Chương 15: Tấn cấp quyết tái
Diệp Âm Trúc giơ hữu thủ lên, tự mình kéo ống tay xuồng, một thủ trạc xuất hiện, lóe lên quang mang màu xanh biếc nhu hạ. Thủ trạc hoàn toàn áp dính sát vào da thịt, màu xanh biếc bao bọc lấy cổ tay Âm Trúc." Oa, thủ trạc thật đẹp. Bao nhiêu tiền đấy? " Tô Lạp hai mắt như tỏa ánh sáng của kim tệ.
Diệp Âm Trúc cười khổ nói: " Ngươi chỉ biết đến tiền. "
Tô Lạp hừ một tiếng, nói: " Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn vạn điều không thể. Không có tiền chúng ta ăn cái gì? Tại sao ngươi chỉ là một đứa nhỏ lại được sở hữu một thủ trạc nhỉ? ". Đột nhiên hắn như nghĩ được cái gi đó, mở to hai mắt, nói: " Ngươi sẽ không nói rằng thủ trạc chính là vũ khí hôm nay ngươi thi triển nhé? "
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: " Ngươi tự xem đi ". Vừa nói xong, cổ tay Âm Trúc nhẹ nhàng rung lên, nhất thời quang mang xanh biếc của thủ trạc lóng lánh, trong nháy mắt kéo dài rồi biến thành một bích ti tuyến dài ba trượng, bị đấu khí màu vàng nhạt khống chế trong không trung, không ngừng biến đổi thành các loại hình thái, tạo một cảm giác kì dị vô cùng. Tô Lạp giật mình, đưa tay nắm lấy bích ti trong không trung, phát hiện bích ti so với sợi tóc thô hơn một chút, nơi tay tự nhiên sinh ra cảm giác ôn nhuận. Lấy tay bẻ thử, bích ti không có phản ứng gì, cực kì cứng cỏi. Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng cử động, bích ti tuyến trở về quấn quanh cổ tay, biến lại thành thủ trạc.
" Vật này có xuất xứ từ địa phương có tên là Bích không hải thuộc A tạp địch á vương quốc. Bích không hải chính là một rừng trúc rộng lớn. Tại chính giữa có một gốc chi trúc là hạch tâm của Bích không hải, mỗi một trăm năm mới sinh trưởng, tăng thêm một tấc, chính là bích ti. Có thể nói nó là một trong những vặt cứng cỏi nhất trên thế giới, hơn nữa, trong đó còn có chứa rất nhiều năng lượng thuần khiết ". Âm Trúc nói.
Tô Lạp há hốc mồm: " Một trăm năm một tấc. Bích ti này chừng ba trượng, vậy chẳng phải là ba ngàn năm? ".
Diệp Âm Trúc mỉm cười " Đúng vậy! Bởi vì thế tánh mạng lực trong nó mới cực nhiều. Ngươi không nên xem nó là một tế ti ( sợi tơ nhỏ bé). Nó vừa có thể mềm, vừa có thể cứng, rất hữu dụng, thậm chí có thể phá đá. Độ sắc bén của nó không thua bắt kì một loại vũ khí nào "
Thật ra bích ti này chính là trúc tông chi bảo. Diệp Âm Trúc trời sinh tám ngón, do đó không thích hợp luyện kiếm. Ông nội Diệp Ly của Âm Trúc đã phải trải qua hơn mười năm nghiên cứu, dựa vào trúc tông vũ kĩ mới nghĩ ra một binh khí đặc thù phù hợp với Âm Trúc là bích ti.
Năm đó Tần Thương cùng Diệp Ly ước định, mười năm đầu không nên truyền thụ võ công cho Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc rời bích không hải khi mười sáu tuổi. Từ năm mười tuổi đến lúc đó, bích ti đã là vũ khí của Âm Trúc. Ngoại trừ tu luyện xích tử cầm tâm, Âm Trúc tập sử dụng bích ti làm vũ khí. Với hoàng cấp sơ giai trúc đấu khí làm gốc, là Trúc tông đệ tử đích truyền, khả năng lĩnh ngộ của Âm Trúc so với người thường cao hơn rất nhiều. Mặc dù sử dụng bích ti không thể đạt đến cảnh giới cao nhất, nhưng do chính Diệp Ly truyền thụ nên Âm trúc đã có thể thi triển hết trúc tông vũ kĩ. Hôm nay phải đối mặt lục long Phỉ Phỉ với tốc độ cực nhanh, Âm Trúc không thể dùng âm công đối kháng, bất đắc dĩ mới phải sử dụng vũ kĩ lần đầu tiên. Nếu không phải vì bích ti cứng cỏi, sắc bén, đối phó với lân giáp của lục long khó có thể làm nó bị thương!
" Nguyên lai ngươi là ma vũ song tu, hoàng cấp đấu khí a! So với ma pháp, chắc vũ kĩ của ngươi mạnh hơn nhiều ". Tô Lạp nhìn bích ti trên tay Diệp Âm Trúc, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, không nói, về năng lực của chính mình phải bí mật. Mặc dù rất tin tưởng vào Tô Lạp nhưng đây là vấn đề không thể dễ dàng nói ra. Đúng lúc đó, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
" Đã trễ thế này, người nào còn đến vậy? Chẳng lẽ Hải Dương vừa đi đã quay lại? ". Tô Lạp tuy cảm thấy kì quái nhưng vẫn đứng dậy ra mở cửa.
Một người mặc pháp bảo màu trắng từ bên ngoài đi đến, vừa vào cửa đã hỏi: " Diệp Âm Trúc thế nào rồi? ".
"A, Ny Na hệ chủ, ngài hảo. Âm trúc đã tỉnh rồi ". Tô Lạp vội vàng tránh qua để Ny Na vào nhà.
" Ny Na nãi nãi, người sao lại tới đây? ". Diệp Âm Trúc vội đứng lên, nhường cho Ny Na ngồi xuống giường. Ny Na ôn nhu nhìn Âm Trúc, qua ánh mắt hắn có thể thấy hắn cơ bản đã hồi phục. " Ngươi không có thương tích? Như vậy là tốt rồi. Thật không biết thân thể ngươi làm từ cái gì đây! ". Thấy Diệp Âm Trúc không có việc gì, nàng thở phào nhẹ nhõm.
DIệp Âm Trúc gãi gãi đầu: " Ta cũng không biết tại sao lại khôi phục nhanh như vậy ". Trong miệng mặc dù nói như vậy nhưng hắn không khỏi nhớ tới giấc mơ, mơ hồ có cảm giác việc thân thể của mình hồi phục nhanh với giấc mơ kia tựa hồ có quan hệ.
" Ngươi không có việc gì ta cũng an tâm. Hôm nay ngoài việc muốn xem tình hình ngươi thế nào, ta còn đem đến cho ngươi một tin vui ". Ny Na mỉm cười, bây giờ tâm trạng nàng cực kì tốt, đã nhiều năm nàng không có vui vẻ như vậy.
" Tin vui? Tin gì vậy? ". Diệp Âm Trúc king ngạc hỏi. Ny Na mỉm cười, nói: " Thần âm hệ chúng ta đã tiến vào vòng trong rồi "
" A? Chúng ta không phải chưa hoàn thành hết vòng sơ tuyển sao? ". Diệp Âm Trúc ngạc nhiên vô cùng.
Ny Na đắc ý nói: " Ca ngợi Pháp lam, có lẽ đây là trời cao chiếu cố. Thần âm hệ chúng ta bốn trận đều thằng, đã có suất đầu tiên tiến vào trong. Bất luận là về mặt ma pháp hay vũ kĩ, chúng ta đều đứng đầu ".
Tô Lạp đứng một bên nói: " Không thể nào. Cho dù thần âm hệ hôm nay chiến thắng, nhưng mà trận sau sẽ phải đấu với không gian hệ hoặc tinh thần hệ a! Thần âm hệ đối mặt với bọn họ, sẽ là khổ chiến, bây giờ ngài có thể nói thần âm hệ nhất định sẽ chiến thắng sao? ".
Ny Na nói: " Đương nhiên không phải, bởi vì cho dù ba trận không phải đấu nhiều, chúng ta cũng đã có thương tích, nhất là trận hôm nay Âm Trúc đã bị thương nặng. Tinh thần hệ cùng không gian hệ môn đồ lần này tuy tố chất không thể bằng chúng ta nhưng thực lực cũng xấp xỉ. Buổi chiều hôm nay tiến hành trận đấu giữa hai hệ đấy, cả hai đều liều mạng dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương. Hai bên tổng cộng mười người, kể cả chủ tướng đã là tám người bị trọng thương, chỉ còn cách bỏ cuộc đấu ngày mai. Như vậy trận đấu tiếp theo của thần âm hệ chúng t akhoong chiến mà thắng, được đặc cách vào vòng trong. Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào trong hai ma pháp học hệ được vào vòng trong sẽ có chúng ta. Cái này gọi là vận khí cũng không sai ".
Diệp Âm Trúc vui vẻ nói: " Nguyên lai là như vậy, xem ra vận khí chúng ta thực sự tốt quá a. Ny Na nãi nãi, người yên tâm, ta nhất định sẽ chuẩn bị kĩ càng để trận đấu cuối cùng chiến thắng bọn họ ".
Ny Na lắc đầu: " Không, trận đấu cuối cùng ta đã quyết định bỏ ".
" Tại sao? ". Diệp Âm Trúc mở to hai mắt nhìn Ny Na.
Ny Na nói: " Mấy ngày quan sát các trận đấu cũng nhận ra được, mặc dù thần âm hệ của chúng ta năm người tham gia thi đấu nhưng chỉ có mình ngươi chiến đấu với sáu người ma pháp học hệ, ngươi đã khổ cực, bất luận là ma pháp lưc hay tinh thần lực đều tiêu hao không nhỏ. Mặc dù bây giờ thân thể ngươi không có vấn đề gì nhưng ta hy vọng ngươi nghỉ ngơi để cho thân thể hồi phục trạng thái tốt nhất mới tiếp tục tham gia thi tài. Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm như ngày hôm qua lập tức nhận thua, dù sao cũng chỉ là một trận đấu, ta không hy vọng phát sinh biến cố gì ngoài ý muốn ". Ny Na mặc dù ngữ khí có vẻ rất bình thản nhưng cả Âm Trúc lẫn Tô Lạp đều nhận ra sự quan tâm trong giọng nói của nàng.
" Ny Na nãi nãi, đối thủ cuối cùng của chúng ta là ai? ". Diệp Âm Trúc hỏi
Ny Na nói " Bây giờ thì rất khó nói, vũ kĩ bộ bên kia có mười bảy học hệ, so với chúng ta tiến hành trước vài ngày. Trong đó mấy đại học hệ thực lực không sai biệt lắm, bây giờ rất khó nói xem ai sẽ gặp chúng ta. Nếu bên ma pháp bộ chúng ta đối mặt với bên vũ kĩ bộ đại học hệ, hai bên dường như ngang sức. Cho nên chúng ta rút khỏi vị trí ma pháp bộ đệ nhất cũng không có gì là sai. Trận đấu ít nhất phải một tuần sau mới diễn ra, ngươi tranh thủ mấy ngày nghỉ ngơi ở kí túc xá thần âm hệ đi ".
" Vâng. Cám ơn Na Ny nãi nãi "
" Được rồi. Phất Cách Sâm viện trường đã xem trận đấu của thần âm hệ chúng ta. Hắn là học viện viện trưởng, cũng là ma pháp sư tu luyện tinh thần hệ mạnh nhất. Hắn nói với ta cố chỉ đạo thêm cho ngươi tu luyện tinh thần lực. Mặc dù thần âm hệ chúng ta và tinh thần hệ có chút khác biệt nhưng tựu chung quá trình tu luyện cũng giống nhau. Ta hy vọng ngươi tiếp nhận sự chỉ điểm của hắn, đối với ngươi sẽ có hữu dụng. Giờ ta phải đi, ngươi tiễn ta một đoạn nhé ". Ny Na đứng lên, cùng Diệp Âm Trúc rời khỏi kí túc xá. Thấy Tô Lạp không cùn ra, nàng mới nói với Diệp Âm Trúc: " Âm Trúc, nếu Phất Cách Sâm viện trưởng tới tìm ngươi, hắn chỉ điểm ngươi tu luyện ma pháp thì không sao, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, về việc sư phụ dạy ngươi thần âm hệ bí truyền không thể nói cho hắn, ngươi hiểu chưa? ".
Diệp Âm Trúc gật đầu, đáp: " Ta hiểu rồi ".
" Ngươi ở chỗ này thoải mái chứ? ". Ny Na nhìn thoáng qua kí túc xá sau lưng Âm Trúc, không khỏi nhíu mày hỏi.
Diệp Âm Trúc nói: " Cũng tốt lắm ".
" Tốt ư? Nếu ngươi thấy không thoải mái thì đến gặp ta, chúng ta là thần âm đệ tử như thế nào mà phải ở những chỗ như thế này".
" Nhưng mà, ta, ta... không có tiền... ". Diệp Âm Trúc thấp giọng nói.
Na Ny Lạnh nhạt đáp: " Ta có trách nhiệm chăm lo cho đệ tử đại bộ phận, ngươi không cần phải lo ".
" Ny Na nãi nãi, ta... ".
" Ta, ta cái gì. Mau trở về đi ". Ny Na trong mắt toát ra quang mang hiền lành, hướng tới Diệp Âm Trúc gật đầu rồi mới xoay người rời đi.
Diệp Âm Trúc đưa mắt nhìn theo cho đến khi thân ảnh nàng biến mắt trong bóng đêm mới quay trở về kí túc xá. Trên đường quay về, Diệp Âm Trúc tiện tay múc nước đổ đầy bồn nước bên cạnh phòng ngủ. Ngồi trên giường, Tô Lạp ngạc nhiên hỏi: " Âm trúc, ngươi muốn làm gì vậy? "
" Đi tắm a! Cả người ta bẩn chết đi được ". Vừa nói, Âm Trúc vừa cởi bỏ quần áo đang mặc một cách nhanh chóng, trên người chỉ còn một cái đoản khố. Mấy ngày vất vả, không có thời gian tắm rửa, hắn có cảm giác rất khó chịu.
" Aaaaaaaa! ". Một tiếng hét chói tai chợt vang lên. Tô Lạp hai mắt mở trừng trừng nhìn Âm Trúc xích͙ ɭõa, môi mấp máy muốn nói, tựa hồ bị đả kích rất lớn. Tô Lạp nhìn thân hình của Diệp Âm Trúc, thấy các bộ phận trên người nhìn rất cân xứng, vóc người cực hảo, mặc dù cơ thể không phải thuộc loại khoa trương quá mức ( cơ bắp cuồn cuộn) nhưng lại tạo một cảm giác thu hút người khác. Bao quanh cơ thể hắn là một vầng tử khí ( tử = tím) nhàn nhạt, không ngừng lưu chuyển.
Diệp Âm Trúc bị tiếng hét chói tai làm cho hoảng sợ, suýt nữa ngã khỏi bồn nước: " Tô Lạp, ngươi làm sao vậy? ".
" Không có gì. Ngươi nghĩ như thế nào mà lại có thể thản nhiên tắm rửa trong phòng hả? ". Tô Lạp nhìn đoản khố cuối cùng đã rời khỏi người Âm Trúc, cuống quít xoay người, dụng chăn chùm kín đầu mình.
Diệp Âm Trúc cảm thấy buồn cười, nói: " Bên ngoài rất lạnh a! Bây giờ khí trời đang đêm. Huống chi, ở bên ngoài tắm rửa, có nữ đệ tử nào chứng kiến thật không hay. Ta không có điên như vậy ".
" Ngươi, ngươi đích thực là một thằng điên ". Tô Lạp nói, thanh âm có chút run rẩy, tim đập thình thịch như trống, tay chân luống cuống. Một người trầm tĩnh như Tô Lạp nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này nên không biết phải làm gì. Tai nghe tiếng nước dội vào người, Tô Lạp hận không thể rời khỏi kí túc xá ngay lập tức. Những gì vừa nhìn được đã khắc sâu vào đầu, không cách nào xóa được.
" Thoải mái quá! ". Âm Trúc không khỏi cảm thấy thoải mái khi nằm trên giường, thân thể có cảm giác lâng lâng. Sau khi tẩy rửa hết những bụi bẩn trên người, Âm Trúc từ từ hưởng thụ những cảm giác sảng khoái trên cơ thể. " Tô Lạp, ngươi tắm chưa? Ta hình như chưa bao giờ thấy ngươi tắm rửa đâu ".
" Ta tắm rửa lúc nào kệ ta, không giống như ngươi "phô" hết ra cho người khác thấy ". Tô Lạp tức giận nói.
" Mọi người đều là nam nhân, sợ cái gì? Không nghĩ tới thần âm hệ chúng ta lại thành công đến vậy ".
Tô Lạp xoay người, tung chăn chui ra, nhìn Diệp Âm Trúc nói: " Đúng vậy! Ngươi lần này có thể nghỉ ngơi một thời gian, chi bằng bây giờ chúng ta ra ngoài kiếm tiền đi. Ngày hôm qua ta nhìn qua Mễ lan thành, thấy một chỗ tuyển người làm đấy ".
" Tốt quá! ". Diệp Âm Trúc cũng không hỏi Tô Lạp tìm được công việc gì mà trực tiếp đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, đang mơ mơ màng màng, Diệp Âm Trúc đã bị Tô Lạp lôi từ trên giường xuống. " Để cho ta ngủ thêm chút nữa đi ". Diệp Âm Trúc mắt nhắm mắt mở, ôm chặt lấy chăn. Mặc dù thân thể đã khôi phục một cách thần kì nhưng ngày hôm qua phải đấu một trận như vậy, tinh thần lực cũng đã tiêu hao rất nhiều.
" Nhanh dậy đi. Điểm tâm ta cũng chuẩn bị đầy đủ rồi. Không phải nói hôm nay sẽ đi làm kiếm tiền sao? ". Tô Lạp cố sức làm Diệp Âm Trúc thức dậy, dùng luôn khăn ướt phủ lên mặt hắn. Cảm giác ướŧ áŧ, lạnh như băng của cái khăn đã khiến Diệp Âm Trúc cảm thấy tỉnh táo rất nhiều, bất đắc dĩ ngồi dậy, mũi giật giật bởi mùi thức ăn từ bữa điểm tâm. Tài nấu ăn của Tô Lạp quả thật cao siêu, mùi thơm của thức ăn trong không khí không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác hắn. Lúc này Âm Trúc mới cảm thấy đói cồn cào, bước đến bàn ăn.
" Ý, ngươi chưa có rửa mặt. Đi rửa mặt đi! ". Tô Lạp kéo Diệp Âm Trúc quay trở lại.
" Tô lão đại, ngươi đừng khó tính như thế chứ. Cho ta ăn cơm trước nhé? ".
" Không được ". Tô Lạp trả lời dứt khoát, hai mắt trừng trừng nhìn Diệp Âm Trúc, chỉ tay ra chậu nước rửa mặt.
" Rồi, rồi. Ta đi rửa mặt ". Mặc dù Tô Lạp nghiêm khắc như một quản gia nhưng lại khiến cho Âm Trúc có cảm giác ấm áp của những ngày ở Bích không hải. Mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng trong tiềm thức, Âm Trúc rất thích hưởng thụ cái cảm giác này.
Dù sao Tần Thương chỉ nghiêm khắc với hắn trong việc tu luyện, còn lại hết thảy đều chiều hắn hết mức.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người rời khỏi Mễ lan học viện. Học viên trong học viện lúc này phần lớn còn đnag ngủ mơ, không thì cũng đang minh tường. Mễ lan đại lục nằm ở phương bắc, mặc dù đang thu nhưng khí trời đã có chút lạnh, ngay cả thực vật trong học viện tươi tốt là thế, nay cũng có phần ủ rũ, ảm đạm.
( Đôi lời của dịch giả: Đến đây, chắc bạn đọc cũng đoán được Tô Lạp là nữ cải trang thành nam giới. Thế nhưng do chưa ai phát hiện được nên đành tạm gọi Tô Lạp là " hắn " vậy)
" Âm Trúc, chúng ta đấu thử một trận đi ". Tô Lạp hăng hái nói.
" Đấu thử? Đấu cài gì? ". Diệp Âm Trúc nhìn Tô Lạp hỏi.
Tô Lạp đáp: " Chúng ta chạy thi tới Mễ lan thành, từ đây tới Mễ lan thành cũng khoảng hai dặm đường. Thử xem trong chúng ta người nào tới cửa thành trước, thế nào? Vốn ta sợ chúng ta mỗi ngày trong học viện luyện ma pháp nhiều quá, thân thể sẽ béo lên. Nhưng ngươi cũng tu luyện vũ kĩ nên không sợ, lần này coi như một lần rèn luyện thân thể đi. Cứ quyết định như vậy nhé ". Vừa nói xong, Tô Lạp đã chuẩn bị tư thế chạy.
Diệp Âm Trúc nhìn thoáng qua tường thành xa xa phia trước, cười nói: " Được rồi ".
" Bắt đầu ". Tô Lạp giảo hoạt cười, không đợi Diệp Âm trúc kịp phản ứng, đã phóng như bay về phía trước. Không hiểu hắn bằng cách nào mà trong chớp mắt đã chạy được mấy chục thước, lưu lại một đạo tàn ảnh. Trúc đấu khí tỏa ra khắp cơ thể, Diệp Âm Trúc đề khí, nhanh chóng đuổi theo. Hoàng trúc nhị giai tương đương với lục cấp trung giai đấu khí, hùng hậu mà thuần khiết, khiến cho hắn có thể cấp tốc di chuyển.
Chợt Âm Trúc giật mình phát hiện, cho dù bản thân đã toàn lực ứng phó nhưng thủy chung cũng không đuổi kịp Tô Lạp, chỉ có thể thấy thân ảnh hắn dần rời xa. Tô Lạp thoạt nhìn có vẻ di chuyển như bình thường nhưng chỉ cần qua mấy lần hô hấp đã thấy phía trước chỉ còn cái bóng nhàn nhạt.
" Thật nhanh. Rốt cuộc Tô Lạp đã đạt tới cấp bậc gì không biết? ". Trong lòng Diệp Âm trúc lúc này tràn đầy sự nghi hoặc. Hai dặm khoảng cách đối với chiến sĩ mà nói thật ra rất gần, cũng là nguyên nhân vì sao từ học viện cũng có thể nhìn thấy tường thành của Mễ lan thành. Diệp Âm Trúc đi tới cửa thành phía tây đã thấy Tô Lạp đứng đấy, đang cười dài chờ hắn, mặt không đỏ, khí không suyễn, nhìn bộ dạng như không có việc gì xảy ra.
" Tô Lạp, ngươi chạy thật nhanh ". Diệp Âm Trúc hỏi thăm dò, mặc dù ngay từ đầu là Tô Lạp chạy trước, nhưng cho dù có cùng lúc chạy, hắn biết mình cũng không có khả năng đuổi kịp.
Tô Lạp mỉm cười nói: " Không phải ta nhanh, mà là ngươi quá chậm thôi. Chúng ta vào thành thôi ". Xa xa, mặt trời giờ mới bắt đầu mọc, Mễ lan thành tựa như mới tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Lần trước, Diệp Âm Trúc đến nơi phồn hoa này cũng không có quan sát kĩ, ngã tư đường hiện giờ có rất ít người qua lại. Tô Lạp dường như rất quen thuộc với thành thị này, vừa đi vừa giới thiệu cảnh vật với Diệp Âm Trúc: " Nhìn đi, kia là ma pháp vặt phẩm điếm, nơi đó người bình thường không thể đi vào, mặc dù đồ vật nơi đó không có khuôn mẫu nhưng chỉ có quý tộc mới có thể ghé qua. Bên kia là chiến sĩ công hội, khi đấu khí đạt tới tranh sắc, chỉ cần ngươi là Mễ lan đế quốc chiến sĩ, ở bất cứ nơi nào cũng có thể nhận cấp bậc tương ứng... Bên kai là quán cơm nổi danh nhất của Mễ lan thành, rất nhiều quý tộc đều thích đến nơi đó dùng bữa. Oa, ngươi xem, đây là chỗ nghỉ của long kỵ binh. Mễ lan thành được công nhận là đệ nhất đại thành trên đại lục cũng nhờ danh tiếng của long kỵ binh đại đội. Ngoại trừ Mễ lan, không quốc gia nào có nhiều long kỵ binh đến thế đâu ".
Diệp Âm Trúc nhìn theo Tô Lạp, chỉ thấy một ường viện có độ cao ngang với tường thành bên ngoài, tạo sự cách ly với ngoại giới. Địa phương này chiếm một diện tích rộng lớn, từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, tại tường viện trung ương một môn lâu ( cánh cửa) cực lớn, độ cao khoảng hơn mười thước, có thể sánh ngang với cửa thành. Vừa hay có hai long kỵ binh đi tuần, chỉ thấy người nào cũng tỏa ra khí tức âm trầm kiên định, thân thể được bao phủ hoàn toàn bằng áo giáp màu đen, trong tay cầm long thương dài năm thước, dưới ánh sáng buổi sớm tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Bọn họ đều cưỡi địa long màu xám, cao ba thước, dài hơn năm thước, thân hình tựa hồ tỏa ra hung khí vô hình. Nhìn qua lớp vảy màu đen cũng có thê cảm nhận được độ dày của chúng như thế nào. Mặc dù chỉ có hai gã long kỵ binh ở nơi đây nhưng cũng có thể cảm nhận sát khí tỏa ra.
" Tô Lạp, đây là loại long gì vậy? Ta chưa bao giờ thấy qua? ". Diệp Âm Trúc thấp giọng hỏi.
Tô Lạp trả lời: " Đây là một loại thuộc địa long, tên là mã kỳ nặc thiết long. Mã kỳ nặc tuy chỉ là tứ cấp nhưng lực phòng ngự cực kì nổi danh, loại công kích bình thường không thể sinh ra thương tổn với chúng. Tại long kỵ binh, chúng được coi là lực lượng chủ yếu, chuyên dùng để đánh sâu vào trận địa phòng ngự của đối phương. Chúng nổi danh cùng ai lư khắc mẫn long là hai chủng loại long địa vị thấp nhất nhưng số lượng nhiều nhất. Đương nhiên, ngươi hôm qua đã chiến thắng lục long rồi thì không cần để ý tới loại mã kỳ nặc thiết long này ".
" Hả? Lục long thật sự lợi hại như vậy sao? Có vẻ rất bình thường mà ". Diệp Âm Trúc không tin, hỏi lại.
Tô Lạp tức giận nói: " Đồ ngốc, hôm qua ngươi chiến thắng loại lục long chưa trưởng thành. Luận về thực lực, nó so với mã kỳ nặc thiết long không hơn được bao nhiêu, nhưng mà sau này, một khi nó trưởng thành, đừng nói ngươi đạt thất cấp, bát cấp, cho dù là người đứng đầu thần âm hệ Ny Na cũng rất khó đối phó. Đừng quên nó chính là cự long chứ không phải tuần long ".
" Nếu cự long lợi hại như vậy, tại sao long kỵ binh quân đoàn không dùng làm tuần long? ". Diệp Âm Trúc lại một lần nữa phát ra câu hỏi hết sức " ngây thơ ", hoặc có thể nói là hơi ngu ngốc.
Tô Lạp trợn mắt đến trắng dã: " Ngươi, ngươi nói xem cự long là cái gì? Ngươi tưởng dễ thu phục cự long lắm hả. Số lượng cự long trên dại lục cực kì hiếm, chưa bao giờ vượt quá con số nghìn. Hơn nữa cự long phần lớn cực kì kiêu ngạo, trừ khi có nguyên nhân đặc thù, nếu không sẽ không bao giờ thuần phục loài người. Nếu có người thu phục được cự long trưởng thành, đều có thể trở thành long kỵ tướng hoặc long ma pháp sư, là vị trí cao nhất của các quốc gia, cũng chứng tỏ thực lực cực kì khủng bố. Tại long kỵ binh quân đoàn cũng chỉ có kim tinh long kỵ tướng hoặc tử tinh long kỵ tướng mới có thể chính thức có cự long. Thật ra trong tuần long đội cũng có không ít người mạnh nhưng số lượng ngày càng ít đi. Tại kỵ binh long chủng, mỗi một tuần long kỵ binh năng lực rất khác nhau, căn bản là không có biện pháp chỉ huy. Cho nên khi lựa chọn tuần long kỵ binh, năng lực phải tương đối đồng đều. Ai lư khắc mẫn long kỵ binh hay mã kỳ nặc thiết long kỵ binh đều phụ thuộc vào cách chọn đó ".
Trong khi hai người nói chuyện, địa môn của long kỵ binh quân đoàn đột nhiên mở ra kèm theo một tiếng âm thanh gây cảm giác khó chịu, một thân thể khổng lồ từ bên trong địa môn đi ra, đầu tiên là cái sừng dài một trượng tỏa quang mang lạnh lẽo như thủy tinh, ngay sau đó là một thân hình cao chừng bốn thước, dài mười thước. Thật lớn a! Con rồng mới xuất hiện thở ra những luồng hơi nặng nề, tạo cho những người xung quanh một áp lực, không thể hít thở nổi. Quang mang rực rỡ tỏa ra từ bộ ngân khải giáp ( ngân = màu bạc) của người kỵ sĩ ngồi trên, kết hợp với hình dáng của long thương đã khẳng định thân phận tôn quý cùng thực lực cường đại.
" A! Là hắn ". Người này Diệp Âm Trúc có biết, hắn đã gặp qua người này trên đường đến Mễ lan thành, chính là ngân tinh long kỵ tướng Áo Tư Đinh tử tước. Diệp Âm Trúc nhìn thấy được Áo Tư Đinh nhưng Áo Tư Đinh lại không thấy hắn, kim tinh bạo long vương thật lớn,đã chiếm cứ ba phần của ngã tư đường, cước bộ nặng nề nhằm cửa thành phía tây đi tới. Trong lúc đó, Áo Tư Đinh ngồi trên mang sắc mặt có chút khó coi, không biết đang nghĩ đến điều gì.
" Ngươi biết hắn? ". Tô Lạp nghi vấn hỏi, thanh âm có chút quái dị.
Diệp Âm Trúc gật đàu, đáp: " Trên đường ta đã gặp hắn một lần. Người này rất bá đạo, còn cho rằng dong binh công đoàn cùng ta có thân phận mờ ám ". Sự việc hắn cùng cân thiết dong binh công đoàn cùng tới Mễ lan thành đã sớm nói với Tô Lạp.
Tô Lạp sắc mặt nghiêm túc nói: " Âm Trúc, sợ rằng ngươi thực sự đã gặp phiền toái rồi. Áo Tư Đinh bộ dạng là hướng tới học viện của chúng ta đó ".
" Phiền toái? Phiền toái gì cơ? Việc hắn tới học viện cùng chúng ta có gì quan hệ? ". Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi.
Tô Lạp liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: " Ngươi cái gì cũng không biết a! Ta nói ngươi gặp phiền toái bởi vì Áo Tư Đinh chính là đại ca của Tiểu ma nữ. Ngươi ngày hôm qua đã đả thương nàng cùng ma thú lục long... "
Diệp Âm Trúc sửng sốt: " Ngươi nói cái gì? Áo Tư Đinh là đại ca La Lan? Ý của ngươi là giờ hắn tìm ta trả thù sao? Đấy là một trận đấu công bằng cơ mà ".
Tô Lạp lắc đầu, nói: " Ta không dám chắc. Việc này là có thể không xảy ra. Học viện chúng ta cũng có địa vị khá cao, nghĩ kĩ thì Áo Tư Lan cũng không dám làm càn. Xem ra ta cũng cần phải giới thiệu cho ngươi một chút về gia cảnh của La Lan. La Lan xuất thân từ la lan gia tộc, tộc trưởng là một trong hai vị địa nguyên soái của Mễ lan đế quốc, cũng là một trong hai vị tử tinh long kỵ tướng - Mã Nhĩ. Mã Nhĩ có một huynh đệ, tên gọi Mã Đặc Lạp Kỳ, là hội phó của Mễ lan ma pháp sư công hội, nghe nói vừa rồi vừa mới đạt đế tử cấp ". Đọc Truyện
Diệp Âm Trúc nhíu mày, hắn quả thật không nghĩ rằng sau lưng La Lan lại có một gia tộc cường đại như thế, nhưng ngay sau đó thần sắc trên mặt hắn đã khôi phục lại bình thường.
" Ngươi biết tử tinh long kỵ tướng đại diện cho cái gì không? Ngoại trừ bảy Pháp lam ở dĩ ngoại tháp thì đó chính là một trong những cường giả mạnh nhất của đại lục. Tử cấp chiến sĩ phối hợp với cửu cấp cự long mới có thể xưng là tử tinh long kỵ tướng. Mã Đặc Lạp Kỳ cả đời chuyên tâm nghiên cứu ma pháp, không có kết hôn, tất nhiên không có người kế thừa. Người con trai duy nhất của Mã Nhĩ đã hi sinh trong trận chiến cùng thú nhân tộc, để lại bốn đứa con nhỏ. Trong đó bé nhất là La Lan, trên nàng còn có ba ca ca, lớn tuổi nhất chính là Áo Tư Đinh, cũng chính là tộc trưởng đời thứ ba của la lan gia tộc. Tư chất của hắn có hơi kém so với nhị đệ là Áo Tạp Phúc, cũng là kim tinh long kỵ tướng trẻ nhất đại lục, tọa kỵ là một bát giai cự long thuộc thổ hệ. Tam ca của La Lan là Áo Lợi Duy Lạp, cũng cùng học với chúng ta tại Mễ lan võ học viện, là ngũ niên đệ tử, được tôn là đệ nhất nhân của vũ kĩ bộ, đã thu phục dược một cự long thuộc thủy hệ, trước mắt tiến vào thất giai, nghe nói sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp trở thành ngân tinh long kỵ tướng, có cơ hội trở thành kim tinh long kỵ tướng trẻ nhất của đại lục thay nhị ca hắn. Là người nhỏ nhất, La Lan rất được nuông chiều. Không giống với ba ca ca, nàng lựa chọn con đường ma pháp. Mã Đặc Lạp Kỳ không có con nên thương yêu đứa cháu gái này nhất, thậm chí theo thỉnh cầu của La Lan còn định vì bốn người bọn họ thành lập la lan dong binh đoàn do đích thân mình làm thủ tịch. Phải biết rằng tử cấp ma pháp sư gia nhập dong binh đoàn, cả đại lục này cực kì hiếm thấy. Ngươi đắc tội với La Lan không ít, sau này cần cẩn thận ".
Nghe Tô Lạp nõi xong, trong mắt Diệp Âm Trúc hiện ra vẻ suy tư, nhớ lại lúc đầu tại dong binh tổng hội đã gặp một tử cấp đại ma đạo sư, hiển nhiên chính là La Lan nhị gia - Mã Đặc Lạp Kỳ, ngoài ra còn một gã chiến sĩ trẻ tuổi không biết là nhị ca hay tam ca của nàng.
Tô Lạp thấy Âm Trúc trầm ngâm không nói, tưởng rằng hắn lo lắng cho hoàn cảnh của mình, cười khổ nói: " Mặc dù ngươi mới vào học viện vài ngày nhưng ngươi đã đắc tội với không ít người, người của la lan gia tộc này, lại có cả ám ma hệ chủ tướng Nguyệt Minh nữa chứ. Nguyệt Minh chính là thành viên của gia tộc Nguyệt huy - một trong tam đại gia tộc. Địa vị của nguyệt huy gia tộc so với la lan gia tộc không sai biệt lắm. Ông nội của Nguyệt Minh chính là Nguyệt Huy - ma pháp sư công hội trưởng của Mễ lan đế quốc, ám ma hệ đạt tới ngũ giai tử cấp ma đạo sư, nghe đồn là pháp sư cường đại nhất sau bảy Pháp lam của dĩ ngoại tháp, so với Mã Đặc Lạp Kỳ còn đáng sợ hơn a. May mà học viện viện trưởng Cách Sâm của chúng ta là tứ giai tử cấp ma đạo sư tinh thần hệ, ma pháp đại thần - chưởng quản tất cả ma pháp sư của Mễ lan đế quốc cũng có chút tiếng tăm nên họ mới không đến gây sự đấy ".
Ánh mắt DIệp Âm Trúc không chút biến động, vẫn trong suốt như trước, lạnh nhạt cười nói: " Giờ tính sao đây? Đi thôi ".
" A! Ngươi không lo lắng chút gì cho tình cảnh hiện tại của mình sao? ". Tô Lạp nhìn thái độ bình thản của Âm Trúc mà giật mình.
Diệp Âm Trúc vẫn mỉm cười: " Ngươi không phải dẫn ta đi kiếm việc sao? Nếu không đi nhanh, sợ rằng không còn đâu ".
" Xem ra lời của ta là đàn gảy tai trâu. Chẳng lẽ ngươi thật sự không có một chút lo lắng gì ư? ". Tô Lạp tự mình đã hiểu rằng mình hoàn toàn chịu thua Âm Trúc, vừa rồi chỉ giáo hắn một hồi cũng chẳng ăn thua, nhưng cũng không khỏi khâm phục khí độ của Diệp Âm Trúc. Đối mặt với tình cảnh như vậy, nếu là hắn, hắn không có cách nào để có thể thong dong được như vậy.
Diệp Âm Trúc vừa đi cùng Tô Lạp, vừa nói: " Có gì phải lo lắng, ngưới nói xem các đại nhân vật đối với ta có gì quan hệ? Cháu gái bọn họ bị ta công bình đánh bại trên võ đài, bọn họ tìm cớ gì để đến Mễ lan học viện gây sự ". Từ nhỏ đến lớn sống cùng một chỗ với hai ngưởi đạt tử cấp, hắn đã quá quen với thực lực của hai ông nội. Hơn nữa tu luyện trúc đấu khí khiến cho bản tính hắn bình thảnh nhưng lại cứng cỏi, bất khuất.
Hai người đi dạo trong Mễ lan thành một lúc, Tô Lạp giờ mới dẫn Âm Trúc tới mục đích chính. Đó là một tiểu lâu yên ắng, tại Mễ lan thành phồn hoa quả thực rất hiếm có, hơn nữa nó không phải ở một vị trí vắng vẻ mà ở ngay bên cạnh ngã tư đường. Chung quanh có chút lạnh lẽo. Tiểu lâu gồm ba tầng, có kiến trúc rất đặc biệt, chiếm diện tích không quá lớn, có vẻ giống với nơi dạy học của thần âm hệ. Mái nhà tám cạnh, kết hợp với màu xanh biếc như lưu ly tạo cho ngưởi ta cảm giác thư thái. Cây cối xung quanh được trồng rất phù hợp, cây nào cũng cao lớn, mặc dù khí trời rét lạnh nhưng nơi đây cây cối vẫn sinh trưởng tốt tươi dị thường. Sự kết hợp hài hòa với cây trồng tạo cảm giác tự nhiên trong từng hơi thở. Điều kì dị nhất chính là ở ngay giữa tiểu lâu có một gốc cây đại thụ, tựa hồ nơi này được xây dựng chỉ vì cây đại thụ đó. Từ tầng ba trở đi, một tầng là màu lam nhạt cùng hoa nhỏ nở rộ, tỏa ra hương khí cổ phác điền nhã, khiến con người dễ dàng đắm chìm trong loại không khí đó. Có lẽ do xuất thân từ bích không hải nên Diệp Âm Trúc đối với nơi này không khỏi nảy sinh một cảm giác thân thiết.
" Thấy thế nào? Khi ta đi qua nơi này, thấy bảng tuyển người làm. Hoàn cảnh tốt, hơn nữa thù lao cũng không tệ. Đây là một trà lâu. Người phục vụ mỗi ngày thu vào khoảng mưởi ngân tệ. Nếu làm tốt thì tiền lương càng cao. Chúng ta vào thôi ". Vừa nói xong, Tô Lạp đã kéo ống tay áo của Diệp Âm Trúc hướng tới trà lâu. Đến nơi, Diệp Âm Trúc ngước nhìn thấy một tấm biển to có ghi: Phiên lan hiên. Cái tên này tựa hồ có chút quen thuộc a! Hắn không kịp suy nghĩ đã bị Tô Lạp kéo vào.
" Xin lỗi, nhị vị tiên sinh, chúng ta chưa bắt đầu buôn bán ". Một gã khoảng hai mươi tuổi bước ra ngăn cản hai người. quần áo màu lam tựa hồ là người phục vụ, tuy tướng mạo bình thường nhưng trên người tỏa ra một khí chất điềm đạm khiến người khác dễ sinh hảo cảm.
" Chúng ta không phải tới uống trà, nơi đây hình như đang tuyển người làm, ngày hôm nay chúng ta đến xem thử ". Tô Lạp vội hỏi. N
gười phục vụ mỉm cười đáp: " Xin lỗi, các ngươi tới chậm. Ngày hôm qua đã là hạn đăng kí cuối cùng. Buổi chiều hôm qua đã có hơn ba trăm người đến thử việc, chúng ta đã tuyển được người thích hợp rồi ".