Quy Tắc Ngầm

Chương 77: Trò chơi

Bà Từ vẫn bình tĩnh lúc nãy giờ đây rất sốt ruột, gương mặt già nua đỏ lên, nhìn trái nhìn phải hồi lâu mới phát hiện những người xung quanh bà đều đã đắc tội, cuối cùng không còn cách nào khác bà chỉ có thể đem ánh mắt chờ mong đặt trên người Hạ Linh Doanh.

Tiêu Mạc Ngôn nheo mắt nhìn bà Từ, khoé miệng nâng lên nụ cười quỷ dị, cô không nói gì mà vươn tay ôm lấy Hạ Linh Doanh, hướng về phía bà Từ nói:

"Bà Từ à, tôi và Hạ Hạ muốn chơi đùa một tí, không chừng Nhược Lâm và Luyến Tuyết chút nữa cũng có việc, bà cũng đừng ngại, toàn bộ không gian nhượng lại cho hai người già các người."

"Tiểu thư, kỳ thật..."

"Không có kỳ thật hay không kỳ thật gì hết, bà Từ, không cần giải thích."

Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa nói, cánh tay đặt trên người Hạ Linh Doanh dùng sức kéo nàng vào phòng, Phương Nhược Lâm quay đầu nhìn Tô Luyến Tuyết, tức giận nắm tay cô ta kéo ra ngoài.

"Còn không mau đi nữa? Tính tình của Tiêu cô không biết sao? Trả thù bà Từ rồi đến Hạ Hạ, người dám khi dễ cô ấy nhất định không buông tha, cuối cùng chắc chắn sẽ đến lượt cô."

"..."

Dùng lực đóng cửa lại, Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh đi đến bên giường cười đến run người, Hạ Linh Doanh né ra khỏi người cô, bướng bỉnh nắm lấy vành tai cô, nhìn chằm chằm ánh mắt cô, hỏi:

"Tiêu, chị giới thiệu ông lão kia cho bà Từ khi nào?"

Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, giọng cười có chút khàn, đặt tay lên ngực trả lời:

"Tôi không có giới thiệu."

"Chị gạt người, người nào tiếp cận bà Từ mà chị không biết chứ!"

Hạ Linh Doanh giả bộ giận, phồng má nhìn Tiêu Mạc Ngôn, từ từ tăng lực siết lỗ tai cô. Nhìn môi mỏng của nàng khẽ mím, bộ dáng tức giận thật dễ thương, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn rung động, kéo tay Hạ Linh Doanh xuống, ôm lấy nàng, dùng lực xoay người đặt nàng dưới thân.

Vẫn là cảm giác này, nhớ tới tình cảnh mấy hôm trước bị áp, Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, trong lòng âm thầm phát lửa. Hạ Hạ, thuộc sở hữu của tôi thì em đừng mong chạy trốn! Nghĩ đến đây, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, thổi hơi nóng lên vành tai Hạ Linh Doanh.

"Hạ Hạ, em càng ngày càng thông minh, làm sao được đây?"

"Làm sao được cái gì?"

Hạ Linh Doanh đỏ mặt, giọng nói có chút chột dạ, nàng bị mùi hương bạc hà trên người Tiêu Mạc Ngôn làm cho cả người như nhũn ra.

"Em thông minh như vậy, liệu một ngày nào đó có ghét bỏ tôi hay không?"

Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười, Hạ Linh Doanh si ngốc nhìn đôi môi đỏ mọng kia cùng với đôi mắt câu người, lòng chợt trầm xuống.

Rất hài lòng với lực hấp dẫn của mình, Tiêu Mạc Ngôn cười càng vui vẻ, khẽ cúi người xuống, hoàn toàn áp lên người Hạ Linh Doanh, vùi đầu vào ngực nàng, tham lam hít lấy hương khí chỉ nàng mới có.

"Hạ Hạ."

"Ừm..."

Hạ Linh Doanh bị hơi thở của Tiêu Mạc Ngôn làm lan ra từng trận nhiệt khí, giọng nói nhẹ nhàng trả lời ngược lại có chút hương vị thoả mãn.

"Hạ Hạ, chúng ta chơi một vài trò thú vị được không?"

"Được..."

Hạ Linh Doanh dường như trả lời theo bản năng, trong tình huống như vầy nàng rất khó lý giải, nhưng mà chỉ cần đừng vi phạm những điều cấm kỵ của Tiêu Mạc Ngôn, không thì...

"Quy tắc trò chơi do tôi quyết định nhé."

Giọng nói Tiêu Mạc Ngôn cũng đã bị nhiễm tình thú, âu yếm người con gái đang ở dưới thân cô, sắc mặt ửng hồng, thân thể mềm mại, rõ ràng là bộ dạng đã động tình, nếu không phải tình yêu kia vẫn còn vướng mắc thù hận thì cô đã sớm tiến lên rồi. Hắng giọng, Tiêu Mạc Ngôn cố gắng tìm về thần trí của mình, ghé vào bên tai Hạ Linh Doanh mà dịu dàng nói ra quy tắc trò chơi:

"Chúng ta bây giờ bắt đầu trò chuyện, mỗi câu đều phải năm chữ, không được thừa hoặc thiếu, nếu thua thì cởi một món đồ trên người."

Hạ Linh Doanh dùng ánh mắt mê ly nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhẹ nhàng gật đầu.

"Vì sao lại yêu tôi?"

Nhẹ nhàng cười, Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu trò chơi.

"Em cũng không biết nữa."

...Vừa mới bắt đầu, Tiêu Mạc Ngôn thiếu chút nữa bị những lời này làm cho bốc hoả, nhưng mà đôi mắt Hạ Linh Doanh kia rõ ràng là đang động tình, Tiêu Mạc Ngôn cắn răng, tôi nhịn!

"Bây giờ có thích không?"

"Thật sự rất là thích."

Hạ Linh Doanh trả lời rất trôi chảy, không một điểm dư thừa, điều này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu chinh phục của Tiêu Mạc Ngôn, cô tiếp tục.

"Không cần phải lừa tôi."

"Cải thảo không tính lừa."

"Vậy còn không tính lừa?"

"Là chị ngốc nghếch thôi."

"Em mới là đồ ngốc!"

Tiêu Mạc Ngôn nổi giận, cúi đầu dùng lực cắn môi Hạ Linh Doanh một cái, sau khi phát tiết xong, váy liền bị một đôi tay cởi ra, Hạ Linh Doanh tươi cười nhìn cô, vui vẻ nói:

"Tiêu, chị thua rồi đấy."

Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh, cô gái này thay đổi quá nhanh đi chứ? Vừa rồi còn là bộ dạng trầm luân, bây giờ đã có sức lực cởi váy của cô? Giận càng thêm giận, nhưng chung quy cũng là lời do cô đã nói, Tiêu Mạc Ngôn vẫn để nàng cởi váy, tôi đây cũng rất hào phòng, không thèm che giấu gì, lộ ra tiểu kiều đồn (kiều đồn dùng để ám chỉ phần ở giữa hai đùi.). Cô tiếp túc ghé lên người Hạ Linh Doanh, mặc kệ mặt nàng đang đỏ lên.

"Hạ Hạ, em chơi xấu."

Trò chơi lại bắt đầu, Hạ Linh Doanh lấy lại bình tĩnh, lắc đầu cười.

"Bỏ qua nguyên nhân đi."

Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt một chút, cô nghiêng đầu, cắn răng, là tôi chậm chạp sao?

"Em ngày càng xấu xa."

"Học theo chị hết đó."

"Muốn tôi cởϊ qυầи áo?"

"...Chị cởi thì em nhìn."

Trò chơi dừng lại ở đây, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười, chống người ngồi dậy. Hai chân cô tách ra cưỡi lên người Hạ Linh Doanh, đưa tay vuốt mái tóc dài, cười duyên nhìn nàng.

"Hạ Hạ, tôi có đẹp hay không?"

Nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang ngồi trên người mình, chiếc cổ tinh xảo, đôi vai tinh tế, đường cong thân thể mềm mại mà diễm tuyệt hoà thành một mảnh lưng bóng loáng, tóc dài càng thêm phụ trợ da thịt băng thanh ngọc khiết. Hạ Linh Doanh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu. Đẹp, thực sự rất đẹp, khuynh quốc khuynh thành cũng không hơn thế này được.

Đôi môi khẽ mím lại, Tiêu Mạc Ngôn thoả mãn phát ra âm thanh than nhẹ, mà Hạ Linh Doanh chỉ có thể làm một điều là nhắm mắt lại, đôi môi với đầu lưỡi âm ấm nhẹ nhàng đặt xuống, không hề giữ lại giới hạn nhiệt tình, xung quanh tràn ra sự khoái hoạt của bản năng.

Nước mắt, chầm chậm chảy xuống, cùng tóc dài dây dưa, dường như cả hai người đã hoà thành một thể khó phân biệt được.

Tiêu, ngày hôm nay đây, em đợi đã bao lâu rồi chị có biết không?

Tình yêu ôn nhu lưu luyến, nụ hôn không có nghi ngờ, không có hận thù và nỗi đau rối rắm, toàn bộ chỉ có người và ta thâm tình nồng đậm.

Tiêu Mạc Ngôn áp sát lên người nàng, hôn lên nước mắt nàng, hôn lên nỗi đau của nàng, tinh tế mang theo sự luyến tiếc hôn lên xương quai xanh nàng rồi nhẹ nhàng cắn lên da thịt non nớt trên ngực nàng. Cô khẽ cắn, dây dưa tìm được đỉnh núi đang căng thẳng kia, cách một lớp quần áo mỏng manh, cô khẽ liếʍ vài vòng rồi ngậm lấy nơi mẫn cảm đang ngạo nghễ nhô lên ấy. Hạ Linh Doanh thở hắt ra xinh đẹp tuyệt trần, hai tay đan vào mái tóc dài của cô, phát ra âm thanh nức nở.

"Tiêu..."

"Ừm, tôi đây."

Ngẩng đầu, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng hoà cùng đôi môi mềm mại đỏ mọng của Hạ Linh Doanh, ôn nhu hoá giải đau xót trong lòng nàng, đầu lưỡi mềm nhẵn cùng nàng dây dưa và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giữa môi miệng đều là hương vị quen thuộc. Trong nháy mắt, nước mắt của Tiêu Mạc Ngôn cũng chảy xuống không ngừng, đã trải qua nhiều như vậy, bị thương sâu như thế, tình yêu của họ lại càng kiên định. Nếu không có sự kiên trì của Hạ Linh Doanh, nếu không có sự truy đuổi của nàng, liệu cô có thể đã sớm buông lơi?

Nhẹ nhàng bỏ đi từng tầng quần áo trói buộc, hai người rất nhanh trở nên rất tự nhiên. Thân thể mềm mại của Hạ Linh Doanh nhất thời không thể thích ứng được với không khí lạnh ban đêm, nàng theo bản năng uốn người lên gần sát Tiêu Mạc Ngôn, đầu gối lại vô tình chạm phải nơi nhạy cảm dưới bụng cô.

"Ưʍ..."

Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, hai mắt hơi mê man, nửa giận nửa không nhìn Hạ Linh Doanh dưới thân cô, bất đắc dĩ lắc đầu rồi bàn tay nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, đi đến bãi biển kia, cảm xúc thật ôn nhu ấm áp, không chút nôn nóng dần dần trượt vào trong. Khi nghe thấy tiếng thở gấp của đối phương, tay Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu trượt ra vào, đầu tiên rất chậm rãi, Tiêu Mạc Ngôn cẩn thận quan sát biểu cảm của Hạ Linh Doanh, lúc này thứ cô muốn không phải là chinh phục, mà là khiến Hạ Linh Doanh hưởng thụ ngọt ngào và hạnh phúc, cô tự áp chế ngọn lửa trong lòng. Tiêu Mạc Ngôn tận lực tập trung vào động tác trên tay, mãi đến khi đôi mày Hạ Linh Doanh đang nhíu chặt dần giãn ra, rồi đến lúc nàng ngân lên âm thanh tuyệt vời kia, Tiêu Mạc Ngôn mới lộ ra vui mừng cười cười, hôn lên trán đẫm mồ hôi của nàng, nói nhỏ:

"Hạ Hạ..."

"Ưm? A..."

Không còn động tác thưa thớt mà thong thả khi nãy, Tiêu Mạc Ngôn tăng động tác trên tay, nhanh chóng mà tinh tế, ra vào không ngừng, thâm nhập sâu tận bên trong. Hạ Linh Doanh càng thở dốc, hàng mi nhíu chặt, mồ hôi lấm tấm dường như chịu không được nữa, nàng ôm chặt lấy Tiêu Mạc Ngôn, mười ngón tay của nàng lưu lại dấu vết trên lưng cô theo từng trận di chuyển. Hạ Linh Doanh run run ngâm nga, nhưng tay lại cố chấp ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn.

"Hạ Hạ, tôi yêu em, không muốn em nghi ngờ tình cảm của tôi, cũng đừng phủ nhận vị trí của em trong lòng tôi..."

Tiêu Mạc Ngôn nói ra câu này đầy chân tình nồng ý, nhu hoà say lòng người. Hạ Linh Doanh vẫn đang đắm chìm trong khoái hoạt thoả mãn nở nụ cười.

Tiêu, chị vĩnh viễn biết trong lòng em đang nghĩ gì...

Nhẹ nhàng đắp chăn cho Hạ Linh Doanh, hôn lên hai má vừa mới vui thích của nàng, cô lẳng lặng nhìn nàng một hồi, Tiêu Mạc Ngôn thoả mãn cười, tâm tư của cô gái nhỏ này làm sao cô lại không biết chứ? Nha đầu ngốc này sau khi gặp Phương Nhược Hi trong lòng nặng nề không yên, mối tình đầu không thể quên, song những cảm tình đó sẽ chỉ vĩnh viễn lắng đọng lại trong lòng, xem như là kỉ niệm mê hoặc lòng người. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô làm sao còn có thể vì người khác mà phụ lòng Hạ Linh Doanh, thật là ngốc mà. Nghĩ đến đây, Tiêu Mạc Ngôn lại cúi đầu, thâm tình hôn lên môi nàng, cô đứng dậy nhẹ nhàng cười nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường. Cô rón rén mặc quần áo, rồi lại rón ra rón rén đi ra ngoài.

Đã hơn một giờ rồi... không biết bà Từ và lão già kia trò chuyện thế nào?

Nghĩ đến đó, Tiêu Mạc Ngôn lại treo nụ cười xấu xa lên miệng, cô đẩy cửa đi ra ngoài, vừa mới vào phòng khách, thấy tư thế của bà Từ khiến cô kinh ngạc, cằm muốn rơi xuống đất, bà... đây là thế nào? Tiêu Mạc Ngôn quay đầu nhìn Tô Luyến Tuyết và Phương Nhược Lâm không biết đã đi vào từ lúc nào, họ cũng đang kinh hãi.