Tôn Hướng Đông chậm rãi đứng dậy, bên trong ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo, khiến người khác không rét mà run.
Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt bình tĩnh, cứ vậy nhìn ông ta.
- Không ngờ tôi tự mình tới gặp cậu, cho cậu thể diện, cậu lại không cho Tôn mỗ chút thể diện nào.
Tôn Hướng Đông nhìn Bạch Tiểu Thăng, thở dài một tiếng nói.
- Đã như vậy, tôi hi vọng cậu có thể biết rõ hậu quả!
Hậu quả?
- Tôn tổng đang uy hϊếp tôi đi ra ngoài phải cẩn thận một chút sao?
Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình, hỏi.
- Không, xưa nay tôi không cần uy hϊếp an toàn của người khác.
Tôn Hướng Đông thẳng thắn lắc đầu.
- Tôn mỗ là nhà kinh doanh hợp pháp, bất cứ lúc nào cũng tuân theo pháp luật quốc gia, sẽ không vượt qua sợi tơ hồng kia*.
- Nhưng mà. . .
Tôn Hướng Đông cười,
- Mỗi người sống trong xã hội này, an toàn của bản thân đúng là rất quan trọng, nhưng phương diện khác cũng quan trọng không kém. Ví dụ như cậu hôm nay sẽ thất nghiệp, sẽ không có cơm ăn, cậu đi các công ty nộp đơn, lại phát hiện không ai thuê cậu, cậu sẽ phát hiện Thiên Nam to lớn như thế, nhưng không có đất cắm dùi của mình!
Cậu sẽ bị cả thành phố này, vứt bỏ!
Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt lại.
Tôn Hướng Đông không hề khàn giọng vì mấy câu nói, ông ta uy hϊếp không thua gì thế lực lão đại.
Nếu là trước đây mình sẽ nghĩ là tai hoạ ngập đầu, nói không chừng sẽ khuất phục.
Dù sao ở thành thị này phấn đấu mấy năm, nói không có liền không có, đổi lại là ai cũng không chịu được.
Đáng tiếc, hiện tại mình đã không phải là mình của quá khứ.
Ông uy hϊếp muộn ba tháng rồi!
Bạch Tiểu Thăng ung dung cười một tiếng.
Tôi biết Tống Giai, quen biết Lục Vân, tôi quen biết những người có danh vọng, Tôn Hướng Đông chưa chắc có tư cách quen biết!
Bạch Tiểu Thăng nét mặt lãnh đạm, nói.
- Tôn tổng nói những điều này, tôi đã biết. Nếu như không có chuyện khác, như vậy, tôi chỉ có một câu ——
Bạch Tiểu Thăng một ngón tay chỉ ngoài cửa,
- Đi thong thả, không tiễn!
Tôn Hướng Đông khuôn mặt đen lại.
Tên Bạch Tiểu Thăng này!
Là nghé con mới đẻ không sợ cọp đây mà, hay là tên ngu không biết sợ! Không tin Tôn mỗ là người có năng lực như thế sao?
Tôn Hướng Đông gật đầu, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, như thể muốn đem khuôn mặt người trẻ này khắc trong lòng.
Xin chào! Tôn Hướng Đông quay người muốn đi.
- À..à, đợi một chút.
Âm thanh của Bạch Tiểu Thăng lại truyền tới.
Tôn Hướng Đông dẫm chân xuống, nhếch miệng lên cười.
Cuối cùng cậu cũng biết sợ?
- Tôn tổng, hai công ty chúng ta là đối thủ, nghe nói riêng phần hạng mục nòng cốt, thời gian khánh thành đều tại cùng một ngày? Bạch Tiểu Thăng thông qua Hồng Liên tìm hiểu rõ ràng.
Xem ra, Tôn Hướng Đông là thật lòng muốn đánh thẳng vào Bách Niên Cộng Trúc, vậy mà lựa chọn cùng một ngày khánh thành.
Phải biết khánh thành tất phải mời một ít trong giới kinh doanh, giới chính trị người có danh vọng, tất phải có xung đột trên danh sách khách quý.
Chuyện này nghĩa là giới kinh doanh sẽ có đấu tranh!
Nhìn những lần đọ sức trước thì Bách Niên Cộng Trúc kém hơn một chút!
- Tôi nói, hôm nay không bàn công việc.
Tôn Hướng Đông cười nói.
Công việc, tôi cùng ông nói sao? Bạch Tiểu Thăng cười lạnh một tiếng, không chút khách khí,
- Tôi muốn cho ông biết, tôi hiện tại là phó tổng phụ trách hạng mục, nếu ông muốn đối đầu với chúng tôi, cẩn thận bị chết rất khó coi!
Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt kiêu ngạo.
Dám tìm đến nhà tôi uy hϊếp tôi?
Vậy tôi cũng uy hϊếp lại ông!
Tôn Hướng Đông cười chìm hạ xuống. Ông ta nhìn chăm chú thật sâu Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt lần đầu tiên lộ ra một vòng tức giận.
- Cậu, rất tốt!
Tôn Hướng Đông trầm giọng nói một câu, sau đó không quay đầu lại, mở cửa, đi ra ngoài.
Bạch Tiểu Thăng đi tới, dùng chìa khoá khóa cửa, tiện tay ném đi, chìa khoá trượt một đường vòng cung, chuẩn xác rơi trên mặt bàn.
- Hừ, cho dù không có điểm số! Mình cũng khiến cho hạng mục của mình, thắng ông ta!
Sau khin rời khỏi nhà của Bạch Tiểu Thăng, Tôn Hướng Đông không nói một lời, bước chân âm vang bước vào thang máy, đi thang máy xuống lầu.
Những vị sĩ kia cẩn thận từng li từng tí đi theo.
Sợ hãi phát hiện khóe mắt đuôi lông mày của Tôn tổng không hề che giấu tức giận.
Trong nhà không tính, ở bên ngoài Tôn Hướng Đông gần đây không lộ ra vui buồn, dù có nổi giận cũng vẫn bình tĩnh, thâm trầm đáng sợ.
Mà hiện tại, ông ta tức giận cũng không hề che giấu!
Ông trời của tôi, vừa rồi Tôn tổng đi vào. . . Có năm phút đồng hồ à, đã biến thành bộ dạng này! Tiểu tử kia là ai! Có thể chọc giận Tôn tổng đến mức này!
Tráng hán ngăn ngừng nuốt nước miếng, càng cẩn thận từng li từng tí với Tôn Hướng Đông, càng khϊếp sợ Bạch Tiểu Thăng.
Đi xuống lầu, Tôn Hướng Đông không nói một lời, tiến vào trong xe.
Tráng hán nhanh lái xe đi.
Tôn tổng, đi đâu ạ? Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Đi tam hoàn, đi dạo. Tôn Hướng Đông trầm giọng nói.
Tráng hán không còn dám hỏi, khởi động xe rời đi.
Ngồi phía sau Tôn Hướng Đông nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối, trầm mặc suốt mười phút đồng hồ.
Sau đó, ông ta mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh như trước, ông ta lấy điện thoại di động của mình ra, không chần chờ gọi đến một số.
Sau một lát, dãy số kết nối.
- Alo, Thượng Văn Thư, Thượng tổng à, tôi đây, Hướng Đông.
Tôn Hướng Đông cười nói,
- Tôi có việc muốn thương lượng với ông đây. Cấp dưới của ông, có phải có một nhân viên, tên là Bạch Tiểu Thăng! Liên quan tới cậu ta, tôi muốn cùng ông nói chuyện.
Giờ phút này Thượng Văn Thư vẫn ở văn phòng.
Vương Duệ chủ động "Trao quyền cho cấp dưới" đến hạng mục bên trên đóng trụ sở, tổng công ty thổi lên một cơn bão táp. Thượng Văn Thư vội vàng thay người, vội vàng điều chỉnh, bận rộn một tuần, cũng không dám trễ nải.
Thu hoạch không ít, Thượng Văn Thư cũng vô cùng hài lòng.
Bên phía Vương Duệ, theo báo cáo của Trần Đại Nha, trợ lý Tiễn hình như gặp rắc rối không nhỏ. Bởi vì muốn làm khó Bạch Tiểu Thăng mà lâm vào thế khó.
Ngu xuẩn! Đối với cái này, Thượng Văn Thư cười lạnh.
Nhưng mà, thân phận của Bạch Tiểu Thăng, Vương Duệ cũng biết một chút chứ, ông ta đi hạng mục, mục đích là gì? Vậy mà để Tiểu Tiễn đi tìm chết, rốt cuộc muốn làm gì? Thượng Văn Thư công việc mệt mỏi, dứt khoát dừng suy nghĩ những thứ này.
Sau đó, hắn liền nhận được một cú điện thoại.
Người điện đến khiến hắn hết hồn.
Tập đoàn Hướng Đông, Tôn Hướng Đông!
Người này với công ty bọn họ không hợp nhau, thậm chí công trạng Bách Niên Cộng Trúc thấp xuống, rất nhều thứ đều phải cạnh tranh cùng nhà họ Tôn này.
Thượng Văn Thư đối với ông ta cũng rất kiêng kị!
Tôn Hướng Đông cùng ông ta trò chuyện, hai câu nói liền chuyển chủ đề nói đến một người thân quen.
Bạch Tiểu Thăng!
Thượng Văn Thư giật mình, lại có chút nghi hoặc.
Tôn Hướng Đông và Bạch Tiểu Thăng dù bắn đại bác cũng không tới, làm gì có khả năng quen biết nhau.
- Không biết Tôn tổng, tại sao lại hỏi đến người này, ngài muốn nói chuyện gì?
Thượng Văn Thư không chút biến sắc, hỏi trong điện thoại.
- Thượng tổng là người sảng khoái, họ Tôn tôi cũng thế.
Tôn Hướng Đông nói,
- Thực không dám giấu, người này đắc tội ông cụ nhà chúng tôi, cũng làm đứa con trai không hăng hái của tôi mất thể diện. Nhà tôi đời thứ ba con một, quá cưng chiều con cái, cho nên tôi đến nói lời xin lỗi với Bạch Tiểu Thăng, cậu ta không đáp ứng. Tôi với cậu ta không nể nang ai.
A? Thượng Văn Thư ánh mắt kinh ngạc.
- Như vậy đi, Thượng tổng, chỉ cần ông đuổi người này! Tập đoàn Hướng Đông cam đoan thay đổi thời gian của hoạt động khánh thành, thậm chí tương lai chúng ta, ở phương diện khác còn có thể hợp tác!
Lời này của Tôn Hướng Đông cực kỳ tự tin.
Từ đối thủ thành đồng minh!
Thượng Văn Thư hẳn là không kháng cự được dụ hoặc này.
Thượng Văn Thư cười, sau đó ném qua đến một câu.
- Tôi từ chối!