Quy Tắc Ngầm

Chương 48: Gặp mặt

Tiêu Mạc Ngôn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng, cái bát trong tay Hạ Linh Doanh rơi xuống đất, trong nháy mắt văng tung tóe khắp nơi. Tiêu Mạc Ngôn và Bà Từ cũng giật mình sợ đến run run, đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hạ Linh Doanh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút dại ra nhìn phía trước.

"Sao thế?"

Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh.

"Không, không có gì..."

Hạ Linh Doanh che giấu lắc đầu, sắc mặt lại càng khó coi, cúi đầu tránh đi, giải thích:

"Không có gì, chẳng qua có chút mệt mỏi."

Tiêu Mạc Ngôn có chút đau lòng nhìn Hạ Linh Doanh, có chút hối hận mình tối qua điên cuồng như vậy, hẳn là khiến nàng không nghỉ ngơi cho tốt... Như vậy khiến cô quên lời đang muốn nói, chỉ cố kéo Hạ Linh Doanh đến cạnh mình, sợ những mảnh vỡ cắt vào da thịt nàng. Mà bà Từ bên cạnh thì lại rất nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh, thấy ánh mắt trốn tránh của nàng, thở dài, đứng dậy, tay chân lưu loát dọn dẹp rồi không nói lời nào mà ngồi xuống ăn.

Chuyện đến thì không tránh khỏi...

Sau khi ăn xong, hai người chào bà Từ rồi đi ra ngoài. Ngồi trong xe, Hạ Linh Doanh thất thần nhìn ngoài cửa sổ, một câu cũng không nói. Tiêu Mạc Ngôn thỉnh thoảng nghiêng người nhìn nàng, trong lòng dâng lên một tia bất an.

Đến Thiên Hoàng, dừng xe lại, Tiêu Mạc Ngôn cũng không vội xuống xe mà xoay người nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh không chớp mắt.

Hạ Linh Doanh đang cởi dây an toàn bị Tiêu Mạc Ngôn nhìn có chút co quắp, cúi đầu không dám nhìn cô. Ai ngờ vừa sốt ruột, dây an toàn lại đột nhiên không cởi được. Nhìn Hạ Linh Doanh luống cuống tay chân, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, cúi người giúp nàng.

Hô hấp dừng lại, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn cường ngạnh cam tâm vì nàng mà cúi xuống, trong lòng nàng càng thêm chua xót.

Người vốn tưởng sẽ không gặp lại nữa thì giờ lại xuất hiện, không hiểu thế sự ước định, thời niên thiếu ngây thơ của nàng, bởi vì Cố Viễn xuất ngoại khiến mối tình đầu của nàng bị bóp chết từ trong nôi, giờ này khắc này, lại như sóng biển tràn vào lòng nàng.

Đối với Cố Viễn, Hạ Linh Doanh chưa bao giờ yêu, nhưng từ nhỏ đến lớn anh luôn che chở cũng khiến nàng dao động một chút, mà sau khi có được Tiêu Mạc Ngôn, nàng mới hiểu được thế nào là yêu. Chỉ là... Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, phải mở miệng thế nào đây? Nếu cô ấy biết hai người họ từng có hôn ước... cô ấy sẽ nổi trận lôi đình thế nào đây...

Ngón tay mảnh khảnh theo lọn tóc xẹt qua, Tiêu Mạc Ngôn ngồi thẳng dậy, vuốt ve gương mặt tái nhợt của Hạ Linh Doanh, chăm chú nhìn nàng.

"Hạ Hạ, nếu quá mệt mỏi,thì đừng làm diễn viên nữa... Em như vậy, tôi đau lòng..."

"Tiêu..."

Hạ Linh Doanh rưng rưng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, muốn nói ra nhưng lòng lại quặn đau. Bởi vì quá yêu, cho nên rất sợ, sợ rằng sau khi nói ra sự thật, cô sẽ rời bỏ nàng...

Tựa vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, nghe giọng nói ấm áp của cô, lòng Hạ Linh Doanh lại càng ảm đạm.

'Chẳng phân biệt được' sau khi quay xong, liền đến công tác tuyên truyền. Buổi sáng, đạo diễn Lâm mang theo đoàn phim cùng với một số diễn viên tên tuổi làm nên một tiết mục giải trí, người chủ trì nói không ngừng, chỉ có Hạ Linh Doanh, bởi vì nổi danh lạnh lùng nên người chủ trì cũng có chút sợ nàng, bất luận nói đến đề tài gì vẻ mặt của nàng đều thản nhiên, việc này làm cho người chủ trì vô cùng thất vọng, đành phải đem sự chú ý chuyển sang Lam Thần. Lam Thần là dạng không từ chối bất cứ ai, hữu vấn tất đáp (Có hỏi thì có trả lời), chỉ là trong lời nói khó phân biệt thật giả.

Cả ngày, Hạ Linh Doanh không yên lòng, sau khi hoàn thành công việc, tháo trang sức, nàng thay quần áo rồi cầm túi xách ra khỏi trường quay.

"Két..."

Vừa đến cửa, tiếng thắng xe vang lên. Bên trong chiếc Ferrari, Tiêu Mạc Ngôn mang một cái kính râm to, hướng về phía nàng phất tay, Hạ Linh Doanh mỉm cười với cô, bước nhanh đến.

"Hôm nay sao đến sớm vậy?"

"Còn phải hỏi sao, muốn dẫn em đi gặp một người."

Nụ cười cứng ở trên mặt, Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn đang cúi đầu xem đồng hồ, không phát hiện ra biểu cảm khác thường của Hạ Linh Doanh, cô ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ nói nhỏ:

"Không biết có thể đến đúng giờ không đây?"

"Muốn đi sao?"

Hạ Linh Doanh nhỏ giọng hỏi, không biết giọng mình đang run rẩy.

Tiêu Mạc Ngôn cười với nàng, lắc đầu:

"Tiểu tử kia thật không khách khí, bảo rằng muốn đi ăn lẩu, nói cái gì mà ở nước ngoài đã lâu, không muốn lại đi ăn cơm Tây."

Hạ Linh Doanh mím môi, không nói thêm nữa, trong lòng đã sớm hỗn loạn. Tiêu Mạc Ngôn vội vã gấp rút lên đường, vội vàng chạy đến nhà hàng Thuyết Hảo. Tiêu Mạc Ngôn vừa dừng xe, một dáng người cao lớn chậm rãi bước đến.

Cố Viễn cùng Tiêu Mạc Ngôn chào hỏi đơn giản, sau một giây, tầm mắt hoàn toàn dừng lại trên người Hạ Linh Doanh.

Anh ta trầm mê gương mặt của nàng, dưới ngọn đèn trắng, nàng có vẻ hơi tái nhợt.

Tóc đen hơi che phủ đôi mắt sáng, đôi mắt sâu như nước tựa hồ che đậy vẻ sầu khổ, môi anh đào đỏ ửng lộ ra hơi ấm giữa ngày mùa thu lành lạnh, hai má lạnh lùng, khi nhìn lại khiến trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Như tiên tử phi thường mỹ lệ.

Ký ức trong nháy mắt quay lại, tuổi thơ hai người, khuôn mặt non nớt, lời thề son sắc mãi ở bên nhau cùng gương mặt lạnh lùng không sợ hãi.

Hạ Hạ, anh đã trở về, vì em...

Đối diện một lát, Hạ Linh Doanh cúi đầu trốn tránh, Tiêu Mạc Ngôn cười tủm tỉm nhìn Cố Viễn, cuối cùng, đưa tay đẩy đẩy anh ta.

"Này, này! Cậu nhìn thật kỹ cũng vô dụng thôi, đây chính là cô gái của Tiêu Mạc Ngôn tôi!"

Cố Viễn lấy lại tinh thần, vì thái độ thất thường của mình vừa rồi mà ho khan hai tiếng, lại khôi phục bộ dạng thanh cao, hướng về phía Hạ Linh Doanh mỉm cười,

"Xin chào, Cố Viễn."

"Ai có thời gian mà cùng cậu khách khí chứ..."

Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh vào lòng, kiêu ngạo cười, đối với phản ứng thất thường của Cố Viễn cô cũng đã dự đoán trước, phụ nữ của Tiêu Mạc Ngôn đương nhiên là phải có mị lực rồi.

Hai tay đút trong túi quần, nhìn bóng dáng hai người ôm nhau, Cố Viễn trên mặt tươi cười nhưng tay phải lại dùng lực nắm thật chặt.

Ngọn lửa hồng nhỏ tỏa ra hơi nóng, cùng với rau dưa tươi mới, hương vị khiến người ta thèm ăn. Không cần khách sáo quá nhiều, Tiêu Mạc Ngôn cùng Cố Viễn tùy tiện nói vài câu liền bắt đầu ăn.

Theo thói quen, Tiêu Mạc Ngôn gắp thức ăn cho Hạ Linh Doanh, nhẹ giọng dặn:

"Ăn nhiều một chút, gần đây em gầy đi nhiều rồi."

Ánh mắt nóng rực từ xa phóng đến, Hạ Linh Doanh cứng đờ, gật nhẹ đầu, cổ họng như bị nghẹn lại, nghẹn ngào nói không ra lời, yên lặng ăn đồ ăn Tiêu Mạc Ngôn gắp cho nàng, cảm giác như ăn sáp.

Thấy nàng ăn ngon miệng, Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ cười, ngẩng đầu nhìn Cố Viễn.

"Thế nào, so với tiểu thanh mai của cậu không thua kém chứ?"

Cố Viễn lạnh nhạt cười, cũng không để trong lòng, nhưng có chút suy nghĩ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trên mặt cô là nụ cười thỏa mãn, anh ta thở dài một hơi. Tiêu Mạc Ngôn ở bên cạnh khiến Hạ Linh Doanh càng khó nuốt, nàng ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn Cố Viễn, Cố Viễn cũng nhìn nàng, trong lúc nhìn nhau, tưởng niệm sâu vô cùng sáng tỏ trong lòng.

Tiêu Mạc Ngôn và Cố Viễn trò chuyện qua lại, đề tài đa phần đều xoay quanh Hạ Linh Doanh, trong lời nói của Tiêu Mạc Ngôn không che giấu kiêu ngạo và thỏa mãn khiến Hạ Linh Doanh đỏ hốc mắt, lòng tràn đầy xấu hổ khiến nàng không dám ngẩng đầu.

Ăn đến một nửa, Tiêu Mạc Ngôn biến sắc, nhìn nhìn hai người rồi đi ra ngoài nghe điện thoại. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Linh Doanh và Cố Viễn.

Hạ Linh Doanh vẫn cúi đầu như trước, Cố Viễn cũng không nói, trầm mặc nhìn nàng, một lát sau nói nhỏ:

"Hạ Hạ..."

Thong thả ngẩng đầu, Hạ Linh Doanh nhìn Cố Viễn, ánh mắt có chút trốn tránh. Cố Viễn lại cố chấp nhìn nàng, ánh mắt thâm tình.

Nghĩ đến việc Tiêu Mạc Ngôn sẽ chịu tổn thương, nàng muốn nhanh chóng kết thúc, Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, lấy dũng khí nhìn Cố Viễn:

"Xin lỗi."

Cố Viễn lắc đầu, chăm chăm nhìn nàng, nhìn cô gái khiến anh vướng bận trong lòng, ánh mắt có chút đau thương.

"Không phải lỗi của em. Anh đã nghe nói, là chú Hạ bị Tiêu Niên hãm hại nên mới thành như thế. Hạ Hạ, là anh không tốt, anh nên sớm trở về bảo vệ em. Nếu anh về nước sớm hơn, Tiêu Mạc Ngôn cũng sẽ không thể lợi dụng lúc em gặp khó khăn để..."

"Là em tự nguyện!"

Hạ Linh Doanh vội vàng chặn lời Cố Viễn, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, nàng không muốn người khác hiểu lầm Tiêu Mạc Ngôn, một chút cũng không muốn.

"Em nói cái gì?!"

Cố Viễn khó tưởng tượng được nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh.

"Đang nói chuyện gì vậy?"

Tiêu Mạc Ngôn cầm di động đi vào, ngồi xuống ghế, cả người dựa vào Hạ Linh Doanh, lười biếng xem sắc mặt quái dị của hai người, hai mắt nheo lại, gặp hai người không nói lời nào, lạnh lùng nói:

"Tôi mệt rồi, Cố Viễn, lần sau nói tiếp đi."

"Được."

Cố Viễn bình tĩnh gật đầu, đứng dậy muốn đưa hai người ra ngoài, thái độ của Tiêu Mạc Ngôn lại đột nhiên trở nên xấu, mặt lạnh không nói gì, Hạ Linh Doanh sắc mặt tái nhợt, khẩn trương nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Bước trên giày cao gót, Tiêu Mạc Ngôn bước nhanh ra ngoài, Hạ Linh Doanh gắt gao đuổi theo cô, không ngừng nhìn sắc mặt cô, bởi vì biểu cảm của cô, trong lòng nàng càng sợ hãi.

Mở cửa xe, cắm chìa khóa, khởi động xe. Tiêu Mạc Ngôn siết chặt tay lái, hít sâu một hơi làm dịu đi cảm xúc của mình, cô quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh đang bất an bên cạnh.

"Hạ Linh Doanh, em hẳn là có chuyện muốn nói với tôi phải không?"

Tiêu Mạc Ngôn mở miệng, Hạ Linh Doanh cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt, không biết nên mở miệng thế nào.

Không đợi được nàng trả lời, như là đã xác minh được điều gì, Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt tay lái hơn, ngón tay trắng bệch vì dùng lực, cô nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, lạnh lùng nói nhỏ:

"Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn tôi có thể chấp nhận sự lạnh lùng của em, nhưng tuyệt đối không tha thứ em lừa gạt tôi!"

Giọng nói u ám không có lấy một tia cảm tình từ trong miệng Tiêu Mạc Ngôn bay ra, như người xa lạ lạnh lùng làm lòng nàng đau như dao cắt. Hạ Linh Doanh kinh hãi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, sâu trong con ngươi màu hổ phách quen thuộc, nàng chỉ nhìn thấy sự thất vọng và phẫn nộ.