"Không phải bình thường dì vẫn hay khen Đại Tiêu sao?"
Tiêu Mỹ Nhân không hiểu rõ điều này, Đản Đản a di luôn nói với bé Đại Tiêu tốt thế này, Đại Tiêu tốt thế kia, nhưng hôm nay tại sao lại nói Đại Tiêu như vậy a.
A Đan đứng dậy đi lấy hộp sữa
"Con là trẻ em thì biết cái gì, người ở dưới mái hiên nhà khác không thể không cúi đầu, a, ý tứ của dì chính là Đại Tiêu nhà con chịu trách nhiệm phát cơm phát gạo cho dì cho nên dì phải nghe theo lời của nàng."
"Đại Tiêu phát cơm cho dì? Đại Tiêu là đầu bếp sao?"
Tiêu Mỹ Nhân nghe thấy ăn uống liền khẩn trương hẳn lên, A Đan nghẹn họng, bưng sữa đi đến bên cạnh Tiêu Mỹ Nhân
"Uống sữa đi, mang một miệng đầy táo nuốt xuống hết."
"Dạ."
Tiêu Mỹ Nhân nhận lấy sữa, rất nghiêm túc uống, nhìn khóe môi nàng dính bọt sữa cùng với hai má béo ục ục. A Đan nhịn không được dùng sức hôn một cái lên má bé.
"Đại Tiêu nhà con không phải đầu bếp, nàng nếu là đầu bếp thì không ai dám ăn cơm nàng làm a. Ai, kỳ mà nói dì rất đồng tình với mẹ Hạ nhà con, mỗi ngày phải dỗ một tiểu bảo bảo là con cũng đủ mệt rồi, còn phải dỗ thêm một đại bảo bảo nữa, vậy mà mẹ Tiêu con còn thấy không đủ phiền toái, muốn sinh thêm một tiểu bảo bảo thứ ba nữa."
"Thế nhưng mẹ nói nếu lại có một tiểu muội muội nữa thì có thể cùng con chơi đùa a."
Tiêu Mỹ Nhân cảm thấy làm con một rất cô đơn, làm chuyện xấu cũng không có người giúp bé cầu xin, nếu lại có thêm muội muội xinh xắn thì thật tốt biết bao nhiêu.
A Đan xoa xoa vết sữa trên miệng của bé
"Con ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, nếu con thật sự có thêm một muội muội, phỏng chừng Đại Tiêu nhà con sẽ vui vẻ đến chết, mỗi ngày lôi mẹ Hạ đi chơi khắp nơi, trực tiếp cho con trông giữ muội muội."
"Đi chơi khắp nơi?"
Nhắc tới chơi, ánh mắt Tiêu Mỹ Nhân phát ra ánh sáng, trực tiếp xem nhẹ việc có thêm một muội muội
"Con cũng muốn đi."
"Người ta đi có đôi có cặp, dắt theo một đứa bé như con làm gì?"
A Đan lại đút vào miệng, Mỹ Nhân một miếng trái cây, Mỹ Nhân bình thường không thích ăn trái cây chỉ thích ăn đồ ngọt, chỉ có cách kể chuyện cho bé nghe, lúc đó cho cái gì bé cũng ăn cái đó, Mỹ Nhân không vui bĩu môi
"Hai mẹ đi chơi được thì vì cái gì con không thể đi cùng."
A Đan nhìn động tác bĩu môi của Tiêu Mỹ Nhân, không thể không cảm thán, quả thực cùng điệu bộ của Tiêu tổng giống nhau như đúc a, sức mạnh của huyết thống thật quá cường đại.
"Con còn nhỏ, dì không nên giải thích cho con, con chỉ cần biết hai mẹ con của con cũng cần không gian riêng, hiểu không? Chính là con để hai mẹ có thể ở cạnh nhau, còn con thì phải tự lập hơn. Con sắp năm tuổi rồi, phải học cách tự lập đi. Học tập dì của con đây này, dì ngay từ khi còn nhỏ đã phụ giúp làm việc nhà rồi đấy."
"Vì cái gì con không thể cùng hai mẹ chơi đùa?"
Tinh thần truy vấn ngọn nguồn của Tiêu Mỹ Nhân tiếp tục phát huy, bé luôn luôn bụng dạ thẳng thắn, người khác nói cái gì bé không hiểu thì sẽ không chịu nghe lời theo. A Đan nhíu mày suy nghĩ một chút để tìm từ ngữ thích hợp, ho một tiếng nói
"Hiện tại có phải con hay phát hiện khi....khi con tỉnh lại trên giường chỉ còn một mình thôi phải không???"
Mỹ Nhân suy nghĩ một chút gật đầu
"Đúng vậy a, Đại Tiêu cùng mẹ đi chuẩn bị cơm cho con
A Đan trợn trắng mắt, cái cớ ăn uống này lừa gạt hài tử được nhưng không thể lừa gạt tôi a.
"Dì nói cho con biết nha, kỳ thật mỗi lần hai mẹ con nói đi nấu cơm chính là muốn đi sinh muội muội cho con đó."
A Đan giảm thấp âm thanh xuống, bộ dạng lấm la lấm lét như ăn trộm, Tiêu Mỹ Nhân nghe xong trợn tròn đôi mắt, không hiểu hỏi lại
"Đi phòng bếp có thể sinh muội muội sao? Dùng cái gì sinh, nồi sao?"
"Ách..."
Đang gọt hoa quả, A Đan thiếu chút nữa bị vấn đề của Mỹ Nhân làm cho kinh hãi, tay run lên mém cắt trúng vào ngón tay, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mỹ Nhân, thì nhìn thấy hai mắt ánh ra khát vọng tri thức hừng hực của bé, Mỹ Nhân nhìn chằm chằm vào nàng, điệu bộ này có vẻ như nhất định phải hỏi ra cái gì đó mới cam tâm.
A Đan có chút lúng túng ho khan một tiếng, nàng cho là mình cần phải giải thích với Tiêu Mỹ Nhân tiểu bằng hữu một chút về vấn đề thâm sâu này. Nhưng còn chưa đến phiên nàng giải thích, hai người mẹ ở ngoài cửa nghe ngóng cả nửa ngày đã không nhịn được nữa, đẩy cửa vào phòng.
"Đại Tiêu, Mẹ."
Tiêu Mỹ Nhân vừa nhìn thấy hai mẹ nắm tay nhau bước vào liền vui vẻ không thôi, đem miếng hoa quả vừa mới cầm quăng ra, bé từ trên ghế sa lon bò xuống, hưng phấn hướng về phía hai người chạy tới. Hạ Linh Doanh buông tay Tiêu Mạc Ngôn ra ôm bé lên, ấp vào trong ngực, cuối cùng nàng còn nhìn A Đan liếc một cái, ánh mắt kia giống như cười mà không phải cười, bao hàm đầy thâm ý.
"A Đan."
Tiêu tổng lên tiếng, A Đan lập tức để dao xuống, đứng vững
"Có mặt!"
Đã xong, lần này bị bắt tại trận, xem ra nàng không chết cũng tàn phế.
Tiêu Mạc Ngôn đi đến bên người A Đan dạo quanh một vòng, bắt đầu đánh giá, A Đan như gặp phải quân địch, dáng đứng so với chào cờ còn thẳng hơn. Nàng không biết Tiêu tổng cùng phu nhân đến cùng đã nghe qua bao nhiêu, cũng không dám tự tiện giải thích, mấy việc ăn trộm gà bất thành mà bị mất nắm gạo~A Đan không rảnh để làm. Địch bất động ta bất động, đây là chiến thuật mà A Đan luôn áp dụng.
Tiêu Mỹ Nhân ở trong lòng Hạ Linh Doanh nhìn thấy điệu bộ này của A Đan vỗ tay cười "khanh khách", chuẩn bị xem trò hay. Bé cùng Tiêu Mạc Ngôn chơi đã quen, bình thường sẽ chơi trò sắm vai nhân vật gì gì đó, ví dụ như bé đóng vai siêu nhân Tiêu Mạc Ngôn sẽ là yêu quái lưu manh, bé sắm vai ngôi sao ca nhạc Tiêu Mạc Ngôn sẽ vào vai fan cuồng, bé sắm vai hổ Tiêu Mạc Ngôn sẽ là thỏ trắng, dù sao mỗi lần Tiêu Mỹ Nhân đều đùa rất vui vẻ, bé con cũng không phụ sự mong đợi của mọi người luôn luôn phát ngôn ra những câu gây chấn động
"Chơi trò lãnh đạo kiểm tra công tác a."
Tiêu Mỹ Nhân vỗ tay rầm rộ, Hạ Linh Doanh xoa xoa trán, đứa nhỏ này, cái tư thế xem trò vui, ôi trời, quả thực cùng Tiêu nhà nàng giống nhau như đúc.
Biểu hiện của Tiêu Mạc Ngôn rất nghiêm túc, nàng cảm thấy đây tuyệt đối không phải là một vấn đề để đùa giỡn, trẻ nhỏ làm sao có thể tùy tiện lừa gạt, bản thân nàng là người thiện lương, chưa bao giờ tùy tiện lừa gạt hài tử. Đó là một vấn đề trọng yếu, nàng phải ở trước mặt Tiêu Mỹ Nhân chứng minh sự trong sạch của mình.
"A Đan, cô vừa nói ta thế nào lặp lại một lần nữa coi. Ta làm sao lại lừa gạt Mỹ Nhân tiểu bảo bối cơ chứ?"
Phía sau lưng A Đan bắt đầu đổ mồ hôi, nàng lắc đầu, chết cũng không thể thừa nhận
"Báo cáo Tiêu tổng, cái gì tôi cũng chưa nói!"
Tiêu Mỹ Nhân tuy lanh lợi nhưng là một tiểu cô nương thành thật chất phác, khuôn mặt bánh bao mập mạp cười cười, bắt đầu vạch trần
"Đản Đản a di nói Đại Tiêu thông minh vì ăn táo, thích nhất chính là ăn táo, không có việc gì làm thì ở trước cửa Thánh Hoàng giả chết, mẹ là tốt bụng cứu giúp, hiện tại mỗi ngày gạt con nói là đi làm cơm nhưng thật ra là lôi kéo mẹ đi vào phòng bếp sinh muội muội cho con."
A Đan mém nữa rơi lệ, Hạ Linh Doanh ôm con gái của mình, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc, thật không ngờ Mỹ Nhân lại có trí nhớ siêu phàm cùng năng lực tổng hợp câu chuyện như vậy.
Tiêu Mạc Ngôn cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Mỹ Nhân, đáy lòng đột nhiên muốn tiểu bại hoại này sớm lớn lên, như vậy nàng có thể an tâm đem Thánh Hoàng giao cho con, còn mình mang theo phu nhân đi tiêu diêu tự tại, tiểu gia hỏa này khẩu khí cùng cách đối nhân xử thế không hề thua kém nàng hồi nhỏ.
Nhìn A Đan khẩn trương, Tiêu Mặc Ngôn chỉ biết ngao ngán thlử dài, lắc đầu
"Thật không ngờ cô lại như vậy, ta còn muốn cô giúp ta trông coi Mỹ Nhân, nếu giao cho cô, một đứa bé tốt bụng, thánh thiện, trong sáng có lẽ sẽ trở thành bà tám nhí."
"Ưʍ...tôi cảm thấy Mỹ Nhân tư chất thông minh, không cần tôi dạy cũng sẽ bước lên con đường phát triển trở thành nữ vương, một đi không trở lại a..."
Khí thế của A Đan ngày càng yếu xìu đi, ỉu xìu nhìn thoáng qua Tiêu Mỹ Nhân, xong rồi, tiền thưởng, tiền lương tháng này khẳng định là đi tong, thật là tiểu hỗn đãn e sợ thiên hạ không loạn.
Tiêu Mỹ Nhân nhìn A Đan cúi đầu ảo nảo, vội vàng từ trên người Hạ Linh Doanh trượt xuống, chạy đến bên người A Đan, vươn cánh tay mập mạp ra vỗ vỗ
"Đản Đản a di, con ôm nè, không khóc, Đại Tiêu khi dễ dì, con thươnggg."
Âm thanh và hơi thở trẻ con như một liều thuốc kích thích đến trái tim của A Đan, hơn nữa còn là trước mặt Tiêu tổng cùng phu nhân, A Đan vui vẻ ôm lấy Mỹ Nhân, hôn một chút lên khuôn mặt đáng yêu bụ bẫm kia, Mỹ Nhân ở trong ngực nàng cười khanh khách vui vẻ, biết rõ A Đan a di đã vui vẻ trở lại, bé mới nói tiếp
"Chính dì cũng nói mà, Đại Tiêu đặc biệt rất thích khi dễ người khác, nhất là thích khi dễ xong người kia ỉu xìu a, dì không thể ỉu xìu, phải giữ vững tinh thần, học tập giống con nè, chúng ta tạo thành một nhóm, phải cùng nhau tiến lên."
Nói xong, Tiêu Mỹ Nhân học điệu bộ an ủi mà bình thường A Đan hay làm với mình, sờ lên mặt A Đan xoa xoa
"Ngoan, con thương."
A Đan: (◎.◎).....
Tiêu Mạc Ngôn:????!!!!
Hạ Linh Doanh:....