"Khục khục. . ." Mộ Kiệt không ngăn được tiếng ho khan, máu tươi từ trong khóe miệng tuông ra rơi xuống mặt đất. Vết thương của Tiêu Nhược Thiên cũng không thể kiềm được máu, các nàng bây giờ, chính là đợi cho đến khi Bạch Phong bọn họ đi ra, sau đó cùng nhau rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái nơi vực sâu vạn kiếp bất phục.
Có lẽ thể lực đã đạt đến cực hạn, có lẽ là phải trải qua một loạt trận đấu, tất cả mọi người đều đã có chút buông lỏng phòng bị. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mộ Kiệt mới ý thức được nguy hiểm đã cận kề trước mắt. Nàng chưa bao giờ nghĩ lại có người tự nguyện biến mình thành quái vật.
Nhìn Mộ Thiên một quyền liền đem một đội phá nát, Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên bất tỉnh, gian nan đứng lên. "Khục khục. . . Mộ Thiên, xem ra ông đã thật sự bị ma nhập rồi, lại đem mình biến thành loại quái vật này."
Mộ Thiên nghe Mộ Kiệt nói liền khẽ giật mình nhưng lại lập tức hướng Mộ Kiệt đi đến. "Ha ha ha. . . thật sự là cháu gái ngoan của ta, thấy ta như vậy mà còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ." Đồng tử Mộ Kiệt nhanh mở to, sao có thể? Hắn làm sao còn có thể bảo trì được ý thức?
Mộ Thiên đem biểu lộ ngạc nhiên của Mộ Kiệt thu vào, tiếp túc đi về phía trước. "Rất ngạc nhiên vì sao ta biến thành như vậy nhưng vẫn bảo trì được ý thức ? Không có vấn đề, ta sẽ cho cháu biết, mọi người có đủ loại khác biệt, ta tự nhiên chế tác thuốc cũng sẽ phân chia. Ta là tiêm vào bọn người kia là loại thuốc thứ phẩm, chỉ đựng loại AD hỗn hợp, cho nên bọn hắn mới mất đi lý trí, biến thành một loại quái vật chỉ biết nghe lời ta."
"Mà ta, dĩ nhiên là tiêm loại thuốc ADAI nguyên chất tốt nhất, chỉ có ta mới thích hợp là người lãnh đạo." Mộ Kiệt không thể tin nhìn Mộ Thiên, người này, vậy mà lại làm một chuyện đi rồ đến vậy, hắn. . . rốt cuộc có mục đích gì!
"Ông muốn thế nào?" Mộ Kiệt nhìn Mộ Thiên đang dần tới gần, vẫn đứng nguyên tại đó. Mộ Thiên nhìn thân thể lung lay sắp đổ của Mộ Kiệt, còn có Tiêu Nhược Thiên hôn mê bất tỉnh bên cạnh, cười thêm càn. "Ha ha, Mộ Thành, anh đã thấy? Anh lúc trước chết trong tay ta, hôm nay, đứa con gái anh thương yêu nhất cũng sắp đi gặp mặt anh rồi!"
Mộ Kiệt cố gắng mở hai mắt đang mờ dần, vết thương phần bụng đã làm cho nàng mất máu quá nhiều. Trời biết, nàng bây giờ không những không thể chống lại một kích của Mộ Thiên, mà đến đứng thẳng cũng khó khăn. Không đợi Mộ Thiên tới, Mộ Kiệt cũng không còn chống đỡ nối liền té về phía sau.
Không như dự đoán chạm vào mặt đất lạnh buốt, trái lại nằm lọt trong một vòng tay mềm mại. "Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt!" Mơ hồ nghe thấy Diệp Nhiễm kêu tên mình, sau đó liền chìm trong bóng tối. Diệp Nhiễm thấy vế thương ở bụng Mộ Kiệt, nàng vội vàng lấy thuốc cầm máu mình cố ý mang theo để cầm máu. Hoa tỷ cũng ôm lấy Tiêu Nhược Thiên bị thương cũng không nhẹ, cùng Diệp Nhiễm một chỗ trị thương cho hai nàng.
"Nhẹ tay, cố gắng đừng cử động thân thể của nàng." Hoa tỷ vẻ mặt ngưng trọng nói. Diệp Nhiễm khó hiểu nhìn Hoa tỷ, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Xương cốt trên người nàng ấy cơ hồ đều gãy. Nếu cử động không khéo sẽ tổn thương đến nội tạng." Hoa tỷ nhẹ giọng nói với Diệp Nhiễm.
Mộ Thiên nhìn Bạch Phong mấy người chạy đến, vui vẻ càng đậm. "Ha ha, Giản đều tới đây cả sao? Tốt, vừa lúc ta cũng muốn tìm các người." Bạch Phong khinh thường nhìn Mộ Thiên đang dữ tợn cười, tiện tay đeo lại cái bao tay màu trắng bạc vào. "Bắt đầu đi. . ." Lam Vũ nhìn Bạch Phong vận sức chuẩn bị chiến đấu, lại nhìn đồng hồ, chỉ còn không đến 20 phút. Phong, nhất định không được thua.
Mộ Kiệt tỉnh, lại bị đánh thức. Nàng mở mắt, cảm thấy được vết thương ở vùng bụng đã không còn đau như trước. Chậm rãi ngồi dậy, thính giác, thị giác, khứu giác theo đó cũng thức tỉnh. Nhìn dưới đất đầy thi thể người tay chân đã bị xé toạt, còn có mùi ngay ngáy của máu tươi. Cơ hồ là vô thức kêu tên một người. "Tiêu Nhược Thiên! Tiêu Nhược Thiên!"
Lập tức liền thấy được người đang ngủ say nằm cạnh mình, cái loại cảm giác khó thở đều tan biến. Mộ Kiệt thấy Tiêu Nhược Thiên bình an vô sự nằm đây, nội tâm liền một cỗ ôn hòa vây quanh, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi. Âm thanh gào thét ầm ĩ, nhắc nhở Mộ Kiệt nhớ đây không phải là nhà, mà là chiến trường, một cái mười phần luyện ngục.
Nhìn đám người biến dị không ngừng tuôn ra, nhìn người của "Giản" không ngừng giảm bớt. Tử Kỳ, Hồng Mị trên người cũng đã thương, Lam Vũ mặc dù không bị thương nhưng là nhìn làm đám người không ngừng từ bốn phía tuôn ra, cũng có chút ít lực bất tòng tâm. Mà Bạch Phong lại đang cùng Mộ Thiên đánh, hai người đã vượt qua phạm vi của mắt thường có thể nhìn thấy, ngoại trừ Mộ Kiệt, thật không thể ai có thể thấy rõ được động tác.
Nhìn vào, Bạch Phong cùng Mộ Thiên tương xứng, nhưng Mộ Kiệt biết rõ, thể lực của Bạch Phong đang xuống. Tuy Mộ Thiên bị thương nhưng lại không ảnh hưởng đến động tác của hắn. Nhìn số lượng người biến dị ngày càng nhiều, Mộ Kiệt cầm lấy cây súng bên cạnh rồi đứng lên. Diệp Nhiễm trong lúc hỗn loạn thấy Mộ Kiệt đã tính liền vội vàng chạy đến.
"Tiểu Kiệt, vết thương của em nặng như vậy không nên chiến đấu." Diệp Nhiễm nhìn Mộ Kiệt chuẩn bị tham chiến, lo lắng nói. Mộ Kiệt nhẹ nhàng cầm chặt tay Diệp Nhiễm, trên khuôn mặt tái nhợt lô ra một nụ cười khổ.
"Diệp Nhiễm, nếu như hiện tại tôi không đánh cuộc thì có thể một hồi chúng ta đều chết ở chỗ này." Nói xong, liền đẩy Diệp Nhiễm ra.
Nhưng mà, cho dù Mộ Kiệt gia nhập cũng không thể cân bằng thế trận. Nhìn những người biến dị cứ liên tiếp nối gót nhau tiến tới, Hồng Mị kéo tay Tử Kỳ thở dốc. Người nơi đây, đa phần bị thương và kiệt sức, không còn đủ sức để đối phó với bọn quái vật này nữa. Hồng Mị cùng Tử Kỳ hai người nhìn đối phương đã dính đầy máu tươi, chết cùng một chỗ, không phải cũng rất đẹp sao?
Hôm nay, nàng có thể là bằng hữu của mình, ngày mai, nàng khả năng chính là địch nhân của mình. Chưa từng có vĩnh viễn bằng hữu, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, đây là câu nói Thẩm Diệp Mân đồng ý nhất. Nhưng, để nàng thấy từng tốp từng tốp người biến dị phóng đến những kẻ lúc này tay trói gà không chặt, như hệt ma xui quỷ khiến, nàng như vậy liền nổ súng.
Thủ hạ theo sau Thẩm Diệp Mân, thấy chủ nhân của bọn hắn nổ súng, cũng liền nhao nhao móc súng từ trong ngực ra, nhắm vào giữa đầu bọn người biến dị kia mà bắn. Tất cả mọi người bên trong kể cả Mộ Thiên, đều bị một Thẩm Diệp Mân đột nhiên xuất hiện làm cho khó hiểu. Mà Mộ Kiệt càng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ nhân khó đoán này. Nàng ấy như thế nào lại xuất hiện nơi này? Nàng ấy sao lại cứu bọn mình?
Mộ Thiên nhìn đám người biến dị ngày càng giảm bớt, hắn hằm hằm nhìn Thẩm Diệp Mân. Cô chẳng lẽ nhất định phải đối đầu với tôi sao? Vì phẫn nộ, hai mắt màu đỏ của Mộ Thiên biến thành tím đen, chiêu thức cũng càng ngày mãnh liệt. Bạch Phong dần dần cũng không còn theo kịp tốc độ của Mộ Thiên, thấy Lam Vũ bị đám người biến dị khổng lồ vây vào giữa, một phút bất cẩn đã bị Mộ Thiên một kích trúng bụng, liền một phát văng ra ngoài.
Sắc mặt Mộ Kiệt ngưng trọng nhìn thời gian, chỉ còn 5 phút ngắn ngủi nữa nữa nơi này sẽ nổ tung. Mộ Kiệt xông lên trước đỡ Bạch Phong dậy, bên tai nói nhỏ: "Chỉ còn 5 phút, tranh thủ thời gian rời khỏi đây." Bạch Phong gật gật đầu, lập tức nhảy vào đám người biến dị đang vây quanh Lam Vũ.
Hồng Mị cùng Tử Kỳ kiệt sức dìu lấy nhau, Diệp Nhiễm cùng Hoa tỷ dìu lấy Tiêu Nhược Thiên còn đang hôn mê bất tỉnh nhanh chóng tiến ra cửa. Mộ Thiên dường như phát hiện hành động dị thường của bọn người Bạch Phong, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt. Hắn xông lên trước ngăn trở, lại lập tức bị bóng người đá văng trở lại.
Diệp Nhiễm dừng bước, nhìn Mộ Kiệt vẫn còn bên trong. "Tiểu Kiệt, nhanh đi ra!" Diệp Nhiễm lớn tiếng hô, nhưng Mộ Kiệt vẫn không đáp lại. Mộ Kiệt sắc mặt kiên quyết nhìn Mộ Thiên đang đứng lên, hướng Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: "Diệp Nhiễm, các người ra ngoài trước, tôi cùng hắn còn có chút chuyện cần xử lý. Nếu như Thiên Thiên tỉnh lại, hãy giúp tôi nói với nàng rằng hãy tin tưởng tôi."
"Ha ha ha. . . xem ra, vẫn là cháu gái của ta không nỡ xa ta nhất!" Mộ Thiên điên cuồng cười, thân thể cực lớn hướng Mộ Kiệt phóng tới. Mộ Kiệt cảm thấy được khí thế hung hãn của Mộ Thiên, cũng không dám cùng hắn đối đầu trực tiếp. Mộ Thiên tuy là sức kinh người, nhưng động tác đã có chút chậm.
Mộ Kiệt miễn cưỡng trách một kích này, nhưng là thân thể của nàng lại không cách nào giúp nàng làm những hành động tiếp theo. Tiêu Nhược Thiên do xóc nẩy tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy được những giọt mồ hôi đang chảy trên má Diệp Nhiễm. "Nàng đâu!" Tiêu Nhược Thiên vươn tay, muốn bắt được vật trước mắt, nhưng chỉ nhận được không khí hư không.
Mộ Kiệt không có, nàng không có ở chỗ này. "Diệp Nhiễm! Thả tôi xuống!" Tiêu Nhược Thiên không ngừng giãy giụa, muốn tránh khỏi người Diệp Nhiễm. Lại vì thân thể bị thương nghiêm trọng, vặn vẹo cả buổi cũng chỉ làm cho mình đau thêm mà thôi. "Diệp Nhiễm! Cô có nghe không! Tôi muốn cô thả tôi ra! Thả tôi xuống! Mộ Kiệt vẫn chưa đi ra! Để tôi tìm nàng!"
Trải qua một trận chiến kịch liệt, thân thể Diệp Nhiễm cũng không ít vết thương. Lại thêm Tiêu Nhược Thiên lộn xộn, không cẩn thận cả hai người đều té ngã xuống đất. Hoa tỷ lạnh lùng đi đến, không đỡ lấy Diệp Nhiễm mà là hung hăng cho Tiêu Nhược Thiên một bạt tay. Bởi vì lực đạo quá lớn, khóe miệng Tiêu Nhược Thiên liền tuôn ra một ít máu.
"Tiêu Nhược Thiên! Em cho em đang ở tình huống nào! Nữ nhân của em, vì muốn cho em sống sót không để ý sống chết bản thân dốc sức liều mạng chiến đấu với quái vật! Mà em, lại muốn phụ nổi khổ tâm của nàng, muốn quay trở lại? Nếu như đến cả nữ nhân của mình cũng không tin tưởng, em có tư cách gì để nói cùng nàng vượt qua cả đời!"
Tiêu Nhược Thiên nghe những lời của Hoa tỷ, ngơ ngác ngồi dưới đất, mắt nhìn thẳng vào phía lối ra. "Tôi phải ở đây chờ nàng." Tiêu Nhược Thiên nhàn nhạt nói, trong ánh mắt tràn đầy kiên định và tín nhiệm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở chỗ này, ngoại trừ Tiêu Nhược Thiên bên ngoài, những người khác cũng sắc mặt ngưng trọng nhìn cái tòa nhà màu bạc kia. "30s, 20s, 10s. . . 4,3,2,1. . ." Một tiếng nổ mạnh phát ra làm cho tai tất cả mọi người đều ù đi, một tòa nhà vừa nãy còn nguyên vẹn lập tức biến thành một bãi phế tích, thậm chí có thể thấy được tứ chi bay đầy trời của bọn người biến dị.
Chuyện gì làm cho người ta tuyệt vọng hơn người mình yêu đang ở giữa sinh ly tử biệt? Tiêu Nhược Thiên không tin nhìn vào cái cửa vẫn chưa có người đi ra. Rốt cuộc không còn thể chờ, nàng điên cuồng chạy tới, nhìn xem tòa nhà đổ sập với tứ chi rải rác đầy đất. Vì sao? Chị rõ ràng nói sẽ cùng em một chỗ không phải sao? Rõ ràng nói sẽ cùng một chỗ cho đến khi hai người chúng ta biến thành hai lão bà tóc đầy hoa râm. Vì sao? Vì sao chị lại muốn đi trước? Chị đã nói sẽ không rời xa em mà!
"Không! Sẽ không! Không được rời xa em!" Tiêu Nhược Thiên không còn cách nào giữ được tỉnh táo, nàng bắt đầu dùng tay bới từng viên gạch trong đống đổ nát, không để ý đến hai tay mình đã nhuộm đầy máu. Dạ Vi mang theo bảo vệ chạy đến, liền chứng kiến một màn như vậy. Thẩm Diệp Mân bình an vô sự đứng cạnh bãi đổ nát, kế bên còn có một ít người của Giản.
Mà ánh mắt của các nàng, đều dừng lại trên người nữ nhân kia, nữ nhân tên gọi Tiêu Nhược Thiên. Mái tóc xoăn nhẹ dài đã nhuộm đầy bùn đất, y phục trên người đã sớm tả tơi, mà trên người máu vẫn không ngừng ra, cũng dần dần nhuộm đỏ cả một bề mặt. Dạ Vi im lặng đi đến đứng bên người Thẩm Diệp Mân.
Thẩm Diệp Mân tựa hồ cũng không nghĩ Dạ Vi sẽ tới, ánh mắt nhìn nàng liền hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rồi lập tức trở lại bình tĩnh. Người nơi này, không ai mở miệng, các nàng không muốn quấy rầy, càng không muốn đã kích nữ nhân đang thương tâm kia. Thân thể Tiêu Nhược Thiên ngày càng hư thoát, đôi tay qua hồi đã không còn được nguyên vẹn.
Nhìn vết thương trên người Tiêu Nhược Thiên không ngừng chảy máu, Diệp Nhiễm chưa bao giờ nghĩ một người lại có nhiều máu đến vậy. Nàng đi đến trước muốn ngăn cản việc làm vô ích của người kia, lại bị Hồng Mị kéo lại. "Để cho nàng làm a, như vậy nàng mới có thể dễ chịu một ít." Nghe xong lời Hồng Mị, Diệp Nhiễm lặng lẽ lui ra. Tiêu Nhược Thiên lúc này hoàn toàn không nghe được đối thoại giữa các nàng, trong lòng của nàng, hiện tại chỉ duy nhất một người.
"Kiệt, đợi đến lúc mọi việc đều xử lý xong, hai người chúng ta tìm một nơi bình an sống qua cả đời được không? Chị tiếp tục làm họa sĩ, em sẽ là hộ vệ của chị, sau đó chúng ta sẽ kết hôn, sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp. Mỗi tối hai người chúng ta đều ôm nhau ngủ chung, mỗi sáng thức dậy, chúng ta mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là đối phương!"
"Kiệt, em có phải quá tham lam rồi không? Em đời này gặp được chị, cùng chị quen biết rồi yêu nhau, thế nhưng vì cái gì em vẫn cảm thấy không đủ? Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp chị, vẫn muốn cùng chị yêu, bởi vì cùng chị cùng một chỗ, mấy kiếp cũng không đủ!"
Tất cả mọi người nhìn Tiêu Nhược Thiên đã không nâng nổi tay, khẽ thở dài một cái. Diệp Nhiễm đi đến trước muốn lôi dậy Tiêu Nhược Thiên nhưng lại không cách nào có thể. Diệp Nhiễm không tin bằng sức của mình, thậm chí ngay cả một người đã hư thoát vẫn không thể đỡ dậy. Bạch Phong nhìn thân thể như thế nào cũng không chịu đứng dậy của Tiêu Nhược Thiên, tay của nàng rõ ràng ngay cả động cũng đã rất khó khăn vậy mà vẫn cứ gắt gao nắm chặt dưới đất. Tiêu Nhược Thiên lúc này, giống như là một cái rễ cây lâu năm, bất kể ai kéo thể nào cũng không đi.
Thẩm Diệp Mân như suy nghĩ gì đó nhìn Tiêu Nhược Thiên, chợt phát hiện ánh mắt của Tiêu Nhược Thiên, từ lúc bắt đầu, vẫn chưa chuyển đi. Thẩm Diệp Mân hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của Tiêu Nhược Thiên, tại một khắc này, Thẩm Diệp Mân đã tin một chuyện nàng chưa bao giờ tin — kỳ tích.
Nhìn cái nơi bị đất đá bao bọc, một cánh tay chậm rãi từ bên trong lộ ra. Từ từ hiện ra một cánh tay dài nhỏ, Tiêu Nhược Thiên liền khẳng định, đây chính là nữ nhân nàng yêu. Là Kiệt, không phải lừa gạt nàng, là Kiệt, thật sự đã trở về! Không biết khí lực từ đâu, Tiêu Nhược Thiên chậm rãi đứng lên, hướng Mộ Kiệt bên kia đi đến.
Thế nhưng mà chưa đi được hai bước, lại ngã xuống. Cơ hồ là té, Tiêu Nhược Thiên vừa mới tới trước mặt Mộ Kiệt. Mà toàn thân Mộ Kiệt, không còn một ngơi nào không bị thương. Quần áo trên người rách tươm, máu theo vạt áo chảy nhỏ giọt xuống. Hai người im lặng đối mặt nhau, Bạch Phong các nàng im lặng đứng phía sau nhìn, không ai . . . nguyện ý đi quấy rầy hai người kia.
"Tôi đã trở về."
"Em biết."
"Tiêu Nhược Thiên, tôi yêu em."
"Em cũng yêu chị, Mộ Kiệt."
Tại thời khắc này, hai người chặt chẽ ôm lấy nhau. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào cả hai, trên mặt Mộ Kiệt vừa mới sống sót sau vụ nổ hiện ra một nụ cười nhẹ. Hai người giống như Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, phát ra một cỗ mị lực chết đi sống lại. Có lẽ, số mệnh đen tối kia đã như vậy chấm dứt, từ nay về sau các nàng chính thức tìm thấy tự do.
Bạch Phong nhanh chóng kêu đến bác sĩ để giúp Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên xử lý vết thương, mấy người kia trải qua chiến đấu cũng đã trong tình trạng kiệt sức, cũng không để ý chỗ, trực tiếp ngồi xuống đất cách đống hoang tàn kia không xa. Trong mọi người Bạch Phong thương thế nhẹ nhất, nàng đi kiểm kê số người còn sống sót, sau đó bắt đầu bàn bạc với Giang Khôn.
Thẩm Diệp Mân nhìn Dạ Vi, trên mặt một nụ cười. "Em tới làm gì?" Dạ Vi tuy sớm sẽ đoán được Thẩm Diệp Mân sẽ hỏi mình như vậy, nhưng là vẫn không biết trả lời thế nào. "Thẩm tiểu thư, thực xin lỗi, là tôi tự tác, tôi. . ." Không đợi Dạ Vi dứt lời Thẩm Diệp Mân liền dùng một ngón tay chặn môi nàng lại.
"Tiểu Vi của tôi, vẫn là thích nói dối a, phải hay không lo lắng cho tôi, cho nên mới chạy đến đây tìm tôi?" Thẩm Diệp Mân ghé vào vai Dạ Vi, tùy ý đem nhiệt khí phun bên tai Dạ Vi. "Thẩm tiểu thư, tôi. . . Coi chừng!"
Có lẽ, luôn luôn là một người như vậy, thường xuyên ở cạnh mình, lặng lẽ quan tâm mình, lặng lẽ vì mình trả giá. Mình cũng không phát hiện người kia đối tốt với mình, đến khi đánh mất, mới hiểu được cái gọi là quý trọng.
Thẩm Diệp Mân nhìn cánh tay xuyên qua thân thể Dạ Vi, Mộ Thiên đang dữ tợn cười. Thẩm Diệp Mân móc cây súng trong ngực, nhắm ngay đầu Mộ Thiên. "Ông chết đi!" Phịch một tiếng, viên đạn xuyên thẳng đầu Mộ Thiên, bởi vì một kích lực rất lớn, cái thân thể sót lại của Mộ Thiên văng ra, cái tay cắm trong người Dạ Vị, theo đó rút ra.
"A. . . "Máu không ngừng từ vết thương tuôn ra, Dạ Vi cảm thấy tính mạng mình dần trôi đi. "Tiểu Vi!" Hoa tỷ thấy một màn này, lớn tiếng hô. Tầm mắt mọi người cũng chuyển qua, Thẩm Diệp Mân gắt gao ôm Dạ Vi trong ngực, cái thứ gọi là nước mắt, nay đã xuất hiện trên gương mặt của băng sơn nữ nhân.
"Em sao rồi? Nói cho tôi biết em không sao được không? Em như thế nào lại ngốc như vậy? Tại sao lại thay tôi ngăn một kích này? Chẳng lẽ em đã quên ư! Tôi không chỉ gϊếŧ cha mẹ em mà mỗi ngày đều giày vò em! Em phải hận tôi! Hận tôi chết đi mới tốt!" Không để ý tới một hét tiếng tê tâm liệt phế của Thẩm Diệp Mân, Dạ Vi lưu luyến nhìn khuôn mặt đã bị những giọt nước mắt che kín nhưng vẫn đẹp như vậy, có lẽ. . . sau này sẽ không thể thấy được nữa rồi?!
Dạ Vi tràn đầy máu tươi nhẹ tay vuốt lấy những giọt nước mắt thấm đẫm trên gương mặt Thẩm Diệp Mân.
"Chị khóc đúng không? Lần này là vì em ư? Chị rốt cuộc. . . rốt cuộc cũng chú ý đến em, rốt cuộc cũng vì em mà đau khổ." Thẩm Diệp Mân nghe những lời của Dạ Vi mà giật mình, nàng ôm lấy Dạ Vi đưa cho thủ hạ, kìm nén trên mặt của mình. "Em đúng là đồ ngốc! Tôi không phải đã nói với em, tôi là cừu nhân của em, là đối tượng em muốn báo thù! Em vì cái gì không chịu nghe lời của tôi! Tại sao lại tới tìm tôi! Tại sao lại cứu tôi! Cứu một loại nữ nhân xấu xa không thuốc chữa như tôi!"
Tiếng gào thét cùng tiếng khóc của Thẩm Diệp Mân vang vọng xung quanh. Chưa từng có ai thấy Thẩm Diệp Mân như vậy, cũng cho tới bây giờ chưa thấy qua, một nữ nhân có thể khóc thương tâm đến vậy. Nhưng là, người khóc là Thẩm Diệp Mân, người cười lại chính Dạ Vi.
"Đồ ngốc. . . bởi vì em yêu chị ah!"
Trời chiều, ánh nắng chiếu vào từng khuôn mặt mỗi người. 1000 tinh anh của "Giản", nay chỉ còn chưa đến một nửa. Trận chiến này, có thể nói là thắng, nhưng cũng có thể nói là thua. Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên nhìn bóng lưng Thẩm Diệp Mân ôm Dạ Vi rời đi, nắm thật chặt tay của đối phương.
"Tôi yêu em, muốn cùng em cùng một chỗ."
Hoàn Chính Truyện.