Yêu Chỉ Cần Ta và Ngươi

Chương 81: Thời điểm

Mấy người ngồi ở trên máy bay, hưởng thụ lấy giờ phút ngắn ngủi an nhàn này. Nghe nói vị trí ẩn nấp của Mộ Thiên cực kỳ hiểm trở, nằm trong một khu rừng rậm. Cho nên Bạch Phong mới tạm thời quyết định, trực tiếp lái máy bay đến khu rừng rồi sau đó tìm một bãi đất trống đáp xuống.

Nhìn mấy bay dần dần hạ cánh xuống mặt đất, Tiêu Nhược Thiên nắm chặt tay Mộ Kiệt. "Kiệt, vô luận thế nào cũng không thể tách ra khỏi em, biết không?" Tiêu Nhược Thiên nói.

"Yên tâm, cho dù em có buông tay, thì tôi cũng sẽ không bỏ." Hai người nhìn nhau cười, giống như một cặp vợ chồng già ăn ý.

"Nhớ kỹ, mục đích chúng ta lần này là cứu người, hết thảy lấy cứu người làm nhiệm vụ hàng đầu. Đồng thời tôi cũng hy vọng các người có thể thành công trong nhiệm vụ lần này. Các người là sát thủ, vào nơi này, chính là tàn sát!"

"Vâng! BOSS!" Tất cả mọi người tập trung lại, phát ra một tiếng đồng nhất, giống như sấm rung trời.

"Cô có kế hoạch gì?" Bạch Phong hỏi Mộ Kiệt, âm thanh như trước đồng dạng rét lạnh. Mộ Kiệt đăm chiêu nhìn cái kiến trúc cực lớn trước mắt, toàn bộ đều bao phủ bởi màu bạc, cùng ánh mặt trời thi nhau phát sáng, mà cái kiến trúc chung quanh được bao bọc bởi một hàng rào kẽm gai và hàng đống camera giám sát, đem đến không khí chung quanh một mùi chết chóc.

Dựa vào hoàn cảnh hiện tại, những cái camera kia chính là cái phiền toái và khó giải quyết nhất, nhưng mà Mộ Thiên dĩ nhiên sẽ có có thể suy nghĩ ra được điều này, Bạch Phong các nàng như thế nào lại không đoán được chứ. "Hắc Khôi, anh ở lại trong máy bay, phụ trách làm nhiễu loạn chương trình máy tính của bọn hắn, còn mấy người chúng ta thì tiến vào."

Hắc Khôi nghe xong lời Bạch Phong liền gật đầu, không nói một lời trở về máy bay. Nhưng lại lúc Bạch Phong xoay người lại, Hắc Khôi quay đầu nhìn bóng lưng của Bạch Phong mà ngẩn người, nhớ tới lời đêm qua Bạch Phong nói với mình. "Ngày mai sau khi chúng ta vào, nếu như qua một giờ vẫn chưa về, hãy đem toàn bộ căn cứ phá nổ."

Hắc Khôi không thể không bội phục quyết định này của Bạch Phong, nếu như không thể thành công, không biết người bọn người kia sẽ xử lý như thế nào. Chết, có lẽ là kết quả tốt nhất, nếu như để các nàng biến thành cái loại quái vật xấu xí kia, đối với những nữ nhân kiêu ngạo này, chết vẫn tốt hơn nhiều a? Hắc Khôi nghĩ vậy. "Bạch Phong, tôi chờ cô quay lại."

Bạch Phong đã tiếp quản "Giản" từ tay Giang Khôn. Cho nên, nàng bây giờ không thể nghi ngờ chính là người quyết định. Bạch Phong dùng đôi mắt tím lướt nhìn đám người trước mặt, sau đó ra lệnh phân phó. "Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên, mang theo 200 người từ bên phải tiến vào, Hoa Tỷ cùng Diệp Nhiễm một tổ, mang 300 người từ bên trái tiến vào, Hồng Mị cùng Tử Kỳ một tổ, mang theo 300 người từ cửa sau tiến vào, Bạch Phong cùng Lam Vũ một tổ, mang 200 người từ cửa chính tiến vào."

Đối với phân phó như vậy, mấy người hiển nhiên không ai dị nghị, các nàng nắm chặt tay người mình yêu, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. "Chúng ta hãy cùng nhau trở về!"

Bạch Phong kéo Lam Vũ tiến vào cửa chính, Lam Vũ nghi hoặc nhìn Bạch Phong. "Phong, chị cứ như vậy trực tiếp đi vào cửa chính?"

Bạch Phong cầm lấy tay Lam Vũ, sủng nịch vuốt đầu nàng, "Như thế nào? Tiểu Vũ sợ sao? Nếu sợ thì bây giờ trở về còn kịp ah!"

Lam Vũ hưởng thụ vuốt ve của Bạch Phong, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, trong ánh mắt lại lộ ra một thứ cảm xúc khó đoán được. "Phong, ý của em là. . . từ cửa chính vào, hai người chúng ta vậy là đủ rồi!" Lông mày Bạch Phong nhíu lại, nhìn biểu lộ trêu chọc của Lam Vũ. "Tiểu Vũ, làm người liều lĩnh quá cũng không nên, nhưng là. . ."

Chưa đợi Bạch Phong nói xong câu, cửa chính liền mở ra. Lập tức ào đến mấy chục người biến dị, ánh mắt bọn hắn đỏ như máu, toàn thân cơ bắp nổi lên. Nhìn thấy cái cảnh tượng này, đến sát thủ cao cấp hằng ngày gϊếŧ người không chớp mắt của "Giản" cũng đều bị sửng sốt. Lam Vũ cười cười, cũng như Bạch Phong không biết từ nơi nào lấy ra một bộ bao tay đeo vào, nhưng trái ngược với cái bao tay thuần trắng của Bạch Phong, bao tay của Lam Vũ chính là màu đen.

"Phong, thực xin lỗi, em. . ." Lời Lam Vũ chưa nói xong, đã bị một ngón tay thon dài của Bạch Phong che lại. "Không sao, những người này đều là địch nhân, chỉ có lần này, em có thể." Bạch Phong vừa nói xong, liền thấy đôi con ngươi của Lam Vũ, màu đen đen dần dần tiêu biến, cuối cùng đều biến thành một màu xanh đậm.

Không biết sẽ chứng kiến một tràng diện như vậy, không biết một người có thể chảy được nhiều máu đến thế, càng không biết trên thế giới thật sự tồn tại Ác Ma, không ngừng tung tóe trên quần áo, mặt đất, cho dù không bị thương, nhưng toàn thân dĩ nhiên đã biến thành màu máu đỏ tươi. Hết thảy mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng một người đơn phương tàn sát.

Nhìn thân thể nho nhỏ của Lam Vũ, vậy mà tay không xé toạt từng người từng người biến dị cao lớn. Có lẽ, bộ dáng thiên sứ khi mọc ra đôi cánh Ác ma, chính là đây a. Bạch Phong đứng ở một bên, nhìn bao tay đã dính đẫm máu tươi của Lam Vũ, không ngừng đem những kẻ đang sống xé toạt ra. Nhìn khuôn mặt đang hiện lên một nụ người tàn nhẫn của Lam Vũ, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Người này trời sinh khát máu, sớm muộn sẽ trở thành ma (devil)." Những lời này, lần đầu tiên Giang Khôn thấy Lam Vũ liền đánh giá. Bạch Phong lúc nhỏ không thể tin được Lam Vũ, một đứa bé tàn tật bẩm sinh, đứng thẳng lên còn khó. Người này? Trời sinh khát máu? Ai có thể nói cho tôi biết đó là một trò đùa? "Ông có phải hay không quá độc đoán?" Bạch Phong chất vấn.

Giang Khôn lắc đầu, nhìn Lam Vũ đang ngủ say nói: "Bạch Phong, sát thủ, thứ không nên có nhất là tình, cô trời sinh tư chất hơn người, thủ đoạn cũng ngoan độc, nhưng là cô lại giữ một tia tình, chuyện hôm nay, không phải là bằng chứng đó sao? Cô vì cái gì không gϊếŧ người này? Vì cái gì muốn đem nàng về? Tại sao muốn chữa lành chân của nàng?"

Một loạt câu hỏi làm cho Bạch Phong á khẩu không trả lời được, một ngày nào đó sẽ biết thành ác ma sao? Vậy hãy để ta tận mắt thấy được một ác ma được sinh ra. Nhìn mặt đất đầy máu tươi, nội tạn, tứ chi rơi rớt bị xé rách, một gã nam nhân tại chỗ ói khan, Lam Vũ quay đầu lại gắt gao nhìn gã nam nhân đang quỳ trên mặt đất mà ói mửa, dần dần tiến lại người kia.

Đến lúc tên nam nhân phát hiện, Lam Vũ đã một tay chạm vào vai hắn, khoảnh khắc đó, hắn tựa hồ thấy được một tử thần. Ánh mắt của Lam Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn trước đây chưa bao giờ có, nàng túm lấy cánh tay người kia, nhanh chóng đem hắn kéo lên. Người kia giống như đoán trước được kết quả của mình, hắn kinh hoảng lay hoay thân thể, ý đồ trốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của Lam Vũ, lại không nghĩ Lam Vũ lại mạnh đến vậy.

"Lam. . . Lam tiểu thư, tôi cầu người! Tôi cầu cô tha cho tôi! Tôi. . . tôi không phải cố ý!" Nam nhân khóc lóc cầu khẩn, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía đồng bọn. Lam Vũ nhìn khuôn mặt méo mó vì sợ của nam nhân kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, tay kia nắm lấy cổ của tên nam nhân, lại không nghĩ đến lại bị một bàn tay ngăn lại.

"Hắn không phải địch nhân." Không phải địch nhân, không phải địch nhân, không phải địch nhân. . . những lời này không ngừng ở trong đầu Lam Vũ phát lại, nghiêng đầu nhìn sang đôi mắt màu tím của Bạch Phong, tay đang nắm tên nam nhân buông ra. "Phong, tiếp tục a." "Nha." Nam nhân được Lam Vũ buông ra hai chân nhũn ra ngồi bệch xuống đất, những người khác đưa tay kéo hắn dậy. Tiếp theo trên đường đi, không ai dám nói một câu.

Không phải không thừa nhân, Bạch Phong phân phó rất hợp lý, tại đây, người của "Giản" có sức chiến đấu cao, nên Bạch Phong phân phó theo mình, còn Tử Kỳ và Hồng Mị thì phân phó phòng thủ ở cửa sau. Tử Kỳ cùng Hồng Mị thật đau đầu nhìn xem cái bọn người biến dị đứng trước mặt, không phải bị bọn hắn dọa sợ, mà là do vẻ ngoài xấu xí của bọn hắn làm đứng hình.

Tử Kỳ là đại minh tinh, tự nhiên là đã nhìn quen tuấn nam mỹ nữ. Hồng Mị lại là giám đốc của công ty giải trí, chuyên môn khai quật tuấn nam mỹ nữ. Cho nên hai người này đi cùng nhau, lại phải nhìn một bọn người biến dị dung mạo xấu xí cực kỳ thế này, còn lại số lượng nhiều, thật sự cùng có một ý nghĩ vô cùng dứt khoát! Ngất đi là tốt nhất.

Nghĩ, thì nghĩ như vậy, nhưng mà sự thật lại là một chuyện hoàn toàn khác nhau. "Tiểu Kỳ, tôi thật sự là không muốn nhìn cái bọn người xấu xí này thêm nữa, thật là hại mắt người nhìn mà!" Hồng Mị lấy một cái kính mát màu đỏ đeo vào, còn Tử Kỳ thì lấy cặp súng bên hông ra. Hai người tuy không có loại năng lực khủng bố như Bạch Phong và Lam Vũ, nhưng là kỹ năng bắn súng lại cực kỳ tốt. Hai người hợp tác không chê vào đâu được, hơn nữa người mang theo không ít. Tuy thời gian hơi lâu một chút, nhưng cũng là một cọng lông tóc cũng không bị tổn thương khi vào cửa.

So với hai cửa chính sau chiến đấu kịch liệt, hai bên coi như hông nhẹ nhàng hơn nhiều. Diệp Nhiễm cùng Hoa tỷ cùng một đám người đi vào bên trong, thận trọng tiến vào, hai người thân thủ cũng không phải không tốt, mà Diệp Nhiễm cũng có thể coi là có sức chiến đấu, nhưng là Hoa tỷ thì thật có chút miễn cưỡng, vốn Diệp Nhiễm muốn Hoa tỷ ở lại trong máy bay nhưng Hoa tỷ lại nói: "Nếu em muốn tôi ở đây mà chết vì lo lắng cho em, thì em cứ để tôi lại."

Nghe xong lời này, Diệp Nhiễm còn có thể nói gì? Cho nên hai người cùng nhau tiến vào đầm rồng hang hổ. Trên đường đi, Diệp Nhiễm gắt gao nắm chặt tay Hoa tỷ, một khắc đều không muốn buông lỏng. Hoa tỷ hưởng thụ lấy sự coi trọng của Diệp Nhiễm, vụиɠ ŧяộʍ cười cười.

"Từ từ, em rất khẩn trương sao? Làm gì cứ một mực lôi kéo tay của tôi?" Diệp Nhiễm nghe thấy lời chọc ghẹo của Hoa tỷ, nhanh chóng buông tay ra. "Em. . . Em chỉ sợ chị gặp nguy hiểm thôi!" Hoa tỷ nghe lời trái lòng của Diệp Nhiễm, dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay Diệp Nhiễm. Ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Nếu như không phải trong hoàn cảnh này, tôi thật muốn đem em ăn tươi, xem trong lòng em đến cùng đang nghĩ gì!"

Người xưa hay nói, nhắc Tào tháo Tào Tháo liền đến. Giống như Diệp Nhiễm, nói nguy hiểm nguy hiểm liền đến. Mặc dù không giống như cửa trước và sau xuất hiện từng bầy người biến dị, nhưng cũng là gần 10 người, cũng làm đám người Diệp Nhiễm không khỏi chật vật. Diệp Nhiễm ném cây súng hết đạn trên tay đi, mệt mỏi ngồi xuống đất, Hoa tỷ cũng tự nhiên theo Diệp Nhiễm, để cho nàng nghỉ ngơi một chút.

"Kiệt. chị sợ sao?" Tiêu Nhược Thiên cầm lấy cánh tay lạnh buốt của Mộ Kiệt, đặt vào trong túi áo khoác của mình. Mộ Kiệt quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Nhược Thiên không nhịn được nhẹ cười. "Khẩn trương như vậy làm gì? Bạch Phong đã cố ý giao nơi phòng thủ yếu của Mộ Thiên cho chúng ta xử lý, không việc gì đâu."

"Em không phải sợ, chỉ là. . . em không muốn chị bị thương, không muốn . . . thấy chị biến thành cái dạng kia." Tiêu Nhược Thiên không biết chuyện gì xảy ra, từ khi bước vào cái chỗ này, nàng cảm giác toàn thân giống như bị kiến cắn, mà trong đầu, đều luôn hiện lên cái hình ảnh ngày đó của Mộ Kiệt, hai mắt đỏ tươi, còn có nụ cười tàn nhẫn kia.

Sợ hãi, cứ thế mà sợ hãi. Từ khi mình bắt đầu vào đây, không hiểu sao lại cảm thấy sợ. Mộ Kiệt kéo Tiêu Nhược Thiên còn đang miên man suy nghĩ tới, tập tức búng nhẹ một cái vào trán Tiêu Nhược Thiên. "Em không có việc gì, tôi cũng sẽ không sao, chúng ta sẽ bình an ra ngoài, sau đó an ổn qua cả đời, cho đến khi tôi và em đều biến thành hai bà lão tóc đầy hoa râm."

Tiêu Nhược Thiên không thể tin nhìn Mộ Kiệt, nàng khó có thể tưởng tượng, Mộ Kiệt cái người cho dù bị đánh đến sắp chết kia vẫn luôn giữ nguyên một bộ mặt, thế mà giờ đây lại nói ra điều ngọt ngào đến vậy. Bất an trong lòng theo câu nói kia mà tan theo mây gió. Hai người không có bất cứ cản trở gì, cứ như vậy mà đi vào trong tòa nhà. Mà lúc này, Mộ Kiệt vốn đang vui vẻ, lại hiện lên một bộ mặt phiền muộn.

Tiêu Nhược Thiên cảm giác được tay Mộ Kiệt đổ rất nhiều mồ hôi, nàng khó hiểu nhìn Mộ Kiệt. Mắt thấy trên gương mặt Mộ Kiệt từng giọt mồ hôi như hạt đậu từ thái dương chảy xuống, Tiêu Nhược Thiên lập tức pháp hiện nơi này có chút bất thường, không khí khắp nơi lộ ra quỷ dị. Ngay tại Tiêu Nhược Thiên muốn hỏi Mộ Kiệt thì trần nhà bổng nhiên rớt thẳng xuống.

Mộ Kiệt vội vàng ôm lấy Tiêu Nhược Thiên, nhảy qua phía bên. Lập tức cảm giác được một hồi gió lạnh thổi qua, cơ hồ chỉ là vô thức, Mộ Kiệt vội vàng ôm lấy Tiêu Nhược Thiên hướng bên cạnh lăn qua, cái này mới tránh thoát được những đôi chân to lớn của đám người biến dị dẫm đạp. Chỉ vài giây ngắn ngủi, mồ hôi đã sớm chảy ướt sũng y phục của Mộ Kiệt.

Nhìn xem những người không phản ứng kịp, bị những người ở trần nhà nhảy xuống đạp chết, ánh mắt Mộ Kiệt trở nên âm lãnh vô cùng. Tiêu Nhược Thiên quay đầu sang chỗ khác để không phải nhìn đến những thi thể bị đạp chết, nhưng là mùi máu tươi cứ xông vào khoang mũi của mình. Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt móc ra hai khẩu súng ngắn đặc biệt, nhấm vào những tên biến dị.

Tiếng súng không ngừng trần ngập không gian lớn, qua một lúc, nhìn những tên biến dị nằm trên mặt đất với khuôn mặt khổ sở, Tiêu Nhược Thiên thở dài, những người này, có lẽ cũng rất thống khổ a? Tên đầu sỏ gây nên chỉ là Mộ Thiên thôi, còn những người này, thật ra đều là người vô tội. Mộ Kiệt sắc mặt ngưng trọng nhìn những người biến dị nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi, rồi lại nhìn số người bị thương không thể chiến đấu của "Giản".

Suy nghĩ một đường đi thông suốt, rồi lại nghĩ đến trần nhà không hiểu sao rơi xuống. Tựa hồ đã nghĩ được gì, Mộ Kiệt đi về phía một người biến dị đang nằm trên mặt đất, thuận tay kéo y phục của hắn ra. Có nén mùi màu tươi trên thân người kia, Mộ Kiệt trên người hắn tìm kiếm, quả nhiên, ngay tại trên cổ phát hiện một cái lỗ nhỏ.

Ánh mắt Mộ Kiệt bỗng nổi lên màu đỏ quỷ dị, thân thể không khỏi run rẩy. Tiêu Nhược Thiên vội vàng đi đến trước, giữ chặt thân thể lung lay sắp đổ của Mộ Kiệt, "Kiệt, làm sao vậy?" Mộ Kiệt nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Nhược Thiên, âm thanh ép tới thấp nhất. "Trong người những kẻ biến dị này đều lắp một lỗ cameras."

"Cái gì!" Tiêu Nhược Thiên nghe xong lời Mộ Kiệt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Nguyên lai, mục đích của Mộ Thiên đến bây giờ chỉ có một, hắn đã sớm biết phân phó của Bạch Phong, cố ý đem người biến dị đặt ở cửa trước và sau để cho Mộ Kiệt mất cảnh giác, rồi ở chỗ này bày trận, ý định đem Mộ Kiệt các nàng một mẻ tóm gọn. Hắn nhất định muốn gϊếŧ chết vĩnh viễn đều là Mộ Kiệt, không phải Tiêu Nhược Thiên nàng, càng không phải người của "Giản", mà chính là người yêu của mình. Tiêu Nhược Thiên vội vàng kéo tay Mộ Kiệt, mang nàng trở về.

Mộ Kiệt nhìn ra được ý đồ của Tiêu Nhược Thiên, vội vàng giãy thoát khỏi tay Tiêu Nhược Thiên. "Thiên Thiên, em hãy tỉnh táo, vẫn chưa đi đến cùng, chúng ta không thể trở về!" Tiêu Nhược Thiên quay đầu lại nhìn bả vai gầy yếu của Mộ Kiệt. "Chị chẳng lẽ còn không biết sao? Hắn chính là muốn gϊếŧ chị, hắn vẫn luôn đối phó chị. Lần này là trần nhà, vậy lần sau là gì đây? Lần sau có thể hay không cả phòng đều sập đổ toàn bộ? Phía trước phải hay chăng càng nhiều người biến dị! Mộ Kiệt, cầu chị! Cùng em ra ngoài! Được không?"

Tiêu Nhược Thiên lớn tiếng gào thét, không để tý ánh mắt kinh ngạc của bọn người thuộc "Giản". Mộ Kiệt thở dài, đem Tiêu Nhược Thiên ôm vào lòng, đem môi dán bên tai nàng nhẹ giọng nói. "Thiên Thiên. . . hãy tin tôi, sẽ không có chuyện gì nữa, chúng ta sẽ sống đi ra ngoài." Tiêu Nhược Thiên rốt cuộc khống chế không nỏi, chặt chẽ ôm lấy Mộ Kiệt, cảm thụ cái thân nhiệt thấp của người kia, lại dị thường vững chắc. "Em tuyệt đối sẽ không để chị gặp chuyện không may, nhất định không!"

Mộ Kiệt đẩy Tiêu Nhược Thiên ra, nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng. Tuy rất muốn an ủi nữ nhân này, nhưng là thời gian không cho phép các nàng làm vậy. Bởi vì Mộ Kiệt biết rõ, chỉ có một tiếng đồng hồ. Tại đây, qua một giờ, sẽ bị nổ tan tác.

Hai người lần theo toàn nhà mà đi, ngón tay Mộ Kiệt chỉ vào sơ đồ tòa nhà. "Thiên Thiên, phạm vi hiện tại của tôi và em cũng chỉ còn lại cái nhà kho, nếu như Tiêu bá mẫu không có ở đó, liền theo đường cũ trở về." Tiêu Nhược Thiên suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, theo Mộ Kiệt tiến thẳng về phía trước. Chỉ cần cùng chị một chỗ, có là núi đao biển lữa, em cũng muốn xông vào.

Nhà kho ẩm ướt, không ngừng truyền đến âm thanh gặm nhắm của lũ chuột bọ. Nhìn quanh căn phòng âm u, Mộ Kiệt cảm nhận được một tia khí tức quỷ dị tràn lan. "Các người tìm chốt mở, cẩn thận hành động." Mộ Kiệt nói xong, liền nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Nhược Thiên. Ánh đèn thắp lên, Mộ Kiệt và Tiêu Nhược Thiên cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ nhà kho, cùng cái người đang bị trói trên ghế kia.

"Mẹ ——!" Tiêu Nhược Thiên nhìn Phó Lăng Giang cả người dính đầy máu, vội vàng chạy tới, dùng tay cởi trói cho Phó Lăng Giang. Mộ Kiệt nhìn Phó Lăng Giang từ trên xuống dưới, người có khả năng bị mất nhiều máu dẫn đến hôn mê, khí tức cũng rất yếu, nhưng có lẽ cũng chưa tới tình trạng nguy kịch.

Theo dây thừng BA~ một tiếng rơi xuống đất, Phó Lăng Giang chậm rãi mở mắt, đó là một đôi mắt đỏ bừng như máu tươi. "Thiên Thiên, mau tránh ra!" Mộ Kiệt lớn tiếng hô, nhưng đã không kịp. "Phanh!" một tiếng, Tiêu Nhược Thiên giống như tên bị lên dây cung, một đánh bay ra ngoài, thân thể bị đẩy hất tung ra đập vào trụ xi măng cứng chắc.