Xuyên Không: Bất Tử

Chương 36: Ngọn gió của cái chết

Khoảng hai tuần khi hắn vượt qua cái vòi rồng khổng lồ kia.

Hắn đã tốn đâu đó một tháng trời để có thể đi vòng qua nó, như thế mới thấy cái độ to khủng khϊếp của cái lốc xoáy đó.

Vô Minh đang giữ tốc độ đi bộ ổn định của mình, xung quanh vẫn là bóng tối như mọi khi.

Hắn dần dần cảm thấy mọi chuyện đang ngày càng trở nên thú vị.

"Một vòi rồng kèm theo lôi đình? Không biết thứ quái quỷ gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?, đúng là tu tiên giới, cái gì cũng có khả năng." Hắn suy nghĩ với nụ cười mỉm trên môi.

Khi đang bước đi đột nhiên chân hắn cảm nhận được sự thay đổi, mũi chân bắt đầu cao hơn gót chân, một con dốc ư?

"Góc độ hơi cao, đây có thể là một ngọn đồi."

Vô Minh vừa đi vừa nghĩ: "Tại sao nơi này lại không có một giọt linh khí nào nhỉ? Nơi tối tăm này có không khí để thở như thế đáng ra nơi này phải có linh khí chứ?"

"Hay là linh khí và không khí để thở không liên quan tới nhau? Hmmm lạ nhỉ mình tưởng gần bọn chúng là một cơ."

Với việc không có gì để làm và sự nhàm chán kinh khủng thế này, thì những suy nghĩ tào lao luôn nảy lên bất chợt trong đầu hắn.

Đột nhiên ánh mắt của hắn bắt gặp được một tia sáng màu tím lóe lên trên khóe mắt.

Hắn ngẩng đầu lên thì thấy, phần bầu trời phía trước mắt đã được bao phủ bởi một màu tím ma mị.

Vô Minh tăng tốc bước chân hơn, bởi vì đang là một con dốc nên hắn chỉ thấy gò đá nhô lên và phía trên là thứ ánh sáng đó.

Một lúc sau khi hắn đi tới đỉnh ngọn đồi, khung cảnh xuất hiện trước mắt hắn làm hắn há hốc mồm vì kinh ngạc.

Phía trước mặt hắn là vô số những tia sét màu tím pha trộn với ánh hồng, đây là một cơn bão sét!! Hay có tên gọi huyền huyễn hơn là một Lôi Trì!!.

Những tia sét cực kỳ dày đặc tới nỗi ánh sắc hồng tím này cứ duy trì liên tục mà không phải chớp chớp.

Và một điều kì lạ nữa là hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào của những tia sét cả!.

Vô Minh quan sát bên phải rồi nghiên đầu qua trái, hắn phát hiện một vấn đề cực kỳ cực kỳ quan trọng.

Không có đường vòng!!!

Lôi trì này rộng tới nỗi nó bao quát toàn bộ tầm mắt của hắn!!

Hắn gãi gãi đầu tự hỏi: "Sao đi qua được cái thứ này đây?"

Hắn nhìn xung quanh cố gắng nghĩ ra cách gì đó.

Nhưng có vẻ như là không còn cách nào khác ngoài trực tiếp xông qua rồi.

Vô Minh hít vào một hơi thật sâu rồi nhặt lên một tảng đá to đội lên đầu, với niềm hi vọng nhỏ nhoi rằng tảng đá sẽ chịu được những tia sét đó.

Hắn đi đến biên giới của lôi trì, nhìn vô số lôi đình đánh xuống mặt đất trước mặt khiến mặt đất có to to nhỏ nhỏ những cái hố, hắn bắt đầu nghi ngờ về sức chịu đựng cục đá trên đầu mình.

Hắn lùi lại một bước thì thầm: "Hay mình đi dọc theo lôi trì tìm đường vòng qua ha? Hơi tốn thời gian nhưng là một ý kiến hay, quyết định như vậy đi!."

Khi hắn vừa muốn quay đầu lại bỏ đi, một cơn gió nhẹ thổi qua cơ thể hắn.

Hắn ngạc nhiên: "Hử? Gió?"

Chưa kịp hắn phản ứng cơn gió bắt đầu thổi mạnh hơn, hắn đặt tảng đá xuống cố gắng chống cự.

Nhưng cơn gió ngày một mạnh dần, cuối cùng hai chân hắn tách khỏi mặt đất và hai tay thì cố gắng bám víu vào tảng đá có trọng lượng lớn hơn hắn.

Vô Minh cực lực nói: "Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng nơi này có sét nhưng không có gió! Tên khốn nào nói tu tiên giới không áp dụng khoa học hả!!!!"

Tảng đá bắt đầu lung lay, khi cảm thấy được điều đó trái tim hắn cũng lung lay theo tảng đá.

Hắn bất lực cổ vũ nói: "Cố lên em yêu, mi là con của đất mẹ cơ mà, đừng bỏ cuộc!!"

Tảng đá: "..."

Rồi chuyện gì đến cũng đến, tảng đá cũng bắt đầu bị thổi bay lên mang theo hắn hướng về lôi trì.

Hắn tức giận la lên: "Đồ vô dụng" rồi bị lôi trì nuốt chửng.

Tảng đá: "..."

Kết cục của cả hai đã được định sẵn.

Cơ thể hắn bị cháy đen và biến thành cát bụi ngay tia sét đầu tiên đánh trúng.

Lần đầu tiên chết vì sét đánh.Ps: Đổi phần giới thiệu lần thứ 3:D