Tiêu Nhược Thiên một bên tay xoa nắn lấy nơi no đủ của Mộ Kiệt, một bên dùng miệng giày vò hạt đậu đỏ đã đứng lên. Mộ Kiệt cảm thấy trong người bùng lên một ngọn lửa, cơ hồ muốn đem toàn bộ thiêu cháy, bụng dưới truyền đến những cơn nóng bỏng ẩm ướt, làm cho nàng không nhịn được mà ở trên kệ giày mà vặn vẹo. Mộ Kiệt dùng lại tia lý trí duy nhất còn lại nói:
"Đừng… đừng tại đây… chúng ta đi … ân… a…" Thật vất vả nói ra được mấy câu ngắt quãng, nhưng Tiêu Nhược Thiên giống như không nghe thấy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của Mộ Kiệt, cởi bỏ khóa kéo trên quần Mộ Kiệt, gấp rút đem quần kéo xuống. Chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ ren, Tiêu Nhược Thiên vuốt ve, làm cho chiếc qυầи ɭóŧ dần trở nên ẩm ướt. Tiêu Nhược Thiên xấu xa dùng tay xoa xoa ngoài qυầи ɭóŧ, làm tiếng thở của Mộ Kiệt ngày càng bất ổn. Tiêu Nhược Thiên liếʍ láp vành tai Mộ Kiệt, không ngừng hướng lỗ tai thổi hơi. Ngay bên tai Mộ Kiệt mập mờ nói:
"Muốn sao?" Mộ Kiệt xấu hổ đến muốn nhỏ máu, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, không trả lời câu hỏi của Tiêu Nhược Thiên, dùng chân kẹp chặt eo Tiêu Nhược Thiên.
Thấy bên hông bị xiết chặt, Tiêu Nhược Thiên biết rõ Mộ Kiệt đã không kìm nén được, vì vậy cởi ra cái qυầи ɭóŧ sớm đã ẩm ướt. Hoa viên giữa hai chân bạo lộ trong không khí, ngay cánh rừng nhiệt đới màu đen kia, nụ hoa đã chớm nở, từ cái động nhỏ suối nguồn đã sớm róc rách chảy ra. Tiêu Nhược Thiên nhìn đến thất thần, quên luôn cả bước tiếp theo phải làm gì. Tiêu Nhược Thiên nâng cằm Mộ Kiệt lên, để cho Mộ Kiệt nhìn mình. Đùa giỡn nói:
"Honey, chị có biết bộ dạng chị bây giờ rất đẹp không?" Nói xong dùng vẻ mặt xấu xa nhìn về phía bên cạnh. Mộ Kiệt lúc này mới nhớ tới, đối diện tủ giày của Tiêu Nhược Thiên, chính là một tấm gương. Mộ Kiệt liếc nhìn về phía tấm gương, thấy được hình ảnh xấu hổ, trên người liền ửng hồng. Thân thể mình không che đậy, trên người còn mặt cái áo lông, bất quá quần áo đều phanh ra, ẩn lộ càng thêm cấm dục. Mà mặt mình cũng có chút ửng đỏ, ánh mắt phóng đãng, hai chân còn rõ ràng kẹp lấy eo của Tiêu Nhược Thiên. Mộ Kiệt cảm thấy tấm gương này đang quanh minh chính đại rình coi mình cùng Tiêu Nhược Thiên, giờ này khắc này nàng tự nhiên muốn đem tấm gương đập cho nát bấy, nhưng là nàng hiện tại một chút khí lực đều không có.
Mộ Kiệt nhìn vào tấm gương, thấy mình dưới thân Tiêu Nhược Thiên có bộ dạng thẹn thùng, nàng phiết quá mức nhắm mắt lại, muốn khiến cho mình quên cái hình ảnh kia đi. Đây là mình sao? Trong gương người quần áo không chỉnh tề, mặt đỏ ửng là mình sao? Tiêu Nhược Thiên thấy bộ dạng Mộ Kiệt, đắc ý cười lớn. Nàng giữ mặt Mộ Kiệt, "Thế nào? Thẹn thùng?" Mộ Kiệt hung hăng trừng mắt liếc nàng, sau đó nhắm mắt lại làm như không thấy Tiêu Nhược Thiên.
"A……." Một hồi cảm giác tê dại đột nhiên truyền khắp toàn thân, Mộ Kiệt thấy Tiêu Nhược Thiên vùi giữa hai chân mình, tiếng rêи ɾỉ cũng do vậy mà phát ra. Nghe được âm thanh của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên càng ra sức lấy lòng nàng. Tiêu Nhược Thiên nhìn cánh hoa đã nở rộ, nhẹ nhàng dùng miệng ngậm lấy, khi thì dùng đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khi thì dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy.
"Ân….a……." Mộ Kiệt cảm thấy khí lực trong người dần hoàn toàn biến mất, từng đợt cảm giác nhanh truyền đến đại não, làm cho nàng gần như điên cuồng. Để cho mình trầm luân như thế này, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, thầm nghĩ yêu thật tốt…
Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt ôm ngang lên, trong nội tâm hơi đau. Rõ ràng là quá gầy rồi, nên mới có thể dễ dàng ôm lên như thế này. Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt đặt lên giường, sau đó rất nhanh cởi bỏ y phục của mình, rồi tiếp tục cái áo duy nhất còn trên người Mộ Kiệt, thân thể cả hai đều bại lộ trong không khí. Nhìn thân thể mượt mà của Mộ Kiệt, bên trên có những vết sẹo dài nhỏ như rắn quấn quanh làm cho người thấy mà giật mình. Cảm thấy được ánh mắt của Tiêu Nhược Thiên, Mộ Kiệt dùng tay che đi những vết sẹo này.
"Đừng nhìn, rất xấu."
Tiêu Nhược Thiên lấy tay Mộ Kiệt ra, hôn lên từng vết sẹo nhỏ dài kia, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ.
"Không sao, cho em xem, em muốn một mực ghi nhớ trong lòng, nếu lúc sau có nhiều hơn, em liền sẽ biết."
Tiêu Nhược Thiên lấy chân chen vào giữa hai chân của Mộ Kiệt, tay chống bên người Mộ Kiệt.
"Em muốn chị."
Mộ Kiệt mở mắt nhìn Tiêu Nhược Thiên, tựa hồ cảm thấy trong mắt Tiêu Nhược Thiên có lửa. Chân Tiêu Nhược Thiên đặt ở giữa hai chân Mộ Kiệt, cảm thấy trên đùi một hồi ẩm ướt. Cúi người xuống, hôn lên môi Mộ Kiệt. Tay thuận thế đi xuống, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, đi xuống khuôn viên mong chờ đã lâu, chỗ đó đã sớm lầy lội không chịu nổi. Hai người hôn đến khó tách ra, Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu, tại trên mặt Mộ Kiệt thổi nhiệt khí, còn tay nàng, là đang lẩn quẩn ngay tại động khẩu.
"Có thể chứ?" Tiêu Nhược Thiên dùng một loại âm thanh cực kỳ mỵ hoặc hỏi.
Mộ Kiệt không nói gì, nghiêng đầu đi, hai tay quàng lên cổ Tiêu Nhược Thiên. Ngón tay Tiêu Nhược Thiên dần dần tiến vào trong động huyệt nóng ấm kia, thấy người dưới thân mình đang xiết chặt, cảm giác được sự khẩn trương của Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên hôn lên môi Mộ Kiệt, chậm rãi hôn, giống như đang an ủi. Sau đó ngón tay từ từ tiến sâu vào, "Đau không?"
"Không." Mộ Kiệt tận lực giữ vững ngữ khí bình tĩnh trả lời, nhưng đôi lông mày đang nhíu chặt kia đã bán đứng nàng. Tiêu Nhược Thiên cảm thấy Mộ Kiệt lúc này rất đáng yêu, giống như một thiếu nữ thẹn thùng. Bình thường luôn một bộ dạng lạnh như băng, quái thai có hành vi quái dị, nhưng bây giờ dưới thân mình thẹn thùng, ngón tay không hề dừng lại, thoáng cái vào thẳng đến cùng, cảm giác thấy một dòng nước ấm chảy ra.
"A………" Mộ Kiệt đau nhức kêu lên. Tiêu Nhược Thiên dùng tay vuốt ve sau lưng Mộ Kiệt, ngón tay sau khi vào thẳng bên trong vẫn không cử động.
Thẳng đến làm cho thân thể Mộ Kiệt không thể không căn cứ, Tiêu Nhược Thiên mới chậm rãi cử động. Ngón tay bên trong động nhỏ hẹp kia bắt đầu di chuyển, cảm giác được ngón tay của mình đang được nơi ấm nóng này ôm lấy. "Ân……ah…….." Không nhịn được những đợt tập kích, Mộ Kiệt lớn tiếng kêu ra, cảm thấy mình thất thố, Mộ Kiệt lại cắn chặt môi dưới. Tiêu Nhược Thiên cúi người ngậm lấy nơi no đủ của Mộ Kiệt, động tác tay càng nhanh hơn.
"Đừng…….. em…….. ah…………" Tiêu Nhược Thiên khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, ai kêu chị không cho em nghe âm thanh của chị, đây là trừng phạt. Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, Mộ Kiệt có thể nghe rõ những âm thanh từng cử động của Tiêu Nhược Thiên đang làm trên người mình cùng với âm thanh lắc lư của giường nằm. Mộ Kiệt nghe được những âm thanh này, mặt lại đỏ lên, nhưng không thể nhịn được những đợt kɧoáı ©ảʍ đang đột kích, khẽ phát ra những tiếng rên nhẹ.
Tiêu Nhược Thiên thấy khuôn mặt Mộ Kiệt ngày càng đỏ hơn, lại đưa thêm một ngón tay nữa vào. "A……Ah………Em" Mộ Kiệt không khỏi cong người lên nghênh đón Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên nhìn người dưới thân, theo tiết tấu của mình mà đong đưa lên xuống, càng thêm tùy ý cướp đoạt. Tiêu Nhược Thiên bên trong vách tường tìm được một điểm nổi lên, nhẹ nhàng đè lại, cảm thấy người dưới thân mình một hồi mãnh liệt run rẩy.
"Đừng….chỗ đó……" Tiêu Nhược Thiên không để ý tới Mộ Kiệt cầu xin tha thứ, vẫn tiếp tục hướng cái điểm nổi lên kia tiến hành một trận cuồng phong oanh oanh mãnh liệt. Đến lúc đạt được đỉnh điểm, Mộ Kiệt hung hăng kẹp lấy eo Tiêu Nhược Thiên.
"Ân……ah………..ah……." Phát ra một chuỗi tiếng rên rời rạc, sau đó tê liệt ngã xuống giường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, nặng nề thϊếp đi. Tiêu Nhược Thiên cảm giác thấy ngón tay mình nóng lên, thấy một dòng nước óng ánh từ cửa động chảy ra, ôm lấy Mộ Kiệt đã mê man, cũng mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
Tiêu Nhược Thiên ngủ đến hơn 9h sáng ngày hôm sau, mới mơ màng tỉnh lại. Nhìn Mộ Kiệt đang nằm trong lòng ngực mình, vẫn còn ngủ. Tiêu Nhược Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của Mộ Kiệt, đếm những vết sẹo trên người Mộ Kiệt. Trong nội tâm một trận hoảng sợ, mình là lần đầu tiên nghiêm túc xem những vết sẹo trên người Mộ Kiệt, lần trước cũng chỉ là thoáng qua. Nhìn những vết thương này, Tiêu Nhược Thiên không thể nào tưởng tượng được sao Mộ Kiệt lại bị những vết thương này? Tiêu Nhược Thiên rất muốn hỏi Mộ Kiệt những vết thương này do đâu mà ra. Nàng muốn biết ai lại có thể ra tay nặng với Mộ Kiệt như thế. Nếu như Mộ Kiệt lại bị tổn thương nữa, nếu như Mộ Kiệt không được trị liệu, thì có phải hay không mình sẽ không thể gặp lại nàng? Nước mắt nhanh chóng lấp đầy hốc mắt Tiêu Nhược Thiên, nàng không kìm lòng được hôn lên lưng Mộ Kiệt. Mộ Kiệt cảm thấy được sau lưng một hồi ướŧ áŧ, lúc bắt đầu tưởng mình đang nằm mơ. Mở mắt, mới phát hiện. . . Nguyên lai là thật. . .
Mộ Kiệt muốn xoay người, ngăn cản hành vi biếи ŧɦái của Tiêu Nhược Thiên. Kết quả phát hiện ra chỉ cử động một tí, thì thân dưới đã một hồi đau đớn.
"Ách." Mộ Kiệt phát ra tiếng. Tiêu Nhược Thiên lập tức ôm lấy Mộ Kiệt, ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"
Mộ Kiệt xoay người, mặt hướng về phía Tiêu Nhược Thiên. "Không có việc gì, em vừa rồi làm gì thế?"
Tiêu Nhược Thiên lúc mày mới phát hiện, trên cổ Mộ Kiệt, đã là một mảnh đỏ tươi, trên người cũng đầy vết ô mai. "Không có gì, là em đánh thức chị? Chị muốn ngủ tiếp?"
"Không, trời đã sáng, dậy thôi."
Mộ Kiệt vừa đứng dậy, cảm thấy xương sống cùng thắt lưng đều đau, so với bị người ta đánh còn khó chịu hơn. Mộ Kiệt miễn cưỡng đứng lên, cầm lấy một bộ y phục rồi chậm rãi đi vào phòng tắm. Tiêu Nhược Thiên mặc quần áo tử tế, thu thập ga giường, thấy trên ra giường trắng kia có một vòng đỏ tươi, còn có đủ loại dấu vết, biểu hiện rõ ra trận giao hoan điên cuồng đêm qua. Nhớ tới bộ dạng giả bộ kiên cường của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên cảm thấy từng đợt đau lòng, giận chính mình rõ ràng đó là lần đầu của nàng ấy mà mình lại ăn sạch đến như vậy.
Nhớ đến bộ dạng tối qua của Mộ Kiệt, không còn nét lạnh như băng như bình thường, chỉ có một tiểu cô nương thật đáng yêu, mỗi một âm thanh vang lên đều quanh quẩn trong đầu mình. Bỗng nhiên, cửa phòng tắm mở ra, Mộ Kiệt mặc áo tắm hướng Tiêu Nhược Thiên đi tới, mặt đen như bao công. Mộ Kiệt từng bước từng bước một tới gần, Tiêu Nhược Thiên nhìn cổ Mộ Kiệt, đã biết nguyên nhân Mộ Kiệt giận dữ.
"Sao, sao vậy?" Tiêu Nhược Thiên yếu ớt hỏi.
"Cổ của tôi ăn rất ngon sao?" Mộ Kiệt lạnh lùng hỏi. Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm thầm hồi hộp, nói thật, nàng vẫn là rất sợ Mộ Kiệt. Không phải sợ Mộ Kiệt đánh, là sợ Mộ Kiệt không để ý tới nàng, không cho nàng gặp, đây đối với Tiêu Nhược Thiên mà nói quả thực là so với chết còn khó chịu hơn. Chợt nhớ tới dấu răng trên cổ của Mộ Kiệt trong bệnh viện lần trước, Tiêu Nhược Thiên đến bây giờ vẫn không biết đó là do ai làm, tâm đúng là nhỏ như hạt vừng mà, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn là không quên. Mộ Kiệt tức giận, lại làm cho Tiêu Nhược Thiên nhớ lại chuyện cũ đau lòng, với lại cũng không thấy mình làm gì quá phận.
"Ah? Em mới hôn mấy cái mà chị đã tức giận như vậy. vậy cái người lần trước cắn chị đến lưu lại dấu răng như vậy, sao em lại không thấy chị nói gì a."
"Em nói cái gì? Dấu răng cái gì?" Mộ Kiệt nghe không hiểu, mình lúc nào bị người cắn? Cái người này chẳng lẽ bị ảo giác?
"Chính là lần trước, tại bệnh viện thấy được dấu răng, chị một mực không chịu nói là ai cắn." Mộ Kiệt đột nhiên nhớ tới, đêm hôm đó, Tiêu Nhược Thiên uống say rồi, về sau nằm sấp trên người mình, mở miệng cắn mình một cái ngay cổ đến chảy cả máu. Nghĩ đến cái này, Mộ Kiệt mặt lại đen thêm, mình không so đo với nàng thì thôi, nàng lại còn trách ngược lại mình?
"Tiêu Nhược Thiên. . ." Mộ Kiệt hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thiên, từ trong khẽ răng kêu ra 3 chữ kia.