Y khâm bát mặc bạch sắc bị Hồ Linh Tiêu dùng một ngón tay nhấc nhẹ ném lên đất, Tô Vận Hàm mặc nội y hoàng sắc mà chỉ có hoàng đế mới có thể mặc ở trong, nhìn da thịt nàng bại lộ ra ngoài, Hồ Linh Tiêu dùng lòng bàn tay đồ nhẹ tả nhạt lướt qua, lập tức khoát phượng bào đại hồng trên cánh tay lên người Tô Vận Hàm. Phương bào đại hồng, phối với màu da vốn bạch tích hơn người của nàng, còn có đôi môi hồng như huyết khiến Hồ Linh Tiêu yêu thích cùng cực kia, tổ hợp như thế, thì ra ngốc tử của nàng lại có thể yêu diễm như vậy.
"Ngốc tử, nàng thật là mỹ đó!" Hồ Linh Tiêu lấy vấn tóc của Tô Vận Hàm, khiến tóc dài bị cầm cố đã lâu của nàng phi thả xuống. Nhìn khuôn mặt phiên nhiên hồng vựng kia, Hồ Linh Tiêu không khỏi hi hi cười lên: "Làm gì mà biểu tình uỷ khuất kia, không phải là nàng nói sao? Phượng bào này hết thảy nữ tử đều khát vọng mặc lên đó! Hiện giờ người ta cho nàng mặc trước, sao nàng còn méo miệng ngay cả cười cũng không cười một cái vậy?"
"Ta... ta chỉ là, đã lâu không có mặc nữ trang cảm thấy không thích ứng được thôi. Linh Tiêu, chớ hồ náo nữa! Các đại thần còn đang trên điện Kim Loan chờ chúng ta, còn không thay xong y phục ra ngoài, đại điển đăng cơ này cần phải đẩy tới buổi tối mới có thể bắt đầu mất." Tuy lời nói như vậy, nhưng Tô Vận Hàm không có nửa điểm ý tứ định cởi phượng bào ra, nàng vuốt ve trên phượng bào tinh trí, hơi có chút ý tứ yêu thích không buông tay.
"Ngốc tử, người ta thấy ngươi thích mặc thân y thục này vậy, chi bằng ngươi mặc nó đi làm đại điện đăng cơ đi? Còn người ta đây, thì mặc long bào được rồi... Hi hi."
"Sao có thể vậy được! Nếu để các đại thần nhìn thấy, chẳng phải là sẽ loạn sao! Thôi Linh Tiêu, y thường này ta cũng mặc rồi, huống hồ sau này có rất nhiều cơ hội mặc nữa."
"Khẩu thị tâm phi! Rồi rồi, hôm nay là ngày lớn của ngươi, người ta sẽ không náo ngươi nữa." Hồ Linh Tiêu cười nói, đang định giơ tay giúp Tô Vân Hàm mở y khâm phượng bào ra, lúc này một luồng sát khí từ ngoài điện lủi thẳng tới. Có nguy hiểm! Lông mày Hồ Linh Tiêu giật cái, tay phải vốn trống không nắm ra một trường kiếm chỉ thẳng ngoài cửa: "Ngốc tử, hôm nay rõ ràng là đại điển đăng cơ của ngươi, nhưng cứ có chú rắn chuột tiểu nhân muốn làm quái quấy phá vào lúc này!"
"Yêu nghiệt! Không ngoan ngoãn ngốc ở địa phương của mình, càng muốn tới nhân gian hoạ loạn." Cửa lớn tẩm cung đột nhiên bị người lực mạnh đá văng, đạo sĩ mặc đạo sĩ phục rách nát xách theo một mộc kiếm đứng ở cửa, mà phía sau hắn, là Lương công công lộ vẻ mặt cười âm hiểm cùng một vị đại thần mấy ngày trước liền cáo bệnh tu dưỡng tại nhà.
"Yêu a! Tạp gia thật không ngờ tới, đường đường tân hoàng lại là thân nữ nhi. Đương nhiên, tạp gia càng không ngờ tới chính là, các ngươi thực là yêu nghiệt làm loạn nhân gian! Chẳng trách, chẳng trách cả tiên hoàng đều bị mỹ mạo kia của hồ ly tinh ngươi mê hoặc! Đạo trưởng, mau mau diệt trừ hai tên yêu tinh này, miễn cho các đại thần đều bị chúng lừa cho đó!" Lương công công mặc mãng bào lúc rời khỏi hoàng cung, cầm trong tay của hắn là kim bài tiên hoàng ban tặng, có nó có thể tuỳ ý ra vào hoàng cung. Đây cũng chính là tại sao, bọn họ có thể dễ dàng tiến vào hoàng cung trong thời kỳ trọng yếu như vầy, cũng có thể không chút cố kỵ điều đi cung nữ thái giám đang đợi mệnh. Ai bảo, hắn là hoạn quan tiên hoàng sủng nhất. Ai bảo, hắn là nhân vật lật tay làm mây úp tay làm mưa mất.
"Lương công công lớn mật, hôm nay là đại điển đăng cơ của trẫm, ngươi còn dám dẫn người vào cung đảo loạn! Nếu trẫm không diệt trừ toàn bộ các ngươi, chẳng phải là chuyện cười cho các thần tử hầu ở điện Kim Loan sao!!!" Tô Vận Hàm hãm Hồ Linh Tiêu ra phía sau, chuyển qua nói với nàng: "Lúc trước ta là người, nàng thời khắc che chở ta giúp đỡ ta, hiện giờ ta là yêu như nàng, liền nên đến ta bảo hộ nàng!"
"Tô Vận Hàm, lúc trước ngươi thân cư đại học sĩ Nội các, ta thấy ngươi tâm hệ bách tính làm quan thanh liêm liền cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, không để ý tới sự thực ngươi là yêu. Lại không nghĩ tới, ngươi càng lớn mật mạo nhận thừa tự hoàng tộc, hiện giờ càng là muốn đăng cơ làm hoàng. Thử hỏi, triều đình nhân gian này sao cho phép ngươi một yêu nghiệt làm hoàng! Nếu hiện tại ngươi từ bỏ hoàng vị đi thật xa đi, ta sẽ bảo đạo tưởng tha cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi cố ý cứ làm, thì đừng trách chúng ta tàn nhẫn, định là phải đánh các ngươi hồn phi phách tán, không được luân hồi!!!" Đại thần đứng cạnh Lương công công mở miệng, hắn vốn là chủ sự Hình bộ, là người trầm mặc ít lời. Chỉ là không bao lâu liền bắt đầu tu học đạo pháp, mặc dù không biết trừ yêu diệt quỷ, trái lại cũng có thể thấy xuất thân người bên cạnh có hay không là yêu tinh hoá thành, mà Tô Vận Hàm, chính hắn phát hiện "bí mật" người đoạ yêu đầu tiên trong triều đình.
"Đánh cho chúng ta hồn phi phách tán? Ngươi hỏi xem hắn có bản lãnh đó sao? Huyền Cơ đạo trưởng đã theo sư tổ hắn rời đi, ta không tin thế gian này còn có ai có thể có đạo pháp cao hơn hắn! Nếu ngươi biết ta là yêu, hẳn phải biết ta là yêu có bao nhiêu đạo hạnh! Muốn diệt chúng ta? Vậy ta diệt trừ các ngươi trước đã!" Tô Vận Hàm xem ra có chút hơi nộ, nàng kéo phượng bào mặt trên người xuống một cái, ra tay đã là một đạo bạch quang chói mắt thẳng tới trước mặt đạo sĩ.
"Ngốc tử!" Hồ Linh Tiêu không nghĩ tới ngốc tử của nàng lại đột nhiên trở nên hiếu chiến vậy, lúc nãy mới nói mấy câu với đối thủ liền trực tiếp động tay. Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ giảng đạo lý ngừng cũng không ngừng. Như không có chuyện gì nhặt phượng bào bị Tô Vận Hàm ném xuống đất lên, Hồ Linh Tiêu một bên chú ý động tĩnh xung quanh cuộc tranh đấu, một bên mặc nó lên trên người mình, đồng thời đội phượng quan lên trên đầu, mị thanh mị khí nói với Tô Vận Hàm đang chuyên tâm tranh đấu: "Ngốc tử! Người ta nghe lời ngươi, đều đã thay phượng bào cùng phượng quan rồi! Đợi một lúc ngươi đánh xong, chúng ta nên đi điện Kim Loan rồi đó! Đừng quên, các đại thần còn đang chờ chúng ta ở đó!"
"Ách..." Tô Vận Hàm vốn còn cao phong (áp đảo), từng bước ép đạo sĩ lui về sau. Lại vì thanh âm kiều mị mục cốt kia của Hồ Linh Tiêu, không chỉ không thể dời đi lực chú ý của đạo sĩ, trái lại khiến Tô Vận Hàm vì phân tâm mà chịu đả kích của phù ấn. Trường kiếm nắm trong tay bị đạo sĩ dùng đào mộc kiếm đâm rơi xuống đất, Tô Vận Hàm lùi về sau vài bước muốn gở đạo phù nơi bả vai ra. Nàng dùng ý niệm thúc trường kiếm tiếp tục công kích đạo sĩ, quay đầu đành chịu nói với Hồ Linh Tiêu: "Hồ ly tinh, nàng lúc nào không mở miệng! Một mực mở miệng vào lúc này!!!"
"Rồi mà rồi mà, người ta sai rồi mà!" Hồ Linh Tiêu uỷ khuất bĩu bĩu môi, dùng sức trừng mắt với hai kẻ đứng ở cửa xem náo nhiệt, nói: "Hừ, hai người các ngươi đừng có gấp... Đợi ngốc tử thu thập xú đạo sĩ kia xong sẽ thu thập hai người các ngươi đó!"
"Hồ ly tinh, có bản lĩnh hiện tại ngươi động tay giải quyết tạp gia đi! Tạp gia thấy ngươi không có gan tới rồi! Ngươi cũng đừng có quên, ngươi là yêu! Nếu yêu gϊếŧ người, đây chính là phạm vào thiên điều đó!!!" Lương công công đắc ý nói, thuyết pháp này hắn nghe được từ chỗ đạo sĩ, cũng vì thế, hắn mới dám tiếp tục ở lại đây. Bằng không, hắn đã sớm chạy thật xa để phòng bọn họ tranh đấu liên luỵ tới hắn.
"Xì! Gϊếŧ ngươi là phạm vào thiên điều, bất quá ta có thể không tự mình ra tay, để thị vệ ra tay thịt ngươi!!! Hoặc là đẩy thẳng ngươi vào trong rừng mưa, cho ngươi bị chớp đánh chết!!!" Vừa mới dứt lời, trong tẩm cung không biết từ đâu phun ra hai đạo chớp thẳng tới Lương công công. Chớp quái dị nọ tới đột ngột, không đẽ hắn né tránh cũng đã bị chớp đánh thành "hắc nhân", mấy khắc sau nằm thẳng ngã trên đất.
"Ngươi! Ngươi yêu nghiệt này, dĩ nhiên động thủ gϊếŧ người! Lại không sợ phạm thiên quy sao!!!" Đột nhiên Lương công công bị chớp đánh chết, làm đại thần đi cùng hắn sợ giật nảy một cái. Hắn không nghĩ tới, không nghĩ tới Hồ Linh Tiêu lại không cố kỵ như vậy, nói gϊếŧ liền gϊếŧ.
"Đó là hắn tự tìm mà!" Hồ Linh Tiêu lườm một cái, kỳ thực nàng cũng không biết hai đạo chớp kia là từ đâu tới. Thật ngay thẳng toả ra hai đạo chớp đánh chết Lương công công, chuyện này ai nghe xong đều là hoang đường cực điểm. Nhưng trên sự thực, hai đạo chớp này thật là đột nhiên xuất hiện, nàng là hồ yêu, lại không phải lôi công điện mẫu nơi thiên đình, sao lại thao túng chớp được?!
"Thiên đế ngự chỉ! Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu tiếp chỉ!!!" Thanh âm hai cái miệng một lời không ngừng vang vọng trong tẩm cung, liền có thiên tướng mặc khải giáp ngân sắc trên người từ trên trời giáng xuống. Bọn họ cầm ngự chỉ trong tay, đang định mở ra tuyên đọc, nhưng thoáng thấy thi thể Lương công công ngã thẳng ở cửa, không khỏi cười lên lúng túng, nói: "Thật ngại quá thật ngại quá, hai chúng ta ánh mắt không tốt lắm... đánh trúng người rồi!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Truyện mà sắp hết thì mọi người có suy nghĩ gì không? Đặt tên chương này nữa nha =))]