Tuyết Mộc Huệ ngầm quan sát chồng mình. Anh là người mà biết bao cô gái mong muốn!
Ngay cả khi đứng cách nhau xa như vậy, cô vẫn bị ánh hào quang tỏa ra từ người anh làm cho khϊếp sợ.
Nó dường như đã có từ lúc anh vừa được sinh ra vậy, làm cho người khác không cách nào phản kháng và né tránh, chỉ có thể chìm sâu trong sự quyến rũ của anh.
Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin được, từ trước đến giờ cô chỉ có thể nhìn thấy Thừa Hạo trên TV và trên các tập chí tài chính, cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng bao giờ phù hợp với người đàn ông này, ấy vậy mà lại có một ngày người đàn này lại thực sự trở thành chồng của cô.
Cô vốn không yêu anh, chỉ kinh sợ trước năng lực của anh, sự khác biệt giữa cô và anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Hôn lễ của hai người bọn họ, sẽ có hạnh phúc sao?
" Em gái, chị vẫn chưa mời em một ly! "
Người vừa mở lời chính là người chị gái cùng cha khác mẹ của Tuyết Mộc Huệ, tên Tuyết Ngọc Dung.
Nói cách khác, sau khi ba của Tuyết Mộc Huệ có vợ mới, vợ của ông ta cũng sinh được một đứa con gái, đó là Tuyết Ngọc Dung.
Vừa nghe tin Tuyết Mộc Huệ tổ chức hôn lễ cùng Lâm Thừa Hạo, người quyền lực trong giới tài chính. Nên ông ta, cũng muốn đến, hưởng một ít lợi từ con gái mình.
Hai gò má của Tuyết Ngọc Dung đỏ ửng lên, rõ ràng đã uống quá nhiều rồi, hai con mắt đỏ nhìn trừng trừng vào Tuyết Mộc Huệ, giống như muốn đâm cô ngàn đao vạn nhát vậy.
" Ngọc Dung… " Dương Hồng mẹ của Tuyết Ngọc Dung, sợ cô gây loạn, cố gắng ngăn cô lại, Tuyết Ngọc Dung đẩy tay bà ra, giữ chặt Tuyết Mộc Huệ, kề sát bên tai của Tuyết Mộc Huệ nghiến răng nghiến lợi nói.
" Cô bây giờ đắc ý lắm phải không? Tôi sẽ nguyền rủa cô, không bao giờ có được hạnh phúc! Tôi không có được Lâm Thừa Hạo, dù cô có được thì sao chứ! Cũng đừng mong có được trái tim của hắn ta, cô sẽ không có được kết cục tốt đâu, tôi sẽ đợi… Cô cùng người chồng Lâm Thừa Hạo này có thể kéo dài được bao lâu! "
Tuyết Mộc Huệ có cảm giác mình vừa bị xối một gáo nước lạnh vậy, từ đầu đến chân đều ớn lạnh.
Đây là người chị cô luôn nhung nhớ trong suốt khoảng thời gian cô ở Lâm gia. Không ngờ, chị ấy không yêu thương gì cô, ngược lại...
Người mà Lâm Thừa Hạo vốn dĩ phải lấy là Tuyết Ngọc Dung, trên thực tế theo một cách nói khác thì Tuyết Mộc Huệ chính là nguyên nhân làm thay đổi kết quả việc này.
Nhưng đây không phải là ý định ban đầu của cô.
Cô không bao giờ hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc, chỉ là ngay trong hôn lễ của mình bị chính chị gái mình nguyền rủa như vậy, vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng giống như bị nghẹn lại, muốn đi thật xa khỏi nơi này.
" Thật xin lỗi, có thể cho tôi mượn cô dâu của tôi được không? " Giọng nói của Lâm Thừa Hạo đột nhiên vang lên ở phía sau.
Sắc mặt của Tuyết Ngọc Dung lập tức thay đổi, nở nụ cười tiếp đón.
" Tất nhiên là được, thân ái…em rễ! "
Cô không nói tiếng nói nào chỉ trừng mắt nhìn Tuyết Mộc Huệ, giọng nói của cô ta tựa như được phát ra từ kẻ răng vậy.
" Hôn lễ bắt đầu rồi, phải ra dáng một thiên kim cho thật tốt! Đừng làm mất mặt cha của cô ! "
" Tôi biết rồi! "
Tuyết Mộc Huệ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vừa bước được một bước liền bị trật chân. Cũng may Lâm Thừa Hạo kịp thời đỡ lấy mới không bị ngã nhào xuống đất.
" Cô cẩn thận một chút được không, nhiều người như vậy, đừng để tôi mất mặt "
" Thật xin lỗi, tôi…tôi đứng quá lâu nên chân có chút tê… "
Ngay khi Tuyết Mộc Huệ đang cố gắng để đứng lên, sợ Lâm Thừa Hạo nghĩ rằng bản thân cô quá ngu ngốc.
Anh đột nhiên bế cô lên, ôm cả người cô vào trong vòm ngực rắn chắt của anh. Cô bị dọa đến bất ngờ, không kịp chuẩn bị, tay chân cứ loạn choạng muốn đẩy anh ra, nhưng lại càng làm cho anh ôm chặt hơn, đã vậy anh còn cuối đầu xuống nở một nụ cười với cô.
" Đừng động đậy… "
Chỉ ba chữ đơn giản, xuất phát từ miệng của anh, như có mê lực vậy, đi thẳng một mạch vào trong lòng của Tuyết Mộc Huệ. Cứ như vậy cô để cho anh ôm lấy chính mình, dưới sự kinh ngạc với ánh mặt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh từ từ đi lên lễ đài.
Ngô Nhật Phong lắc lắc ly rượu trong tay mình, thông qua rượu Champagne nhìn đôi vợ chồng trên lễ đài, tâm trạng có chút phức tạp.
Nói chính xác thì, anh đang lo lắng thay cho Tuyết Mộc Huệ.
Đối với những lời nói của Lâm Thừa Hạo, chẳng qua chỉ là một màn kịch, khi hạ màn, tất cả đều tan theo mây khói. Nhưng thứ cô mất đi, rất có thể là tình cảm chân thành của chính mình.