Trong vườn hoa, tại khu nhà ở cấp cao của thành phố Thiên Nam.
Tầng thấp nhất của khu nhà ở đều là vườn hoa, có người quản lý, rừng cây bốn mùa xanh tươi, hoa cỏ nở rộ.
Trước cửa tiểu khu, bảo an lưng eo thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, nhỏ giọng cùng người đội trưởng bên cạnh nói chuyện phiếm, dù sao chỗ này ít đèn nên không được sáng lắm, cũng không ai thấy được. Ở tiểu khu này toàn là nhà giàu nổi danh, xe ra vào giá trị thấp nhất cũng phải 500 ngàn trở lên.
Trời chiều, Trần Nhị Trụ nhịn không được ngáp một cái, liền thấy một cỗ xe đạp rẽ ngang qua, hướng khu nhà ở đi đến.
- Người kia đứng lại!
Trần Nhị Trụ không hề hành lễ bước nhanh qua cản người đó lại.
Nói đùa, đây là địa phương nào! Cả xe mấy trăm ngàn đều đứng sang bên cạnh, ngươi chạy một chiếc xe đạp mà cũng dám đi vào?
Trần Nhị Trụ chân trước vừa mới bước ra, chân sau liền bị đội trưởng kéo lại. Tên đội trưởng chạy đến bên lan can ân cần với người mới đến.
Trần Nhị Trụ trợn tròn mắt, chỉ biết đứng nhìn một mỹ nữ xinh đẹp lướt qua. Nàng còn liếc nhìn hắn một cái khiến cho trái tim nhỏ của hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
- Không phải chứ tiểu tam chắc chắn không đi xe đạp như thế này.
Đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn em vợ mình một chút, nhỏ giọng nói.
- Cậu chớ đoán mò, càng không được nói bừa, biết không! Cô gái này là do Vương tổng cố ý bắt chuyện qua với tôi, lúc đầu tôi cũng hỏi như vậy giống cậu, xém chút nữa là bị đuổi việc. Vương tổng nói những người trong khu nhà ở này mà muốn cưới cô gái đó đều là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!
- Ôi chao!
Trần Nhị Trụ không nhịn được thè lưỡi, những người trong này này đều thuộc loại siêu cấp có tiền, cưới cô gái này vậy mà còn gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Cô gái này cuối cùng có lai lịch gì chứ!
Đội trưởng khoát tay áo, một câu cũng không muốn nói nhiều.
Ngụy Tuyết Liên một đường chạy xe, thẳng đến vị trí trung tâm. Nàng trực tiếp chạy vào một ngôi biệt thự, dừng xe xong, tiến vào thang máy đi thẳng lên lầu hai.
Vừa tiến vào phòng khách, Ngụy Tuyết Liên bất đắc dĩ có chút tức giận.
Một nữ hài mang một chút dáng vẻ mập mạp vô cùng đáng yêu với đôi chân trần như bạch ngọc, đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem hoạt hình vừa ăn đồ ăn vặt.
Trong phòng khách, đồ đạc bị vứt tứ tung.
- Lục Văn Thiến, cậu không thể dành một chút thời gian để dọn dẹp phòng à, thật là lười biếng.
Ngụy Tuyết Liên, một bên đem áo khoác máng lên giá, một bên nhặt quần áo dưới sàn lên.
- Tôi còn chưa đủ chịu khó sao, những thứ này tôi chỉ đủ ăn thôi.
Lục Văn Thiến cười đùa tí tửng.
- Cậu đi làm, cảm giác thế nào, chơi vui không? Thật phục cậu đó, hành hạ mình như vậy thật không có ý tứ.
- Có ý tứ, ít nhất tôi cũng sẽ không béo chết.
Ngụy Tuyết Liên hừ một tiếng.
- Cậu xem lao động là vinh quang, còn tôi thì ăn không ở không, vậy còn không biết giúp đỡ người ta dọn dẹp một chút.
Lục Văn Thiến vô lại nói, nàng bỗng nhiên vỗ trán một cái.
- À đúng rồi, em họ của cậu không phải là muốn mở buổi hòa nhạc sao? Cậu cho mình năm tấm vé, không, mười tấm vé vip đi. Mình dùng để tán đàn ông.
- Cô bé chết tiệt, cô mới bao nhiêu tuổi hả.
Ngụy Tuyết Liên triệt để bó tay rồi.
- Cái gì cũng dám nói.
Lúc này, bên ngoài mấy con phố, trong một phòng bao của một quán bar, Ngải Văn lông mày nhíu chặt lại.
Hắn cảm giác quá khó chịu, rõ ràng lúc đầu là một buổi tối tuyệt vời. Mới có một cô gái rơi vào tay mình, mình có thể hảo hảo thưởng thức. Nhưng các sự việc bực mình lại liên tiếp xảy ra. Trước tiên là bị một tiểu tử nghèo hèn bắt chẹt, về sau nhìn thấy một mỹ nhân cực phẩm nhưng cô ấy lại chẳng thèm ngó ngàng đến mình, sau khi tới quán bar, chưa kịp uống một chén lại bị nữ nhân bên cạnh làm cho dục hỏa thiêu đốt nhưng chưa kịp làm gì thì cha hắn điện thoại tới.
- Ngải Văn, con cũng đã lớn rồi, cha không thể để cho con mãi hồ đồ như thế được, ngày mai cha cần đi thỏa thuận ký kết một dự án, những ông chủ đó đều là bằng hữu của cha, cha muốn gặp họ, con cũng đi theo luôn đi!
Cha của Ngải Văn, Ngải Sĩ Lễ trực tiếp hạ lệnh.
- Dự án này cha đã để ý từ lâu rất muốn nó thành công, nên cha mặc kệ con đang ở đâu lập tức đến công ty xem tư liệu cho cha.
- Con thật là đã bị mẹ con làm hư, cha nói cho con biết, con nếu không về nhà thì sau này cha chết con một phân tiền cũng đừng mong có được!
Điện thoại đã tắt. Ngải Văn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng.
Hắn trở về nhà, Nếu không về sau không phải sẽ
không có một ngày tốt lành sao.
- Ngải Văn, em gọi hai bình rượu, một hồi chúng ta không say không về.
Hứa Phương đẩy cửa vào, nàng mặc một bộ trang phục người hầu mười phần dụ hoặc Ngải Văn.
Ngải Văn vốn là lửa giận dâng lên, mắt thấy nữ nhân này ăn mặc như gái điếm, lập tức cảm giác vô cùng ngán, lúc trước lại gặp được mỹ nhân thanh thuần so sánh hai người đây quả thật là gà rẻ tiền mà.
Mặt hàng này, mà hắn muốn chơi thật buồn nôn.
- Anh muốn đi?
Hứa Phương thấy Ngải Văn không thèm để ý nàng liền đi ra ngoài, lập tức gấp gáp hỏi.
Hôm nay nàng đã hạ quyết tâm muốn bắt cái tên phú nhị đại này, dù là phải hạ thấp dâng mình. Nàng tận dụng tất cả vốn liếng, để nam nhân này sung sướиɠ như tiên, sau này sẽ không thể rời bỏ nàng, nàng muốn được gả vào hào môn làm bà lớn.
Ngải Văn nhìn cũng không nhìn nàng, đẩy cửa đi ra ngoài.
- Đừng đi a.
Hứa Phương vội vàng lôi kéo, xoẹt một tiếng tay áo Ngải Văn bị giật lủng một lỗ.
Ngải Văn dừng bước, lạnh lùng nhìn tay áo, nhìn Hứa Phương. Hứa Phương hoảng sợ không thôi, nàng chợt phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn kia có chút dữ tợn.
- Em không cố ý.
Hứa Phương lắp bắp nói.
Chát, Ngải Văn đánh nàng một bạt tai. Sau đó, lại đạp cho nàng một cước văng ra sau, bộ dạng chật vật giống như một con cɧó ©áϊ.
- Tiện nhân!
Ngải Văn nhìn cũng không nhìn nàng một cái, đầu cũng không quay lại, đóng sập cửa rời đi.
Hứa Phương ngã ngồi trên mặt đất, tay ôm lấy nữa gương mặt, ánh mắt đầy sợ hãi. Giấc mộng giàu sang, phu nhân hào môn, cứ như vậy đột nhiên tan vỡ.
Không, nàng không cam lòng!
Ngải Văn đã giới thiệu nàng cho rất nhiều người nếu bây giờ hắn không cần nàng thì những tên kia cũng sẽ khinh bỉ nàng, rất khó để kiếm được những tên phú nhị đại khác.
- Không, ta không cần, ta muốn gả vào hào môn!
Hứa Phương không cam tâm, hốt hoảng đứng dậy, xông ra ngoài.
- Ngải Văn!
Lúc này Ngải Văn, mặt mũi tràn đầy lửa giận, ngay cả nhân viên phục vụ quán bar đều phải trốn tránh hắn.
- Ngải đại thiếu gia.
- Dự án đáng chết, mặc kệ công ty nào, các người đều chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho các người sống tốt.
Trên gương mặt Ngải Văn hiện ra một tia vặn vẹo rồi nhe răng cười.
Hắn có tâm lý trả thù cực mạnh. Nếu cha hắn muốn nhìn thấy năng lực của hắn, vậy thì hắn phải làm chuyện này tới cùng rồi.
Lúc này, Ngải Sĩ Lễ cầm điện thoại, trong điện thoại có một người đang nói chuyện.
- Ngải tổng, ngày mai chúng ta đi uống trà trước, tôi sẽ để phó tổng của công ty dẫn người đi cùng các người báo cáo, người này chắc ông cũng biết. Hắn tên là Chu Thiên Tỉnh.
---------
Team: MBMH Translate