ông ném tờ báo lên người gã.
Gã mới ngẩng đầu lên nói: ''Đúng vậy, Lực Lực theo mẹ sang thành phố khác sinh sống, về sau cũng sẽ mang họ Quan.''
Lưu Bá Chính trầm giọng: ''Vậy con tính thế nào?'
Lưu Tranh dường như không hiểu ông hỏi gì.
Nguyễn Bình thở dốc nói: ''Lực Lực không phải là con của con à? Sao con có thể trơ mắt nhìn Tư Nghi mang thằng bé đi!''
Gã bình tĩnh đáp: ''Cho dù Lực Lực có mang họ ai thì vẫn sẽ luôn là con trai con.''
''Con ngốc sao! Chẳng lẽ sau này Tư Nghi không gả chồng nữa? Lực Lực đi cùng cô ta, tương lai sẽ gọi người khác là cha! Mẹ mặc kệ, con phải cướp Lực Lực về, cướp cháu của mẹ về....''
Nguyễn Bình lại khóc tiếp, Lưu Tranh đứng ngơ ngác cho bà đánh đấm.
''Được rồi, đừng nào loạn!'' Lưu Bá Chính quát một tiếng, ông liếc nhìn Lưu Tranh, trong mắt toàn là thất vọng. Lưu Tranh nhìn ra được, gã đột nhiên cảm thấy buồn cười. Gã đi đến ngày hôm nay, chính là để tránh loại thất vọng này, nhưng kết quả vẫn không tránh khỏi, gã vẫn phải làm bọn họ thất vọng. Cho dù trước kia gã lựa chọn cái gì, đều dẫn đến kết cục như vậy.
Tất cả những gì gã làm trong mấy năm qua đều vô nghĩa, lãng phí nhân sinh của chính mình, cũng lãng phí nhân sinh của Quan Tư Nghi.
Vài ngày sau, Lương Thế Bách lại hẹn gã ra. Anh thích kể chuyện, Lưu Tranh là khán giả anh thích nhất.
Lưu Tranh vừa ngồi xuống, anh liền hỏi: ''Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, có chuyện gì sao?''
Gã lắc đầu, Lương Thế Bách nói: ''Hà tất gì phải cảnh giác như vậy, không thú vị.'' Hôm nay anh đã thư thái trở lại.
Gã nhàn nhạt đáp: ''Chuyện gia đình, không tiện nói.''
Lương Thế Bách cười cười: ''Chuyện tôi kể cho anh cũng là chuyện gia đình.''
Lưu Tranh nâng mắt lên nhìn Lương Thế Bách, anh cũng không tránh, anh nói: ''Tôi từng nói rồi, người muốn đi tìm sự thật thì sống trong dối trá, còn những kẻ nói dối thì sống trong sự thật. Anh không nghĩ rằng chuyện này rất không nên hay sao?''
Lưu Tranh không đáp. Gã thật sự nói dối, nói dối suốt nửa đời, cuộc sống của gã hoàn toàn dựa vào mấy lời dối trá để chống đỡ.
''Không có gì là không nên cả, cảnh sát thì không thể nói dối sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nói dối?''
''Chưa, tôi chưa từng nói dối.''
Lưu Tranh trào phúng, dĩ nhiên gã không tin.
Lương Thế Bách dường như muốn chứng minh, sắc mặt anh đột nhiên nghiêm túc lên: ''Không phải anh muốn biết vì sao mẹ tôi bỏ trốn sao? Tôi nói cho anh biết.''
Lưu Tranh nhìn Lương Thế Bách, có khi anh thâm trầm khó hiểu, cũng có khi chẳng khác gì đứa trẻ, nghĩ gì nói nấy.
''Mẹ tôi là một sinh viên học múa, bởi vì xinh đẹp nên được giới thiệu cho cha tôi. Sau một thời gian quen nhau, bọn họ kết hôn. Sau khi kết hôn, bà dành toàn bộ thời gian ở nhà làm nội trợ. Nhưng kết hôn chưa được bao lâu, bà nhận ra mình gả sai người, lập tức đệ đơn ly hôn, cha tôi không chịu. Bà tìm đến người mai mối bọn họ, nhưng người đó báo lại với cha tôi, lúc ấy, bà biết mình không thể thong thả rời đi.'' Anh dừng lại một chút: ''Thật ra tôi cảm thấy chuyện của cha mẹ mình cũng không có gì mới lạ, phần lớn gia đình không trọn vẹn đều có câu chuyện tương tự, tôi không thấy thú vị cho lắm.''
Giọng điệu của Lương Thế Bách trắng trợn hài hước, anh bình luận cuộc hôn nhân của cha mẹ như phê bình phim ảnh bình thường.
''Mẹ tôi tính cách ngây thơ hồn nhiên, tình cảm gia đình hòa thuận, là con một trong nhà, lại xinh đẹp nên nhân sinh vô cùng thuận lợi. Còn cha tôi xuất thân nghèo khổ, nhưng rất chăm chỉ, tất cả những gì ông ấy có được ngày hôm nay đều từ hai bàn tay trắng. Hai người họ về cơ bản không có điểm nào giống nhau, cho nên sau khi kết hôn, cuộc sống không mấy suôn sẻ. Mẹ tôi quá tỉnh táo, bà biết mình không thay đổi được cha tôi. Còn cha tôi, ông đối với bà rất phức tạp, ông yêu bà, nhưng cũng biết rất rõ rằng bà ấy không yêu ông. Sau đó hai người họ vẫn luôn....'' Anh hơi suy nghĩ, châm chước dùng từ: ''Bọn họ vẫn luôn vất vả. Mẹ tôi quá đặc biệt, còn cha tôi quá quy củ, mỗi lời ông nói ra đều phải được thực hiện, bởi ông lớn lên trong hoàn cảnh như thế, cho nên ông cũng xây dựng một gia đình theo khuôn mẫu mà ông cho là đúng.''
Lưu Tranh nhìn Lương Thế Bách chằm chằm, anh dừng lại.
Một lát sau anh mới nói tiếp: ''Mẹ tôi không chịu nổi cuộc sống như vậy, sau khi bỏ trốn, bà nhanh chóng ở chung với người đàn ông khác. Bà không tiếc hủy đi thanh danh chính mình, ép cha tôi buông tay.''
Lưu Tranh nói: ''Bà ấy hẳn rất hận cha anh''
Lương Thế Bách không đáp.
Lương Minh Chí đã làm gì để vợ ông ta bỏ đi bằng mọi giá? Lương gia rốt cuộc là loại gia đình gì? Lòng gã tràn đầy nghi vấn.
Lương thế Bách đột nhiên cười rộ lên: ''Gấp gáp cái gì, tôi đã hứa sẽ kể chuyện cho anh, nhưng hãy cho tôi một chút thời gian. Kể chuyện xưa phải đúng lúc thiên thời địa lợi.''
Anh hẹn Lưu Tranh lần tới.
Lưu Tranh đứng lên đi ra cửa, rồi lại vòng trở về, ngồi xuống, suy tư nửa ngày rồi mở miệng hỏi: ''Anh thật sự chưa từng nói dối sao?''
Lương Thế Bách nói phải.
Gã cười: ''Vậy sao anh biết tôi nói dối?''
Anh chỉ vào hai mắt của mình: ''Tôi nhìn ra được. Anh là một người thông minh, nhưng lại tự lừa gạt chính mình.''
Lưu Tranh mắng một câu thô tục, rồi thở dài, gã tự giễu: ''Vợ anh mất, tôi ly hôn, có lẽ hai ta xui xẻo như nhau, cho nên có thể hiểu nhau, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.''
Lương Thế Bách kinh ngạc nhìn gã: ''Anh hiểu tôi chăng?''
Lưu Tranh cũng sửng sốt: ''Đương nhiên không phải.''
''Hiểu nhau cũng không phải là chuyện gì tốt. Tôi không hiểu anh, chỉ là đoán giỏi hơn anh một chút.''
Lưu Tranh cười: ''Anh cho rằng tôi không biết đoán ư? Nguyên nhân mẹ anh bỏ trốn được anh kể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, thật sự chỉ vì chịu không nổi cha anh sao? Cha anh xây dựng gia đình kiểu gì, đối xử với mẹ anh thế nào mới khiến bà ấy hận ông ta như vậy? Còn anh, anh dường như rất tôn sùng cha mình, nhưng anh với mẹ thì thế nào? Anh không hề nói một lời tốt đẹp nào về bà. Anh có cho rằng bà ấy bỏ trốn là đúng không? Anh ghét mẹ mình sao?''
Gã nói xong, Lương Thế Bách không nhịn được mà cười lớn.
Gã nhìn anh chằm chằm, như muốn nhìn thấu con người anh.
Lương Thế Bách tháo mắt kính xuống, tựa lưng lên ghế, nhìn gã mà nói: ''Xin lỗi, ban nãy tôi hơi quá lời, anh đừng để ý, con người tôi lúc cao hứng sẽ hồ ngôn loạn ngữ, chính tôi cũng không biết mình đang nói cái gì.''
''Anh nói anh đoán giỏi hơn tôi.'' Gã nhàn nhạt lên tiếng.
Anh cười khổ: ''Tôi xin lỗi, cảnh sát Lưu, đại nhân hữu đại lượng(*), anh đừng tức giận.''
Đại nhân hữu đại lượng -大人有大量: bao dung, tha thứ, không chấp nhặt với người khác.
Gã lạnh lùng đáp: ''Lương tổng nói đùa.''
Lương Thế Bách nhìn đồng hồ rồi nói: ''Tôi phải về rồi, cuối tuần chúng ta vẫn hẹn giờ này, có được không?''
Lưu Tranh đồng ý, đứng dậy rời đi.
Lương Thế Bách đột nhiên nói vọng từ phía sau: ''Lưu Tranh, tôi đoán một lần cuối.''
Gã quay đầu lại nhìn anh.
Ánh chiều tà rực rỡ dần biến mất sau lưng Lương Thế Bách, những áng mây đỏ trên khoảng trời cũng từ từ tan biến.
Đây là khoảnh khắc của điều kỳ diệu.
Giọng nói của Lương Thế Bách vang lên.
Anh nói: ''Lời nói dối của anh đã bị phơi bày, sớm muộn gì, anh sẽ phải lựa chọn một lần nữa. Tới khi đó, tôi hi vọng anh sẽ chọn thành thật.''