Chương 23: Thần khí , vĩnh hằng thế thân khôi lỗi
Cả võ đài gần như nổ tung. Trong mấy trăm năm qua, tại Mễ lan học viện chưa bao giờ chấn động kịch liệt đến mức này. Kết giới ma pháp bảo vệ võ đài đã hoàn toàn tan tành, từ vị trí của Diệp Âm Trúc. vô số đã vụn bắn ra tung tóe, bụi bay mù mịt, mặt đất như nứt làm đôi. May mà Phất Cách Sâm cùng các vị sư phụ của các học hệ trên khán đài đã dùng ma lực bản thân gia cố vào phòng ngự trận để bảo vệ cho các đệ tử ngồi xem, nếu không sợ rằng sẽ có vô số thương vong.Mã Lương bị hất bay lên, toàn thân hắn rách rưới bẩn thỉu như một tên khất cái, trên người lóe lên những đạo quang mang kì lạ, chắc là hắn cũng có ma pháp vật phẩm giúp bảo vệ thân thể. Hắn đã hoàn toàn hôn mê, năm đạo ngân quang từ trung râm vụ nổ bay về giới chỉ trên tả thủ của hắn. Cũng may là hắn đứng cách xa trung tâm vụ nổ, hơn nữa ngân long do hắn gọi về, trước lúc nổ tung cũng kịp tránh phía hắn đi.
Tất cả các sư phụ, đệ tử trên khán đài giờ đây ngốc trệ nhìn vào võ đài, nghe tiếng đá rơi xuống đất dày đặc như mưa mà cảm thấy hãi hùng. Ai có thể nghĩ đại hội so tài tân sinh lại có thể có tình huống này? Lực lượng phá hủy cường hãn như vậy, sợ rằng đệ tử năm thứ năm trong học viện cũng chưa chắc có thể tạo ra. Mà đây chỉ là đại hội so tài tân sinh thôi đấy!
" Nhanh đi cứu người ". Phất Cách Sâm dù sao cũng là viện trưởng của học viện, là người đầu tiên có thể tỉnh táo lại. Lúc này trong lòng ông cực kì lo lắng, vừa mới thu được một tên đệ tử tư chất trăm năm khó gặp, nay chẳng lẽ đã chết rồi sao?
Phòng ngự trận được mở ra, cát bụi bay ra mù mịt khiến cho không ít đệ tử phải ho sặc ho sụa. Các vị sư phụ nhanh chóng từ trên khán đài đi xuống.
Đúng lúc đó, một thân ảnh mảnh khảnh từ vị trí của các đệ tử quan chiến đã nhảy xuống võ đài đầu tiên, nhanh chóng lao đến vị trí của Mã Lương.
" Ta gϊếŧ ngươi ". Một thanh âm thê lương được phát ra một cách giận dữ, thân ảnh với tốc độ kinh người ngày càng tiến đến gần Mã Lương, ngay cả các vị giáo sư cũng không thể ngăn cản kịp, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn lưỡi dao bén nhọn trong tay thân ảnh chuẩn bị đâm tới trái tim Mã Lương.
" Tô Lạp, không thể! ". Đúng vào giờ phút mọi người tưởng như không thể ngăn cản biến cố phát sinh thì một âm thanh vang lên, kèm theo một đạo tử mang từ trong màn bụi bắn nhanh ra.
" Đinh! ". Thân ảnh Tô Lạp chợt ngừng lại, chuôi dao trên tay hắn đã bị một cây trường châm màu tím xuyên qua.
Tô Lạp cũng không tiến tiếp về phía Mã Lương nữa, xoay người lại, si ngốc nhìn vào màn bụi dày đặc, thì thào nói: " Âm Trúc? Ngươi chưa chết phải không? ".
Một thân ảnh cao gầy chậm rãi đi ra từ trong màn bụi, mái tóc đen của hắn nay bị bụi bám trở thành màu xám, khuôn mặt anh tuấn giờ đây cũng lem luốc vô cùng, chỉ có bộ bạch y trên người vẫn tinh khiết như trước, không dính một chút bụi nào.
" Âm Trúc!!! ". Giờ phút này Tô Lạp quên đi hết thảy, thậm chí ngay cả thanh âm của hắn lúc này không giống một nam nhân mà hắn cũng không hay biết. Triển khai tốc độ đến cực hạn, hắn lao vào trong ngực Âm Trúc, hai cánh tay mảnh khảnh gắt gao ôm lấy thân thể Âm Trúc, như sợ rằng nó sẽ một lần nữa biến mất. Nước mắt Tô Lạp tuôn trào không ngớt, thân thể run rẩy kịch liệt nhưng khuôn mặt vẫn ánh lên sự mừng rỡ.
" Nhẹ một chút, Tô Lạp, chẳng lẽ ngươi định xiết ta đến chết sao? Ta bây giờ rất yếu mà ". Diệp Âm Trúc mỉm cười nói.
" Mặc kệ nó đi. Ngươi làm ta sợ muốn chết đó ". Chân tình bộc lộ, Tô Lạp khóc ô ô, ngay cả việc đây là giữa tràng thí luyện, có bao nhiêu người ở ngoài đang nhìn vào mà hắn cũng quên hết.
" Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa! ". Diệp Âm Trúc luống cuống an ủi Tô Lạp.
" Ngươi làm hỏng chủy thủ của ta, nó rất đắt tiền, ngươi phải bồi thường đấy ".
" Hảo, ta hứa sẽ bồi thường cho ngươi ". Diệp Âm Trúc nhanh chóng đáp ứng.
Phất Cách Sâm lúc này mới cùng các giáo sư chạy tới, nhìn quanh võ đài, ông cảm thấy vô cùng cảm khái, hư hỏng nặng thế này chắc phải một tháng tu sửa mới được như cũ, thật đau đầu a! Nhưng lúc này tâm tình Phất Cách Sâm lại vô cùng tốt, Diệp Âm Trúc hoàn toàn không có việc gì, ông không vui vẻ sao được.
Duy Ai Lý ôm lấy thân thể hôn mê của Mã Lương mà vẻ mặt ngơ ngác đến thất thần, tại sao ngân long được gọi ra mà lại có thể bị nổ tung? Tại sao?
" E hèm ". Ny Na ho khan một tiếng như muốn nhắc nhở Duy Ai Lý. " Duy Ai Lý hệ chủ, ngươi không quên đổ ước của chúng ta đấy chứ? ". Trên khuôn mặt lạnh như băng của Ny Na giờ đây tràn ngập vẻ tươi cười trước thắng lợi của đệ tử.
Duy Ai Lý chợt như nhớ ra điều gì, trên mặt tỏ vẻ kích động kịch liệt: " Sinh mệnh thủ hộ, đích thị là sinh mệnh thủ hộ. Ngươi cố ý lừa ta ".
Ny Na tỏ thái độ kinh ngạc: " Cố ý lừa ngươi? Ta mà thèm làm như vậy sao? Là chính ngươi đáp ứng cơ mà, ta có ép buộc gì ngươi đâu. Viện trưởng cùng các vị sư phụ khác đều có thể chứng minh. Chẳng lẽ đệ tử ngươi sử dụng thần khí ngân long lục khí, đệ tử ta không được sử dụng sinh mệnh thủ hộ sao? Làm gì có chuyện vô lý như thế được ".
" Ngươi... ". Duy Ai Lý tức đến phùng mang trợn mắt mà không biết nói gì.
Phất Cách Sâm đứng gần đấy ho khan một tiếng, bản thân cố nén không cười ra tiếng: " Được rồi, Duy Ai Lý hệ chủ, trong cuộc đánh cược này ngươi đã thua rồi ".
" Nhưng mà... Nhưng mà thế thân khôi lỗ của ta... viện trưởng... ".
Quay trở lại khán đài của thần âm hệ.
Tất cả các mỹ nữ thấy Diệp Âm Trúc an toàn đi ra từ đống bụi đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
" Hải Dương, vừa rồi ngươi xiết ta rất đau đấy ". Hương Loan thì thầm bên tai Hải Dương, vừa nói vừa cười.
Hải Dương trước ngực phập phồng kịch liệt, liếc mắt nhìn Hương Loan nói: " Không phải vừa rồi ngươi thấy ngân long tấn công hắn đã tái nhợt sắc mặt sao? Chẳng lẽ ngươi sợ hắn chết thì không có người cho ngươi thực hiện lời hứa? ".
Hương Loan đỏ mặt lên: " Hải Dương, từ lúc nào mà ngươi trở nên láu cá như vậy? ".
Hải Dương mỉm cười nói: " Ngươi thì sao? Từ trước đến nay ta chưa thấy ngươi lo lắng cho một nam nhân nào đến thế? ".
Hương Loan hừ một tiếng, nói: " Bất quá hình như Diệp Âm Trúc thuộc loại người không thích phụ nữ, nếu không thì tại sao trong thần âm hệ của chúng ta nhiều mỹ nữ như vậy mà hắn không chọn lấy một người làm bạn gái. Ngươi xem, hắn và một nam nhân khác đang ôm nhau thắm thiết trên võ đài kìa ".
" Tại hai người bọn họ là huynh đệ tình thâm, đến lúc sinh tử chân tình mới bộc lộ ". Nói xong những lời này, khuôn mặt của Hải Dương ửng hồng.
Trên khán đài của hắc ám hệ.
Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm: " Tốt quá, hắn không có việc gì, nếu không thì ai sẽ đưa Minh Tuyết trở về với cha mẹ cùng ta đây. Mà thực lực hắn thực sự quá mạnh a! ".
Trên khán đài của phong hệ.
La Lan nhìn Diệp Âm Trúc an toàn đứng ở giữa võ đài, hưng phấn nhảy lên: " Tên tiểu tử này quả nhiên là không chết mà. Cái mạng hắn có vẻ ương ngạnh như cự long vậy ".
Trên khán đài của trọng kỵ binh hệ.
Nội Tư Tháp ha hả cười: " Xem ra đối thủ của ta thực lực còn ẩn chứa nhiều điều bí mật đây! ".
Phất Cách Sâm đứng ở khu vực giữa võ đài, mỉm cười nhìn kỹ toàn trường, thanh âm hiền hòa vang lên trong tai các đệ tử: " Bây giờ ta xin tuyên bố đại hội so tài tân sinh chấm dứt. Ngôi vị quán quân thuộc về thần âm hệ, á quân thuộc về triệu hoán hệ và trọng kỵ binh hệ. Các thành viên của ba học hệ này sẽ được các vị sư phụ chiếu cố nhiều hơn, đồng thời học viện còn miễn phí toàn bộ học phí trong 5 năm cho họ. Ba chủ tướng của ba học hệ sẽ nhận được vũ khí hoặc ma pháp vật phẩm, phần thưởng cụ thể như sau: trọng kỵ binh hệ một kiện, triệu hoán hệ hai kiện, thần âm hệ ba kiện. Ba người bọn họ sẽ đến bảo khố của học viện để tiến hành lực chọn ". Đây là phần thường tiêu chuẩn của đại hội so tài tân sinh, đối với các đệ tử từ năm hai trở lên đều không thấy có gì lạ.
Phất Cách Sâm lại nói tiếp: " Tiện đây ta cũng xin tuyên bố luôn, Diệp Âm Trúc không chỉ là thần âm hệ đệ tử mà còn là đệ tử đích truyền của ta. Lần trước hắn từ xích cấp tăng lên hoàng cấp là do ta đã tặng hắn ma pháp vật phẩm để che dấu đi thực lực đích thực của mình ". Lời này vừa nói ra khiến toàn trường ngạc nhiên, rất nhiều người trong đầu thầm nghĩ khó trách thực lực Âm Trúc lại mạnh như vậy, nguyên lai là đệ tử của viện trưởng. Đồng thời nghi vấn của bọn họ đối với việc tăng cấp biến dị của Diệp Âm Trúc cũng không còn nữa. Ai có thể hoài nghi lời nói của viện trưởng Mễ lan học viện đây?
" Ngoài ra, mùa thu năm nay thú nhân tộc sẽ bắt đầu đi cướp lương thực. Để thực lực các đệ tử của học viện chúng ta tăng lên, học viện sẽ quyết định lựa chọn một số đệ tử gia nhập quân đội kháng địch. Đương nhiên là học viện sẽ chỉ lựa chọn những đệ tử xuất sắc nhất đi gia nhập quân đội. Được rồi, đại hội so tài tân sinh đã kết thúc, ngày mai các học hệ chánh thức khai khóa. Ta nghĩ các đệ tử khác đêu chứng kiến thực lực của hai chủ tướng thần âm hệ và triệu hoán hệ trong trận đấu ngày hôm nay rồi, nếu các ngươi muốn cường đại giống họ, thậm chí siêu việt hơn bọn họ thì phải cố gắng rất nhiều. Ta hy vọng Mễ lan học viện của chúng ta ngày càng xuất hiện nhiều nhân tài vĩ đại ".
Sau khi đại hội so tài tân sinh chấm dứt, các đệ tử cũng lục đυ.c ra về chuẩn bị cho ngày mai nhập học. Đại hội lần này phải nói là quá nhiều bất ngờ, chất lượng của các trận đấu so với các năm cao hơn rất nhiều. Việc thần âm hệ đạt chức quán quân của đại hội lần này là điều không một ai có thể ngờ đến, thật khiến cho vô số người mở rộng tầm mắt. Cũng qua trận đấu cuối cùng tranh chức quán quân này mà chủ tướng Diệp Âm Trúc của thần âm hệ trở thành đối tượng được chú ý nhiều nhất. Thực lực của hắn mọi người đều sáng tỏ, khẳng định thần âm sư không phải là chức nghiệp duy nhất của hắn.
" Âm Trúc, tử trúc thần châm của ngươi quả thực sắc bén, có thể xuyên thủng chuôi chủy thủ của ta ". Tô Lạp đang ngồi trên giường ngắm nghía lại chủy thủ của mình, miệng cảm khái nói. Lúc này trời đã tối, sau khi vất vả tống đi tất cả những mỹ nữ thần âm hệ đến ăn mừng, hai người mới có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Diệp Âm Trúc cười nói: " Tử trúc thần châm cực kỳ sắc bén và cứng cỏi, lại thâm ta đã truyền đấu khí vào khi sử dụng, đương nhiên có thể dễ dàng xuyên thủng chuôi chủy thủ của ngươi rồi. Bất quá chủy thủ này ngươi kiếm ở đâu vậy, ta nhìn qua đã biết nó cũng thuộc một trong những loại vũ khí tốt đấy ".
Tô Lạp có chút tức giận nói: " Ta là người nghèo, làm sao có thể có một chủy thủ tốt được đây? Mà này, Âm Trúc, ngươi bái viện trưởng làm vi sư lúc nào vậy, sao ta không biết nhỉ? ".
Diệp Âm Trúc thấp giọng nói: " Thật ra là mãi tận sau khi trận đấu giữa ta và Nội Tư Tháp kết thúc, ta mới bái viện trưởng làm sư phụ. Chỉ vì muốn giúp ta che dấu việc tăng từ xích cấp lên hoàng cấp mà người nhận ta làm đệ tử ". Đối với Tô Lạp, hắn không muốn giấu diếm điều gì. Qua trận đấu ngày hôm nay, hắn đã xác định được tình cảm của Tô Lạp dành cho hắn sâu nặng đến mức nào, cả đời này hắn sẽ không quên bộ dạng của Tô Lạp khi đó. Ngoài Tử ra, Tô Lạp là bằng hữu tốt nhất của hắn.
Tô Lạp cười nhẹ nói: " Xem ra viện trưởng rất thích ngươi đấy. Vậy lần đến tiền tuyến tham gia vào chiến tranh vào mùa thu này ngươi có đi không? ".
Diệp Âm Trúc đáp: " Chắc là ta sẽ đi. Sư phụ đã nói với ta vấn đề này để ta chuẩn bị. Tô Lạp, bây giờ chẳng phải đang hòa bình sao? Tại sao hôm nay ta nghe sư phụ nói chúng ta sẽ cùng thú nhân khai chiến vậy? ".
Tô Lạp trợn trừng mắt nhìn hắn: " Sau này dễ kêu ngươi là Diệp ngu ngốc cũng đúng. Có rất nhiều chuyện mọi người đều biết mà tại sao ngươi lại không biết chút gì vậy? Thú nhân tộc sống ở cực bắc hoang nguyên, bọn họ tự nhiên sẽ không thể canh tác trồng trọt, chỉ có thể dựa vào một chút động thực vật từ thiên nhiên để duy trì cuộc sống, hoặc là thông qua giao dịch, trao đổi những sản vật của cực bắc hoang nguyên để lấy lương thực của loài người. Tại xuân hạ lưỡng mùa, thực vật sum xuê, động vật phồn diễm, việc kiếm thức ăn đối với họ hoàn toàn không có khó khăn gì, nhưng một khi đông đến thì lại khác. Vì thế mỗi mùa thu thú nhân lại điều động quân đội xâm nhập vào ba quốc gia để kiếm chút lương thực. Nhưng mỗi lần chiến sự như vậy đều không quá lớn, đều chỉ có một chút tác chiến cục bộ mà thôi. Mỗi khi mùa thu tới, Mễ lan đế quốc, A tư khoa lợi vương quốc, Phật la vương quốc đều tập trung binh lực tại biên cảnh để chống lại thú nhân, tránh cho vương quốc của mình bị tổn thất. Có lẽ chúng ta cũng sắp đi bảo vệ biên cảnh ".
" Chúng ta? Tô Lạp, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia sao? ". Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn Tô Lạp.
Tô Lạp đắc ý cười nói: " Đại hội so tài tân sinh mặc dù thích khách hệ của chúng ta không hề tham gia nhưng mỗi khi hành quân đều không thể thiếu loại chức nghiệp này. Bình thường thám tử của quân đội đều là khinh kỵ binh mà thôi, thích khách của chúng ta rất được hoan nghênh vì chức vụ này. Hơn nữa chúng ta không chỉ đem lại cho quân đội những tin tức hữu dụng mà còn có thể ám sát chủ tướng đối phương. Làm một thích khách đứng đầu năm nhất, ngươi bảo ta có nên tham gia hay không đây? ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Đọc Truyện chấm cơm.
" Ngươi là người đứng đầu thích khách hệ năm nhất ư? ". Diệp Âm Trúc nở một nụ cười hàm tiếu.
" Thì có làm sao? Không phục à? Tại lôi đài ta không thắng được ngươi nhưng tới địa hình phức tạp thử xem, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta ". Vừa nói, chủy thủ trong tay hắn hiện lên một đạo lục quang.
Diệp Âm Trúc cả kinh, Tô Lạp đã đạt đến lục cấp đấu khí, hơn nữa còn là trung giai ư? từ lâu hắn đã biết thực lực Tô Lạp rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn mạnh đến mức này.
" Tô Lạp, ta đã phá hỏng chủy thủ của ngươi, bây giờ ta sẽ bồi thường cho ngươi vật này ". Vừa nói, Âm Trúc vừa đưa cho Tô Lạp một vật.
Tô Lạp đưa tay ra tiếp nhận, thấy đó là một khối thủy tinh được điêu khắc thành nhân hình, tác phẩm không phải được điêu khắc bằng một phương pháp đặc biệt, hình dạng nhân hình cũng không có chút nào đặc thù nhưng khi cầm nó, Tô Lạp cảm thấy trong lòng bàn tay có một cảm giác phi thường kỳ dị, tựa như nguyên tố ma pháp ba động.
" Đây là vật gì vậy? ". Tô Lạp tò mò hỏi.
Diệp Âm Trúc nói: " Buổi chiều Ny Na nãi nãi có tới đưa cho ta vật này, có nói là lấy từ triệu hoán hệ, gọi là vĩnh hằng thế thân khôi lỗi m chỉ cần trích một giọt máu lên là nó có thể nhận chủ, có tác dụng hộ thân gì gì đó ".
" Ngươi nói cái gì? Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi ư? ". Tô Lạp đang nằm trên giường ngồi bật dậy, vẻ mặt đầy kinh sợ nhìn Diệp Âm Trúc.
" Đúng vậy, chính là vĩnh hằng thế thân khôi lỗi. Ngươi làm sao vậy? ". Diệp Âm Trúc thản nhiên nói.
Thanh âm Tô Lạp có chút run rẩy: " Âm Trúc, ngươi có biết vĩnh hằng thế thân khôi lỗi có tác dụng gì không? ".
Diệp Âm Trúc lắc đầu, đáp: " Ta cũng không biết rõ lắm ".
Sắc mặt Tô Lạp trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều: " Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi còn được xưng là bất tử chi thân, là đê giai thần khí. Nó chính là thần khí a ".
" A ". Thanh âm Diệp Âm Trúc vang lên gọi là có, thậm chí không thể thấy một chút kinh ngạc nào.
" Những lời ta vừa nói ngươi nghe có rõ không vậy? ". Tô Lạp đối với thái độ của Diệp Âm Trúc có chút không hài lòng.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: " Thần khí thì đã sao nào. Nó bây giờ là của ngươi mà ".
Tô Lạp toàn thân cứng đờ, ánh mắt ngốc trệ nhìn Diệp Âm Trúc như không tin Âm Trúc biết đây là thần khí mà vẫn đưa cho mình. Tô Lạp khe khẽ lắc đầu: " Không, ta không thể nhận. Mặc dù ta không biết tại sao Ny Na hệ chủ lại đối với ngươi tốt như vậy, tặng cả thần khí cho ngươi nhưng ngươi là một ma pháp sư, ngươi cần vật này hơn ta. Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi tác dụng chỉ có một lần, đó chính là lý do tại sao nó là đê giai thần khí. Nhưng tác dụng của nó lại có thể bằng cả trung thần khí, có thể miễn dịch tất cả lực công kích vật lý hay đấu khí ". Nói xong Tô Lạp đi tới gần Diệp Âm Trúc, đặt tử tinh nhân tượng trước mặt hắn.
" Tô Lạp, chúng ta có phải là bằng hữu không? ". Diệp Âm Trúc nhíu mày hỏi.
" Đương nhiên là bằng hữu ". Tô Lạp không chút do dự trả lời.
" Đã là bằng hữu thì vật của ta cũng sẽ là của ngươi và vật của ngươi cũng sẽ là của ta. Đã tặng ngươi vật này thì sao ta có thể thu hồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tình bằng hữu của chúng ta còn không bằng một kiện thần khí sao? ". Thanh âm Diệp Âm Trúc mang theo vài phần phẫn nộ, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác thương tổn.
" Nhưng mà vĩnh hằng thế thân khôi lỗi một khi nhận chủ lại không thể thay đổi, hơn nữa khi chủ nhân tử vong nó sẽ biến mất. Trong lịch sử của Long khi nỗ tử đại lục, vĩnh hằng thế thân khôi lỗi xuất hiện tổng cộng 3 lần, trong đó có 2 người chủ nhân của nó đã chết, người thứ ba biến mất không tung tích. Giá trị của nó không thể dùng kim tệ để tính được! ".
Diệp Âm Trúc không nói nữa, hắn đã khôi phục vẻ ngoài trầm lặng nhưng Tô Lạp lại có cảm giác vài phần lạnh như băng. Hắn đứng lên, lạnh nhạt nói: " Tô Lạp, ta ra ngoài một chút, hy vọng khi ta quay trở về nó đã nhận chủ ". Nói xong những lời này, hắn vỗ vỗ vai Tô Lạp rồi xoay người đi ra ngoài.
Kể từ lúc quen Diệp Âm Trúc đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Tô Lạp thấy Diệp Âm Trúc có vẻ mặt như thế này. Hắn biết mình đã gây thương tổn về mặt tình cảm cho Âm Trúc. Nước mắt hắn lặng lẽ chảy ra. " Âm Trúc, ngươi thật sự coi trọng ta đến vậy sao? Đồ ngốc, ngươi thật sự là đồ ngốc! ". Nhìn tử tinh nhân tượng trong tay, hắn phát hiện thần khí này không thể trân quý bằng tình cảm giữa hắn và Diệp Âm Trúc, nó chỉ là một vật vô tri vô giác mà thôi.
Dùng tay lau nước mắt, Tô Lạp nở nụ cười, một nụ cười rất tươi, hai tay trân trọng nâng niu tử tinh nhân tượng như đang nâng niu tình cảm của Diệp Âm Trúc vậy. Không chút do dự, hắn cắn mạnh vào đầu ngóc tay, một giọt máu đổ tươi nhỏ xuống tử tinh nhân tượng, sau đó giọt máu biến mất một cách bí ẩn như bị thẩm thấu hết vào trong pho tượng. Một vòng quang mang màu tím nhàn nhạt xuất hiện từ dưới chân pho tượng, nhanh chóng tạo thành một vầng sáng chói lòa tỏa ra xung quanh căn phòng, nhân tượng cũng bắt đầu xảy ra biến hóa. Tử thủy tinh như vật sống vậy, hình thể tự động thay đồi kèm theo một vầng sáng màu tím không ngừng lan tràn. Thân hình pho tượng trở nên thon dài, ngũ quan xinh xắn lặng lẽ trồi lên giống hệt khuôn mặt Tô Lạp, trước ngực cũng có chút nhô lên, rồi cả pho tượng đột nhiên phóng đại, nhanh chóng du nhập vào thân thể của Tô Lạp y như lúc Tử nhập vào thân thể Âm Trúc vậy.
Đứng ở bên ngoài biệt thự, Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn lại căn phòng ngủ của hai người: " Tô Lạp, đừng làm cho ta thất vọng. Nếu tình bằng hữu của chúng ta có thể dùng vật phẩm để so sánh vậy nó có còn là tình bằng hữu nữa không đây? ". Vươn tay bứt một chiếc là trên cành rồi lại quay đầu nhìn lại căn biệt thự, Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng, thân hình trong nháy mắt di động biến mất ở cuối con đường nhỏ.
Triệu hoán hệ mà một bộ phận trọng yếu của ma pháp bộ, điều kiện sống của đệ tử ở đây cũng rất tốt, so với mỗi căn biệt thự ở thần âm hệ thì ở đây cũng không nhỏ hơn là bao. Tuy nhiên chỉ có thực lực cường đại hoặc dùng tiền để thuê thì các đệ tử mới có thể ở đây, không sẽ được sắp xếp qua một loại túc xá khác.
Lúc này Mã Lương đang nằm ở trên giường, đầu hắn đau như búa bổ, nguyên nhân không phải do lao lực khi sử dụng quá nhiều ma pháp lực trong trận đấu ngày hôm nay mà do hệ chủ của triệu hoán hệ Duy Ai Lý Vừa ở đây suốt cả buổi chiều, vừa mới rời đi. Bất quá hắn cũng may mắn, ngoại trừ ngân long huyết ra, trong ngân long lục khí thì đã có năm vật nhận chủ, nếu không dễ Duy AI Lý sẽ thu hồi chúng đền bù cho việc tổn thất vĩnh hằng thế thân khôi lỗi lắm.
" Mã Lương, ta tới thăm ngươi đây ". Thanh âm của Diệp Âm Trúc từ bên ngoài truyền vào khiến tinh thần Mã Lương rung động, nhanh chóng ngồi dậy. " Diệp huynh đến đấy ư? Nhanh vào đi! ".
Diệp Âm Trúc tiến vào, hôm nay trên võ đài Mã Lương đã đưa cho Diệp Âm Trúc mảnh giấy chỉ đường cụ thể đi đến đây.
Mã Lương loạng choạng rời khỏi giường, kéo đến một cái ghế đưa cho Diệp Âm Trúc, khẩn thiết nói: " Diệp huynh, hôm nay thực sự cảm ơn ngươi. Ta đã nghe nói nếu không phải ngươi ra tay ngăn cản kịp thời, ta đã bị bằng hữu của ngươi giất chết. Vốn ta tưởng rằng bản thân có thể khống chế ngân long nhưng mà đến phút cuối lại xảy ra sơ xẩy, may mà ngươi cũng bình an, nếu không ta biết phải làm sao đây ".
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: " Trong trận đấu cũng khó có thể tránh được nhiều sự việc xảy ra ngoài ý muốn. Tất cả đều là quá khứ rồi, hãy cho qua đi. Ngươi cũng gọi ta là Âm Trúc được rồi ".
Nhìn Âm Trúc, Mã Lương mỉm cười, hắn phát hiện vị truyền nhân của cầm tông so với hắn tưởng tượng còn đáng yêu hơn nhiều, tâm địa đan thuần thánh thiện, hoàn toàn không nhớ đến cừu hận.
Mã Lương đi ra cửa sổ quan sát một hồi, không thấy ai hắn mới thấp giọng nói: " Âm Trúc, thật không thể nghĩ rằng tại Mễ lan học viện lại có thể gặp được ngươi. Nếu ta đoàn không sai, ngươi nhất định là đệ tử của Tần tông chủ. Chỉ có Tần tông chủ mới có thể đào tạo ra một cao thủ xuất sắc như ngươi ".
Diệp Âm Trúc cười nói: " Ta là cao thủ nỗi gì. Trong trận đấu với Nội Tư Tháp ta mới tiến nhập được vào cảnh giới kiếm đảm cầm tâm. Ngươi so với ta mạnh hơn nhiều, hôm nay nếu không nhờ sinh mệnh thủ hộ ngăn trở sự công kích của ngươi thì sợ rằng ta đã sớm thua rồi ".
Mã Lương cười khổ nói: " Ta cũng có phải dùng chính thực lực của mình đâu, mọi người đều có ma pháp vật phẩm, ngươi sử dụng sinh mệnh thủ hộ có thể khắc chế được một lần công kích của ngân long. Được rồi, đều là người nhà cả, không cần khách sáo nữa. Tần tông chủ để ngươi đến đây học sao? ".
Diệp Âm Trúc gật đầu.
Mã Lương trở nên trầm tư, nói: " Như vậy tại học viện này có đến ba người thuộc Đông long bát tông. Âm Trúc, sau này ngươi nhất định phải cẩn thận một chút. Mặc dù ta không biết tại sao viện trưởng lại giúp ngươi che giấu việc tăng cấp quái dị nhưng như vậy cũng chưa chắc đã xong đâu. Trong Đông long bát tông còn một người nữa ở đây, chắc chắn hắn đã chú ý đến ngươi, sau này bất luận làm cái gì, ngươi đều phải cẩn thận nhé ".
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn Mã Lương: " Tại sao? Chẳng lẽ chúng ta đều là người của Đông long bát tông lại không nhận nhau sao? ".
Trong mắt Mã Lương lóe lên một đạo hàn quang: " Đương nhiên không phải. Nhưng thực lực của chúng ta bây giờ còn chưa đủ mạnh, không cách nào chống lại Pháp lam thất tháp. Cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn. Nếu không một khi bị bắt đi, đảm bảo sẽ không thể sống sót mà trở về ".
Diệp Âm Trúc nhíu mày hỏi: " Ta không rõ mối quan hệ giữa chúng ta và Pháp lam thất tháp ".
Mã Lương kinh ngạc nhìn hắn: " Ngươi không biết? Chẳng lẽ Tần tông chủ không nói cho ngươi những việc có quan hệ với Đông long bát tông sao? ".
DIệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu, đáp: " Tần gia gia chưa bao giờ nói cho ta nghe. Người chỉ nói là nên ẩn giấu thực lực của chính mình, không nên nói ra sự tình của cầm tông. Tất cả chỉ có thể thôi ".
Mã Lương trầm tư nói: " Như vậy không đúng a! Với thực lực của ngươi, hẳn là đã biết bí mật của Đông long phái chúng ta chứ. Nếu ngươi đã không biết, ta cũng không tiện nói, sau này hãy để cho Tần tông chủ nói với ngươi vậy. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, hết sức cẩn thận, sau này cứ cố gắng tu luyện đề cao thực lực của mình là được. Chúng ta đều ở tại Mễ lan học viện, sau này có thể chiếu cố lẫn nhau. Mà này, một đệ tử của kỳ tông cũng đã tiến vào học viện, đồng niên với chúng ta, trong đại hội so tài tân sinh hắn cũng tham gia, là chủ tướng không gian hệ. Chắc ngươi cũng chưa bao giờ gặp hắn nhỉ, để lúc nào rảnh ta dẫn ngươi đi. Thương thế của ta đại khái trong vòng một tuần mới có thể bình phục, hoàn toàn có thể tham gia cuộc chiến bảo vệ biên cảnh năm nay. Lúc đấy chúng ta có thể sóng vai tác chiến ".
Rời khỏi khu túc xá của triệu hoán hệ, trong lòng Diệp Âm Trúc tràn đầy sự nghi hoặc. Bí mật của Đông long bát tông là gì đây? Tại sao ông nội không nói cho mình biết, cả Tần gia gia cũng không nói qua. Lần này việc ba ba rời Bích không hải cùng mình xem ra cũng có thể liên quan đến Đông long bát tông.
Rời Bích không hải tiến vào đại lục một thời gian, Diệp Âm Trúc đã trưởng thành không ít, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, nhất là khi hắn tiến vào kiếm đảm cầm tâm cảnh giới.
Vừa về đến ký túc xá, Diệp Âm Trúc ngửi được mùi thơm của thức ăn bay ra, bụng hắn cũng đồng thời phản ứng sôi lên ùng ục. Hắn bây giờ mới cảm thấy đói bụng.
" Âm Trúc, ngươi quay về đúng lúc lắm, kịp đến bữa ăn. Ta cũng vừa mới nấu xong ". Bước vào cửa, Âm Trúc đã đυ.ng ngya Tô Lạp, chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo tới bàn ăn.
Bữa ăn hôm nay có tứ thái nhất thang ( bốn món ăn mặn và một bát canh), lại đầy đủ thịt cá, quả là bữa mỹ thực tốt nhất của hai người từ trước đến nay.
" Tô Lạp, ngươi... ".
Tô Lạp mỉm cười nói: " Ta cái gì? Ăn cơm đi, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm nữa. Nhìn này ". Vừa nói, thân thể hắn có quan mang lóe lên một cái, khiến Diệp Âm Trúc hoa mắt, trong lòng hắn cũng chưa sáng tỏ Tô Lạp muốn chứng minh điều gì thì đã thấy Tô lạp trong chớp mắt tách ra làm hai người cười nhìn hắn rồi nhanh chóng nhập lại làm một.
Âm Trúc hoảng sợ tới gần Tô Lạp, hỏi với giọng quan tâm: " Tô Lạp, ngươi bị sao vậy? ".
Tô Lạp cười nói: " Đồ ngốc, đây là hiệu quả vĩnh hằng thế thân khôi lỗi! Vính hằng thế thân khôi lỗi một khi sử dụng sẽ cùng chủ nhân dung nhập làm một thể, chỉ cần bị công kích hay do ý niệm ta khống chế, tùy lúc có thể biến thành hư ảo thân thể. Ta phát hiện nó có thể miễn dịch hết tất cả công kích vật lý hay công kích bằng đấu khí, còn có thể giúp tốc độ ta gia tăng. Thật sự nó rất thích hợp cho thích khách sử dụng ".
" Kỳ diệu, quá kỳ diệu. Ngươi chẳng phải là vô địch rồi sao? ".
Tô Lạp bật cười nói: " Sao có khả năng ấy được! Còn có ma pháp có thể tấn công được ta. Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi không có khả năng chống đỡ ma pháp công kích, chỉ có thể dựa vào đấu khí của chính ta thôi. Được rồi, ăn cơm đi! ".
Sắc, hương, vị của bữa ăn khiến Diệp Âm Trúc cắm cúi ăn, không hề ngẩng lên một lần. Hắn cũng không phát hiện được kể từ khi mình đưa vĩnh hằng thế thân khôi lỗi cho Tô Lạp, tâm tình Tô Lạp cũng đã xuất hiện những biến hóa không nhỏ. Thần sắc của Tô Lạp và ánh mắt nhìn hắn đều trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi đem đến sinh cơ cho các tân sinh của Mễ lan học viện. Diệp Âm Trúc đã đi tới phòng học dành cho năm thứ nhất của thần âm hệ. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, hắn rất háo hức muốn biết tại Mễ lan học viện có thể học được thêm những điều gì. Đồng thời hắn đến sớm cũng do một nguyên nhân khác.
Các mỹ nữ của thần âm hệ bây giờ mới lục đυ.c đi ra, Diệp Âm Trúc gặp được Hải Dương cùng các bạn đồng niên của mình như Lam Hi, Tuyết Linh, Khổng Tước.
" Các ngươi muốn loại thưởng phẩm gì đây? Đáng tiếc chỉ có ba kiện, không thể cấp cho các ngươi mỗi người một kiện ". Diệp Âm Trúc nói với tứ nữ. Ngày hôm qua sau khi trận đấu chấm dứt, Phất Cách Sâm cũng đã nói sáng nay chủ tướng của ba học hệ đoạt giải có thể đến bảo khố của học viện lựa chọn thưởng phẩm.
Tứ nữ nhìn nhau, Lam Hi kinh ngạc hỏi: " Âm Trúc, đó là thưởng phẩm viện trưởng dành cho các chủ tướng mà? ".
Diệp Âm Trúc cười nói: " Chúng ta cùng nhau tham gia mà! Thu được thưởng phẩm đương nhiên mọi người đều có phần, ta không thể độc chiếm được. Thưởng phẩm quý nhất đối với ta là sau này không cần nộp học phí cùng túc xá phí ".
Hải Dương lắc lắc đầu nói: " Ta không cần những thứ này, các ngươi cứ ở lại thương lượng đi, ta đi học trước đây ". Nói xong, không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, nàng xoáy người rời khỏi phòng học dành cho năm thứ nhất.
Khổng Tước hừ lạnh một tiếng, nói: " Lúc nào cũng làm ra vẻ lạnh lùng như vậy, chả giống ai cả. Ừm, xem nào... hình như ta thấy bản thân cũng không cần thêm vật gì cả ".
Tuyết Linh và Lam Hi nhìn nhau hội ý rồi đồng thời gật đầu. Tuyết Linh cười nói: " Âm Trúc, hảo ý của ngươi chúng ta xin nhận. Bất quá chúng ta hiện giờ không thiếu thứ gì cả. Huống chi nếu không có ngươi chúng ta cũng không tham gia đại hội lần này. Để đạt được kết quả cuối cùng, ngươi đã nỗ lực rất nhiều, trong khi chúng ta chỉ biết giương mắt lên nhìn. Trong các trận đấu, nếu không có ngươi chiếu cố, sợ rằng chúng ta đều trọng thương rồi, những phần thưởng này dành cho ngươi là xứng đáng nhất ".
Lam Hi cũng gật đầu đồng ý: " Đúng vậy, Âm Trúc, ngươi chỉ cần nhớ là đã nhận lời dạy ta đạn cầm là được ".
" Được rồi ". Âm Trúc có chút bất đắc dĩ đáp. " Ta cũng không làm khó các ngươi nữa, nếu sau này có việc gì khó giải quyết, hãy đến nói với ta ".
Trong bảo khố của Mễ lan học viện, số lượng ma pháp vật phẩm so với bảo khố của hoàng gia Mễ lan đế quốc xem ra cũng không ít hơn a! Các quý tộc và hoàng gia Mễ lan đế quốc đã tăng nơi đây không biết bao nhiêu tặng phẩm, trải qua mấy trăm năm tích góp giờ nhiều không kể xiết.
Diệp Âm Trúc, Mã Lương cùng Nội Tư Tháp phải qua ba vòng kiểm tra gắt gao cộng thêm một đại môn được duy trì cường địa phòng ngự ma pháp mới đến được đây. Phất Cách Sâm lẩm nhẩm đọc chú ngữ, đóng lại cánh cửa đại môn phía sau, mỉm cười nói: " Tốt lắm. Bây giờ các ngươi có thể tự do lực chọn. Nơi này có không ít ma pháp vật phẩm cùng vũ khí bình thường song cũng có những tinh phẩm, việc lựa chọn còn tùy vào vận khí cùng sự quan sát của các ngươi ".
Nơi này chỉ có viện trưởng học viện mới có thể mở ra, nếu không cho dù là cửu cấp ma thú công kích cũng không suy chuyển. Tàng bảo khố rất lớn, các vật phẩm được phân theo từng loại tính năng, chất lên như núi, đa số đều lóe lên bảo quang, nhìn qua muốn hoa cả mắt. Các loại nguyên tố ba động ở nơi đây cũng không tuân theo bất kỳ quy tắc nào, khiến người ở bên trong có cảm giác không thoải mái.
" Khải giáp của ta đã bị tiểu tử Diệp Âm Trúc phá hủy, vậy ta sẽ đi tìm một bộ khải giáp mới ". Nội Tư Tháp trong đầu đã xác định được mục tiêu của mình, trực tiếp đi về bên trái nơi có các loại vật phẩm phòng ngự.
Mã Lương mỉm cười nói: " Ta đã có một kiện ma pháp phòng ngự thuộc loại bảo vật, bây giờ nên kiếm thứ gì có thể giảm bớt sự tiêu hao của pháp lực là tốt nhất ". Với thực lực của hắn bây giờ muốn sử dụng ngân long lục khí quả thật quá miễn cưỡng, tự nhiên nóng lòng muốn tìm thứ mình cần. Mã Lương đi về phía bên phải có một núi ma pháp vật phẩm để tìm kiếm.
" Âm Trúc, vậy còn ngươi? Ngươi có ba sự lựa chọn ". Phất Cách Sâm hướng tới Diệp Âm Trúc mỉm cười nói.
Âm Trúc có chút mờ mịt hỏi: " Sư phụ, ta cũng không biết nên lấy thứ gì bây giờ, người có thể chọn giúp ta được không? ".
Phất Cách Sâm cười nói: " Như vậy không được, ta không được phép giúp ngươi. Nếu ta làm vậy người khác lại bảo ta thiên vị cho đệ tử của mình a! Ngươi hãy tự mình lựa chọn đi. Ta chỉ có thể nhắc ngươi điều này, lắm lúc vật càng không nổi bật lại càng trân quý ".
Diệp Âm Trúc trong lòng máy động, hỏi: " Sư phu, vậy trong này có cầm không vậy? ". Cầm tông ngũ trương cổ cầm hắn đều đã đánh mất, hiện trong tay chỉ có hải nguyệt thanh huy cầm, bất quá với cầm khúc, muốn đạt hiệu quả cao nhất phải dùng loại đàn phù hợp.
Phất Cách Sâm vẫn mỉm cười nói: " Có thể có, nơi này nhiều vật lắm, ta cũng không nhớ rõ được. Ngươi hãy tự đi tìm đi. Ta ra trước, một giờ sau quay lại đón các ngươi. Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có một giờ thôi, đến lúc đó bất luận đã lựa chọn xong hay chưa, các ngươi đều phải theo ta ra ngoài. Các ngươi cũng không nên mang theo những thứ không thuộc về mình, các vật phẩm ở đây đều có ấn ký, chỉ có ta mới có thể giải trừ. Sau khi ta giải trừ xong các ngươi mới sử dụng được ".