Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 75: Đại sư, cũng phải nghe tôi!

Tống Giai đại sư rốt cục tức giận, mắng chửi người.

Trong nháy mắt, trong lòng Lý Minh Đồng có cảm giác bay lượn trên chín tầng trời. Nhưng mà lúc nghe rõ đại sư nói cái gì thì tim của hắn lại trực tiếp từ chín tầng trời rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Lập tức, nát vụn!

Ngô Khải Binh khu trưởng, Thượng Văn Thư, Vương Duệ, Trần Đại Nha, thậm chí một đám trưởng phòng và rất nhiều nhân viên trong nháy mắt, trợn mắt há hốc mồm.

Đại sư. . . Quen biết Bạch Tiểu Thăng!

Câu mắng người kia, căn bản là trưởng bối đối tiểu bối nửa thật nửa giả trách mắng.

Bạch Tiểu Thăng thấy được Tống Giai đại sư cười, trong vẻ tươi cười mang theo ranh mãnh cùng đùa cợt.

Ông lão này, đang đùa mình. . .

Đúng là diễn xuất tốt!

Bạch Tiểu Thăng cũng thật sâu tin phục.

Bây giờ, hình tượng của Tống Giai đại sư, cùng bên trong Wechat, cùng "Tiểu giai đang tuổi lớn" trùng hợp nhất trí, đều là bất cần đời, tính tình rất ác liệt ông lão nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng một trận khóc cười không được.

Kỳ thật, đại sư mắng cũng không sai.

Phải nói, bản phương án thứ hai, phần kết thúc công việc này, Bạch Tiểu Thăng đúng là quên gửi tới cho ông ấy.

Đại sư tức giận, có đạo lý.

Bạch Tiểu Thăng đối đại sư ngượng ngùng cười một tiếng.

- Hiện tại những thứ này, ngài không phải đều thấy được à, ngài có ý kiến gì, đề nghị a, hai người chúng ta ở ngay mặt trò chuyện, như thế chả phải thoải mái nhiều sao.

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nói.

Hai người chúng ta!

Mọi người không còn gì để nói, sao có thể cùng đại sư nói chuyện như thế!

Tống Giai đại sư, đó là người có danh vọng rất lớn a!

Ai cùng hắn hai người chúng ta!

Người trẻ tuổi kia nói chuyện, vẫn còn có chút lỗ mãng, đây là trước mặt mọi người, không phải âm thầm bên trong. . . Ngô Khải Binh khu trưởng cũng không nhịn được nhíu mày.

- Ha ha, đứa nhỏ cậu, nói không sai! Hai người chúng ta mặt đối mặt trò chuyện, đây đúng là quá đã! Đánh chữ qua màn hình, đúng là quá phiền phức!

Tống Giai đại sư sảng khoái cười to.

Không hề cố kỵ, thậm chí rất vui vẻ!

Ngô Khải Binh khu trưởng, không còn gì để nói.

Nhưng mà, đã bao nhiêu năm, không gặp thầy vui vẻ như vậy, như là một lão ngoan đồng!

Trong trí nhớ, hình như chỉ có thời còn học sinh gặp được một lần, liên tưởng đến năm đó, Ngô khu trưởng đúng là có chút nhớ lại.

Để thầy vui vẻ như vậy, đứa nhỏ này, không sai!

Yêu ai yêu cả đường đi, Ngô Khải Binh khu trưởng ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng khác nhau.

Thượng Văn Thư ở bên cạnh, đem biểu tình biến hóa của Ngô khu trưởng nhìn ở trong mắt, nhịn không được thở dài ra một hơi, lo lắng trong lòng cũng thả xuống.

Vương Duệ một mực nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, hôm nay để hắn lại có nhận biết mới về người trẻ tuổi này.

Sớm biết như thế, mình hẳn là sớm một chút hành động, cùng người này rút ngắn quan hệ. . .

Vương Duệ ẩn ẩn hối hận!

Cửa, mặc kệ là nhân viên hay là trưởng phòng, đều lặng ngắt như tờ, chấn kinh cùng im lặng.

Bạch trưởng phòng mặt mũi thật lớn, cùng đại sư cũng có thể tùy ý như thế sao!

Lý Minh Đồng lẳng lặng nhìn xem.

Trong lòng của hắn một trận đau nhói.

Hắn hao hết sức lực, phí hết tâm tư, thậm chí không tiếc vi phạm mệnh lệnh của phó tổng Vương Duệ, được ăn cả ngã về không.

Chỉ nhận được. . . Một màn như vậy? !

Thì ra, mình mới là người bị hố!

Lý Minh Đồng trong lòng chấn động, cảm giác mình giống như là một cái tôm tép nhãi nhép, không, giống như trong vườn thú một con khỉ, trên nhảy dưới trốn, tưởng như ai cũng bị mình đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, kỳ thật chính là cho người ta, thêm vui vẻ!

Môi của hắn, cũng nhịn không được run rẩy.

Phẫn nộ, uể oải, đau khổ, Lý Minh Đồng cảm thấy từng đợt ù tai, giống như xung quanh mình mọi âm thanh, toàn bộ đang cười nhạo hắn!

Tống Giai đại sư đưa mắt nhìn Lý Minh Đồng, hắn trà trộn chính thương hai giới nhiều năm như vậy, mưa gió, hạng người gì chưa thấy qua, như chút thủ đoạn cỏn con của Lý Minh Đồng, hắn chỉ lười không muốn chọc thủng thôi.

Tống Giai đại sư không để ý tới Lý Minh Đồng, nhanh chân đi đến bên người Bạch Tiểu Thăng.

- Đứa nhỏ, của cậu những thứ kia ông lão tôi đều rất hài lòng, bao gồm các cậu bản thứ nhất theo phong cách thương nghiệp, coi như một bản kia đặt tại Thiên Nam, đều như thế này.

Tống Giai đại sư vẻ mặt thành thật, thật lòng giơ ngón tay cái lên.

Bản phương án theo phong cách thương nghệp kia, đại sư cũng tán thành? !

Ngô Khải Binh khu trưởng nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lại lần nữa sáng rõ thêm mấy phần, hắn rất ít nghe thấy, thầy của mình khen ngợi một bộ phong cách thuần thương nghiệp như vậy.

Hiếm thấy!

Đương nhiên, bản phương án thứ nhất, đối với bản thân Ngô khu trưởng mà nói, là vừa ý nhất!

Thượng Văn Thư mặt đỏ lên.

Đại sư trước mặt mọi người, ngay cả phong cách thương nghiệp đều vui vẻ tiếp nhận, có thể thấy được làm như thế là cho Bạch Tiểu Thăng thêm mặt mũi!

Nếu như, Bạch Tiểu Thăng mời đại sư đến cắt băng, nói không chừng thật sự có khả năng trở thành sự thật!

Nếu vậy hạng mục này, sẽ một bước lên trời!

Bằng vào cái công trạng của hạng mục này,Thượng Văn Thư hắn có thể một lần đánh bại người cạnh tranh khác, đi vào tập đoàn!

Thượng Văn Thư càng nghĩ càng hưng phấn.

Vương Duệ, cũng càng ngày càng chấn kinh.

Tống Giai đại sư ở trong nước, danh vọng, địa vị, tiền tài những cái đó một cái không thiếu, coi như là trong tập đoàn vị kia, nếu chủ động đi tới kết giao, đại sư cũng chưa nhất định đồng ý.

Mà Bạch Tiểu Thăng, ảnh hưởng với đại sư, rất có khả năng cải biến tình trạng yêu thích sao!

Khó có thể tưởng tượng!

Mấy vị lãnh đạo đều mang tâm sự riêng, trong lòng chấn động.

Những nhân viên tại cửa cùng các trưởng phòng, thì bị một đợt tiếp một đợt chấn kinh, lặng ngắt như tờ.

Lão Vương, Tiểu Tống, Diệp Tử, mấy người gương mặt đỏ bừng, như say rượu, cũng đều ra vẻ cao ngạo, trưởng phòng nhà mình trâu như vậy, bọn họ cũng cảm thấy tự hào!

- Vừa rồi, tôi ở bên ngoài hạng mục đi lòng vòng, khảo sát thực địa một chút. Cậu cùng tôi nói qua một chút ý nghĩ, những cái bị tôi hủy bỏ kia, có một ít là do ông lão tôi tư duy cố thủ, cậu mới đúng!

Tống Giai đại sư cảm khái nói.

Đại sư, vậy mà trước mặt mọi người chịu thua? !

Câu nói này, ngay cả Ngô Khải Binh khu trưởng đều lặp đi lặp lại nhấm nuốt hai lần, mới dám tin tưởng.

Mọi người bị một đợt tiếp một đợt không thể tưởng tượng nổi, làm cho có chút chết lặng, nên đã không có hãi hùng khiếp vía như vậy.

- Nhưng mà, cậu nhìn, bản phương án thứ hai phần kết thúc công việc có vài chỗ, tôi vẫn còn có chút không quá đồng ý!

Tống Giai đại sư cầm lấy bút chiếu của Bạch Tiểu Thăng, ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật, rồi quay trở lại.

Kỹ thuật viên vừa từ bên trong hồi hộp tỉnh táo lại, ngay cả điều khiển con chuột đơn giản, đều luống cuống tay chân.

Đám người xao động nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Đến bây giờ, cậu ta mặt mũi như vậy đã quá đủ! Nếu đại sư không đồng ý, vậy cậu ta liền sửa lại, để đại sư cũng cao hứng một chút.

Tất cả đều vui vẻ!

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

- Những chỗ này, tập thể phòng chúng tôi đã thảo luận qua, đã sửa lại rất mấy lần, tôi cảm thấy chúng tôi bộ môn quyết định, mới là thích hợp nhất, hoàn toàn không cần thiết thay đổi!

Bạch Tiểu Thăng vậy mà kiên quyết duy trì ý kiến của mình, một bước cũng không nhường.

Đó là Tống Giai đại sư, cậu nhường một bước không! Trong lòng mọi người nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng.

- Tốt, vậy chúng ta liền ngay trước mặt mọi người, đồng thời biện luận, nhìn xem ý kiến của cậu tốt hay là của tôi tốt!

Tống Giai đại sư nói.

Một già một trẻ, liền đứng tại trước sân khấu, trước mặt mọi người tranh luận.

Tình huống này.

Ngay cả Ngô Khải Binh khu trưởng, cũng nhịn không được ngồi thẳng người lên, hai con mắt nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào.

Biện luận lúc lâu, cả phòng chỉ còn hai giọng nói của một già một trẻ .

Cuối cùng.

- Đứa nhỏ, xem như cậu lợi hại, cậu. . . Thắng!

Tống Giai đại sư hung hăng nói.

Bạch Tiểu Thăng đắc ý cười một tiếng, có chút vong hình mà nhỏ giọng lầm bầm một câu.

- Đại sư thì sao, cũng phải nghe tôi!