Bạch Tiểu Thăng trợn mắt nhìn Ngải Văn, Ngải Văn cũng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Hai người bọn họ, ai cũng không nghĩ tới, bọn hắn lại gặp mặt nhau trong tình huống như vậy.
- Bạch Tiểu Thăng, làm sao anh lại ở chỗ này!
Cô gái đứng sau lưng Ngải Văn kêu lên thất thanh.
Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cô ta, vậy mà lại là Hứa Phương.
Lúc này Hứa Phương mặc một bộ đồ màu đen với đôi tất chân màu đen, nhìn qua thì giống như một người lãnh đạo.
Bạch Tiểu Thăng cũng không biết là tối hôm qua Hứa Phương bị Ngải Văn "Vứt bỏ", nhưng sau đó hắn lại bị người phụ nữ này đảo ngược lại tình thế.
Ngải Văn theo lệnh cha của hắn đi đến công ty, tăng ca một mình, Hứa Phương liền ở trong phòng làm việc để Ngải Đại công tử hưởng thụ lấy một phen kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vô cùng ướŧ áŧ .
Sau đó, Ngải Văn để Hứa Phương làm "Thϊếp thân trợ lý" của mình.
Với chức vụ được Ngải Văn cho, hành động và lời nói của Hứa Phương cũng coi như là khéo léo, nhưng vừa rồi do bất ngờ gặp Bạch Tiểu Thăng trong tình huống như thế này nên có hơi thất lễ.
Ba người nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.
- Sao vậy, mọi người quen biết nhau à?
Một người đàn ông trung tuổi đầu hói, mắt hình tam giác hỏi. Đây là cha của Ngải Văn - Ngải Sĩ Lễ.
Lưu Tấn cấp trên của Bạch Tiểu Thăng cũng có chút bất ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng và Ngải Văn. Hắn thật không nghĩ tới hai bên lại có quan hệ, còn tưởng là quen biết cũ, ánh mắt lập tức có chút sáng lên.
Theo hắn nghĩ hai bên có quan hệ càng tốt thì càng nhanh hoàn thành dự án này.
- Đúng vậy, chúng con là người quen cũ!
Vẻ mặt của Ngải Văn trở lại như bình thường, thậm chí còn gửi cho Bạch Tiểu Thăng một ánh nhìn âm ngoan.
- Đúng vậy, tôi và Tiểu Ngải tổng, cả hai đều có sâu sắc ấn tượng!
Lời của Bạch Tiểu Thăng mang đầy ý sâu xa.
- Ha ha, vậy là tốt rồi.
Ngải Sĩ Lễ quay người đi thẳng đến vị trí chủ vị, vừa đi vừa nói.
- Tiểu Ngải, con nên quen biết những người tài giỏi như thế này nhiều một chút, đừng sợ tự hạ thấp mình, đều đem người tài giỏi như thế này đến công ty của chúng ta.
- Ngải tổng nói đùa, những công ty nhỏ như chúng tôi thì làm gì có người tài ba, làm sao có thể so sánh với Ngải Văn được.
Lưu Tấn cười nói, đi theo ở phía sau.
Hai người đều không có chú ý tới, bầu không khí trở rất vi diệu.
Bạch Tiểu Thăng và Ngải Văn đối mặt, hắn thấy được trong mắt của Ngải Văn có sự hưng phấn.
Bạch Tiểu Thăng trả lại hắn một nụ cười mang đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cái tên con ông cháu cha này lại có thể giữ được sự bình tĩnh, xem ra mình đã xem thường hắn! Bạch Tiểu Thăng cảm khái.
- Nghe nói phương án của bên anh rất tốt.
Ngải Văn mở đầu câu chuyện.
- Còn cần anh giúp đỡ nhiều hơn.
- Tất nhiên sẽ như thế!
Hai người đều mang mục đích riêng, nở nụ cười, đi đến vị trí của mình.
- Ngải tổng, đây chính là phó tổng của chúng tôi - Chu Thiên Tỉnh.
Lưu Tấn hướng Ngải Sĩ Lễ giới thiệu.
- Ngải tổng.
Chu Thiên Tỉnh cúi đầu chào hỏi.
- Ha ha, chúng ta đã gặp qua rồi, Tiểu Chu là nhân viên khá giỏi.
Ngải Sĩ Lễ khẽ gật đầu.
Lưu Tấn nở nụ cười, nhìn Chu Thiên Tỉnh nói.
- Mọi người bàn bạc thế nào, Phan phó tổng có vừa ý không?
- Vừa ý, vừa ý.
Chu Thiên Tỉnh tranh thủ thời gian gật đầu, nhìn về phía Phan phó tổng.
- Ngải tổng, chúng tôi đã cùng nhau thảo luận qua, phương án khá tốt.
Phan phó tổng lời nói đầy sự công nhận.
Hai vị tổng giám đốc lần lượt gật đầu.
- Ông Lưu, nếu dự án đã ổn, giữa trưa chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi.
- Ha ha, được! Lần này tôi mời.
Cả hai vị tổng giám đốc trò chuyện rôm rả, lần này gặp nhau thì mọi chuyện kết thúc thật tốt đẹp.
Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng ngồi ở vị trí cũ, cười nhìn Ngải Văn.
Chuyện này sẽ không đơn giản như thế kết thúc đâu, Bạch Tiểu Thăng đang đợi Ngải Văn ra chiêu.
Quả nhiên.
Nãy giờ Ngải Văn đang chăm chú lật xem tài liệu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói.
- Trước tiên hãy từ từ. Ngải tổng, Lưu Tổng, tôi cho rằng phương án này cần phải cần bàn bạc thêm!
Ngải Sĩ Lễ bất ngờ nhìn con trai mình một chút.
- Thế à! Vậy con nói xem, chúng ta tới nghe một chút.
Lưu Tấn, Chu Thiên Tỉnh cảm thấy ngạc nhiên.
- Ngải Văn công tử, ngài không hiểu phương án này ở chỗ nào tôi có thể giải thích ngài nghe?
Chu Thiên Tỉnh vội vàng nói.
- Ông?!!
Ngải Văn vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng âm lãnh liếc Chu Thiên Tỉnh một cái, rồi lại liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Mục tiêu của hắn không phải là Chu Thiên Tỉnh.
Chu Thiên Tỉnh thấy thái độ của Ngải Văn, mặt có chút xấu hổ.
- Cái phương án này, nhìn tổng thể thì tựa hồ khá ổn.
Ngải Văn nói với Bạch Tiểu Thăng một cách chậm rãi.
Tối hôm qua hắn tăng ca cũng tốn một phen công sức, đặc biệt là sáng nay còn tìm nhân viên có chuyên môn trong công ty nghiên cứu qua.
Nghiên cứu cái gì? Nghiên cứu phương án này.
Nhưng mà, tên nhân viên kia đối với phương án này lại khen không ngừng. Đây không phải là điều Ngải Văn muốn, cái hắn muốn là mình sẽ đứng trước mặt Ngải Sĩ Lễ thể hiện bản thân.
Thật không mất công sức ta chuẩn bị, còn có vui mừng ngoài ý muốn!
Ngải Văn nhìn Bạch Tiểu Thăng một cách đầy thâm ý, khóe miệng xuất hiện một tia ác độc.
Hôm qua làm hắn mất mặt mũi, hôm nay hắn muốn đòi lại gấp mười lần!
- Vậy tôi sẽ thẳng thắn nói như sau, phương án căn bản chả đâu vào đâu, số liệu thì không đủ, các kết luận đều theo ý kiến chủ quan.
Ngải Văn nói một cách lạnh lùng.
- Các người chỉ có trình độ như thế này, chúng tôi bỏ ra hơn một triệu tiền quảng cáo lại nhận được phương án rách nát như thế này!
Bộp, Ngải Văn trực tiếp ném tài liệu lên trên mặt bàn.
Lưu Tấn, Chu Thiên Tỉnh giật mình nhìn Ngải Văn.
Đây là không cho bọn hắn một chút mặt mũi nào.
Lông mày Ngải Sĩ Lễ có chút nhăn lại.
- Có chuyện như vậy? Ngải Văn, con nói đều là sự thật.
Ngải Văn gật đầu, vô cùng tự tin, cười lạnh nói.
- Chỉ làm số liệu so sánh có sáu tháng, các người liền dám kết luận doanh thu cho cả năm, các loại phân tích trọng điểm tôi đều không thấy, các người thật là có chút vô cùng tự tin nhỉ.
Số liệu đối với dự án mở rộng, chỉ là một loại tham khảo mà thôi. Tuy nhiên, nếu muốn bắt chẹt người khác mà nói thì nó cũng có thể được dùng đến.
Chu Thiên Tỉnh vẻ mặt trắng bệch, Lưu Tấn vẻ mặt càng không tốt.
Thời khắc này Ngải Văn từng bước ép sát.
- Còn nói các người đã đem tất cả số liệu của một năm ghi nhớ hết, còn tốt hơn dùng máy tính, vậy tôi hỏi bất cứ cái gì các người có thể trả lời được sao??.
- Đã như vậy, chúng ta liền thử một chút xem, tôi ở chỗ này vừa vặn có một ít số liệu do nội bộ điều tra được, các người có thể trả lời trôi chảy sao?
Ngải Sĩ Lễ ánh mắt sáng lên, khóe môi nhếch lên.
Mặc kệ Ngải Văn là cố ý gây chuyện, hay thật sự xem được phương án có vấn đề, người làm cha như hắn đều cảm thấy vui mừng, thậm chí rất thưởng thức, chuẩn bị làm chỗ dựa cho hắn.
- Ông Lưu, chuyện này là như thế nào đây.
Ngải Sĩ Lễ nói môt cách chậm rãi.
- Cái này, ha ha, chúng tôi tất nhiên đối với số liệu trong lòng rõ ràng.
Lưu Tấn trán lấm tấm mồ hôi, nhìn về phía Chu Thiên Tỉnh.
- Ông Chu. Dự án này do ông phụ trách, ông cho nói gì đó đi!
Tôi? Chu Thiên Tỉnh mặt mũi tràn đầy vẻ khổ sở.
Hắn nói cái rắm, coi như hắn có thật sự điều tra số liệu cũng không thể nào thuộc lòng được hết, đó là điều không có khả năng.
Hãy để Bạch Tiểu Thăng nói đi.
Chu Thiên Tỉnh trán đổ đầy mồ hôi, bị ánh mắt bức bách của Lưu Tấn áp chế cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Dự án này là do hắn làm.
Lưu Tấn sững sờ, lập tức mạnh mẽ nguýt hắn một cái, thật có ý nghĩ muốn gϊếŧ chết Chu Thiên Tỉnh. Dự án này, hắn cũng biết Chu Thiên Tỉnh sẽ không toàn quyền phụ trách, nhưng thật không nghĩ đến hắn không hề biết gì luôn.
Nhìn xem trở về tôi làm sao thu thập cậu! Lưu Tấn như muốn nổi điên.
- Ha ha, phó tổng không hiểu thì cũng không sao.
Ngải Văn vừa xoay cây bút trên tay vừa giương mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt thật bức người.
- Tuy nhiên, người làm ra phương án này mà cũng không biết, tôi nghĩ người đó cũng không cần làm công việc này nữa.
- Phải không? Bạch Tiểu Thăng!
---------
Team: MBMH Translate