Phi Thăng Chi Hậu

Chương 304: Phía sau bức màn

-Sư tôn!

Trì Thương kinh hô một tiếng, vội lao tới đỡ lấy Phong Vân Vô Kỵ, gấp giọng hỏi:

- Sư tôn, người sao vậy?

Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, ra hiệu cho Trì Thương buông tay ra, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng điều tức. Một lát sau, hắn thở ra một hơi, vẻ mặt cũng hồng hào hơn không ít.

- Không có việc gì…

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói, hai mắt chớp động:

- Rốt cuộc là chuyện gì?… Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

Trì Thương nghe vậy, cặp môi liền mấp máy đang định lên tiếng, bỗng nhiên ánh mắt của hắn đảo qua "Chiến Đế" cách đó không xa, khẽ giật mình:

- Người kia là ai, tại sao lại mặc đế bào giống như Chiến Đế? Hình dáng… cũng tương tự như vậy.

Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, lập tức hỏi:

- Ngươi vừa nói gì?

- Người kia mặc đế bào giống như Chiến Đế… sao vậy?

- Không phải câu này, câu sau nữa?

- Hình dáng cũng tương tự như Chiến Đế…

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên: "Hắn không phải là Chiến Đế? Không phải!…"

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ nhất thời không ngừng biến ảo, khi thì kinh nghi, khi thì hoang mang, khi thì lại như bừng tỉnh.

Ánh mắt của hắn đảo qua những Chiến tộc còn sót lại tại hậu phương Chiến Đế cung, trong lòng minh bạch: "Những người này đã sớm hiểu rõ, đây vốn không phải là Chiến Đế."

Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, tay phải giơ lên. Xa xa phía sau Chiến Đế cung, một gã Chiến tộc trên người đầy vết thương bỗng nhiên bay lên, bị một cỗ lực lượng hút về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Tay phải của hắn co lại, nắm lấy tên đệ tử Chiến tộc kia, lạnh lùng nói:

- Hắn rốt cuộc là ai?

Máu đen đầy trên khuôn mặt tên đệ tử Chiến tộc kia, mắt bên phải đã gần như bị mù. Nghe được thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ, hắn liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua "Chiến Đế" đang nằm trong vũng máu cách đó không xa, khóe miệng vẫn đang mỉm cười; giọng nói có phần bi thảm:

- Đó là… đệ tứ chiến tướng. Từ trăm triệu năm trước, võ công của hắn quá mức bá đạo, chiến ý đã đạt đến mức độ tiếp cận với đế quân. Bởi vì chiến ý vượt qua công lực bản thân quá nhiều, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, công lực bị phế. Trăm triệu năm trước, vì để giữa lại tính mạng của hắn, đế quân đã đóng băng hắn lại. Cho đến cách đây không lâu hắn mới tỉnh lại. Chiến ý bá đạo đã khiến cho chân khí trong cơ thể hắn không thể giữ lại quá lâu.

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng. Vốn tưởng rằng Chiến tộc đều cứng miệng, nhất định sẽ không trả lời, nhưng phản ứng của tên đệ tử Chiến tộc này lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Có phải cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hắn vẫn không xuất thủ hay không?

Tên đệ tử kia khóe miệng mỉm cười, máu đen trên mặt khiến cho hắn thoạt nhìn vô cùng đáng sợ:

- Thân thể của hắn từ lâu đã bị hư hại, cũng không thể trùng tu… Võ công có thể phế bỏ, nhưng chiến ý lại không cách nào mất đi… Đế quân đã lưu lại một chút công lực trong cơ thể hắn, đủ để cho hắn phát ra chiến ý cường đại, nhưng thời gian chỉ có một nén hương mà thôi. Bây giờ chắc người đã hiểu rõ vì sao hắn không động thủ rồi chứ? Ha ha ha…

- Vì sao lại nói cho ta biết những chuyện này?

Phong Vân Vô Kỵ dùng một tay nâng thân thể hắn lên cao, lạnh lùng nói.

- Vì sao à? Ha ha ha… Đệ tứ chiến tướng đã hoàn thành nhiệm vụ. Không lâu sau chính là lúc Chiến tộc ta xưng hùng thiên hạ.

Tên Chiến tộc kia kính phục nhìn thi thể của đệ tứ chiến tướng trên mặt đất, trong mắt hiện lên thần sắc điên cuồng.

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay gập xuống ném tên Chiến tộc kia ra xa, cũng không gϊếŧ hắn.

- Nói cho ta toàn bộ những gì người biết!

Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Trì Thương. Trên mặt lại khôi phục loại thần sắc bình tĩnh và trấn định, giống hệt như trong ấn tượng của Trì Thương.

"Chính là thần sắc này!" Trì Thương trong lòng kêu lớn. Sau khi Phong Vân Vô Kỵ chia ba phân thần, người bàng hoàng nhất chính là Trì Thương. Trong số hai vị sư tôn hiện nay, người mà hắn cảm thấy giống nhất chính vị sư tôn trước mặt, nhưng vẫn không phải là sư tôn trong ấn tượng.

Trong thời gian rất dài, cảm giác mà Đệ Tam phân thần cho Trì Thương vẫn có chút xa lạ, giống như một người có bề ngoài của sư tôn, nhưng tính tình lại không quá giống nhau.

"Sư tôn đã trở về!" Trì Thương trong lòng hét lên, nhìn Phong Vân Vô Kỵ trước mặt. Vẻ băng lãnh mà hờ hững, thần sắc trấn định, phảng phất như trong thiên hạ không thứ gì có thể khiến cho hắn biến đổi, hoàn toàn giống như hình tượng hoàn mỹ trong ấn tượng của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenHD

Phong Vân Vô Kỵ đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Trì Thương, vẻ mặt vẫn hờ hững và trầm tĩnh. Loại trầm tĩnh này luôn luôn là một loại lực lượng vô hình, có thể khiến cho những người chung quanh tín phục và bình tĩnh.

Trì Thương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đem những tin tức lần lượt nói cho Phong Vân Vô Kỵ một cách tỉ mỉ.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ đi đến Đao vực không lâu, đệ tử bên ngoài của Kiếm vực lại nhận được tin tức mới nhất: Giữa đường, Chiến Đế lại dẫn theo mười cao thủ Chiến tộc chuyển hướng đi đến Ma Vực. Tên đệ tử kia sau khi nhìn thấy, cảm thấy việc này quan trọng, liền suốt đêm chạy về Kiếm vực báo cho Trì Thương biết.

Khi tin tức Chiến Đế giữa đường đổi hướng tức đến tai Trì Thương, một đệ tử Kiếm vực tại nơi khác cũng truyền đến tin tức: Trước đó, một tin tức đã lưu truyền trong hệ phái tự do. Chủ nhân chân chính phía sau màn của Ma Vực cuối cùng xuất hiện, gọi là Ma Luyện Tông. Xuất hiện cùng với hắn còn có gần một ngàn cao thủ đứng đầu Ma Vực.

Bởi vì Ma Vực vẫn bảo trì yên lặng, rất lâu vẫn không có bất cứ phản ứng gì, đến gần đây mới đột nhiên xuất hiện, không ai biết được thật giả, vì vậy phạm vi lưu truyền cũng không rộng, tốc độ cũng không nhanh, cho nên đệ tử Kiếm vực vài ngày sau mới biết được tin tức này.

Ngoài tin tức này ra thì còn có một tin tức liên quan: Chúa tể của Ma Vực là Ma Luyện Tông dường như có ý định kết minh với Quân Thiên Thương.

Nhận thấy tầm quan trọng của những tin tức này, Trì Thương lập tức phái một đệ tử Kiếm vực đi đến Đao vực để thông báo cho Phong Vân Vô Kỵ.

Theo Trì Thương thấy, nếu như không có Chiến Đế tọa trấn, Đao vực lại có Quân Thiên Thương, Chiến tộc sẽ không đơn giản động thủ, hơn nữa tin tức cũng sẽ đến không chậm. Nhưng sự tình lại nằm ngoài dự liệu của hắn, bởi vì Chiến Đế lại có bố trí từ trước.

Sau khi tên đệ tử kia rời đi không lâu, những đệ tử Kiếm vực bên ngoài giám thị động tĩnh của toàn bộ Thái Cổ liền phát hiện tên đệ tử này đã thất tung. Sau khi điều tra mới phát hiện, mấy chục tên cao thủ Chiến tộc đã canh giữ trên đường đi thông đến Đao vực.

Vừa lúc quan môn đệ tử duy nhất của Tây Môn Y Bắc, đồng thời cũng có thể xem như là đệ tử Phong Vân Vô Kỵ là Tây Môn Hoán Nhiên vừa xuất quan. Hai người liền liên thủ dẫn theo chúng Hoàng Kim giáp sĩ chạy đến Đao vực.

Trên đường đi lại có tin tức mới truyền đến: Từ Chiến Đế phong bỗng nhiên xuất hiện rất đông Chiến tộc, tấn công về các phương hướng tại bắc bộ Thái Cổ, mục tiêu chủ yếu lại là một số thế lực lớn thuộc hệ phái tự do.

Sau khi Trì Thương nhận được tin tức, lập tức gia tăng tốc độ hành quân. Giữa đường lại gặp mấy chục tên cao thủ Chiến tộc đột nhiên xuất hiện. Hai bên giao chiến, kết quả là bên phía Chiến tộc lại chiếm ưu thế. Nếu như không có Hoàng Kim chiến sĩ tạo thành Ma Ha chiến trận chống đỡ, chưa chắc đã là đối thủ. Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên phối hợp với nhau, phát huy uy lực gấp mấy lần, lúc này mới ổn định tràng diện.

Sự xuất hiện của mấy chục tên cao thủ Chiến tộc khiến cho Trì Thương cảm giác được hành động của Chiến tộc lần này không tầm thường. Một mặt kiềm chế những cao thủ này, đồng thời phái một gã Hoàng Kim chiến sĩ có tốc độ nhanh nhất chạy về hướng Đao vực, hy vọng kịp thời đem tin tức này báo cho Phong Vân Vô Kỵ.

- Sự tình chính là như vậy.

Trì Thương cuối cùng lên tiếng.

Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc không nói, sắc mặt bình tĩnh, không ai có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng. Hắn phất phất tay, lên tiếng:

- Ngươi trở về đi, cai quản Kiếm vực cho tốt!

- Vâng thưa sư phụ!.

Trì Thương cung kính khom người, chậm rãi lùi lại mấy bước, sau đó xoay người đi về hướng Hoàng Kim giáp sĩ. Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị một chút thương tích.

Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ vang lên lời nói của tên Chiến tộc vừa rồi, khẽ lẩm bẩm: "Lẽ nào Chiến tộc thật sự chuẩn bị trong thời gian ngắn nhất thống thiên hạ?"

Kết hợp với lời nói của Trì Thương, toàn bộ thế cục liền hiện rõ trước mắt hắn.

Binh lực của Chiến tộc hiển nhiên không chỉ có một chút xuất hiện tại Đao vực này. Từ đầu đến cuối, Chiến tộc đã khiến cho lực lượng trinh sát của các phương chỉ có thể dò xét được một góc của tảng băng. Chiến tộc hiển nhiên vẫn còn một bộ phận lực lượng ẩn tàng bên dưới mặt nước, chí ít cũng không phải như các vực suy đoán trước kia.

Chiến Đế tràn ngập tự tin, chuẩn bị một lần xưng hùng thiên hạ, đồng thời chia binh làm nhiều hướng.

Việc Chiến Đế giữa đường chuyển hướng đến Ma Vực, hiển nhiên có quan hệ đến vực chủ của Ma Vực là Ma Luyện Tông. Chiến Đế tuyệt không cho phép hai "Quân Thiên Thương" liên thủ.

Thực lực đạt đến loại trình độ như Quân Thiên Thương, nếu như liên hợp, hiệu quả không thể chỉ đơn giản tăng lên gấp vài lần.

Ma Vực tồn đã tại hơn trăm triệu năm, thực lực của Ma Luyện Tông chỉ sợ chỉ sợ cũng không kém hơn bao nhiêu so với Quân Thiên Thương đã triển hiện ra.

Bất kể là Ma Luyện Tông hay là Quân Thiên Thương đều chưa từng chân chính giao thủ với Chiến Đế, nhưng bọn họ dường đều đã nghe qua danh tiếng, hơn nữa hình như đều cho rằng mình không phải là đối thủ của Chiến Đế .

Điều này không khỏi khiến cho Phong Vân Vô Kỵ tò mò. Rốt cuộc truyền thuyết về Chiến Đế ra sao mà có thể khiến cho hai vực chủ trong lòng hắn đều là siêu cường tồn tại tự nhận không phải là đối thủ, hơn nữa còn chủ động tìm kiếm minh hữu?

Chiến Đế dẫn theo hơn mười cao thủ Chiến tộc đi đến Ma Vực đề đối phó với Ma Luyện Tông và đông đảo cao thủ Ma Vực, điều này nói lên cái gì?

Rốt cuộc là Chiến Đế tràn ngập tự tin, hay là quá mức cuồng ngạo?

Lẽ nào hắn nắm chắc một người có thể đối phó với nhiều cao thủ Ma Vực như vậy?

Nghi hoặc cũ vừa mới được giải thích, bí ẩn mới lại sinh ra.

"Chiến Đế dường như rất vội vàng. Rốt cuộc là thứ gì đã khiến cho hắn trở nên nôn nóng như vậy?" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ. Đột nhiên trong lúc này, một cảm giác lạnh lẽo bỗng truyền khắp toàn thân. Không khí trong khoảng thời gian ngắn giảm xuống đến mức độ khiến cho kẻ khác khó có thể tin.

Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy xa xa, bầu trời một phiến sương trắng, mặt đất ngập tràn băng tuyết, chân trời trắng xoá, hoa tuyết vô tận tràn ngập trong thiên địa.

Thế giới băng tuyết kia không ngừng mở rộng. Băng sương dày vài thước không ngừng lan rộng trên mặt đất.

Lạnh, một cảm giác lạnh rất khó hình dung, hơn nữa càng ngày càng lạnh. Phong Vân Vô Kỵ liên tục vận chuyển chân khí hùng hậu trong cơ thể, nhưng vẫn không hề có tác dụng. Loại cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy không ngừng dâng lên, khiến cho toàn thân hắn gần như hóa thành băng.

- Quân… Thiên… Thương…

Từ phía xa vang lên một tiếng gọi lớn. Thoạt nghe có vẻ cực kỳ xa xăm yếu ớt, giống như cách xa mấy vạn dặm, nhưng trong nháy mắt lại giống như gần bên tai.

Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nơi chân trời, bên trong băng tuyết trắng xoá, một gã nam tử uy nghiêm thân mặc đế bào bằng tơ tằm, đầu đội đế quan, tóc trắng như tuyết tung bay sau đầu, đang chậm rãi bước đến gần.