Đối với sự thông minh của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh vừa yêu lại vừa hận. Rất nhiều lời nói, không cần phải giải thích gì nhiều, Tiêu Mạc Ngôn luôn có thể hiểu rõ ngọn ngành, không cần tốn sức nói ra, có đôi khi thậm chí sẽ có tâm linh tương thông mà hiểu lẫn nhau. Thế nhưng sự thông minh này ngay thời điểm nhạy cảm, sẽ biến thành một con dao hai lưỡi, có rất nhiều lời muốn nói ra lại trở nên khó có thể mở miệng.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, lạnh lùng, không nói câu nào. Sự im lặng của Hạ Linh Doanh đã chứng minh suy đoán của cô, nếu đã như vậy, cô còn gì để nói nữa đâu? Qua thật lâu, Hạ Linh Doanh không muốn bầu không khí quá mức trầm trọng, nàng ngẩng đầu, nhích đến bên người Tiêu Mạc Ngôn, cầm tay của cô: "Tiêu, em còn chưa tặng quà sinh nhật cho chị."
Một câu nói này đã khiến cho khuôn mặt vốn đang lạnh như băng của Tiêu Mạc Ngôn có hơi động đậy, cô nhìn Hạ Linh Doanh cầm tay mình lên, chậm rãi chăm chú đeo vào đó một xâu chuỗi đã chuẩn bị sẵn. Giống như là đối với một vật dễ vỡ, Hạ Linh Doanh đeo xâu chuỗi Phật lên tay Tiêu Mạc Ngôn một cách nhẹ nhàng, nàng không chớp mắt, biểu lộ sự thành kính mà chăm chú. Xâu chuỗi Phật này là do nàng tốn rất nhiều công sức tìm một cao tăng cầu được, đeo lên tay có thể cầu cho người đó cả đời bình an, tâm thành tức linh, Hạ Linh Doanh tin rằng dù cho tạm thời không có mình chăm sóc, Tiêu Mạc Ngôn vẫn có thể thuận buồm xuôi gió, yên vui không lo âu. Tiêu Mạc Ngôn vẫn nhìn Hạ Linh Doanh, như đang nghĩ gì đó. Đeo xong rồi, Hạ Linh Doanh mỉm cười, xâu chuỗi Phật màu nâu đeo trên tay Tiêu Mạc Ngôn còn hợp hơn so với tưởng tượng của mình, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chuỗi Phật trên tay, hỏi: "Đây là nguyên nhân em đi?"
Quả nhiên, không gì có thể gạt được Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, nhìn cô: "Tiêu, không phải em rời đi, chẳng qua gần đây em và Đằng Diêm lên kế hoạch, muốn quay một bộ phim điện ảnh liên quan đến đề tài tôn giáo, cho nên có thể em sẽ đi hơi lâu một chút."
Tiêu Mạc Ngôn rút tay lại, đứng dậy, khoanh tay trước ngực, đưa lưng về phía Hạ Linh Doanh.
Rất hiểu ngôn ngữ cơ thể của Tiêu Mạc Ngôn, mỗi khi cô tức giận nhưng lại không muốn cãi nhau, cô đều như thế đối với Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh im lặng, phản ứng của Tiêu Mạc Ngôn đúng như nàng dự đoán, thậm chí còn bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Nhưng càng yên tĩnh, lại càng khiến trong lòng không ngừng cuộn sóng, là một kiểu giày vò trong sự đợi chờ kết quả.
Qua thật lâu, Tiêu Mạc Ngôn mới thở dài, cô quay người lại, nhìn Hạ Linh Doanh, dùng giọng điệu không lên xuống không tình cảm để hỏi: "Tôi không hiểu nổi, vì sao em lại cố chấp như vậy. Lúc trước, chúng ta giằng co bao lâu, tốn bao nhiêu tâm huyết mới ở bên nhau được. Bây giờ vì cái gì mà em lại vội vã muốn rời xa tôi? Chẳng lẽ qua thời gian dài, tình cảm chúng ta phai nhạt, hay là do tuổi càng lớn, tôi đã không còn sức quyến rũ, không hấp dẫn em được nữa?"
Những lời này của Tiêu Mạc Ngôn làm Hạ Linh Doanh bất ngờ không kịp chuẩn bị, lòng nàng khẽ run rẩy, tiến lên một bước, nàng muốn ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, lại bị Tiêu Mạc Ngôn thật nhanh tránh sang một bên. Mới gặp lại, đã muốn đi, Hạ Linh Doanh đang muốn giày vò cô sao?
"Vì sao chị lại nghĩ như vậy? Tiêu, em chỉ muốn theo đuổi ước mơ còn chưa thực hiện xong mà thôi."
"Phải đi bao lâu?" Tiêu Mạc Ngôn không quan tâm tới lời nói của Hạ Linh Doanh mà hỏi, Hạ Linh Doanh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Không xác định, nửa năm… có lẽ là một năm."
"Một năm?" Tim Tiêu Mạc Ngôn đập mạnh, ánh mắt tràn đầy lửa giận, "Em nói em muốn đi một năm?"
"Phải." Hạ Linh Doanh cố chấp nhìn vào mắt cô, "Tụi em muốn đi Tây Tạng, làm phim về tôn giáo vốn không dễ quay, cho nên sẽ hơi lâu một chút."
"Ha ha, vừa rồi em nói là gần đây mới có ý tưởng, nhưng sao tôi lại cảm thấy như là em đã lên kế hoạch từ lâu rồi."
Đối với việc Tiêu Mạc Ngôn nghiền ngẫm từng chữ một, Hạ Linh Doanh biết rõ nguyên nhân cô nổi giận, không giải thích, không tranh cãi.
"Lần nào cũng là như thế này, Hạ Linh Doanh, em đừng nên đem chuyện mình đã quyết định xong hết rồi mới đến 'thương lượng' với tôi có được không? Em có lý tưởng của em, em có tín ngưỡng của em, tôi không ngăn cản em, thế nhưng rốt cuộc em có suy nghĩ cho tôi hay không? Một tháng thì tôi còn chịu đựng được, mà một năm…" Giọng Tiêu Mạc Ngôn có chút nghẹn ngào, tâm tình cũng dần dần trở nên kích động, Hạ Linh Doanh từ từ cúi đầu.
"Vì để có nhiều thời gian ở bên em, mọi chuyện ở Thánh Hoàng tôi đã đẩy rồi lại đẩy, những quyền lợi có thể buông tôi đều đã buông hết rồi, chỉ mong muốn có thêm từng chút từng chút thời gian ở bên em, việc này có bao nhiêu mạo hiểm không phải tôi không biết rõ, nhưng cuối cùng là đây sao? Em thì ngược lại, đi Tây Tạng? Một năm? Em có để tôi ở trong lòng hay không, có từng để tâm đến suy nghĩ của tôi hay không?"
Tiêu Mạc Ngôn đem toàn bộ bất mãn uất ức đã nhẫn nhịn trong lòng rất lâu phát tiết ra hết, Hạ Linh Doanh yên lặng lắng nghe, nàng biét rõ nếu như ngay lúc này nàng đi tranh luận với Tiêu Mạc Ngôn chỉ làm cho mọi chuyện càng thêm không thể cứu vãn, duy nhất có thể làm, chính là đợi cho Tiêu Mạc Ngôn hạ hỏa, nàng mới tiến lên vỗ về.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh vẫn bất động, hai người cứ vậy giằng co qua lại, cho đến khi điện thoại Hạ Linh Doanh vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh khó chịu này.
"A, Má Từ, chị ấy?" Hạ Linh Doanh cầm di động liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói: "Chị ấy ở đây, có thể không đem theo điện thoại, chúng con sẽ về, vâng, ăn cùng với má."
Tiêu Mạc Ngôn có một thói quen, chỉ cần không phải là tình huống gì đặc biệt, chỉ cần cùng Hạ Linh Doanh đi riêng, cô đều để điện thoại ở chỗ thư ký. Má Từ làm xong cơm trưa không tìm được cô, chỉ cần gọi cho Hạ Linh Doanh là được.
"Má Từ bảo chúng ta quay về ăn cơm." Cúp điện thoại, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn nói, Tiêu Mạc Ngôn không nhìn nàng, trực tiếp đi xuống núi, bước chân như mang theo tức giận, chân bước nhanh dứt khoát, quả quyết. Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, đi theo.
Trên đường về nhà, im lặng lạnh lẽo chắn giữa hai người.
Hạ Linh Doanh muốn mở miệng nói gì đó để làm bầu không khí dịu lại, nhưng Tiêu Mạc Ngôn không cho nàng cơ hội này, một mực nghiêm mặt lái xe, không thèm liếc nàng lấy một cái.
Vào nhà, Má Từ cũng nhanh chóng cảm giác được bầu không khí lạnh lẽo này, bà cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh hướng về phía bà lắc đầu, không lên tiếng. Tuy thường ngày Má Từ tinh nghịch, nhưng đối với tính tình Tiêu Mạc Ngôn bà vẫn ghi nhớ trong lòng, nếu nhớ không lầm, lâu lắm rồi bà không có thấy tiểu thư tức giận đến như vậy.
Lúc ăn cơm, cả buổi Tiêu Mạc Ngôn vẫn đen mặt, cuối cùng, cô bị Hạ Linh Doanh làm cho tức đến nỗi cơm cũng ăn không được mấy miếng, ném đôi đũa lên bàn rồi xoay người đi. Thậm chí ngay cả phòng cũng không vào, một cước nhấn ga, trực tiếp quay về Thánh Hoàng, lại nhắm mắt làm ngơ.
Trên bàn cơm, tâm tình Hạ Linh Doanh sa sút húp canh, Má Từ nhìn ra sân, thở dài, "Nhìn tiểu thư như vậy, Hạ Hạ, cô lại muốn ra ngoài quay phim nữa sao?"
Không phải Má Từ đoán chuyện như thần, chẳng qua là nhiều năm nay người và chuyện có thể khiến Tiêu Mạc Ngôn để tâm thật sự quá ít, Hạ Linh Doanh tuyệt đối là giữ vị trí số một. Hạ Linh Doanh vốn đã cảm thấy vô cùng áy náy khổ sở, giờ nghe Má Từ nói vậy, trong lòng lại càng khó chịu.
"Lần này muốn đi bao lâu?" Mã Từ nhìn sắc mặt Hạ Linh Doanh mà hỏi, Hạ Linh Doanh gật đầu, giọng nói nghe ra có hơi đắng chát, "Sợ là phải một năm."
Má Từ bỗng sững người, kinh ngạc nhìn Hạ Linh Doanh. Một năm? Khó trách tiểu thư lại tức giận như vậy.
"Má Từ, má ăn đi, con lo cho chị ấy, đi Thánh Hoàng xem sao." Hạ Linh Doanh cũng không có khẩu vị, buông bát đũa liền đi ra ngoài, đuổi theo.
Má Từ nhìn nàng lắc đầu, hai người này đều bướng bỉnh như vậy. Thật ra Má Từ có thể đứng ở góc độ của Hạ Linh Doanh mà hiểu được, dù sao hai người đứng bên nhau chính là cân bằng, tuy rằng mấy năm này sự nghiệp của Tiêu Mạc Ngôn đã nhẹ rất nhiều rồi, nhưng những tích góp ngày trước còn đó, Thánh Hoàng vẫn khiến cô vui vẻ, nhất là đám lão già đã rút khỏi vũ đài, cô ở công ty càng nắm chắc quyền lực. Mà Hạ Linh Doanh không phải loại người có thể tình nguyện làm chim hoàng yến bị người ta nhốt trong nhà, tuy làm đạo diễn không bao lâu, kinh nghiệm cũng không đủ, nhưng bằng vào kinh nghiệm tích lũy lúc trước, sự cố gắng cùng với tầm nhìn đặc biệt của mình, mà cũng có chút danh tiếng, cái đó gọi là không thể khinh thường nhân tài mới xuất hiện, huống chi đây là sự nghiệp Hạ Linh Doanh yêu tha thiết, làm sao nàng dứt bỏ cho được.
Hạ Linh Doanh vội vã đi đến Thánh Hoàng, từ trên xuống dưới Thánh Hoàng đều biết nàng, không ai dám ngăn cản, nàng đi một đường không trở ngại đến trước cửa phòng tổng tài, gặp hai thư ký từ bên trong đi ra, hai người thấy Hạ Linh Doanh, cười cười: "Ồ, chị về rồi à?"
"Tiêu tổng đâu?" Hạ Linh Doanh không kịp khách sáo với hai người, có hơi lo lắng hỏi. Hai thư ký nhìn nàng như vậy cũng biết là có chuyện gấp, vội vàng nói: "Còn không phải là do Tống tỷ (đại thư ký) vì di dân mà từ chức sao? Bây giờ có lẽ Tiêu tổng đang chọn người, Tiêu tổng luôn tự lựa người bên cạnh mình, giờ chắc đang ở bên trong xem tư liệu."
"Được, cám ơn." Hạ Linh Doanh gật đầu cười cười với hai cô thư ký, hai thư ký biết điều, không nói nhiều lời, lễ phép cười cười rồi lập tức tránh ra. Trước giờ Hạ Linh Doanh tìm Tiêu tổng chưa từng phải trình báo, hai người tại Thánh Hoàng đã gần như công khai thân phận, không còn là bí mật gì nữa, trên dưới Thánh Hoàng đều vô cùng tán dương 'bà chủ' vừa nhã nhặn lại đầy khí chất hơn người này.
Đi tới cửa, Hạ Linh Doanh dừng lại một chút, ổn định nhịp tim, gõ cửa, cả buổi không ai lên tiếng, nàng suy nghĩ một chút, đẩy cửa ra. Trong phòng, Tiêu Mạc Ngôn đang bắt chéo chân ngồi trên ghế chủ tịch, tay cầm tư liệu, miệng nói lẩm bẩm, giám đốc nhân sự đang cung kính đứng bên cạnh, nhìn thấy Hạ Linh Doanh cười cười, biết điều nói: "Tiêu tổng, ngài từ từ xem."
Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng một cái, gật đầu. Người đã đi ra ngoài rồi, Tiêu Mạc Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế, ung dung thản nhiên xem tư liệu. Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn một hồi, ánh mắt cũng chuyển qua cánh tay đeo xâu chuỗi Phật đang cầm tập tư liệu, tuy nhìn không rõ nội dung, nhưng nhìn sơ qua, chắc là sơ lược lý lịch cá nhân, nhìn Tiêu Mạc Ngôn lật qua lật lại, ảnh chụp chân dung của những cô gái xinh đẹp từng tấm từng tấm lướt qua trước mắt, bàn tay Hạ Linh Doanh bất giác nắm chặt lại, trong lòng như ăn phải thanh liên (hoa sen), đắng chát khó chịu.