*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau ngày Sở Từ ra cung, Cửu cô cô phát hiện nàng hay nhìn thảo dược mà cười ngớ ngẩn. Mới đầu bà còn bực mình nhưng hỏi lý xong thì chỉ biết lắc đầu bất lực rồi mặc kệ nha đầu ngốc này.
“Hai ngày nữa là đến kỳ thi, ngươi đừng căng thẳng.”
Sở Từ nghiêng đầu cười ngọt ngào, “Cô cô yên tâm, ta sẽ cố hết sức và quyết chẳng phụ công sức dạy dỗ của ngài.”
“Biết là tốt,” Cửu cô cô gằn từng tiếng, bà xoay người đi kiểm tra đống xuyên khungTruyenHD
đang được phơi nắng.
Sở Từ đã quen với cái tính miệng dao găm tâm đậu hủ của Cửu cô cô, nàng nhanh chân chạy tới phụ bà đảo xuyên khung. Đôi mắt tròn xoe mong ngóng nhìn khuôn mặt hiếm khi cười của Cửu cô cô, “Cô cô, hôm thi tuyển lại mục trùng với nghỉ hưu mộc. Ta muốn ra cung một chuyến, ngài có thể giúp ta lấy lệnh bài…”
“Lại ra ngoài? Hừ, hồi trước thì ngày ngày chui rúc vào đây, giờ thì mỗi ngày đều muốn chạy ra cung. Hơn nữa hình như chân Dụ Thái khỏi rồi mà.”
“Cô cô, chân Dụ Thái chưa lành hẳn nên ta muốn giúp hắn. Ta cầu xin cô cô đấy.”
“Nha đầu, ngươi biết thân phận Dụ Thái mà suốt ngày vác mặt tới đó thì còn ra thể thống gì.”
Dứt lời, Cửu cô cô ôm ky hốt rác vào phòng chứ chả thèm để ý Sở Từ.
“Cô cô à…”
Oo———oOo———oΟ
Kỳ thi kết thúc vào buổi trưa, Sở Từ bước ra khỏi Thái Y Viện và đang tính đăng ký ra cung thì bị một cung nữ gọi lại.
“Tỷ tỷ làm rớt đồ kìa.”
Giờ Sở Từ mới phát hiện nàng làm rớt mặt trang sức hình hoa mình đeo bên hông. Nàng vừa nhận lại đồ vừa liên tục cảm ơn, “Đa tạ, đa tạ.”
“Không có gì. Ta tên Hạnh Chi, hầu hạ Dư Quý nhân tại Lạc Hà Cung. Tỷ tỷ tên gì?”
Tiểu cung nữ cười híp mắt và lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp, khiến thiện cảm của Sở Từ tăng gấp bội, “Ta tên Sở Từ, là cung nhạc chơi tỳ bà.”
“Thật ra Tùng công công từng nhắc đến tỷ tỷ.”
“Ngươi quen Tiểu Tùng Tử?” Sở Từ hỏi.
Hạnh Chi gật đầu, “Sau khi vào cung, người đầu tiên ta quen là Tùng công công. Ít nhiều gì cũng nhờ hắn mà ta mới có công việc tốt như thế.”
“Ra vậy.”
“Tỷ tỷ muốn ra cung à?”
“A…” Sở Từ thoáng chần chừ, “ừm, có việc cần làm.”
“Thế tỷ tỷ mau đi đi.”
Lần này không lạ nước lạ cái nữa, Sở Từ thuận lợi ra cung rồi mau chóng mua trái cây ven đường và thẳng tiến tới chùa Tĩnh Tâm. Cứ nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp Dụ Thái là bước chân nàng lâng lâng.
Tính từ hôm Sở Từ viếng thăm đến giờ thì đã bảy ngày hai người chưa thấy mặt nhau. Hôm qua Tiểu Tùng Tử tới quét tước rồi bảo rằng mai Sở Từ sẽ ghé qua, trái tim Dụ Thái cứ nhảy nhót mãi từ lúc hắn thốt ra câu đó. Vì vậy mới sáng sớm Dụ Thái đã ngồi chờ trước phòng và nhìn chằm chằm cửa sân.
Nửa ngày trôi qua nhưng vẫn không thấy người tới, nói chẳng hoảng sợ là nói dối. Nếu nàng bận việc trong cung thì không sao, Dụ Thái chỉ sợ nàng gặp chuyện trên đường đến đây. Một chân của hắn bị gãy nên còn chả bước ra sân được chứ đừng nói tới lên phố tìm kiếm.
Lúc Sở Từ đến đã quá trưa, vừa vào chùa là nàng đi thẳng tới phòng Dụ Thái, còn tay xách nách mang bánh mật cùng đồ ăn vặt. Gió tháng mười lạnh lẽo mà hắn ngồi ngay đầu gió, nàng sợ tới mức chân như mọc cánh và gấp gáp đến gần hắn.
“Sao lại ngồi đây, có lạnh không?” Nàng vừa nói vừa vươn tay sờ bộ quần áo bạc màu trên người nam nhân.
Thấy nữ tử tiện đà ngồi xổm trước mặt mình, nỗi căng thẳng trong lòng Dụ Thái mới tan biến. Hắn hết nhìn khuôn mặt đỏ bừng – nàng đang dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán – rồi lại nhìn đống đồ nàng vừa đặt xuống. Trái tim hư không của hắn được lấp đầy bởi Sở Từ.
Rõ ràng hắn còn không được xem là nam nhân, trời cao tội gì phải tra tấn hắn như vậy.
“Hôm nay ngươi uống thuốc chưa? Có thấy khỏe hơn không? Lần sau đừng ngồi ở cửa, nhỡ cảm lạnh thì sao?”
Sở Từ đưa bánh mật nóng hổi cho Dụ Thái, còn thừa thì nàng cất vào phòng. Trong suốt quá trình đó, miệng nàng không ngừng hỏi han.
Nữ tử thành thạo nhóm lửa bếp lò rồi lấy một gói thuốc ra, nàng ngồi xổm bên bếp và cười khanh khách với Dụ Thái, “Ta ở trong cung thường xuyên giúp Cửu cô cô sắc thuốc nên giờ tay nghề cực kỳ lão luyện.”
Dụ Thái dựa vào ghế để di chuyển tới chỗ chiếc giường, khóe miệng hắn lặng lẽ cong lên.
“Ta mua nhiều trái cây khô lắm, lúc nào ngươi nhạt miệng thì ăn chơi cho vui.”
Dụ Thái đâu thèm mấy món này nhưng nàng có lòng ghé thăm là hắn đã thấy mỹ mãn.
Ánh mắt dịu dàng tựa ánh trăng của hắn ngắm nhìn sườn mặt nữ tử đang sắc thuốc. “Bây giờ đã tháng mười rồi, kỳ thi khảo hạch y thuật năm nay diễn ra vào ngày nào?”
“Hôm nay đó, ta thi xong mới ra cung.”
Ánh lửa đỏ từ bếp lò soi sáng gương mặt yêu kiều cùng nụ cười rạng rỡ, nét đẹp mộc mạc ấy thừa sức mê hoặc trái tim Dụ Thái. “Vậy…cô nương thi thế nào?”
Sở Từ cụp mắt cười, cố ý làm ra vẻ bí hiểm. Nàng đứng dậy nhưng ai dè giẫm trúng váy nên cả người ngã xuống bếp lò, mái tóc dài suýt nữa bị cháy xém.
Dụ Thái vừa ngồi xuống giường, hắn chẳng nghĩ ngợi gì mà xốc chăn lên rồi dùng cái chân lành lặn giữ thăng bằng và nhanh tay kéo nàng về phía mình.
Nữ tử được một cái ôm bao trùm trong nháy mắt. Sở Từ lùn hơn Dụ Thái cả cái đầu, nàng hoảng hốt ngước nhìn và đối diện với ánh mắt lo lắng của hắn.
Một giây trước đôi tay hắn còn ôm chặt nàng nhưng hai người vừa đối mặt thì chúng chậm rãi thả lỏng. Dụ Thái chuyển dời ánh mắt, hắn quay đầu nhìn bếp lò rực lửa, trái tim hắn nóng bỏng hệt ấm sắc thuốc kia. Hắn cúi đầu chứ chẳng dám nhìn nàng, “Cô nương cẩn thận.”
Sở Từ rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nhìn nàng ban nãy của nam nhân tràn đầy hồi hộp nhưng không hiểu sao lại đột nhiên bị dập tắt. Nàng bất giác cảm thấy hụt hẫng khi cánh tay ôm chặt mình buông ra.
Hai người đứng gần trong gang tấc, Sở Từ tiến lên thân mật ôm lấy cánh tay Dụ Thái như thể hắn là ca ca ruột thịt. Nàng không chút e dè mà cười nói, “Bao giờ có kết quả ta sẽ ra cung báo cho ngươi.”
Cánh tay ngọc ngà khiến cơ thể Dụ Thái cứng đờ. Tuy hắn chưa từng hầu hạ nữ chủ tử trẻ tuổi nhưng đã gặp rất nhiều người như vậy trong cung, tất cả bọn họ đều không sở hữu bàn tay nõn nà bằng Sở Từ. Da tay nàng trắng như tuyết, dù dính chút tro bếp song vẫn chẳng ảnh hưởng tới vẻ đẹp mỹ miều của nó.
Hắn từ tốn rút tay lại rồi lùi về sau nửa bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Dụ Thái hơi khom lưng, hắn cúi đầu và dịu dàng đáp, “Ừ.”
Oo———oOo———oΟ
Cuối tháng mười, Thái Y Viện công bố kết quả và Sở Từ trúng tuyển lại mục.
Thái Y Viện đảm nhiệm công việc hành chính, dạy học, chữa bệnh, thuốc thang của toàn bộ hoàng cung.
Trong đó viện sử là quan viên tối cao – thuộc hàng chính tam phẩm – phụ trách quản lý Thái Y Viện. Tả viện phán cùng hữu viện phán là quan chính tứ phẩm, chủ yếu làm phụ tá cho viện sử. Ngự y là quan chính ngũ phẩm, công việc chính bao gồm bắt mạch, chẩn trị, và kê đơn thuốc cho hoàng đế, phi tần cùng vương công. Y sỹ là quan lục phẩm, hay đi theo ngự y khám bệnh để vừa học tập vừa hỗ trợ. Lại mục là quan chính thất phẩm chuyên lo giấy tờ trong Thái Y Viện và trực thuộc sự quản lý của tả viện phán; trách nhiệm chính của lại mục là nghiên cứu công dụng lẫn tính chất dược liệu. Dưới nữa có y viên với y đẳng đều là cửu phẩm.
Lần này có mười ba người trúng tuyển lại mục, Sở Từ là một trong số đó. Nàng nhìn bộ trang phục màu xanh viền vàng mà cao hứng khôn xiết.
“Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính thức bước chân vào Thái Y Viện. Làm lại mục không cần bắt mạch ngự tiền nhưng vẫn phải trau dồi kỹ năng nhận biết dược liệu. Thái Y Viện mỗi năm có bốn kỳ sát hạch và kỳ kiểm tra lớn diễn ra ba năm một lần. Ai đạt hạng cao có thể được cân nhắc thăng cấp, người hạng thấp hơn được thưởng đai lưng, kết quả bình thường thì giữ chức như cũ chứ không thưởng hay phạt. Kẻ nào chẳng có chí tiến thủ hay thành tích kém thì bị tước mũ và không được tiếp tục làm việc tại Thái Y Viện. Các ngươi đã rõ chưa?”
Tả viện phán Thường Khanh giải thích tường tận quy củ trong Thái Y Viện, ông cũng chẳng biết mình đã nói những lời này bao lần rồi. Song hễ nhìn thấy đám hậu sinh non nớt đang ở độ tuổi rực rỡ nhất này thì ông luôn có vô vàn cảm khái.
“Tiếp theo bản phán sẽ gọi tên những người luân phiên trực tại Ngự Dược Phòng. Vương Du Trác, Hình Mậu, Hà Xương trực bên trong cửa đông trước. Sở Từ và Hoa Hạng trực bên ngoài.”
Bên trong cửa đông của Thái Y Viện rất gần hậu cung, năng lực trung bình của những ngự y làm ở đây thuộc diện xuất chúng; họ chủ yếu bắt mạch cho hoàng đế, phi tần và vương công. Còn khu vực bên ngoài cửa đông thì khám chữa bệnh cho công công lẫn cung nữ có phẩm cấp. Nơi này không có ngự y, phần lớn do lại mục quản lý; ai muốn chữa bệnh hay bốc thuốc đều phải tốn bạc.
Tả viện phán phân công xong, các lại mục chắp tay khom người hành lễ và đồng thời hô vang, “Chúng thần xin cáo lui.”
Sở Từ bước ra khỏi Nghị Sự Điện, nàng vừa thở phào vừa chỉnh lại chiếc mũ trên đỉnh đầu, đuôi dây cột tóc màu xanh vàng bay bay phía sau nàng. Trút bỏ xiêm y cung nhạc rồi khoác lên trang phục thất phẩm của nữ lại mục khiến nàng ngẩn ngơ như trong cơn mơ. Từ lúc vào cung tới nay, nàng không ngờ sẽ có ngày mình ngẩng đầu ưỡn ngực đi trong cung điện này.
“Ngươi tên Sở Từ à? Nghe êm tai lắm.”
Nam nhân đứng cạnh vui vẻ ca ngợi, đôi mắt tròn xoe của hắn chăm chú nhìn cô nương xinh đẹp tuyệt trần.
Sở Từ khẽ gật đầu nhưng không đáp lời.
Nam nhân thân thiện giơ tay, “Mai sau chúng ta sẽ cùng làm việc nên ta giới thiệu một chút. Ta tên Hoa Hạng, hồi trước làm thầy lang ngoài cung, năm nay hai mươi hai tuổi.”
“Thầy lang? Tại sao lại muốn vào cung?”
Hoa Hạng hững hờ nhún vai, “Nhà ta đời đời theo nghề thuốc nhưng chưa ai đậu Thái Y Viện nên ta muốn thử sức.”
“Hóa ra là vậy.”
“Còn cô nương thì sao? Trông ngươi yểu điệu thế chắc không phải người từng chịu khổ.”
Sở Từ ngượng ngùng cúi đầu, “Ta vốn là cung nhạc, năm nay mới thi vào Thái Y Viện, thuở nhỏ có học một chút y thuật với mẫu thân.”
Oo———oOo———oΟ
Chớp mắt đã tới tháng mười một, thời tiết khô lạnh kéo dài nhưng chẳng thấy tuyết rơi. Sáng sớm hay có sương trắng giăng đầy đất, thoạt nhìn tưởng tuyết nhưng lại không phải. Đi trên đường ngoài cung điện mà cảm tưởng như đi trên lớp băng mỏng vì đế giày cứ bị trơn trượt.
Hôm nay Sở Từ cùng Tiểu Tùng Tử sánh vai ra cung, hai người đi sớm hơn mọi khi nên khắp nơi là sương mù trắng xóa.
Quanh năm suốt tháng hầu hạ rèn cho Dụ Thái thói quen dậy sớm. Chắc do tuổi trẻ nên cái chân bó nẹp đã có thể đi từ từ, chỉ không đứng lâu được thôi. Sức khỏe của hắn cũng gần như bình phục.
Sau khi rửa mặt, hắn bắc một nồi cháo loãng lên bếp rồi chuẩn bị đĩa dưa muối nhỏ và mua hai cái bánh bao ở góc đường. Bữa cơm giản dị nhưng hắn cảm thấy hài lòng.
Từ hồi vào Thái Y Viện, Sở Từ đã nửa tháng chưa ghé qua. Mỗi ngày Dụ Thái đều nhìn về phía đông hoàng cung và tự hỏi không biết nàng đang làm gì. Hắn lặng lẽ trải qua ba bữa cơm một ngày tại chùa Tĩnh Tâm; có lão thái giám thấy hắn khỏe lại thì thỉnh thoảng tới thăm rồi nói dăm ba câu nhưng Dụ Thái chưa bao giờ tiếp chuyện.
Dụ Thái mở nắp nồi, mùi cháo thơm phức xộc lên mũi. Hắn sống một mình nên không cần chờ ai, tay hắn nhanh nhẹn múc cháo đầy phân nửa cái bát nhỏ.
“Dụ Thái.”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu khẽ khàng, Dụ Thái luống cuống đặt bát xuống. Hắn quên kéo ghế làm chân suýt bị vướng ngã, sau đó hắn dựa tường mà đi tới cửa. Khi thấy Sở Từ và Tiểu Tùng Tử bước đến giữa làn sương mù, hắn tức khắc nở nụ cười.
Hai người bước vào căn phòng chật hẹp, sương mù dày đặc làm ướt áo Sở Từ. Dụ Thái đóng cửa lại rồi để bọn họ ngồi bên bếp lò, hắn đặt bát cháo mới múc vào tay nàng.
Tiểu Tùng Tử ghen tỵ bảo, “Sư phó thiên vị quá, chỉ quan tâm Sở cô nương.”
Dụ Thái không ngờ hôm nay nàng lại đến. Người ta dự đoán tuyết sẽ rơi dày vào mấy ngày này, ở bên ngoài thì đứng yên còn khó chứ huống chi đi từ cổng cung điện tới đây. Hắn vừa nghĩ vừa lấy cái thìa sứ trắng từ l*иg đũa rồi bỏ vào trong bát của nữ tử, hoàn toàn chả nghe thấy Tiểu Tùng Tử càm ràm.
Sở Từ thật sự rất lạnh, nàng run run cầm bát cháo. Quần áo mang theo hơi ẩm từ bên ngoài như muốn đóng băng người ta.
“Đắp cái này lên.” Dụ Thái xoay người lấy một cái chăn mỏng sạch sẽ ở trong tủ và ngồi xổm xuống đắp chăn lên chân nữ tử. Sau đó hắn cho thêm than vào bếp lò rồi dùng kẹp gắp đảo than để lửa mạnh hơn.
Tiểu Tùng Tử nhìn hết nổi, hắn tự múc cháo cho mình và thỏa mãn ăn.
“Đỡ lạnh chưa?”
Có lạnh thì cũng được sưởi ấm bởi những hành động của hắn. Sở Từ nhìn đôi mắt nam nhân tỏa sáng, hàm răng nhỏ cắn môi dưới rồi nàng chậm rãi gật đầu hệt cây mắc cỡ.
Ăn sáng xong, Tiểu Tùng Tử lên phố mua than nên trong phòng chỉ còn Sở Từ và Dụ Thái. Sở Từ tháo tay nải rồi lấy áo bông mới làm ra và hào hứng ướm thử trên người nam nhân.
“Chẳng biết có vừa không, ngươi mặc thử xem?”
Lần nào đến nàng cũng mang theo quà nhưng Dụ Thái đâu để ý mấy thứ đó, chỉ cần nàng tới là hắn đã rất hạnh phúc rồi. Mỗi lần nàng ghé thăm, hắn sẽ cẩn thận quan sát xem nàng có gầy đi không, tinh thần thế nào, thương tích ra sao.
Mấy lần trước Sở Từ đều khỏe mạnh song lần này khi nàng giơ tay, Dụ Thái phát hiện vết sẹo màu hồng nhỏ cỡ móng tay, làm trái tim hắn như bị kim đâm. “Tay cô nương…”
Sở Từ hấp tấp che lại vết sẹo, nàng nhẹ nhàng giải thích, “Thời tiết thất thường nên trong cung nhiều người đổ bệnh, khiến ta phải sắc thuốc ngày đêm. Ta bất cẩn mới bị bỏng nhưng đã bôi thuốc rồi, vài ngày nữa sẽ hết thôi.”
Tuy nàng nói nhẹ tênh nhưng tâm tình Dụ Thái lại trở nên nặng nề, hắn cầm lấy bộ quần áo trong tay nàng rồi buồn rầu dặn, “Về sau cô nương đừng làm xiêm y cho ta nữa, nơi đây gần đường cái nên ra cửa là mua được ngay. Nếu có thời gian rảnh thì cô nương hãy dành để nghỉ ngơi.”
Sở Từ biết hắn đau lòng thì mừng lắm, nàng vừa quan sát biểu cảm của Dụ Thái vừa dài giọng hỏi, “Trong mắt ngươi thì đồ mua ven đường giống đồ ta làm à?”
Sao mà “giống” được chứ, Dụ Thái quay phắt mặt sang chỗ khác.Lời tác giả
Đếm ngược tới chương hầm thịt: bốn.Chú thích
TruyenHD
Xuyên khung là vị thuốc có công dụng chữa kinh nguyệt không đều, bế kinh, đau bụng, đầy trướng, nhức đầu, phong thấp. Hình ảnh của xuyên khung:
TruyenHD