Người Vợ Trọng Sinh: Lệ Tiên Sinh, Mau Ký Đơn!

Chương 63: Không cho chạm vào, chỉ bởi vì người chạm vào là lệ tư thừa

Lệ Tư Thừa đang ở thư phòng mở cuộc họp trực tuyến, đến khi nhìn thấy tin nhắn WeChat đã là hơn nửa giờ sau.

Nhìn thấy bức ảnh này, ánh mắt Lệ Tư Thừa liền trở nên sắc bén, trong thư phòng hơi thở nguy hiểm nhanh chóng lan ra.

Những nét cứng rắn cùng lạnh lùng trên khuôn mặt, vào giờ phút này càng tăng thêm đến nỗi khó có thể nhu hoà lại được.

Trước mắt anh liền thấy một đôi mắt sợ hãi như nai con, đơn thuần như vậy, nhưng lại cố chấp né tránh anh.

Không nghĩ tới cô không cho anh chạm vào, chỉ bởi vì người chạm vào cô lại… là Lệ Tư Thừa anh mà thôi!

Tốt, rất tốt!

Anh cầm di động lên, trực tiếp tìm một dãy số được lưu cách đây không quá hai ngày, ghi chú là: Số điện thoại ở nhà.

Nhưng vào giờ phút này, càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt.

Chỉ là năm chữ đơn giản, nhưng vào giờ phút này lại tràn đầy ý vị châm chọc.

——————————

Tô Thiên Từ vừa ăn que nướng vừa uống bia, bỗng cảm thấy tự do, thoải mái vô cùng.

Cùng Lục Diệc Hàn nói chuyện phiếm khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

So với khi ở cùng với Lệ Tư Thừa, cô phải thật cẩn thận từng li từng tí. Lục Diệc Hàn càng giống như là bạn thân của cô, vô tư không câu nệ, hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng.

Tô Thiên Từ hạnh phúc đến cả người đều như là muốn bay lên.

Sống hai kiếp, cô vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời dạy bảo của Lệ gia, quy định của gia đình hào môn.

Nhưng đến khi cô chết một lần rồi mới biết được, quy củ, lễ nghi cái con m* nó, tất cả đều không quan trọng bằng vui vẻ.

Chỉ là, đúng lúc này di động lại vang lên.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thì ngạc nhiên khi thấy ba chữ Lệ Tư Thừa.

Nếu cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho cô kể từ sau khi kết hôn.

“Tôi nghe.”

“Cô đang ở đâu?”

“Tôi đang ở bên ngoài.”

“Đang làm cái gì?”

“Ăn cơm.”

“Cùng với bạn?”

Tô Thiên Từ cảm thấy có chút không thích hợp, ngày thường Lệ Tư Thừa nói chuyện, tuy rằng lời nói không mang theo chút nhiệt độ nào, nhưng cũng không đến mức giống như bây giờ, hùng hổ doạ người, giống như… mang theo vài phần tức giận!

Làm gì vậy? Tra hỏi sao?

Cô nghĩ nghĩ, vẫn nói một tiếng: “Bạn tốt.”

Mà ở biệt thự, Lệ Tư Thừa nghe vậy, bàn tay càng nắm chặt hơn, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén gấp ngàn lần bình thường. A..., bạn tốt!

“Nam hay nữ?”

“…”

“Sao? Không dám nói?” Thanh âm của Lệ Tư Thừa đầy vẻ châm chọc.

“Nam, là bạn học thời cấp ba, ăn một bữa cơm mà thôi.” Tô Thiên Từ không rõ tại sao cô phải giải thích như thế, nhưng trong lòng vẫn như cũ, hoàn toàn không nghĩ gì.

Cô và Lục Diệc Hàn hoàn toàn không có gì, cho nên việc gì phải sợ.

Nhưng ở đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Cực thấp, cực lạnh lẽo!

“Lén đi gặp mặt đàn ông khác, cũng không biết chọn địa điểm thông minh hơn một chút, lại đi chọn ở trung tâm Khang Thành?”

Trong lòng Tô Thiên Từ lộp bộp, cô đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.

Lệ Vi Nhã nhìn thấy phản ứng của Tô Thiên Từ, lập tức chột dạ mà cúi đầu, yên lặng ăn que nướng.

Nhưng Tô Thiên Từ vẫn có thể thấy được.

Đường Mộng Tình một chút cũng không sợ, nhìn về phía Tô Thiên Từ, trong ánh mắt tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Chính là chúng tôi nói đấy, thế nào!”

Nhìn bộ dáng Tô Thiên Từ như vậy, một chút cũng không khó để có thể đoán được là cô đang nhận điện thoại của ai.

Trái ngược với Lệ Vi Nhã, Đường Mộng Tình cảm thấy vô cùng đắc ý, cô ta đứng lên đi tới chỗ Tô Thiên Từ, khinh miệt mà liếc mắt nhìn Lục Diệc Hàn một cái, “Không nghĩ tới chị lại thích loại tiểu bạch kiểm như thế này, Lệ ca là người đàn ông tốt như vậy, chị lại dám cho anh ấy đội nón xanh. Hừ, đồ dâʍ đãиɠ! Chị của tôi nói đúng, loại người như chị, không nên gả cho Lệ ca, thật mất mặt!”