Liệu Đó Có Phải Là Định Mệnh?

Chương 11: Đồ ăn trả ơn (2)

Một chiếc Mecerdes Benz đen đang chạy vào tầng hầm của một công ty dược phẩm. Cửa bên tay lái được mở ra, một chàng thanh niên với bộ vest đen bước xuống xe, một tay cầm tập công văn, tay còn lại thì đang xách một túi đựng đồ ăn. Chàng ta bước tới thang máy chuyên dụng, đi vào thang máy, ấn lên tầng cao nhất.

***

"Chào Tổng giám đốc."

Trình Thiên gật đầu xem như chào lại.

...

"Này, Tổng giám đốc sách theo gì thế, tôi không hoa mắt chứ, là túi đựng đồ ăn đó." Nhân viên A nói nhỏ với người bên cạnh mình.

"Ừ, là túi đồ ăn thật kìa, tôi còn ngửi được mùi đồ ăn thơm phức đây này." Nhân viên B khoa trương hít hít mũi.

"Có bao giờ thấy Tổng giám đốc mang đồ ăn tới công ty đâu nhỉ." Nhân viên C.

"Đúng đó... Không lẽ chúng ta sắp có Tổng giám đốc phu nhân." Nói xong thì cậu nhân viên cất giọng cười giả lả.

"Ồ..."

"Mà có thấy Tổng giám đốc thân thiết với phụ nữ đâu nhỉ, ngay cả cái cô xinh đẹp gì đó tới bàn công việc, tôi nói lại Tổng giám đốc cũng không quan tâm, chỉ nói để phó Tổng giám đốc tiếp."

"Ừ... Mà bàn công việc gì chứ, theo tôi thấy là cô đó tới quyến rũ Tổng giám đốc thì đúng hơn, bàn công việc gì mà ngày nào cũng tới vậy chứ."

"Tôi thấy Tổng giám đốc không gần nữ sắc như vậy, tôi còn nghi là Tổng giám đốc với phó Tổng giám đốc có gian tình đấy..."

"Xuỵt... Tổng giám đốc nghe được bây giờ..."

"À mà nghe nói Phó tổng giảm đốc..."

"Ồ..."

Đám đàn ông, con trai không nhiều chuyện thì thôi mà đã nhiều chuyện rồi thì không khác gì đám đàn bà, con gái.

...

Âm thanh chào hỏi hòa với tiếng xì xầm to nhỏ không ngớt truyền suốt hành lang, chỉ vì chiếc túi đồ ăn nho nhỏ nào đó.

Ánh mắt Trình Thiên lạnh lùng quét ngang một lượt. Thật là hiệu ứng nam thần, mọi người lập tức im bặt, đến cả thở mạnh còn không dám, rồi quay lại chỗ của mình ai làm việc nấy.

***

Cửa văn phòng đột ngột mở ra, một chàng thanh niên khác đang lười nhác dựa vào ghế tiếp khách nghịch điện thoại, giống như là không hề bất ngờ về việc không gõ cửa đã tự ý xông vào của người nào đó, cũng đúng thôi đây phòng của người ta a, cậu thanh niên nào đó đang tự an ủi cho tâm hồn yếu ớt do bị giật mình bởi tiếng mở cửa bất chợt của ai kia.

Hoàng Ngôn ngước lên khỏi chiếc điện thoại yêu quý. "Cuối cùng cậu cũng xuất hiện, ta nói, mệt chết đi được, cậu phải cho mình nghỉ bù đó."

"Mình thấy cậu hình như rất nhàn nhã." Trình Thiên liếc nhìn Hoàng Ngôn, để túi đồ ăn lên bàn làm việc, với tay nới lỏng cravat.

"A... Gì đây? Cậu có bao giờ mang đồ ăn lên văn phòng đâu, là của bà vυ' nấu sao?" Hoàng Ngôn đứng lên đi tới gần bàn làm việc vừa nói vừa chỉ vào túi đồ ăn tiện thể định mở nó ra.

"Không phải vυ' nấu, đừng đυ.ng vào." Trình Thiên cất giọng nhàn nhạt.

Tay Hoàng Ngôn lơ lửng giữa không trung, lại chuyển sang chỉ chỉ túi đồ ăn, "Mình chỉ là muốn xem trong đó có món gì mà thơm vậy mà, cậu đừng quá keo kiệt đi."

"À... Mà không phải của bà vυ' vậy của ai nha?" Hoàng ngôn bỏ tay xuống, ánh mắt đầy gian tà, hình như có mùi gian tình đang thoang thoảng đâu đây.

"Là đồ ăn trả ơn." Trình Thiên nhìn vào túi đồ ăn nho nhỏ.

"Này có bao giờ cậu nhận đồ của ai bao giờ, nếu mà nhận thì ở sau lưng người ta cậu cũng quăng vào thùng rác không thương tiếc." Hoàng Ngôn nhìn túi đồ ăn cảm thán.

"Mấy người đó toàn nhét vào người rồi chạy đi, theo quán tính nên tiện thể cầm lấy, toàn là đồ ngọt, mình không thích ăn ngọt, để lại cũng bị hư thôi." Trình Thiên vừa nói vừa đi tới ngồi xuống phía bàn tiếp khách rót trà rồi uống cạn.

"Cũng đúng, chỉ trách mấy người đó thôi. À này... Đừng có mà đánh trống lãng chứ, là ai cho cậu túi đồ ăn đó vậy?" Hoàng Ngôn cũng ngồi xuống ghế đối diện, cất giọng cười gian.

"Một cô bé cùng trường. Tình cờ gặp trong rừng, bị lạc đường, nên mình tiện đường giúp đỡ. "

"À... Gì? Cô bé? Giúp đỡ?" Hoàng Ngôn như không tin vào tai mình, hỏi lại.

Ánh mắt Trình Thiên như muôn nói "Cậu nên đi khám tai rồi."

Hoàng Ngôn khụ khụ hai tiếng, "Không phải cậu không thích tiếp xúc với con gái sao, thấy bọn họ là lơ, làm như không nhìn thấy, nếu có cất tiếng thì cũng khiến cho bọn họ ước được có cái lỗ ở đó mà chui xuống, rồi cứ thế bước đi thẳng một đường à? Hoặc là thấy người ta định cất lời thôi, cậu đã lơ luôn rồi đi như bay à? Chậc... Như bị dị ứng vậy, lại nói đến cả cái công ty này từ trên xuống dưới đều là đấng nam nhi, nếu có thì cũng là mấy bà cô lao công, ai cũng nghĩ cậu có vấn đề đó, làm cho bản thân ta đây cũng bị vạ lây." Chàng thanh niên nào đó đang cảm thấy tủi thân về số phận không thể giãi bày của mình rồi thở dài một tiếng.

Trình Thiên vẫn bình thản uống trà làm lơ với lời than trách của cậu bạn mình.

"Mà khoan... Cậu nói là cùng trường à? Vậy tên là gì? Khoa gì? Năm mấy? Hội trưởng hội sinh viên ta đây sẽ lần ra tung tích cho bằng được." Hoàng Ngôn nói xong lại cất giọng cười ta đây có thể tìm được cho xem.

"Không biết."

"Gì?" Hoàng Ngôn khoa trương ngoáy ngoáy tai, biết là cậu bạn mình sẽ không lặp lại lần hai nên nhấn mạnh, "Đến cả tên cũng không biết?"

"Đúng vậy."

Được rồi... Còn không hiểu tính của cậu bạn này sao, kiệm lời như vậy, việc hỏi tên cũng là một điều xa xỉ.

Cậu bạn nào đó lại thở dài nói, "Mình lại càng tò mò hơn về cô gái mà khiến cậu không bị dị ứng rồi."

"Ting... ting..."

Tiếng chuông điện thoại trên bàn bất ngờ vang lên, Hoàng Ngôn tiện thể đứng lên đi tới bàn làm việc, ấn bật loa ngoài.

Giọng một nam tiếp tân vang lên. "Tổng giám đốc, có cô Kiều bên công ty cung cấp Kim Kiều nói tới bàn công việc."

"Đã biết, bảo cô ta chờ ở phòng tiếp khách đi." Không biết đây là lần bao nhiêu rồi a, Hoàng Ngôn nhìn vào mắt Trình Thiên ra hiệu. Bàn công việc gì chứ, vẫn là tới tiếp cận cậu bạn mình thì đúng hơn, mấy lần trước cậu ta phải thường xuyên ra nước ngoài nghiên cứu thêm nên anh chỉ nói lại qua điện thoại thôi, lần này thì có chuyện vui xem rồi, vì sao vui ư? Không phải chính chủ đang ở đây sao.

Phải nói là cô ta cũng là bạn học cùng khóa còn chung khoa nha, tướng người cũng không tệ, học cũng khá, chỉ là không xem ai vào mắt, khuôn mặt trang điểm khá kĩ càng, đúng là đáng khâm phục kĩ năng trang điểm của cô ta, không biết dưới lớp trang điểm đó là khuôn mặt như thế nào. Lại nói cũng chỉ có cậu bạn này là vừa mắt cô ta, nói chung là người gặp người yêu, tình yêu sét đánh, yêu từ cái nhìn đầu tiên,... Đại loại vậy, suốt ngày đeo bám cậu ta, suốt ngày nào bánh, nào nước, tội nghiệp số phận của chúng thì không tránh khỏi cái thùng rác. À còn một chuyện khi nhớ tới bản thân mình đây còn khá thông cảm cho cô ta.

Cũng là lần đầu tiên nhập học, đúng giờ kết thúc môn học đầu khóa, cô ta còn dám chặn đường cậu bạn này, lại nói bản thân cậu bạn này lại khá bắt mắt cũng khó tránh khỏi ánh mắt tò mò của bạn học xung quanh khác.

"Trên thế giới này, một là những thực thể không thể di chuyển như các loài thực vật hay là vật dụng xung quanh, hai là những loài động vật không có suy nghĩ, tôi mới có thể nhường đường cho chúng, cô là muốn tôi tránh đường?" Giọng nói lạnh nhạt không thể lạnh nhạt hơn vang lên.

Này, tôi cũng thật muốn sặc nước miếng đó, lời nói không dùng đao kiếm cũng khiến người khác bị thương trong truyền thuyết là đây sao, cũng không hề thương hoa tiếc ngọc nha,

lại đông người như vậy cô ta cũng quá bẽ mặt rồi, khuôn mặt trang điểm kĩ kia càng thêm méo mó, mọi người nhịn cười cũng quá cực khổ đi, có người còn khoa trương "Phụt..." một tiếng rồi lấy tay che miệng mình lại nhưng cả người vẫn còn rung rung.

Dĩ nhiên cô bạn này cũng không muốn bẽ mặt thêm, rất nhanh chóng tránh đường, cũng không quên bồi thêm một câu. "Em sẽ không bỏ cuộc."

Khuôn mặt cậu bạn nhà ta vẫn lạnh nhạt như cũ, bước đi thẳng tắp.

Hoàng Ngôn thở dài một tiếng... Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân ta đây sức chịu đựng cũng thật là to lớn, hay cậu bạn nãy vẫn còn nương tay với mình nha, chậc... Dù sao bản thân ta vẫn là nên cẩn thận với cậu bạn này không nên đắc tội thì hơn a.