Trần Dao cực kỳ ghét loại người thích dạy bảo người khác, nghe thấy Tòng Thanh Vũ gọi mình là đứa trẻ ngây thơ, sau đó có chút sợ hãi, buồn bực cuồn cuộn dâng lên. Chỉ là nó luôn cảm thấy Tòng Thanh Vũ này, tuy rằng bề ngoài trông rất nhã nhặn, nhưng mà luôn cảm thấy trên người cô ta mang hơi thở nguy hiểm, không thể trêu chọc. Đến cuối cùng, Trần nhị tiểu thư cũng chỉ không cam lòng thưởng cho bác sĩ Tòng một cái liếc mắt.
Mà Trần Ngữ vốn là cùng mấy người bạn thân của mình ra ngoài vui vẻ, bây giờ bị em gái mình cùng với vị bác sĩ trước mặt lầm ầm ĩ, trong lòng hoàn toàn không còn chút hào hứng nào. Tiếng huyên náo ở bốn phía khiến đầu rất đau, cô nghĩ mau xách tên phiền toái Trần Dao này đi. Cô nói: "Bác sĩ Tòng đúng không? Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, nếu như cô đã cứu mạng Dao Dao, mà trên đời, mà quả thực trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng tiền giải quyết được, đã vậy, tôi bán cho cô mặt mũi này. Nhưng, muốn tôi bỏ mấy người bạn này để đi thỏa mãn yêu cầu của cô, mặc kệ thế nào, tôi đều cảm thấy…"
Tòng Thanh Vũ là người thông minh, dù cho Trần Ngữ không có nói hết, cô cũng biết: "Là muốn đánh cược một phen hay sao đây?"
"Để mọi người làm chứng." Trần Ngữ vỗ tay một cái, hét lớn gọi người xung quanh tới đây, "Bác sĩ Tòng, cô uống hết chai Vodka này, tôi đáp ứng cô." Trần Ngữ không có ý tốt cười. Cô thấy Tòng Thanh Vũ cũng chỉ là đứa con gái nhã nhặn yếu đuối, không giống như có thể uống rượu.
Mấy cô gái xung quanh vây lại xem kịch hay, nghe xong câu nói của Trần Ngữ, làm mọi người hưng phấn không thôi, bắt đầu ồn ào.
Tòng Thanh Vũ nhìn nhìn bàn rượu, càng thêm vui vẻ. Ánh mắt của cô xuyên qua đám người, hạ xuống góc kia, cố ý nhìn Triệu Y Cách một cái, đối phương vẫn làm ra vẻ không phải chuyện của mình, mang dáng vẻ của bề trên, thậm chí mắt nàng còn chẳng thèm nhìn qua Tòng Thanh Vũ, chỉ là không đếm xỉa đến như mấy người kia.
Thấy Tòng Thanh Vũ ngẩn người không nói một lời, Trần Ngữ cho là cô sợ, lời lẽ vô tình chế nhạo: "Bác sĩ Tòng không thể, hay là vẫn không nên miễn cưỡng. Mà chuyện này vốn là chuyện riêng của tôi và em gái, người ngoài vẫn không nên nhúng tay vào."
Cô gái này vừa nói, nhưng đã đem sự chú ý trên người Triệu Y Cách của Tòng Thanh Vũ đang lơ đễnh kéo lại. Phép khích tướng gì gì đó, ở người tâm bình lặng như bác Tòng không có tác dụng.
Tòng Thanh Vũ thu hồi ánh mắt: "Trần tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang nghĩ, tôi có thể nói yêu cầu nho nhỏ hay không?"
"Ha ha, bác sĩ Tòng sẽ không phải muốn đem Vodka đổi thành nước lọc đó chứ?" Trần Dao này, tuổi còn trẻ, miệng thì lại độc ác.
Tòng Thanh Vũ sẽ luôn luôn dễ tính, càng sẽ không tức giận với một đứa nhóc: "Không phải, tôi chỉ hy vọng chốc nữa sẽ có người đưa tôi về, muốn một tài xế sẽ không quá đáng chứ?"
Phụ nữ xung quanh đúng như Trần Dao đã nói trước đó, có không ít hứng thú với Tòng Thanh Vũ. Nghe xong yêu cầu đưa người đẹp này về nhà, trong đầu hiện lên vô số tà niệm, cả đám phía sau tranh nhau chen lấn nói mình có thể làm tài xế.
"Có thể. Cùng lắm thì để Kiều Nam đưa cô về, tôi nghĩ Kiều Nam sẽ không để ý đâu."
Ai nói?! Kiều Nam nghe được Trần Ngữ gọi tên mình một tiếng, vẻ mặt không tình nguyện, trong nhà cô còn có một bà vợ hung dữ đang chờ cô về, vốn là mình định chuồn về trước rồi, nào biết được gặp chuyện xui xẻo này đâu chứ. Chẳng những đi không được, chốc nữa còn phải đưa tên bác sĩ đáng chết này về. Chuyện này nếu như để vị trong nhà biết được, mình sẽ bị cô ấy ném lên giường làm gần chết. Không được! Không muốn! Trần Ngữ bồ là đồ hại bạn!
Thời điểm Kiều Nam lo lắng muốn chết, Tòng Thanh Vũ nói: "Không, tôi hy vọng cô gái kia đưa tôi về." Nụ cười của cô từ từ mở rộng, chỉ đến Triệu Y Cách ngồi trong góc.
Tất cả người xem đều nhìn vào Triệu Y Cách bị chỉ mặt.
Lần này, tâm hồn lơ lửng của Kiều Nam rơi xuống đất, nhưng mà đám người Trần Ngữ nghẹn cổ họng. Bà cô này, cô chọn ai không chọn, một mực chọn Triệu Y Cách. Chuyện Tòng Thanh Vũ là bác sĩ riêng của Triệu Y Cách, bọn cô cũng không biết.
"Bác sĩ Tòng vẫn đừng bắt bẻ nữa, không phải đưa cô về nhà thôi sao? Tài xế có thể, bọn tôi cũng có thể, còn chọn cái gì?" Ngô Nhất Kỳ đi ra giảng hòa, để Triệu Y Cách đưa cô ta trở về, vẫn là không nên nghĩ.
"Các người quá nguy hiểm." Ánh mắt tràn ngập ý cười của bác sĩ Tòng quét tới từng người, rõ ràng mang theo hương vị trêu tức.
Nghe xong những lời này, Trần Dao nhịn không được cười lên, lần đầu tiên nó cảm thấy vị bác sĩ mang dáng vẻ thư sinh này lại có điểm đáng yêu như thế. Nó cười được, mặc khác mấy người bị điểm tên, bao gồm cả Ngô Nhất Kỳ đều đen mặt. Cô ta là đang sợ bọn cô ăn sạch cô ta sao?
"Cô nói gì vậy! Cô kén cá chọn canh quá đây, bọn tôi còn không muốn!! Được thôi, cô muốn Y Cách đưa cô về, vậy cũng phải để người ta đồng ý!" Kiều Nam tính tình nóng nảy cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, lửa giận thoáng cái đã bùng lên.
Triệu Y Cách rút cuộc từ trên ghế salon đứng lên, chậm rãi đi tới, nhìn thẳng vào Tòng Thanh Vũ, nhàn nhạt nói: "Được, tôi có thể đưa cô về."
Lời này vừa nói ra, mấy tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất. Trên mặt Tòng Thanh Vũ không thể che giấu được nụ cười, quả nhiên uống hồng trà của cô bao lâu nay, vẫn có chỗ tốt.
"Y Cách?!" Triệu Y Cách luôn lạnh nhạt, dường như chuyện mấy năm trước có ảnh hưởng rất lớn với nàng, về sau, bản tính lãnh ngạo trời sinh của nàng càng thêm khó gần. Ngay cả những người bạn như bọn cô, hiếm khi ở cùng nhau, nói chuyện cũng nhiều lắm. Ngô Nhất Kỳ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng, ánh mắt Triệu Y Cách nhìn vào Tòng Thanh Vũ tuy vẫn ẩn chứa băng tuyết lạnh giá, nhưng mà Ngô Nhất Kỳ có thể cảm giác được ánh mắt này rất đặc biệt. Hai người này…
"Không cần nhiều lời rồi, bác sĩ Tòng có thể đã bắt đầu." Triệu Y Cách xoay người, đi đến bên Trần Ngữ.
Tòng Thanh Vũ đang chuẩn bị cầm chai rượu, không ngờ điện thoại vang lên. Tám phần là Kha Cảnh bên kia gọi tới, biểu hiện nhìn điện thoại gọi tới, quả nhiên. Chuyện cô nửa đường trêu chọc Trần Dao, trong lúc nhất thời quên mất cuộc hẹn quan trọng của mình, lần này thì nguy rồi.
"Alo?"
"Tòng Thanh Vũ, bồ lại chết chỗ nào? Đừng nói với mình là lại có bệnh nhân gì gì đó, cậu phải trở về giải quyết hậu quả nhé?" Quả nhiên, mình còn chưa nói được một câu, Hồ Oánh lớn tiếng hét to qua điện thoại rồi.
Tòng Thanh Vũ đem điện thoại cách xa một chút, không để tai mình gặp nạn: "Hồ Oánh, mình rất xin lỗi, đúng là bệnh nhân có việc thật." Người bệnh ở đây là chỉ Trần Dao, "Mình thật sự có việc, thay mình nói xin lỗi với Kha Cảnh. Thật sự hôm nay đi không được, lần sau các bồ muốn phạt mình thế nào, mình sẽ tiếp nhận hết. Không nói với bồ nữa, chỉ có thế thôi, gặp lại sau." Cô nói xong nhanh chóng cúp máy còn thuận tay khóa máy, không cho đối cơ hội trả lời.
Bên này Hồ Oánh phát cáu rồi, tức giận bất bình lên một số người chờ lên án Tòng Thanh Vũ.
Kha Cảnh cúi đầu nhìn ly bia cười cười, đem túi hồ sơ trên bàn bỏ vào túi: Tòng Thanh Vũ chính là Tòng Thanh Vũ.
Hồ Oánh hỏi: "Kha Cảnh này, trong túi to này là gì vậy? Còn không cho chúng ta xem?"
Kha Cảnh cười đến quỷ dị, đơn giản trả lời một câu: "Cơ mật cấp cao."
"Cho Thanh Vũ?"
"Ừ, có điều —— nhìn dáng dấp hôm nay như thế, mình thấy mình cần cân nhắc một chút, có nên đưa cho cậu ấy không." Kha Cảnh nheo mắt lại, trong mắt ẩn giấu tâm tình sâu không lường được.
Bên này ——
"Đợi lâu rồi." Tòng Thanh Vũ mở chai Vodka còn hơn phân nửa trên bàn kia, liền một cái ly cũng không cần, nâng chai rượu lên, đối với Triệu Y Cách nói: "Chai rượu này không những vì bản thân, còn vì chị." Cô chỉ hướng Triệu Y Cách, trong mắt mang ý cười, "Xem như tôi mời chị."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức sống động lên. Có mấy người còn kêu gào, hưng phấn hô hào. Tòng Thanh Vũ là một cô gái thú vị, người bên trong quán bar đều có hứng thú nồng đậm với cô. Cô gái như vậy, thật là làm cho người ta mê muội. Tính cách cô mạnh mẽ, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt có chút ốm yếu, lộ ra một cỗ cấm dục trang nhã, đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn chinh phục của những người đó.
Triệu Y Cách im hơi lặng tiếng nhìn cô, con ngươi cô trong suốt không chút sợ hãi, ngược lại là thản nhiên rộng rãi. Cô gái này, vì sao nàng không thể nhìn thấu được?
Tòng Thanh Vũ ngửa đầu, bất chấp Vodka mạnh thế nào, nó mạnh, chính mình so với nó càng dữ dội hơn. Chai rượu kề miệng, một mạch chảy vào miệng mình, thẳng đến khi thấy đáy, cô phồng miệng lên, trong miệng còn một ngụm cuối cùng. Ánh mắt cô đầy ngang bướng cùng sắc mặt tái nhợt hình thành sự đối lập rõ ràng, cô nhìn thẳng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Triệu Y Cách, đồng thời lau khóe miệng, quyết tâm, nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng. Sau đó, vô cùng tự nhiên lật chai rượu lại, dùng bày tỏ đã uống hết.
Đám người Trần Ngữ Trần Dao không thể tin nổi nhìn Tòng Thanh Vũ, một cô gái có chút nhu nhược, vậy mà có thể uống như thế, mày cũng không nhăn chút nào. Uống xong vẫn rất tốt, dường như chẳng có tí men say nào. Trần Dao mở mang tầm mất, có lẽ vị bác sĩ này không đơn giản như thế.
Người xung quanh lớn tiếng khen ngợi, vỗ tay, mọi tiêu điểm đều tập trung trên người Tòng Thanh Vũ.
Người trong cuộc thì đem chai rượu để lên bàn, vẫn nhãn nhặn cười: "Trần tiểu thư, giờ là lúc cô đưa em gái về nhà." Nói xong, lại đi về phía Triệu Y Cách, lời nói ra đều mang hơi rượu, cô nhẹ nhàng nói, "Đưa tôi về nhà đi."
Vẻ mặt Tòng Thanh Vũ uống rượu xong, sắc mặt tái nhợt dần nhiễm đỏ, trong trắng lộ hồng, kiều diễm vô cùng, chấn động tâm hồn. Tuy rằng cô nhìn qua trông chẳng có việc gì, nhưng mà rượu mạnh uống vào còn có ảnh hưởng, lúc cô đi đến bên cạnh Triệu Y Cách, không tự chủ lung lay một chút, Triệu Y Cách kịp thời đỡ lấy cô, chóp mũi truyền đến hương rượu nhàn nhạt trên người Tòng Thanh Vũ: "Đi thôi."
Một mảnh ao ước ghen tị, điều này mỹ nữ cao điều mà đi ra quán bar.
"Thật sự nhìn không ra, chị ta lợi hại như vậy!" Lúc này Trần Dao còn đắm chìm trong kinh ngạc.
Trần Ngữ tức giận liếc nó một cái: "Lo lắng làm gì? Vẫn chưa về nhà?!"
Trần Dao mím môi, về nhà thì về nhà, hung dữ như thế làm gì?!