Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 11: Lẽ nào Nhan Nhan ghét bỏ tay của chính mình không đủ trơn?

Chương 11: Lẽ nào Nhan Nhan ghét bỏ tay của chính mình không đủ trơn?

So sánh với buổi đấu giá từ thiện thông thường, tên của buổi đấu giá hiện trường hôm nay tên là "Huy" thật ra là vô cùng đặc thù, được mời đến không có cái gọi là nghệ nhân minh tinh, cũng không có nhà từ thiện hoặc phú thương. Tất cả mọi người đang ngồi, đều là lão đại hắc đạo thế lực mạnh của rất nhiều hắc đạo trấn Gia Hải trà trộn. Một cách tự nhiên, đồ vật triễn lãm của cuộc bán đấu giá này cũng khác thường

Ngồi ở vị trí chính giữa nhất, chỗ ngồi của Tư Hướng Nhan đại diện thân phận người dẫn đầu. Mắt thấy trên đài bày ra mấy đồ vật kia, có toàn bộ xương người bảo tồn hoàn hảo, súng ống mới mẻ, cư nhiên còn có bộ phận cơ thể người công khai bày ở bên trên tranh giá. Ông Lẫm Nhiên ngồi ở trên vị trí, thường thường liếc nhìn Tư Hướng Nhan, có chút hối hận nói lời vừa rồi

Từ khi tiến vào hiện trường đến bây giờ, Tư Hướng Nhan không phản ứng chính mình nữa, cả ánh mắt cũng không có cho nàng. Đây không phải lạnh lùng vô ý, rõ ràng là cố ý đang phớt lờ chính mình. Thì giống với vừa rồi, chỉ là chuyện đi lấy bảng gọi giá như vậy, Tư Hướng Nhan kêu vệ sẽ giúp cô, lại không có lựa chọn chính mình ở gần chị ấy. Nghĩ đến đây, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy trái tim hình như có vô số con kiến đang bò tới bò lui, muốn nói chuyện với Tư Hướng Nhan, lại sợ chọc đối phương phiền chán

"Đại tỷ, chị…"

"Được rồi, tiếp sau đây món đồ này xuất ra, đây chính là không bình thường. Tại sao nói như vậy chứ, bởi vì, hắn không phải đồ vật, mà là một người sống sờ sờ!" Ông Lẫm Nhiên rất không dễ dàng kích lên dũng khí nói chuyện với Tư Hướng Nhan, lúc này, tiếng nói của người chủ trì lại đem tất cả sức chú ý của người đều hút qua, Ông Lẫm Nhiên quay đầu vừa nhìn, liền thấy được trên đài đứng một nam nhân trần nữa người trên

Tướng mạo của nam nhân không tệ, da thịt trắng nõn, hai con ngươi màu xanh biển, còn có tóc ngắn màu cafe tạo hình tinh xảo. Mặc dù là bị đưa ra làm đồ vật, hắn vẫn cứ cười người hiền lành, hai mắt quét qua đám người dưới đài, như là đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng lại hướng đến bàn này của họ nhìn đến. Phát hiện tầm mắt của nam nhân, Ông Lẫm Nhiên nhíu chặt chân mày

Nàng có thể nhận ra nam nhân là đang nhìn Tư Hướng Nhan, ý tứ cất giấu đó tựa hồ cũng rất rõ ràng. Đối với hành động của hắn, Ông Lẫm Nhiên khinh thường bĩu môi, mới không cảm thấy Tư Hướng Nhan sẽ thích loại nam nhân này, nhưng khi nàng quay đầu lại, lại phát hiện Tư Hướng Nhan đang lăng lăng nhìn nam nhân trên đài, ánh mắt đó càng là chăm chú trước nay chưa có

Phát hiện như vậy để Ông Lẫm Nhiên hoảng hốt, nàng không hiểu Tư Hướng Nhan giờ khắc này biểu hiện ý muốn như thế nào, làm sao sẽ đối với các nam nhân xa lạ nhìn đến hăng say như vậy. Thế nhưng, trơ mắt nhìn nữ nhân mình thích vì một người đàn ông khác thất thần, cái cảm giác này thật sự rất tồi tệ

"Như vậy, các vị lão bản bây giờ có thể lên giá cạnh tranh rồi" Theo tiếng chuông người chủ trì vang dội, ra hiệu đấu giá bắt đầu. Mắt thấy những bảng giơ dồn dập trong đám người hắc đạo kia, trong đó không chỉ có nữ nhân, lại còn có nam nhân. Tình cảnh như thế Ông Lẫm Nhiên vẫn là lần đầu tiên gặp, nhưng nàng không có công phu suy nghĩ cái khác, cả người nàng đều chú ý cử động của Tư Hướng Nhan

Thấy đối phương đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, mà đấu giá trên đài đã bắt đầu rơi một chùy, 300 trăm vạn. Ngay ở lúc Ông Lẫm Nhiên cảm thấy người đàn ông này trên đài sẽ bị người khác vớt đi, nàng làm sao cũng không ngờ được, Tư Hướng Nhan từ khi vào hiện trường đến bây giờ đều không có bất luận động tác gì bỗng nhiên giơ bảng

"Một ngàn vạn" Âm thanh tuy nhỏ, lại nói năng có khí phách. Tư Hướng Nhan vẫn là duy trì ung dung trước sau như một, thậm chí ngay cả ánh mắt đều là lười biếng mà khinh thường. Cô tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay ôm vòng lấy trước ngực, môi đỏ * phun ra một con số để người ở đây sợ hãi thở dài, đối với cô mà nói lại giống như đang nói hôm nay không khí rất tốt. Thấy nam nhân được Tư Hướng Nhan vớt lấy, còn mặt dày mày dạn ngồi vào bên cạnh Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên siết chặt nắm đấm, hận không thể bóp chết tên nam nhân

"Tư tiểu thư, cám ơn người mua lại tôi, từ hôm nay về sau, tôi chính là người của cô. Nam nhân tựa hồ rất hài lòng chính mình được Tư Hướng Nhan mua lại, hắn khoác âu phục của vệ sĩ đưa tới cho hắn, một mặt hưng phấn rồi lại có mấy phần xấu hổ nói ra. Ông Lẫm Nhiên vốn cũng không vui, thấy được dáng vẻ này của hắn, lại nhìn nhìn Tư Hướng Nhan rõ ràng có hứng thú, đang quấy ngón tay, trong lòng càng thêm khó chịu

Quan tâm một người quá lâu, thì sẽ không tự chủ được nhớ kỹ thói quen của cô, mà Ông Lẫm Nhiên đối với Tư Hướng Nhan, đã là như thế. Nàng biết, mỗi khi gặp phải người hoặc chuyện thú vị hoặc cảm thấy hứng thú, Tư Hướng Nhan đều sẽ mặt lộ vẻ mỉm cười, không tự chủ được khuấy lên ngón tay. Mà giờ khắc này biểu hiện của Tư Hướng Nhan, hoàn toàn nói rõ, cô đối với nam nhân này, cảm thấy rất hứng thú

"Dung mạo ngươi rất giống một người bạn ta" Nghe thấy lời của nam nhân, Tư Hướng Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Cô đưa tay đem nam nhân dẫn tới trước mặt mình, dùng một tay khác khiêu lấy cầm của hắn, khoảng cách gần nhìn hắn. Thấy hai người dựa vào càng ngày càng gần, mà nam nhân ở cùng lúc Tư Hướng Nhan đến gần mặt lộ vẻ mê muội, Ông Lẫm Nhiên bỗng nhiên xông đến giữa hai người, mãnh liệt kéo Tư Hướng Nhan ra, ôm vào trong lòng mình. Cùng lúc đó, tiếng súng chát chúa vang lên, mà cái ghế Tư Hướng Nhan vừa rồi ngồi đã là bị đạn đánh xuyên

"Người đâu, bảo vệ đại tỷ" Ông Lẫm Nhiên la lớn, lúc này nàng mới phát hiện bên trong hội trường đã bất tri bất giác trào vào rất nhiều người xa lạ. Bọn họ mặc áo chống đạn, mang theo mặt nạ màu đen, đang giơ súng nhắm vào mình và Tư Hướng Nhan. Nam nhân được mua kia cũng không ngờ đến sẽ đột nhiên sinh ra biến cố, hắn chỉ là một người mẫu nhỏ không nổi tiếng, vì tiền mới nghĩ đến đem mình bán đi. Vốn tưởng rằng sau khi được Tư Hướng Nhan loại phụ nữ giàu có này vớt lấy thì có thể lên như diều gặp gió, có vô số ngày tháng tốt đẹp đếm không hết đang đợi hắn, ai biết sẽ phát sinh loại biến cố chết tiệt này

Thấy được những người kia cầm lấy súng hướng bên này của họ tới gần, nam nhân hoang mang luống cuống muốn chạy trốn, đối phương tựa hồ nhận ra được ý đồ của hắn, liền chuẩn bị nổ súng. Ông Lẫm Nhiên giật mình không ổn, theo bản năng dùng thân thể của chính mình che lấy Tư Hướng Nhan, đối phương bỗng nhiên đưa tay đem nàng đẩy ra, bước nhanh đi tới đem nam nhân bắt lại chặn đến trước mặt

Tiếng gào thét thống khổ vang vọng lỗ tai, mà thân thể của nam nhân đã sớm bị viên đạn xuyên thấu. Ông Lẫm Nhiên đứng ở cùng một bên, thấy Tư Hướng Nhan nghĩ cũng không nghĩ liền đem nam nhân làm lá chắn thịt, tuy mạng người giá trị ngàn vạn này thì ở trong sớm chiều bị hủy diệt, nhưng trong lòng nàng cảm thấy phá lệ thoải mái, hừ hừ, lại thiếu mất một người cướp Nhan Nhan

Thấy có người chết đi, người chủ trì đã sớm sợ đến chạy xa hội trường, mà thế lực hắc đạo khác cũng chỉ tự lo cho mình, thậm chí là ôm tư thái xem cuộc vui, hi vọng Tư Hướng Nhan xảy ra chuyện gì. Tiếng súng trở nên bề bộn không bố cục, không ít người té ngã trong loạn đạn bay vụt. Lần này người của Tư Hướng Nhan mang đến không ít, nhưng có một phần ở lại ngoài hội trường không có đi vào. Ông Lẫm Nhiên nổ mấy phát giải quyết đi người áp sát, không nói hai lời kéo Tư Hướng Nhan qua, dùng thân thể của chính mình che cho cô, dẫn cô hướng đến bên ngoài hội trường

"Nhan Nhan, đi ra bên ngoài thì không sao rồi, chúng ta đi mau" Dưới tình thế cấp bách, Ông Lẫm Nhiên đã sớm quên đi xưng hô đối với Tư Hướng Nhan. Thấy đối phương không nhúc nhích, trái lại khiêu mi nhìn chính mình. Ông Lẫm Nhiên ngẩn người, lúc này mới ý thức được mình nói cái gì. "Đại tỷ, chỗ này rất nguy hiểm, trước tiên em dẫn chị rời khỏi…"

"Trên tay của cô không có mồ hôi"

"Cái gì?" Nghe Tư Hướng Nhan nói như vậy, Ông Lẫm Nhiên không hiểu đầy mặt, chính mình xác thực là người không thích ra mồ hôi, nhưng không ra mồ hôi và chạy trốn có quan hệ sao? Lẽ nào Nhan Nhan ghét bỏ tay của chính mình không đủ trơn? nhưng vừa rồi trước khi nàng ra ngoài đã bôi kem dưỡng da, tối qua cũng đã xoa bóp qua cái tay a. Nếu như Nhan Nhan thật sự ghét bỏ tay của chính mình thì phải làm sao? Sau này chẳng phải là chỉ có thể làm thụ mãi mãi cũng không thể tiến vào Nhan Nhan, khi dễ Nhan Nhan rồi sao!

"Tuy cô căng thẳng, lại cũng không hoang mang, năng lực phản ứng và trình độ nhanh nhẹn của thân thể cũng không tệ" Tư Hướng Nhan không phải con giun trong bụng Ông Lẫm Nhiên, đương nhiên sẽ không biết đối phương giờ khắc này đã nghĩ đến chỗ lung ta lung tung. Mặc dù ở trong lúc nguy cấp này, nhưng trên mặt Tư Hướng Nhan lại không thấy một chút cấp bách. Nghe được chị ấy khen mình, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới dừng lại suy nghĩ lung tung, không cầm được vui vẻ. Kỳ thực tay của chính mình vẫn là rất tốt mà, Nhan Nhan nhanh sờ em, nhìn em đi

Trong lòng suy nghĩ lung tung xong, Ông Lẫm Nhiên đang muốn nhân cơ hội biểu đạt ái mộ của nàng với Tư Hướng Nhan, nhưng tiếng súng không êm dịu lại vang lên. Lần này là Tư Hướng Nhan kéo lấy nàng né tránh, cùng lúc, mấy thủ hạ Tư gia canh giữ ở phía ngoài cũng như ong vỡ tổ toàn bộ chạy tới

"Đại tỷ sớm đã có chuẩn bị?" Người Tư gia nhân số nhiều mấy lần, Ông Lẫm Nhiên hỏi. Tư Hướng Nhan rất có khả năng đã sớm thăm dò có người muốn ở đây mai phục cô, những người trước đó chỉ là mượn danh nghĩa hoạt động, mà những thủ hạ của Tư gia này rất có khả năng đã sớm ẩn náu ở trong hội trường, bất cứ lúc nào chuẩn bị bảo vệ Tư Hướng Nhan

"Ở trong từ điển của Tư Hướng Nhan tôi, không có hai chữ chạy trốn"

Tư Hướng Nhan nói xong, thấy nửa người của Ông Lẫm Nhiên còn lộ ở bên ngoài tường, lại kéo nàng trở về một ít. Người sau chưa kịp phản ứng, cứ như vậy ngã vào lòng Tư Hướng Nhan. Ngửi lấy mùi thơm thoang thoảng trên người đối phương, Ông Lẫm Nhiên mê say cọ cọ, chỉ cảm thấy đặc biệt an tâm thoải mái. Quả nhiên, Nhan Nhan là cừ nhất thông minh nhất. Lời nói vừa rồi rất soái, Nhan Nhan sao có thể đẹp như vậy lại soái như vậy chứ? Rất muốn bị Nhan Nhan khi dễ, rất muốn Nhan Nhan làm đến không xuống giường được, rất muốn sinh con cho Nhan Nhan

"Cô làm cái gì" Dùng ngữ khí của câu trần thuật nói câu nghi vấn, chỉ sợ cũng chỉ có Tư Hướng Nhan sẽ như vậy. Nghe xong lời của cô, Ông Lẫm Nhiên không có hoàn hồn, tiếp tục ở trong đầu miêu tả cuộc sống tìиɧ ɖu͙© hạnh phúc của nàng và Tư Hướng Nhan. Hai người họ nắm tay nhau, trong ngực mình ôm một đứa con. Đúng rồi, thời điểm yêu yêu phải đem hai đứa con nhỏ nhốt ở trong phòng, để tránh tụi nó quấy nhiễu chính mình. Nhan Nhan cười rất**, rất muốn hôn chị ấy

Ảo tưởng quá mức tươi đẹp để Ông Lẫm Nhiên say mê, theo bản năng liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra miệng

"Em muốn bị Nhan Nhan làm đến không xuống giường được, còn muốn sinh thật nhiều thật nhiều con cho Nhan Nhan"

Hết chương 11