Phi Thăng Chi Hậu

Chương 239: Hắc ám kim tự tháp và xích sắt

"Vù Vù!"

Long kỵ sĩ huy động lưu tinh chùy, những nơi đi qua không khí như trở nên quánh đặc, lưu lại từng đạo tàn ảnh mơ hồ. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hơi căng thẳng, tốc độ huy động lưu tinh chùy của long kỵ sĩ kia rất chậm, nhưng hắn hoàn toàn cảm nhận được trong cây chùy kia ẩn hàm một lực lượng cường đại. Đám Long kỵ sĩ này gây cho hắn một loại cảm giác kỳ quái. Thực lực của bọn chúng dường như không được bài danh tại Ma giới, nhưng từ trên thân thể bọn chúng, hắn cảm nhận được loại khí tức năng lượng kỳ quái nồng đậm giống như trên người lão pháp sư.

"Vù!"

Lưu tinh chùy hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ thân dưới bất động, thân trên hơi ngả ra phía sau. Lưu tinh chùy quét qua sát trán của hắn gây nên một trận âm thanh ma sát chói tai. Cương phong do lưu tinh chùy tạo ra giống như cương trảo táp vào giáp che mặt.

Ngay lúc lưu tinh chùy sượt qua, Phong Vân Vô Kỵ lập tức hành động. Nơi giáp lưng và vai phát ra hai tiếng "bồng bồng", đôi cánh ác ma màu xanh sẫm từ sau lưng vươn ra. Phong Vân Vô Kỵ dùng lực vỗ mạnh, thân hình lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía long kỵ sĩ…

Long kỵ sĩ toàn thân được che kín bởi chiến giáp hình rồng dữ tợn, chỉ hở ra hai con mắt. Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ đang lao đến, y không hề kinh hoảng, tay phải đột nhiên dùng lực một chút, lưu tinh chùy như tia chớp quay ngược lại, bay về phía Phong Vân Vô Kỵ.

"Két!"

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vươn tay trái chụp lấy dây xích. Đầu chùy tại không trung quay tròn một vòng, lướt qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó gập lại trực tiếp bay về phía phần mặt của hắn. Bên ngoài lưu tinh chùy đen kịt bốc lên một luồng sương mù mày xám dày đặc, một cỗ cương phong cường đại quét vào mặt. Tay phải của Phong Vân Vô Kỵ như chớp rút Khô Lâu Thập Tự kiếm ra, "sát!" một tiếng chém xuống. Một thanh âm giòn tan vang lên, lưu tinh chùy vỡ ra làm hai mảnh.

Hình ảnh của lưu tinh chùy phản chiếu vào trong mắt của long kỵ sĩ, chầm chậm nứt ra thành hai mảnh, thời gian dường như trở nên chậm phi thường. Đột nhiên một cỗ lực lượng không thể kháng cự truyền đến, long kỵ sĩ bị sợi xích trong tay quăng lên cao, vẽ thành một đường cong trên không trung, văng khỏi lưng cự long. Đầu xích bên kia chợt lỏng ra, "rầm" một tiếng, giống như sao băng rơi xuống mặt đất…

Trên bầu trời, Phong Vân Vô Kỵ sau dùng sức ném long kỵ sĩ kia xuống dưới, một mình đứng trên lưng cự long. Hắn vốn định thuần phục con cự long này làm tọa kỵ, nhưng căn bản đã không còn thời gian…

Một kẻ thân mặc lưu ly hắc giáp đột nhiên xuất hiện trên lưng cự long, đồng thời long kỵ sĩ biến mất không thấy nữa, điều này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những long kỵ sĩ xung quanh.

"Huýt!"

Một long kỵ sĩ cách Phong Vân Vô Kỵ trăm trượng đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng huýt gió cao vυ't. Con cự long đang bị Phong Vân Vô Kỵ dẫm trên lưng đột nhiên rống lên môt tiếng, đôi cánh dùng sức đập mạnh tạo nên một cỗ đại phong. Giáp sắt trên lưng rung động, cự long toàn thân xoay chuyển lao về hướng thiên không.

Cự long bay vυ't lên bầu trời, vừa bay vừa xoay tròn. Phong Vân Vô Kỵ bất ngờ không đề phòng, trong phút chốc bị hất xuống lưng cự long. Hắn đang định quay lại trên lưng cự long lần nữa, nhưng cự long kia bỗng nhiên quẫy đuôi một cái, quay đầu lại há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm. Cùng lúc đó, hai long kỵ sĩ từ hai bên trái phải điều khiển cự long bay nhanh đến, hai tiếng rít chói tai vang lên. Một cỗ nguy hiểm theo bản năng nổi lên tròng lòng Phong Vân Vô Kỵ, hai cánh ác ma rung lên một cái, cả người bắn ngược về phía sau. Hai đạo lưu tinh chùy giao nhau lướt qua ngay trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng đoàn hỏa diễm có phạm vi rất lớn của cự long đã bao trùm cả người hắn…

Cự long kia hiển nhiên có chút giận dữ, một lúc lâu sau mới phun hết đoàn hỏa diễm. Hai bên trái phải, hai gã long kỵ sĩ đứng song song với con cự long mất chủ, vừa trấn an nó, đồng thời nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ…

Hỏa diễm phun hết, Phong Vân Vô Kỵ một thân hắc giáp từ trong hư không hiện ra, từng luồng khói xanh mang theo mùi khét từ trong những khe hở của khải giáp bốc lên.

- Làm sao có thể?

Một trong hai gã long kỵ sĩ kinh ngạc hô lên.

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tay phải buông ra, Khô Lâu Thập Tự kiếm tự động rơi vào khuyên đeo kiếm. Đồng thời hai tay của hắn giơ lên, hướng về phía hai gã long kỵ sĩ, Hấp Tinh đại pháp lập tức xuất thủ…

- Các ngươi không nên chọc vào ta!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, khuôn mặt trở nên dữ tợn, hai cỗ hấp lực cường đại lập tức phát ra. Cho dù là cự long khổng lồ cũng không thể chống lại cỗ hấp lực có thể cuốn sạch thiên địa này. Dưới tác dụng của Hấp Tinh đại pháp, hai gã long kỵ sĩ kêu thảm một tiếng, một luồng khí màu xanh đậm đặc từ bên dưới khải giáp cuồn cuộn tuôn ra, nhưng lưu tinh chùy trong tay vẫn chuẩn xác phóng tới.

"Ầm!" "Ầm!"

Phong Vân Vô Kỵ không hề né tránh, tùy ý để hai quả lưu tinh chùy ẩn chứa lực lượng cường đại nặng nề đập vào người. Phần ngực sát lục chiến giáp bị lõm vào một khối lớn. Gần như đồng thời, từ phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một quả lưu tinh chùy khác vô thanh vô tức đập trúng vào lưng.

Ba quả lưu tinh chùy, lực lượng cường đại căn bản không giống với công kích vật lý. Phong Vân Vô Kỵ bị ba quả chùy này đập trúng, cả người chấn động, linh hồn cũng thiếu chút nữa bị chấn bay ra. Phong Vân Vô Kỵ vốn không trở nên khinh xuất như vậy, nhưng hắn đã bị hai gã long kỵ sĩ kia kích phát bản tính tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn đối với người khác mà còn tàn nhẫn đối với chính mình, không tránh né mà ngạnh tiếp ba cú công kích này. Sau khi hai gã long kỵ sĩ rơi vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ, bên trong khôi giáp chỉ còn lại hai bộ hài cốt.

Con cự long kia bị hấp lực cường đại hút về phía Phong Vân Vô Kỵ. Thân thể to lớn lướt qua khoảng không gian mấy trăm trượng thì tất cả lớp da bên ngoài đã bị mục nát, khói xanh bốc lên, từng bộ phận lộ ra xương trắng. Sự bá đạo của Hấp tinh đại pháp ngay cả cự long cũng không thể kháng cự.

Cự long kia cũng rất lợi hại, mắt thấy khoảng cách còn chừng hơn mười trượng nữa, đột nhiên há miệng phun ra một hơi sóng nhiệt cuồn cuộn. Phong Vân Vô Kỵ cười gằn một tiếng, hai tay vung lên, trực tiếp ném hai kiện chiến giáp hình rồng đi, đồng thời thân thể như tia chớp lướt về phía gã long kỵ sĩ phía sau.

Đôi cánh khẽ rung lên, tránh khỏi luồng hỏa diễm, Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp há miệng ra, hấp tinh đại pháp lập tức xuất thủ. Cho dù trong tay đang nắm sợi xích gắn trên gáy rồng, long kị sị kia vẫn bị hấp lực cường đại hút bay lên, mấy trăm ác ma lao tới càng làm cho hắn cảm thấy luống cuống.

Dưới mặt nạ Sát Lục chiến giáp, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên thần sắc hung ác. Từ trên người gã long kỵ sĩ này, hắn lại phát hiện ra một sơ hở rất lớn gần như không thể ngờ tới của long kỵ sĩ, đám long kỵ sĩ này không có năng lực bay lượn trên không.

Thân hình nhoáng lên, thừa dịp gã kỵ sĩ kia đang bị treo tại không trung, cự long cũng chưa kịp xuất thủ tương trợ, Phong Vân Vô Kỵ lẩn vào trong đám ác ma cuồn cuộn. Tay phải vừa động, Khô Lâu Thập Tự kiếm lập tức bay ra khỏi khuyên đeo kiếm, rơi vào trong tay, mượn sự yểm hộ của đám ác ma, tại không trung vẽ nên một đạo hắc ảnh…

Trong lúc long kỵ sĩ kia một tay giữ xích sắt buộc trên thân cự long, tay kia rút trường kích này đen trên lưng gạt bay đám ác ma xung quanh người, từ phía sau, một đạo kiếm quang như tia chớp xẹt qua, ánh kiếm phản chiếu vào trong mắt của y…

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, long kỵ sĩ kia tại không trung nổ tung thành một chùm tro bụi màu đen, mũ giáp và chiến giáp vỡ thành nhiều mảnh bắn về các hướng…

"Hống!"

Một tiếng long ngâm bi thảm vang lên, tiếp đó là một luồng hỏa diễm bao trùm trời đất. Thân hình của Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời Khô Lâu Thập Tự kiếm bay ra khỏi tay, phát ra một trận kiếm ngân trong trẻo, chìm vào trong luồng hỏa diễm cuồn cuộn…

"Bùng!"

Hỏa diễm trong nháy mắt tiêu tan. Trên không trung, một đoàn tro bụi màu đen bay tứ tán tán. Trong đám tro bụi đó, Khô Lâu Thập Tự kiếm bị một cỗ lực lượng cường đại chấn bay ra. Phong Vân Vô Kỵ phất tay một cái, Khô Lâu kiếm đang ở trên không mấy trăm trượng liền vẽ thành một vòng cung hoàn mỹ bay về tay hắn…

Từng cỗ tinh hoa khổng lồ từ chuôi Khô Lâu Thập Tự kiếm tràn vào trong cơ thể. Phong Vân Vô Kỵ thở ra một hơi, mỗi lần hấp nạp như vậy đều mang đến cho hắn một cảm giác cực kì thoải mái.

"Vù!"

Từng cỗ sương mù màu đen từ nơi nối tiếp giữa mặt nạ và giáp ngực liên tiếp tuôn ra. Phong Vân Vô Kỵ đưa tay gạt qua, luồng hắc vụ này liền phiêu tán tại không trung. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - www.Truyện FULL

"Chuyện gì xảy ra? Trong cơ thể long kỵ sĩ, ngoại trừ tinh hoa sinh mệnh, những thứ khác hấp thu vào đều không có tác dụng!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nghi hoặc. Dựa theo cường độ vung chùy của long kỵ sĩ, nếu như bị hấp nạp hết năng lượng trong người, hẳn là cực kì đại bổ. Nhưng trên thực tế, Phong Vân Vô Kỵ hấp nạp ba gã long kỵ sĩ, nhưng trong cơ thể bọn chúng lại có một cỗ năng lượng kỳ lạ, căn bản hoàn toàn bất đồng so với ma nguyên tính chất. Hoặc chuẩn xác mà nói, trong cơ thể đám long kỵ sĩ này không hề có ma khí.

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, hắn đã hoàn toàn mất đi hứng thú với long kỵ sĩ. Hấp tinh đại pháp hút xong cũng không có cách nào lợi dụng, không phải là uổng phí khí lực sao?

Ác ma đầy trời bao vây đám long kỵ sĩ lại, khiến cho bọn chúng căn bản không thể đối phó Phong Vân Vô Kỵ. Một lần gϊếŧ chết hai gã long kỵ sĩ đã làm cho chúng ác ma hiểu rõ lập trường và thực lực của Phong Vân Vô Kỵ, vì vậy trong lúc hắn điều tức không có ai tới quấy rầy.

Phong Vân Vô Kỵ đang suy nghĩ, đồng thời từ không trung hạ xuống. Trong tai hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn. Từ trong hắc ắm kim tự tháp tại hai bờ chiến trường cổ Tư Đề Lạp, đột nhiên mỗi cái bắn ra hai sợi dây xích to lớn, một đầu của dây xích gắn với một khối thiết chùy hình thoi to lớn. Những nơi mà thiết chùy đi qua, Toàn bộ ma tộc đều hóa thành bột phấn, cường hành tạo ra một thông đạo giữa không trung…

"Ầm!"

Bốn sợi xích sắt màu đen to lớn, từng cặp bắt chéo nhau, từ hai bên bầu trời hai phía bắn xuống. Thiết chùy cắm vào nửa bên kia chiến trường, thâm nhập vào trong lòng đất. Vài tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, cả chiến trường ầm ầm rung chuyển, phảng phất như tấm ván gỗ bị hai người khổng lồ xốc lên.

"Ầm ầm!"

Nơi thiết chùy rơi xuống, từng đạo bùn đất lật lên lan rộng về bốn phía. Những nơi đi qua, ma tộc tựa như giấy dán vỡ thành từng mảnh.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khϊếp sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bên dưới hắc ám kim tự tháp của Tát Cáp Lạp vương triều, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một hắc động cực lớn, từng tiếng nổ lớn vang vọng từ trong hắc động truyền ra…

Phong Vân Vô Kỵ trợn mắt há mồm. Chỉ thấy một đám quái vật thân hình to lớn như loài tê giác, cả người được bao phủ một lớp giáp dày từ trong hắc động chạy ra. Trên đầu đám quái vật này mọc ra hơn mười mũi sừng dài nhọn màu trắng, thân cao đến mấy ngàn trượng, không kém gì đám Ma Thần.

"Ầm ầm!"

Hơn một ngàn quái vật thân to giáp dày cử động chân trước, đột nhiên phát lực lao về phía trước, để lại bụi mù cuồn cuộn phía sau, từ một bên của chiến trường Tư Đề Lạp xông tới. Những nơi đi qua, từng đoàn ma tộc bị những bàn chân khổng lồ từ trên không đạp thành thịt nát. Đồng thời, đám quái vật này đột nhiên cắm sừng xuống đất, dùng sức ủi về phía trước. Nơi mà chúng đi qua, không có bất cứ thứ gì có thể cản được nửa khắc. Ngay cả đám Ma Thần đang đồ sát những ma tộc khác, trông thấy loài quái vật to lớn này cũng bất giác tránh sang ra bên cạnh…

Hơn một ngàn đường cày thật sâu từ một bên của chiến trường Tư Đề Lạp nhanh chóng kéo dài về bên kia, thế như chẻ tre. Vô số ma tộc còn chưa kịp kêu thảm đã bị những chiếc sừng vô cùng cứng rắn nghiền nát, huyết nhục tung tóe khắp nơi. Đám hung thú này không hề phân biệt địch hay ta, một đường lao về hướng khu vực của Ni Cổ Lạp Tư vương triều…

Ngay lúc mấy ngàn hung thú xuất hiện trên chiến trường, đông đảo tthầy tế chiến tranh bên phía Ni Cổ Lạp Tư vương triều cũng lập tức hành động, một mặt ngâm xướng, một mặt huy động xích sắt trong tay. Từng đạo tiêm chùy bay lượn trong không trung, lưu lại từng đạo tàn ảnh, từng cỗ lực lượng cổ quái lưu động trong không khí…

Dưới hắc bào thùng thình của các thầy tế chiến tranh, từng cỗ hắc vụ theo áo choàng rung động mà tuôn ra. Hắc vụ càng ngày càng nhiều, dần dần kết thành một mảng, hình thành một phiến mây lớn, dần dần bao phủ thân hình của đám thầy tế chiến tranh.

Từ trên không trung nhìn xuống, xích sắt trong tay đám thầy tế chiến tranh bay lượn phía trên hắc vụ, phát ra từng than âm rít gió, torng khi thân hình của đám thầy tế đã hoàn toàn bị bao phủ không còn nhìn thấy. Từng đạo phù văn màu đen cổ quái từ trong hắc vụ tuôn ra, không ngừng chui ra chui vào bên trong hắc vụ, lúc ẩn lúc hiện, ẩn ước kết thành một thể…

Phong Vân Vô Kỵ khϊếp sợ nhìn đám hung thú thân mang giáp dầy phía dưới. Chỉ trong thời gian hô hấp vài cái, từng đường cày sâu đến mấy chục trượng đã xuyên phá hơn phân nửa chiến trường Tư Đề Lạp. Bên dưới những rãnh cày, một mảng huyết thủy màu đen bao trùm mặt đất, như sông nhỏ dần dần chảy xuống đất. Trong đám huyết thủy đó, từng khối thân thể gãy nát nổi lềnh bềnh, từng thanh kích gãy nhô lên một nửa…

Uy lực của hung thú thật sự làm cho người ta sợ hãi, công kích trùng trùng hầu như không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì với bọn chúng…

"Ầm ầm!"...

Từ hắc ám kim tự tháp của hai bên, từng sợi xích sắt không ngừng bắn xuống, đâm vào trong mặt đất chiến trường. Những sợi xích sắt bắn xuống sau này rõ ràng không bằng như hai cây đầu tiên. Xét ở một loại ý nghĩa nào đó, Phong Vân Vô Kỵ có cảm giác hai sợi xích sắt to lớn đầu tiên giống như một loại phân chia phạm vi đối với các thế lực…

Một sợi rồi lại một sợi xích sắt tung hoành khắp cả chiến trường cổ Tư Đề Lạp, có một cây thậm chí còn đi sát qua người Phong Vân Vô Kỵ. Hắn trông thấy rõ ràng, trên xích sắt có đầy những phù văn cổ quái, cùng với ẩn chứa lực lượng cường đại kinh khủng…

Những xích sắt này hoàn toàn đan xen giữa thực chất và hư chất, dày đặc lên đến hàng ngàn sợi từ không trung bắn xuống. Đầu kia của xích sắt toàn bộ đều tập trung tại hắc ám kim tự tháp đang lơ lửng trên không trung…

Trên mặt, đột nhiên bốc lên từng luồng trông giống như sương mù mà không phải sương mù. Từng cỗ vật chất màu đen đó dọc theo xích sắt lan tới phía trên, giống như có sinh mạng…