Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 166: Các người bị đuổi việc!

Quá mạnh! Bốn phía, người trong hạng mục không nhịn được âm thầm lớn tiếng khen hay.

Bạch quản lý đúng là quá kinh khủng!

Vương Duệ phó tổng uyển chuyển khuyên nửa ngày, Đại Chu thì càng ngày càng phách lối làm bọn họ nhìn đến tức giận. Hiện tại Bạch quản lý vừa đến, chỉ cần gầm thét một chút.

Đã khiến Đại Chu sợ.

Ngoài ra, qua những lời Bạch Tiểu Thăng nói, bên trong hạng mục có người lập tức bổ sung.

- Vừa rồi tôi cảm thấy, trong này có kỳ quặc, rõ ràng bọn họ đang mượn cớ gây chuyện!

- Vậy tại sao vừa rồi anh không nói?

- Thấp cổ bé họng, nhưng mà, tôi không ngờ quản lý Bạch cũng nghĩ giống tôi.

- Xùy, quản lý Bạch người ta gọi là cơ cảnh, anh gọi là không biết xấu hổ!

Một câu nói thôi đã giúp càng ngày càng nhiều người phát giác ra vấn đề trong này.

Tiếng nghị luận thay nhau nổi lên.

Khiến cho không chỉ Đại Chu, mà cả những nhân viên đội thi công vừa kêu la rất ác liệt kia chịu sự nghị luận cùng chỉ trỏ, vẻ mặt cũng có mấy phần bối rối.

Đại Chu nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt không được tự nhiên.

Tiểu tử trước mặt này, nhìn thì có vẻ bình thường không có gì đặc biệt, nhưng là vừa trừng mắt, khí thế đúng là quá dọa người.

Nhất là đôi mắt đó, thâm thúy lăng lệ, giống như có thể nhìn thấu hết thảy, khiến hắn không thể chẻ giấu được gì!

Một bên, trợ lý Tiễn cầm điện thoại di động, nói thầm vài câu bên tai Vương Duệ.

Bạch Tiểu Thăng nói những điều luật kia, vậy mà không sai chút nào!

Ánh mắt Vương Duệ hơi co lại.

Mặc dù không phải lần đầu lĩnh giáo thủ đoạn của Bạch Tiểu Thăng, nhưng mỗi một lần nhìn thấy, dường như lại càng đáng sợ hơn.

Tốc độ phát triển của người trẻ tuổi này khiến người khác e sợ, tố chất tâm lý cường hãn, tỉnh táo ung dung, tri thức vượt qua người thường, hiện giờ ngay cả pháp luật cũng há miệng nói ra được.

Đây là người bình thường sao?

Rõ ràng là biếи ŧɦái, yêu nghiệt!

Vương Duệ nhìn Bạch Tiểu Thăng, cực kỳ thận trọng.

Đại Chu nuốt một ngụm nước bọt, con mắt đảo lòng vòng, kiên trì trách móc nói.

- Tôi không hiểu pháp luật, cậu đừng nói những thứ vô dụng này với tôi. Tôi chỉ biết những vật liệu xây dựng này không đủ tiêu chuẩn, anh em của tôi bị thương!

Mới vừa rồi kêu gào nói pháp luật, anh hiện tại lại nói không hiểu pháp luật sao?

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh nhìn hắn.

- Đi thôi, không làm, không làm nữa!

Đại Chu không nhìn ánh mắt Bạch Tiểu Thăng, kêu la, gọi người đi.

- Đúng, không làm nữa.

- Đúng thế, đi, đi thôi!

Người đội thi công cũng la hét, nhưng không còn khí thế khinh người như vừa rồi.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng tùy ý đảo qua, phát hiện những người kia, vai khiêng tay cầm dụng cụ làm việc cất lên xe, giống như đã chuẩn bị thỏa đáng.

Đây là sớm chuẩn bị rút lui khỏi công trường sao?

- Không làm, được! Vậy thì theo hợp đồng, bồi thường!

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm, lạnh giọng nói.

Hợp đồng là hắn viết ra, nếu như là bên B có trách nhiệm khiến công trình quá kỳ hạn, been Đại Chu phải bồi thường cho hạng mục một số tiền lớn!

Ngoài ý muốn.

Lần này, Đại Chu không hề sợ hãi, cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Bảo chúng tôi bồi thường? Được thôi, cậu đem hợp đồng lấy ra, để chúng tôi nhìn xem?

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày, đối với Trưởng phòng công trình nói.

- Đi lấy hợp đồng.

Trưởng phòng công trình chậm chạp không động đậy, vẻ mặt có chút khó coi.

- Bạch quản lý, hợp đồng tôi đưa cho trợ lý Tiễn, hình như vẫn chưa làm xong. . .

Trưởng phòng công trình vẻ mũi tràn đầy đắng chát, hắn thúc giục mấy lần, nhưng mà trợ lý Tiễn không vội, hắn có biện pháp nào.

- Còn chưa làm xong?

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lạnh lùng, có chút khó tin nhìn trưởng phòng công trình.

Công trình đã khởi công một tuần! Vậy mà còn chưa làm xong hợp đồng!

Vậy mà, bên Đại Chu còn khởi công? Không thể tưởng tượng nổi!

- Lão Tiễn!

Hiện giờ, Bạch Tiểu Thăng tìm Tiễn trợ lý, ánh mắt như muốn gϊếŧ người.

Trợ lý Tiễn trốn sau lưng Vương Duệ, không dám nhìn thẳng hắn.

Đại Chu cười ha ha.

Bốn phía, lập tức sắc mặt của các Trưởng phòng của hạng mục và nhân viên khó coi.

Bọn họ nhìn về phía Tiễn trợ lý,

Đều hận không thể gϊếŧ chết hắn.

- Khục, hiện tại không phải là thời điểm truy cứu ai sơ sót, phải ưu tiên giải quyết vấn đề trước mắt!

Phó tổng Vương Duệ cau mày, mệnh lệnh.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn Vương Duệ một chút, chuyển hướng sang Đại Chu.

Giờ phút này, Đại Chu khoanh tay, rung chân, dương dương đắc ý.

- Không bằng chúng ta mềm mỏng một chút, trước tiên để bọn họ làm xong công trình, cũng tránh được không ít phiền phức.

Trưởng phòng công trình kiên trì nói.

Đúng thế, cậu cầu tôi đi! Đại Chu sốt ruột nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng nói.

Nếu Bạch Tiểu Thăng cầu xin hắn, hắn tất nhiên sẽ cự tuyệt sau đó sẽ lớn tiếng chế nhạo một phen.

Vừa rồi không phải cậu rất trâu à, bây giờ tôi trả lại cho cậu!

Đại Chu âm thầm cười lạnh.

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt đạm mạc nhìn Đại Chu, xem hắn sau lưng những nhân viên thi công đang dương dương đắc ý.

- Các người.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay chỉ hướng ra phía ngoài.

- Bị đuổi việc!

Một câu, bốn phía yên tĩnh.

Nụ cười của Đại Chu đông cứng trên mặt.

- Đã không có hợp đồng, vậy tôi cũng không thừa nhận các người đã làm việc tại hạng mục, cũng sẽ không thanh toán bất kỳ tiền nong gì. Hiện tại, lập tức rời khỏi quảng trường Outlets, nếu không. . .

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn Trưởng phòng an ninh.

Trưởng phòng an ninh lập tức cầm lấy bộ đàm.

- Bạch Tiểu Thăng, ai bảo cậu tự quyết! Công trình không xong, bọn họ không thể đi, sự tình còn có thể thương lượng!

Vương Duệ nhịn không được nói.

- Vấn đề của trợ lý Tiễn, sau đó chúng ta sẽ họp xử lý!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn thoáng qua, trầm giọng nói.

Vương Duệ vẻ mặt cứng lại.

Hắn hung hăng nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, phẩy tay áo bỏ đi.

Trợ lý Tiễn nhanh chóng cúi đầu, hốt hoảng theo sát.

Một câu đuổi Vương phó tổng đi.

Bốn phía, Trưởng phòng, nhân viên đầy kính sợ.

- Tiểu vương, đội một đội hai đội ba, toàn thể chờ lệnh!

Bảo an chủ quản ở bên trong bộ đàm, quát một tiếng chói tai.

- Đã xong, đội trưởng!

Đối diện gọn gàng đáp lại.

- Còn không đi?

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói với Đại Chu.

- Cậu lợi hại, cậu lợi hại!

Đại Chu gầm một tiếng hung hăng.

Sau đó vẫy tay một cái, mang theo nhân viên thi công nhanh chóng rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn họ rời đi, lông mày hơi vặn.

Xảy ra chuyện, tụ tập gây sự, ngay cả công cụ đã thu thập xong, một lòng rút lui. Đối với kết quả không trả tiền cũng không quan tâm.

Đây là một đội thi công bình thường sao?

Việc này không đơn giản!

Mặc dù sự tình nhìn như đã được giải quyết.

Nhưng mà trong lòng Bạch Tiểu Thăng vẫn còn khúc mắc, hắn có dự cảm xấu quanh quẩn ở trong lòng.

Chuyện này còn lâu mới xong!

- Dùng chức quyền cấp quản lý đuổi cổ đội thi công có hành vi sai trái, bảo đảm hạng mục không chịu uy hϊếp và tổn thất. Thêm năm điểm, trước mắt tổng điểm giá trị mười điểm, khoảng cách cấp phó tổng giám đốc, còn có chín mươi điểm!

Bỗng nhiên âm thanh của Hồng Liên vang lên.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Lập tức cười.

Lúc đầu tâm tình hắn có chút mù mịt, nhưng bởi vì có thêm điểm nên tâm trạng hắn lập tức tốt lên!

Phải xử lý những chuyện này mà có điểm thì sẽ khác!

Cho dù có hồng thủy mãnh thú âm thầm dòm ngó, dù có mưa to gió lớn sắp xảy ra, chỉ cần được điểm thì mình không sợ!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng chớp lên, tay nắm thành quả đấm, chiến ý mười phần!

Để bão tố mãnh liệt hơn chút!

Để điểm số nhiều hơn chút!

Lúc này, Vương Duệ đang trên đường trở về phòng làm việc của mình, khuôn mặt tức giận khi đến chỗ không có ai đã tan thành mây khói, ngược lại khóe miệng còn có thêm một nét cười lạnh.

Mà Đại Chu khi ngồi xe rời khỏi quảng trường Outlets, cũng gọi một cuộc điện thoại, khi đầu dây được kết nối, hắn chỉ nhếch miệng cười nói một câu.

- Đúng, theo kế hoạch, chúng tôi rút lui rồi!