Bạch Tiểu Thăng đi ra, trên mặt có chút xấu hổ, đầu vai hắn ướt một mảng, đều là nước mắt.
A Thành khó có thể tin nhìn hắn, trong ánh mắt ẩn ẩn có loại xúc động muốn cúng bái.
Người phụ nữ kia, Rolla, trước kia từng là thành viên bộ đội đặc chủng, trong lúc phục vụ cho quân đội từng gϊếŧ người.
Có đôi khi, A Thành đối mắt với nàng đều cảm thấy có chút kinh hồn táng đảm.
Người phụ nữ hung ác kia đâu, người dùng hai cái nắm tay đấm bao cát, đấm đến máu thịt be bét đều không kêu một tiếng, còn tiếp tục đánh.
A Thành tưởng là, nàng căn bản không biết đau.
Khóc, chuyện này rất khó tưởng tượng, A Thành cũng cảm thấy nó không có duyên với Rolla.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng lại làm được, không riêng làm được, còn chỉ dùng thời gian hai phút đồng hồ, đây quả thực là —— biếи ŧɦái!
A Thành nghĩ như vậy, dùng ánh mắt biếи ŧɦái nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Ánh mắt này để Bạch Tiểu Thăng có chút buồn bực.
Ngụy Tuyết Liên đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng có chút hiếu kỳ.
Bạch Tiểu Thăng đi đến bên nàng nhún vai một cái, sau đó nói với A Thành,
- Chúng ta có cần đi nữa không?
Một câu, làm A Thành bừng tỉnh.
- À, đúng, đúng là cần phải đi.
A Thành tranh thủ thời gian cười nói, cũng nhận ra ánh mắt vừa rồi đúng là không lễ phép, lập tức bên trong vẻ mặt kính nể mang theo áy náy, ở phía trước dẫn đường, tỏ ra càng thêm ân cần.
- Xem ra, anh dỗ dành con gái rất lợi hại đó. Ngụy Tuyết Liên và Bạch Tiểu Thăng đi song song, hữu ý vô ý chế nhạo.
Bạch Tiểu Thăng hiếm thấy không nói đùa, mà có chút cảm xúc thở dài.
- Người hiếu thắng, lòng hiếu thắng! Nếu có khả năng giúp đỡ, tôi sẽ giúp một chút.
Nói chuyện mơ mơ hồ hồ, Ngụy Tuyết Liên trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hé miệng cười một tiếng.
Ba người cuối cùng tiến vào một gian nhà lớn, đi vào đại sảnh.
- Nơi này là chỗ Lục tiên sinh chuyên gặp khách quan trọng, Ngụy tiểu thư đã tới, mọi người ngồi tự nhiên, tôi vừa lấy được tin tức, bác sĩ đang kiểm tra cho Lục tiên sinh, tôi đi qua đó nhìn một chút.
A Thành cười chỉ chỉ lỗ tai mình, ra hiệu mình nhận được tin tức. Tại lỗ tai của hắn có mang theo tai nghe.
Dọc đường người hầu cũng có, để thuận tiện liên lạc.
Bạch Tiểu Thăng chú ý tới, cái tai nghe của A Thành rõ ràng có một vòng màu đỏ, bên trong màu đỏ là màu vàng, điều này đại biểu, đẳng cấp nhất định không thấp.
- Nơi này của chú Lục tôi rất quen, anh đi đi, không cần ở cùng chúng tôi.
Ngụy Tuyết Liên nói với A Thành.
A Thành gật gật đầu, quay người rời đi.
- Hai người, dễ chịu hơn nhiều.
Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng dáng A Thành biến mất bên ngoài cửa vòm, thở dài một hơi.
Trong viện này cũng không có người ngoài, hắn dứt khoát duỗi người ra, vẻ lười nhác mang theo thích ý, đi lại xung quanh.
Nhìn xem chỗ này, nhìn chỗ kia.
Ngụy Tuyết Liên cười không nói, ngồi xuống trước bàn gỗ hoa lê sắc vàng.
Trên bàn có một bộ đồ uống trà nghệ thuật, Ngụy Tuyết Liên bày ra, có vài phần thông thạo.
- Ồ, tranh chữ của danh nhân, đây đều là thật sao?
Bạch Tiểu Thăng xem xét tường tận một bức sơn thủy treo trên vách tường, không nhịn được muốn lấy tay sờ.
- Đồ vật trong phòng này không có một kiện là giả.
Ngụy Tuyết Liên một bên loay hoay đồ uống trà, một bên cười nói,
- Nếu anh làm hỏng bức tranh đó, phỏng chừng muốn đền mấy triệu.
Bạch Tiểu Thăng thu tay về, ngượng ngùng vuốt vuốt cái mũi, nói thầm một tiếng,
- Đúng là người có tiền.
Mấy triệu một bức họa, không biết nếu Trịnh mập mạp thấy thì có thể hô to gọi nhỏ hay không. Cái trường học huấn luyện dốc hết tâm huyết kia, bởi vì thiếu ba triệu mà kém chút phá sản, nhưng bên trong nhà nữ thần thầm mến, tùy tiện một bức họa liền đủ tài chính cho hắn.
Con đường cưới nữ thần này, thật sự không dễ đi.
Bạch Tiểu Thăng vừa cảm khái, vừa đi dạo.
Tranh chữ, Tranh sơn thủy, đồ sứ, đồ cổ,…
Cái nào cũng đều có giá trị không nhỏ.
- Nhìn mệt mỏi chưa, tới uống chén trà?
Ngón tay Ngụy Tuyết Liên thon dài, ưu nhã loay hoay pha trà,
Động tác tráng bình, làm nóng chén, vẩy trà rất ăn khớp, nhìn xem đều là một loại hưởng thụ.
Một đôi bàn tay nhỏ kia của Ngụy Tuyết Liên có thể gọi là trắng bóng, nâng lên chén nhỏ, môi đỏ kiều nộn, chầm chậm uống một ngụm nhỏ, còn thỉnh thoảng dời miệng chén đến gần lỗ mũi, ngửi mùi thơm của nó.
Thật là đẹp đến ngây người.
Nếu nàng thay đổi một than cổ trang, thì sẽ giống như tiên nữ.
Bạch Tiểu Thăng ngắm nhìn mỹ nữ.
Bỗng nhiên, hắn nghe được một trận tiếng kêu quen thuộc mà cổ quái.
- Kiểm tra đến nhu cầu của chủ kí sinh, khởi động công năng phụ trợ thứ hai—— chuyển đổi ngôn ngữ, kiểm trắc đến loài chim —— Vẹt Châu Phi. . .
Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nghe được một tiếng càn rỡ dương dương đắc ý.
- Bay đâu, theo bản Đại Vương đi dò xét!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đưa về phía thanh âm phát ra, nhìn sang.
Từ một chỗ chỗ ngoặt ở cửa, một con mèo ưu nhã đi ra, toàn thân trắng như tuyết không thấy một chút màu tạp, tại trên lưng mèo đứng một con vẹt màu xám, đó chính là Bori!
Không riêng như thế, còn có mấy con chim màu lông rất xinh đẹp, bách linh, hoạ mi, hoàng tước, cũng đi ở bên người Bạch Miêu, còn ở phía sau cùng, vậy mà đi theo mấy con chó!
Bạch Tiểu Thăng cảm thấy choáng váng.
Dưới sự trợ giúp của Hồng Liên, hắn tìm được, mèo là Chinchilla, sủng vật chó có Shiba Inu, Bichon Frise, Dobermann, cuối cùng lại còn có một con Bull Terrier tráng kiện dữ tợn!
Đây là đội ngũ gì thế!
Từ giả ngây thơ chiến lực cặn bã, đến chó săn chiến lực kinh khủng, lại đi cùng một chỗ.
Với lại tất cả sủng vật, giống như đang bảo vệ Bori!
Tên này giống như là Hoàng đế của giới sủng vật, vênh váo tự đắc, thần thái không giống một con chim!
Đây tuyệt đối là thành tinh!
Bạch Tiểu Thăng tin tưởng 120%, đồng thời có 100 ngàn phần hiếu kỳ, Bori làm sao để "Nhất thống giang hồ". Coi như là vẹt Châu Phi có thể bắt chước thanh âm loài chim khác và loài có vυ', nhưng làm đến loại tình trạng này cũng quá lợi hại.
Ngụy Tuyết Liên vừa nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp phun ra, sặc đến không ngừng ho khan.
Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng một chút, bỗng nhiên phá lên cười.
- Mỹ nữ, có muốn đánh cược với tôi hay không?
Bạch Tiểu Thăng cười hì hì nói với Ngụy Tuyết Liên,
- Tôi có thể chỉ huy đám động vật kia, giả ngây thơ cho cô xem.
- Đánh cược gì?
Ngụy Tuyết Liên không tin.
- Liền cược, một tháng bữa sáng!
Bạch Tiểu Thăng nói.
Lần trước tiền đặt cược là một tuần bữa sáng, hắn rất hưởng thụ. Nhưng mà đã qua thời gian đánh cuộc, cho nên lần này hắn muốn làm lớn. Lúc đầu muốn cược một năm nửa năm, nhưng lại sợ Ngụy Tuyết Liên không đồng ý.
Vậy trước tiên làm cái nhỏ, kỳ hạn một tháng.
Ngụy Tuyết Liên do dự một chút, nhưng mà nhìn thấy đám sủng vật manh manh đát đát bên kia, trong lòng nàng hơi ngứa ngáy.
- Tôi cược!
Bạch Tiểu Thăng vui mừng, vội vàng đi về phía những sủng vật kia.
Bull Terrier lập tức phát hiện Bạch Tiểu Thăng, thoáng cái nhảy lên đến phía trước, làm bộ hung hãn.
- Bori, mày còn nhớ tao không!
Bạch Tiểu Thăng mở miệng, phát ra từng chuỗi chim hót.
- Ồ, cái tiếng huýt sáo này học được rất giống.
Ngụy Tuyết Liên ở phía sau, ngạc nhiên nói.
Bori lắc đầu, đứng cạnh Bạch Tiểu Thăng xem xét, giống như rất kỳ quái, trực tiếp dùng ngôn ngữ loài chim nói,
- Sao ngươi có thể nói chuyện với ta?
- Ngoài ý muốn à, đây đều là chuyện nhỏ. Tao đến làm khoản giao dịch cùng mày, mày giúp tao một việc, tao cho mày chỗ tốt cực lớn!
Bạch Tiểu Thăng cười tủm tỉm, dụ dỗ một con chim.