Hống Mị buồn chán ngồi nghịch bút, nhìn tuyết không ngừng rơi bên ngoài cửa sổ. Chỗ đó có lẽ sẽ rất ấm a? Hiện tại người đó đang làm gì nhỉ? Chắc là quay phim đi? Hồng Mị bất đắc dĩ cười, mình rốt cuộc sao vậy? Vì cái gì vừa mới xa nhau vài phút đã chịu không được đây?
"Chủ tịch, không hay rồi!" Lúc Hồng Mị đang ngồi tương tư thì tiểu thư ký của Hồng Mị hối hả chạy vào, trong tay còn cầm một tờ báo. "Sao thế? Có chuyện gì mà gấp gáp vậy?" Hồng Mị nhẹ giọng hỏi, "Chủ tịch, người xem!" Tiểu thư ký cầm tờ báo đặt lên bàn cho Hồng Mị.
Hồng Mị hiện giờ sao còn có tâm tư so đo thất lễ với tiểu thư ký? Nhìn tiêu đề tờ bào to rành rành trước mặt. "Hoa hồ điệp Tử Kỳ lại thay bạn trai mới! Sang Hawaii quay phim cùng nam vai chính buổi tối hẹn hò!" Hồng Mị chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng nổ tung, nhìn lại cái tiêu đề màu đỏ trên đầu báo. Hoa hồ điệp? Bạn trai mới? Buổi tối hẹn hò ?
"Nhanh chóng chuẩn bị vé máy bay đi Hawaii cho tôi, nhanh! Lập tức! Tiểu thư ký thấy bộ dáng khó thở của Hồng Mị, vội vàng vâng dạ rồi lui nhanh ra ngoài. Hồng Mị lại một lần nữa cầm lên tờ báo đọc lại tiêu dề từ đầu đến đuôi mấy lần. Sau đó lạnh lùng đi ra khỏi văn phòng.
Nhân viên thấy chủ tịch toàn thân toản ra hàn khí, dọa đến nỗi bọn họ không ai dám thở mạnh. Ai cũng biết Tử Kỳ trong công ty là một đại tỷ, cũng là một truyền kỳ đại tỷ. Mỗi lần đều làm chủ tịch tức giận đến không nhẹ, lần này lại làm cho chủ tịch đích thân đi xử lý mấy việc nhỏ này, mới có thể thấy được chủ tịch thực sự tức giận.
Nhưng mà, bọn hắn chỉ biết là do Tử Kỳ bên ngoài gây chuyện nên mới làm cho chủ tịch tức giận. Nhưng bọn hắn không biết bên trong, là cái siêu cấp đại dấm chua đã bị đạp ngã. Tình yêu vĩnh viễn là mù quáng, một người lý trí bình thường, khi đυ.ng đến người mình yêu, đều sẽ biến thành kẻ đần.
Hồng Mị đến khi đi lên phi cơ, vẫn còn giao chờ xử lý tất cả các sự kiện lớn nhỏ trong công ty. Nhưng mà đến hiện tại ngồi lên phi cơ, nàng mới phát hiện hành động của mình thật ngây thơ. Biết rõ người kia sẽ không làm chuyện có lỗi với mình, biết rõ trong lòng người kia chỉ có mình, nhưng là nhìn đến cái tin tức kia, chính là không nhịn được, không nhịn được điều tra kỹ càng, có lẽ, lo được lo mất là căn bệnh chung của những người yêu nhau a?
Mà Tử Kỳ ở Hawaii, vẫn hoàn toàn không biết mình đã nhổ phải lông cọp, đang lòng như lửa đốt chạy tới chất vấn tội. Lúc này đã quay phim xong, trong thời gian nghỉ ngơi thư giản. Lúc này, Tử Kỳ đang mặc một cái áo tắm hai mảnh sεメy, nằm thư giãn dưới ô, an nhàn hưởng thụ.
Ngay lúc Tử Kỳ đang an nhàn hưởng thụ ngày nghỉ, có một âm thanh làm cho nàng chán ghét truyền tới. "Hey, Tử!" Một mình nằm chỗ này không thấy chán sao?" Không cần nhìn, Tử Kỳ cũng biết là ai, đây là gã không tự lượng sức, tự cho rằng mình đẹp trai, thật ra chỉ là một gã không đáng xách giày cho mình.
Nghĩ vậy, Tử Kỳ đã một bụng khí, đêm qua rõ ràng chỉ cùng hắn trên bãi cát nói vài câu, không ngờ lại mấy tên phóng viên ập đến. Sau đó đăng tin, cái gì hoa hồ điệp lại thay bạn trai mới. Tuy, Tử Kỳ cho rằng cái biệt danh Hoa hồ điệp không phải là tệ, nhưng là, lúc này đã khác ngày xưa. Hy vọng Hồng Mị bên kia sẽ không đọc phải những cái tin lá cải này, Tử Kỳ cầu nguyện trong lòng.
Thời gian nghỉ đã hết, lại chuẩn bị quay tiếp.Tử Kỳ trên ghế sưởi nàng lười biếng từ từ ngồi dậy, toàn thân tản ra mị lực mê người, làm cho những người trong tổ làm phim nhìn đến thất thần, mà cái kẻ bị nặng nhất chính là tên nam diễn viên chính ngồi kế bên kia. Cảnh quay buổi chiều nay, đòi hỏi cảm xúc của diễn viên cực kỳ cao.
Là sau khi mẫu thân của nhân vật nữ chính qua đời, nữ chính một mình ngồi ở bãi cát ngắm biển. Sau đó nam chính phải trải qua bao nhiêu thiên tân vạn khổ mới tìm được nữ chính, đem nữ chính ôm vào lòng, hai người nước mắt lưng tròng hôn lấy nhau. Mặc cho Tử Kỳ yêu câu bỏ qua đoạn hôn, nhưng là đạo diễn sống chết không đồng ý, nói là không hôn thì làm sao thể hiện ra được tình cảm.
Nếu như là đạo diễn khác có lẽ Tử Kỳ đã dùng cách không diễn tiếp để uy hϊếp hắn. Nhưng là tên đạo diễn này, là một đạo diễn vàng mới nổi, hắn trước kia có đạo diễn qua một số bộ phim thần tượng mà bắt đầu có tiếng, mà lần hợp tác này, Hồng Mị cũng là có ý định đem gã đạo diễn này ký nhập vào công ty, nếu như chỉ vì mình làm cho kế hoạch của Hồng Mị thất bại, Tử Kỳ quyết không cho phép chuyện này phát sinh.
Nhìn khuôn mặt hèn hạ của tên nam chính, Tử Kỳ bĩu môi khinh thường. Hôn thì hôn, cũng không phải chưa từng hôn, đóng xem phim này tìm cơ hội gϊếŧ hắn là xong xuôi. (người xem : đổ mồ hôi…)
Gió thoang thoảng thổi, ánh vàng óng ánh từ bờ cát, màu xanh thẳm biển khơi, một nam sinh dáng người cao to, ôm trong ngực một nữ sinh xinh đẹp, tại trên bãi biển tình tứ hôn nhau. Bất kể ai thấy cảnh này, đều bị đôi kim đồng ngọc nữ này hấp dẫn ánh nhìn, Hồng Mị đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhìn người yêu của mình cùng một nam nhân khác hôn, hơn nữa nam nhân kia chính là tên bạn trai trong cái scandal trên báo. Hồng Mị nhìn hai người hôn đến giờ vẫn chưa tách ra, hỏa trong nội tâm bùng nổ. Hảo, xem ra cái scandal cũng không phải là không có lửa mà sao có khói ah, coi như là đóng phim đi, cũng không cần hôn thắm thiết như vậy a?
Có lẽ bởi vì tuổi tác, nên rất nhiều người nhìn thấy Hồng Mị lần đầu tiên, đều cảm giác đó là một thành thục nữ nhân, Tử Kỳ cũng không ngoại lệ. Năm đó lúc được tuyển vào "Giản", thấy Hồng Mị đang chăm chỉ làm việc, cảm giác cho người ta thấy đó là một ngự tỷ thành thục, nhiều tiền, lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Có người từng nói, nhìn bề ngoài chính trực, chưa chắc bên trong đã là người tốt. Cũng giống như quả táo, chưa cắt ra, ai biết bên trong nó nát hay không? Vì vậy, trải qua vài năm sống chung, Tử Kỳ, Hắc Khôi bọn người, đều đối với Hồng Mị một cái nhận thức mới. vẻ ngoài là một ngự tỷ, mà thực chất bên trong là một tên lưu manh cuồng bạo.
Hơn nữa, không chỉ là cảm giác, mà ngay cả tính cách, tính cách trong ngoài của Hồng Mị của thập phần không đồng nhất. Bình thường nàng luôn đeo kính, một bộ nhã nhặn. Nhưng ai lại biết rằng, nữ nhân này, chỉ một lần trong quán rượu bị một nam nhân chạm vào cổ, lại là người tức giận đến đem toàn bộ quán đều đập phá chứ?
Có đôi khi, Tử Kỳ rất hoài nghi, Hồng Mị phải hay không là người bị nhân cách phân liệt. Tại trước mặt người khác, sẽ biểu hiện ra một bộ dàng một ngự tỷ giỏi giang, nhã nhặn, nhưng là khi cùng mình ở cùng một chỗ, có khi một mình. Sói sẽ đem cái áo da dê cởi bỏ, lộ ra bản tính chân thật. Một nữ nhân mười phần lưu manh, cực kỳ cuồng bạo!
Vì vậy, tất cả người trong đoàn làm phim, kể cả người đi đường, đều thấy được một màn đầy kinh hãi. Một nữ nhân vẫn đang mặc đồ công sở trắng đi trên bờ cát, giống như ác ma xuất hiện trước cái cặp có thể gọi là tình nhân đang hôn nhau kia. Sau đó dùng tốc độ ánh sáng, đúng theo ba nguyên tắc nhanh gọn chính xác, đem nữ chính kia xách đi. Chú ý là xách đi, không phải kéo, cũng không phải túm.
Tử Kỳ hiển nhiên là vì sự cố bất ngờ sợ ngây người, nàng sững sờ nhìn Hồng Mị từ đâu bỗng nhiên xuất hiện. "Như thế nào? Vẫn chưa hôn đủ? Tôi làm hỏng chuyện tốt của em?" Thông minh như Tử Kỳ nhưng thế nào không nhìn thấy sự tức giận trong lời nói của Hồng Mị, chắc hẳn tin tức ngày đó, nàng đã thấy được?
"Chị không nên hiểu lầm, em cùng cái tên cẩu nam nhân đóng vai chính kia không có quan hệ gì! Chỉ là đêm qua nói chuyện không cẩn thận bị bắt gặp mà thôi!" Nghe Tử Kỳ giải thích, Hồng Mị cũng không cảm thấy thư thái hơn, ngược lại thì nhiều. "Ah? Tôi hỏi chuyện kia sao?"
Hồng Mị lúc nói chuyện, đặc biệt đem chữ ah kéo thật dài, làm cho Tử Kỳ nổi hết cả da gà. "Em chỉ sợ là chị hiểu lầm thôi, không có ý gì khác." Hồng Mị trên mặt cười, ánh mắt lại mang theo hàn ý. Nhân viên đoàn làm phim nhìn thấy đó là giám đốc của diễn viên, cũng khó mà nói gì, nữ chính đã mất, hiện tại đành nghỉ ngơi chờ nữ chính trở về. Nhưng là, bọn họ không nghĩ đến, đợi lúc Tử Kỳ trở về, đã là chuyện ngày mai rồi.
Hồng Mị một mực đem Tử Kỳ đến bãi cát đối diện mấy hòn đá tản to, nhìn Tử Kỳ vì bị mình vác đi quần áo trể nên xộc xệch, còn có nội y như ẩn như hiện. Hồng Mị sinh ra một ý nghĩ tà ác. Tử Kỳ nhìn Hồng Mị hướng mình cười gian ác, thềm kêu không tốt. Không đợi nàng kịp phản ứng, người cũng đã bị ôm ngang lên.
"Chị làm gì? Thả em ra!" Tử Kỳ lớn tiếng hô, cực kỳ giống như tiểu nữ bị cưỡиɠ ɠiαи. Nếu lúc này không đóng cảnh kiều đoạn (mấy cái đoạn hay chiếu đi chiếu lại trong phim, anh hùng cứu mỹ nhân, trời là lão đại ta là lão nhị các kiểu) kinh điển, chẳng phải rất có lỗi với người xem sao? Hồng Mị đem Tử Kỳ áp lên tảng tá, hai tay đè lên trên hai cổ tay nàng, một chân luồng vào giữa hai chân Tử Kỳ. "Em hét ah! Em hét lớn tiếng vào! Cũng không có người đến cứu đâu!" Không còn nghi ngờ, đây chính là xích͙ ɭõa cưỡиɠ ɠiαи.
Hồng Mị vừa dứt lời liền nhanh chóng kéo Tử Kỳ vào cuộc chiến môi. "A. . . A. . ." Tử Kỳ lúc này, cho dù có chuyện, thì tất cả đều bị áp lại ở trong yết hầu. Ngay khi Tử Kỳ bị hôn đến thất điên bát đảo, hai tay Hồng Mị đã rời khỏi cổ tay Tử Kỳ.
Một cái kéo mạnh, áo bông len thượng hạng của Tử Kỳ theo hàng nút mà rơi xuống hết, để lộ ra cái áσ ɭóŧ khiêu gợi bên trong. Hồng Mị nhìn bả vai trắng gầy của Tử Kỳ, còn có hai khỏa hồ lô tròn như ẩn như hiện. Hơi thở dần tăng lên, dưới hạ thân cũng càng lúc nóng lên.
Cảm giác trên người tự nhiên lành lạnh, Tử Kỳ hôn xong liền kịp phản ứng, hai tay dùng sức đẩy Hồng Mị ra. "Dừng tay! Chị cái tên sói cái tùy tiện phát dục này!" Không để ý tới phản ứng của Tử Kỳ, Hồng Mị lại một lần nữa hôn lên môi Tử Kỳ. Lần này không giống lần trước mãnh liệt, mà trái lại mang theo một mảnh nhu tình cùng thương tiếc.
Không chống cự Tử Kỳ lại một lần nữa chìm vào nụ hôn của Hồng Mị, nhìn ánh mắt mơ màng của Tử Kỳ. Hồng Mị đưa tay xuống xâm nhậm vào trong chiếc quần vải trắng thăm dò, cách một lớp nội y, vân vê làm cho nơi hoa viên trở nên ẩm ướt. "Ân. . ." Thân dưới bị bàn tay trên chọc, Tử Kỳ hư không ngâm nhẹ một tiếng.
Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của Tử Kỳ, Hồng Mị nhẹ nhàng kéo qυầи ɭóŧ của Tử Kỳ ra, sau đó nắm lấy một chân của Tử Kỳ vòng quanh hông của mình. Tử Kỳ giờ đây đã chìm đắm trong du͙© vọиɠ nên cũng không để ý những hành vi càng rỡ của Hồng Mị, giống như một con rối để cho Hồng Mị tùy tiện khống chế mình.
Đã không còn tầng vải vóc ngăn cản khiến cho động chạm càng thêm kí©ɧ ŧìиɧ. Hồng Mị không quan tâm đến xung quanh, cứ như vậy vân vê lấy cái nhụy hoa ẩm ướt trong hoa viên. "Ân. . . Hồng Mị. . ." Tử Kỳ nhẹ giọng ngâm lấy, dùng nửa người trên còn vướng víu quần áo ma sát lấy Hồng Mị.
Tuy nhìn ra được khát vọng của Tử Kỳ, nhưng Hồng Mị không muốn cứ như vậy buông tha cho nữ nhân không nghe lời này. Đã là người của Hồng Mị ta thì không thể thể tiếp xúc thân mật với bất cứ kẻ nào, huống chi là chuyện lớn hôn môi? Hồng Mị thuần thục hôn Tử Kỳ, một tay nâng đùi Tử Kỳ lên xoa nắn lấy phần mông mười phần đàn hồi. Mà tay kia đã sớm tùy ý châm ngòi trong cái hoa viên lầy lội.
Ngẫu nhiên dùng ngón tay xoa nhẹ lên cái nhụy hoa đã sưng đỏ, ngẫu nhiên dùng ngón giữa vuốt ve cái u cốc ẩm ướt. "Ân. . .Ân. . ." Tử Kỳ nhẹ giọng rêи ɾỉ, nhưng mà chỉ như vậy, hoàn toàn không cách nào thỏa mãn cái du͙© vọиɠ đang tràn lan của nàng. Tử Kỳ mở mắt nhìn Hồng Mị đang nở nụ cười xấu xa, cắn cắn môi dưới.
"Hồng Mị. . . em thật khó chịu, thật khó chịu." Hồng Mị nghe lời nói hơi đầu hàng cửa Tử Kỳ, không những không mềm lòng, ngược lại càng muốn trêu chọc cái người đang khó chịu này, thân ái, để tôi xem, em có thể chịu được đến lúc nào? "Làm sao vậy? Vì sao lại khó chịu? Là tôi làm cho em thấy khó chịu sao? Tôi đây dừng lại là được."
Hồng Mị nói xong liền rút tay từ trong quần Tử Kỳ ra, trên mặt còn ra vẻ áy náy nhìn Tử Kỳ. Cảm giác bên dưới đang bị đánh úp nay tự nhiên trống rỗng, Tử Kỳ dùng sức ôm lấy Hồng Mị. "Hồng Mị . . . em thật rất khó chịu. . . em muốn chị. . ." Hồng Mị kinh ngạc nhìn Tử Kỳ trước nay luôn không hợp tác giờ đây đang thẳng thắng thành khẩn, nếu như là bình thường, Hồng Mị cũng sớm không thể nào khắc chế được mà thỏa mãn cho nữ nhân này, nhưng là Hồng Mị hôm nay, đích thực là thú tính bộc phát rồi.
"Ah? Không phải mới nãy còn nói là không được sao? Không phải lúc nãy còn mắng tôi là sói cái tùy tiện phát dục sao? Như thế nào bây giờ lại muốn? Chẳng lẽ không sợ bị người khác thấy được?" Hồng Mị hùng hổ dọa người hỏi, nhưng trên mặt lại mang nụ cười xấu xa. Kỳ thực Tử Kỳ cũng không biết phải làm sao, một người tự kiêu như nàng, vậy mà ở cái nơi này, yêu cầu Hồng Mị muốn thân thể mình. Có lẽ là do cấm dục quá lâu, có lẽ là do quá nhớ người này, thân thể Tử Kỳ tự nhiên tuôn ra một loại du͙© vọиɠ trước nay chưa từng có.
Tử Kỳ nắm lấy tay Hồng Mị, kéo xuống nơi tư mật của mình, sau đó ôm chặt lấy Hồng Mị. "Em muốn chị. . . tiến vào." Nghe lời nói có chút mơ hồ của Tử Kỳ, nhìn động tác kinh ngạc của nàng. Hồng Mị vui vẻ cười cười, nữ nhân này, thật là càng ngày càng đáng yêu. Cảm thấy thân thể của mình cũng nhanh phản ứng, Hồng Mị không chần chờ nữa, hai ngón tay dùng sức len vào cái u cốc ẩm ướt, cảm nhận cái nhiệt độ khác hẳn với bên ngoài.
"Ah — ah — !" Cảm giác hư không dưới hạ thể bị lấp đầy, Tử Kỳ làm càn kêu lên. Lúc này nàng không sợ sẽ bị người khác thấy, càng không sợ mình sẽ hãm sâu trong đó. Ngón tay tại nơi ấm áp nhanh chóng đút vào, tay kia dùng sức xoa nắn lấy bờ mông giàu sức đàn hồi của Tử Kỳ. Hai bờ môi nóng bóng, cũng hoàn mỹ phối hợp hòa vào lẫn nhau.
Cảm thụ cảm giác từ ba phía, Tử Kỳ cảm thấy tựa hồ có thứ gì đó muốn từ dưới hạ thể phun ra. Nhưng đúng lúc này, ngón tay trong cơ thể bỗng nhiên giảm tốc. Tử Kỳ bất mãn đập vào bả vai Hồng Mị, dùng ánh mắt cực long lanh nhìn nàng.
Thật không chịu nổi bộ dáng đáng thương của người nọ, Hồng Mị lại một lần nữa đẩy nhanh tốc độ. "Ah — ah — nhanh lên! Ân!" Chịu không nổi cái cảm giác Hồng Mị mang đến, tiếng ngâm than không ngừng từ trong miệng truyền ra. Hồng Mị nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tử Kỳ, cảm nhận được hai tay Tử Kỳ ôm mình ngày càng mạnh. Nàng biết, Tử Kỳ nhanh đến rồi.
Muốn cho người yêu hưởng thụ tận cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. ngay lúc Tử Kỳ sắp lên tới đỉnh, Hồng Mị không chút do dự cho thêm ngón thứ 3 vào. Hôm nay, ba ngón cùng hoạt động, tại cái nơi tường thành ẩm ướt đang dần chật hẹp kia không ngừng xông tới, mỗi lần đều thẳng đến hoa tâm, đồng thời không ngừng ma sát lấy hạt đậu đang nổi lên giữa hai cánh hoa.
"Ân. . . có. . . thứ. . . muốn ra. . . Ah. . . ah!" Một cỗ dịch mật ấm áp từ cửa động khẩu không ngừng bắn ra. Thông qua ngón tay chảy đến bàn tay, cổ tay của Hồng Mị, rồi theo đó không ngừng nhỏ giọt xuống đất. Ngón tay vẫn đang còn ở trong hang sâu, thậm chí có thể cảm nhận được những co rút bên trong.
Tử Kỳ dựa vào người Hồng Mị thở dốc từng hơi, hai tay vẫn gắt gao vòng qua cổ Hồng Mị. "Thoải mái không?" Hồng Mị rõ ràng không biết sống chết mà hỏi. Tử Kỳ vốn đang nghỉ ngơi, nghe được câu hỏi của Hồng Mị, lập tức đỏ mặt. "Không thoải mái, tuyệt không!" Hồng Mị nghe lời dối lòng của Tử Kỳ bỗng PHỐC bật cười, nữ nhân này, vẫn là không thành thật ah!
Buổi tối, Hồng Mị ôm Tử Kỳ nhẵn bóng trên bờ cát, cảm thụ được từng cơn gió thổi qua trên mặt. Tử Kỳ đem mặt chôn vào cổ Hồng Mị, tham lam ngửi lấy mùi hương trên người Hồng Mị. Nhìn cái bộ dáng này của Tử Kỳ, Hồng Mị thật lại bùng lên một loại cảm xúc lần nữa đẩy ngã Tử Kỳ. Nhưng lại sợ người kia đã mệt chết rồi, cho nên chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đùi bóng loáng của nàng.
"Hồng Mị! Chị là nữ nhân lưu manh!"
"Honey, em nên cảm thấy may mắn, tôi chỉ đối với duy nhất một mình em lưu manh!".